Mê Vợ Không Lối Về
Chương 328: Cái này tặng cho con sao?
“Mẹ không hối hận.” Đến tận bây giờ, Trang Tử Khâm vẫn không thấy bản thân mình có lỗi, bây giờ Lâm Quốc An chết rồi, ngược lại bà cảm thấy rất vui sướиɠ.
Lâm Tân Ngôn nhìn Trang Tử Khâm rất lâu mới lên tiếng: “Mẹ có từng nghĩ, đây là phạm pháp, có từng nghĩ đến con phải làm sao không?”
“Mẹ đã từng nghĩ.” Lúc đó Trang Tử Khâm nghĩ, nếu không bị điều tra ra, bà sẽ tiếp tục giúp cô chăm sóc con, nếu như bị phát hiện ra, bà sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật, đương nhiên sẽ không thể giúp cô chăm sóc con được nữa: “Cứ cho là không có mẹ, con vẫn có thể sống tốt, mẹ thấy Tông Cảnh Hạo cũng tốt, dù sao con cũng sinh hai đứa cho cậu ta rồi, nể tình con cái, cậu ta sẽ đối xử tốt với con.”
Hai tay Lâm Tân Ngôn nắm chặt lại: “Vì thế mẹ đã nghĩ hết cho con rồi sao?”
“Mẹ xin lỗi.” Ngoài câu nói này ra Trang Tử Khâm không biết bản thân có thể nói gì nữa.
Trong lòng Lâm Tân Ngôn nhiều cảm xúc đan xen, cô cố gắng kiềm chế mới không rơi nước mắt trước mặt Trang Tử Khâm: “Hai ngày trước, Tiểu Hi và Tiểu Nhụy còn nói nhớ mẹ, mẹ bảo con sau này phải nói thế nào với chúng đây? Nói với chúng, bà ngoại của chúng là một kẻ giết người sao?”
Ba từ kẻ giết người khiến mặt Trang Tử Khâm biến sắc.
Lâm Tân Ngôn nhận ra mình đã nói sai, nhưng mà lời nói đã nói ra không thể rút lại được nữa, bản thân cô cũng cảm thấy rất xót xa ân hận.
“Sau này hãy sống thật tốt.” Nói xong Trang Tử Khâm đứng dậy, bà đi đến cửa, đặt tay lên nắm cửa, không kéo ra ngay, mà cứ đứng im lặng như thế, một lúc sau mới lên tiếng: “Chuyện đã ra nông nỗi này rồi, không còn đường lui nữa, con không cần trách mẹ, mẹ đã nhận lời chăm sóc tốt cho con nhưng mẹ không làm được, thực sự xin lỗi con.”
Lâm Tân Ngôn hoàn toàn không nhận ra ý nghĩa trong lời nói của bà ấy, chỉ một mực tự trách mình.
Nếu như cô quan tâm Trang Tử Khâm nhiều hơn thì sẽ nhận ra tâm tư của bà ấy, sẽ không gây ra lỗi lầm lớn như thế.
Vốn dĩ cô có cơ hội khuyên ngăn, nhưng bây giờ......
Lâm Tân Ngôn ôm mặt khóc, cho dù tòa phán thế nào thì chắc chắn sẽ phải ngồi tù.
Vốn dĩ bà ấy có thể có tuổi già an nhàn, chỉ vì báo thù Lâm Quốc An, mà phá hoại cuộc sống hạnh phúc sau này của bản thân.
Có đáng không?
Nghe thấy tiếng khóc thút thít của Lâm Tân Ngôn, trái tim của Trang Tử Khâm thắt chặt lại: “Đừng buồn, mẹ chọn làm là đã nghĩ tới hậu quả, nếu như nói không nghĩ đến chính là cảm nhận của con và hai đứa trẻ, nói......” Trang Tử Khâm cũng đỏ hoe mắt, khàn giọng: “Nói với hai đứa, bà ngoại chúng đã đi đến một nơi rất xa, tuyệt đối đừng đưa chúng đến đây thăm mẹ, cũng đừng nói cho chúng biết những việc mẹ đã làm, mẹ không phải tấm gương tốt.”
Trang Tử Khâm kéo cửa: “Sau này, con cũng đừng đến đây thăm mẹ.”
Nói xong bà bước nhanh ra ngoài, chỉ sợ nghe thấy tiếng khóc của Lâm Tân Ngôn, sợ rằng bản thân ngồi lâu thêm lúc nữa, sẽ hối hận với quyết định của bản thân.
Thẩm Bồi Xuyên và Tông Cảnh Hạo đứng ở hành lang, nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay lại nhìn.
“Con có thể nói chuyện riêng với mẹ vài câu không?” Trang Tử Khâm nhìn Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo nhếch môi không nói gì, có điều Thẩm Bồi Xuyên hiểu ý của anh: “Hai người nói đi.”
Thẩm Bồi Xuyên lùi ra ngoài.
Trang Tử Khâm bước đến, hai tay bà chắp lại, không chần chừ do dự: “Mẹ cầu xin con một chuyện có được không?”
Giọng điệu của Tông Cảnh Hạo rất bình thản, không cảm xúc: “Mẹ nói đi ạ.”
“Ngôn Ngôn đi theo mẹ chịu rất nhiều khổ cực, là mẹ không chăm sóc tốt cho con bé, bây giờ, mẹ còn làm con bé đau lòng, mẹ thực sự xin lỗi và thương xót con bé. Sau này, mẹ sợ rằng không thể chăm sóc nó và hai đứa trẻ, có thể phải nhờ đến con.”
“Cô ấy là vợ của con, đương nhiên con sẽ không để bất cứ ai làm hại cô ấy.” Không phải lời hứa, lúc này, lại giống như lời tuyên bố trịnh trọng.
“Mẹ tin con.” Trang Tử Khâm lấy một sợi dây chuyền từ trong túi, đưa cho Tông Cảnh Hạo: “Phiền con đưa cái này cho con bé, nói với nó, đây là đồ vật mẹ ruột của con bé đích thân để lại cho nó.”
Tông Cảnh Hạo không nhận.
Trang Tử Khâm giải thích: “Bây giờ con bé hơi kϊƈɦ động, vì thế, vì thế......”
Tông Cảnh Hạo hiểu ra, nhận lấy món đồ.
Là một sợi dây chuyền bạch kim, rất nhỏ, không có mặt dây chuyền, anh nhìn sợi dây chuyền, phân tích tỉ mỉ lời Trang Tử Khâm vừa nói, cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi một cách thăm dò: “Là cô để lại cho cô ấy?”
Trang Tử Khâm im lặng một lúc rồi nói: “Đúng.” Bà dừng lại: “Nó bây giờ vẫn ở trong phòng, tâm trạng không được tốt, con đi an ủi con bé đi.”
Nói xong Trang Tử Khâm đi đến cửa gọi Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên không đưa bà đi ngay, mà nhìn Tông Cảnh Hạo, hỏi dò ý kiến của anh.
Tông Cảnh Hạo xua tay.
Thẩm Bôi Xuyên hiểu ý, đưa Trang Tử Khâm rời đi.
Tông Cảnh Hạo đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn kỹ sợ dây chuyên trong tay. Cảm thấy lời nói của Trang Tử Khâm có hàm ý khác.
Nhưng sự nghi ngờ nhanh chóng bị anh chối bỏ, Trang Tử Khâm không phải mẹ ruột của cô ấy, còn có thể là ai chứ?
Anh cảm thấy có thể là do bản thân nghĩ nhiều, chỉ là câu nói của Trang Tử Khâm không đúng.
Anh nắm chặt lòng trong lòng bàn tay, đi vào phòng làm việc của Thẩm Bồi Xuyên.
Cửa phòng mở hé, tiếng khóc nức nở ngắt quãng vang lên từ bên trong.
Kìm nén, có nỗi đau không thể nói ra.
Ánh mắt anh tối sầm lại, khẽ đẩy cửa bước vào trong.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Tân Ngôn im bặt, không phải không đau buồn, chỉ là không muốn khóc trước mặt người khác.
Tông Cảnh Hạo bước đến.
Lâm Tân Ngôn không ngẩng đầu, cô lau mặt, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tông Cảnh Hạo kéo tay cô, không nói gì chỉ ôm cô vào lòng, anh vuốt mái tóc dài của cô: “Muốn khóc thì khóc trước mặt anh, không cần phải giả vờ kiên cường.”
Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ.
Lâm Tân Ngôn lập tức hiểu ý nghĩa bên trong.
“Cảm ơn.” Lâm Tân Ngôn nói một cách chân thành.
Thẩm Bồi Xuyên cười nói: “Nói cảm ơn là coi nhau như người ngoài rồi.”
Qua năm mới rồi, không khí lạnh vẫn chưa tan, bên ngoài trời vẫn lạnh, tuyết đã tan, chỗ nào cũng có tiếng nước rơi tí tách.
Lái xe về nhà họ Tông.
Lâm Tân Ngôn lau khô mặt, vỗ vào má vài cái, để sắc mặt trở nên tốt hơn, đón năm mới, để bọn trẻ nhìn thấy cô khóc thì không được hay cho lắm.
Vào trong phòng, cô vẫn kịp thay giày, Lâm Nhụy Hi chạy đến, ôm lấy chân của cô, giơ quả trứng bồ câu trong tay, hỏi cô: “Mẹ ơi, cái này tặng cho con sao?”
Lâm Tân Ngôn nhìn Trang Tử Khâm rất lâu mới lên tiếng: “Mẹ có từng nghĩ, đây là phạm pháp, có từng nghĩ đến con phải làm sao không?”
“Mẹ đã từng nghĩ.” Lúc đó Trang Tử Khâm nghĩ, nếu không bị điều tra ra, bà sẽ tiếp tục giúp cô chăm sóc con, nếu như bị phát hiện ra, bà sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật, đương nhiên sẽ không thể giúp cô chăm sóc con được nữa: “Cứ cho là không có mẹ, con vẫn có thể sống tốt, mẹ thấy Tông Cảnh Hạo cũng tốt, dù sao con cũng sinh hai đứa cho cậu ta rồi, nể tình con cái, cậu ta sẽ đối xử tốt với con.”
Hai tay Lâm Tân Ngôn nắm chặt lại: “Vì thế mẹ đã nghĩ hết cho con rồi sao?”
“Mẹ xin lỗi.” Ngoài câu nói này ra Trang Tử Khâm không biết bản thân có thể nói gì nữa.
Trong lòng Lâm Tân Ngôn nhiều cảm xúc đan xen, cô cố gắng kiềm chế mới không rơi nước mắt trước mặt Trang Tử Khâm: “Hai ngày trước, Tiểu Hi và Tiểu Nhụy còn nói nhớ mẹ, mẹ bảo con sau này phải nói thế nào với chúng đây? Nói với chúng, bà ngoại của chúng là một kẻ giết người sao?”
Ba từ kẻ giết người khiến mặt Trang Tử Khâm biến sắc.
Lâm Tân Ngôn nhận ra mình đã nói sai, nhưng mà lời nói đã nói ra không thể rút lại được nữa, bản thân cô cũng cảm thấy rất xót xa ân hận.
“Sau này hãy sống thật tốt.” Nói xong Trang Tử Khâm đứng dậy, bà đi đến cửa, đặt tay lên nắm cửa, không kéo ra ngay, mà cứ đứng im lặng như thế, một lúc sau mới lên tiếng: “Chuyện đã ra nông nỗi này rồi, không còn đường lui nữa, con không cần trách mẹ, mẹ đã nhận lời chăm sóc tốt cho con nhưng mẹ không làm được, thực sự xin lỗi con.”
Lâm Tân Ngôn hoàn toàn không nhận ra ý nghĩa trong lời nói của bà ấy, chỉ một mực tự trách mình.
Nếu như cô quan tâm Trang Tử Khâm nhiều hơn thì sẽ nhận ra tâm tư của bà ấy, sẽ không gây ra lỗi lầm lớn như thế.
Vốn dĩ cô có cơ hội khuyên ngăn, nhưng bây giờ......
Lâm Tân Ngôn ôm mặt khóc, cho dù tòa phán thế nào thì chắc chắn sẽ phải ngồi tù.
Vốn dĩ bà ấy có thể có tuổi già an nhàn, chỉ vì báo thù Lâm Quốc An, mà phá hoại cuộc sống hạnh phúc sau này của bản thân.
Có đáng không?
Nghe thấy tiếng khóc thút thít của Lâm Tân Ngôn, trái tim của Trang Tử Khâm thắt chặt lại: “Đừng buồn, mẹ chọn làm là đã nghĩ tới hậu quả, nếu như nói không nghĩ đến chính là cảm nhận của con và hai đứa trẻ, nói......” Trang Tử Khâm cũng đỏ hoe mắt, khàn giọng: “Nói với hai đứa, bà ngoại chúng đã đi đến một nơi rất xa, tuyệt đối đừng đưa chúng đến đây thăm mẹ, cũng đừng nói cho chúng biết những việc mẹ đã làm, mẹ không phải tấm gương tốt.”
Trang Tử Khâm kéo cửa: “Sau này, con cũng đừng đến đây thăm mẹ.”
Nói xong bà bước nhanh ra ngoài, chỉ sợ nghe thấy tiếng khóc của Lâm Tân Ngôn, sợ rằng bản thân ngồi lâu thêm lúc nữa, sẽ hối hận với quyết định của bản thân.
Thẩm Bồi Xuyên và Tông Cảnh Hạo đứng ở hành lang, nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay lại nhìn.
“Con có thể nói chuyện riêng với mẹ vài câu không?” Trang Tử Khâm nhìn Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo nhếch môi không nói gì, có điều Thẩm Bồi Xuyên hiểu ý của anh: “Hai người nói đi.”
Thẩm Bồi Xuyên lùi ra ngoài.
Trang Tử Khâm bước đến, hai tay bà chắp lại, không chần chừ do dự: “Mẹ cầu xin con một chuyện có được không?”
Giọng điệu của Tông Cảnh Hạo rất bình thản, không cảm xúc: “Mẹ nói đi ạ.”
“Ngôn Ngôn đi theo mẹ chịu rất nhiều khổ cực, là mẹ không chăm sóc tốt cho con bé, bây giờ, mẹ còn làm con bé đau lòng, mẹ thực sự xin lỗi và thương xót con bé. Sau này, mẹ sợ rằng không thể chăm sóc nó và hai đứa trẻ, có thể phải nhờ đến con.”
“Cô ấy là vợ của con, đương nhiên con sẽ không để bất cứ ai làm hại cô ấy.” Không phải lời hứa, lúc này, lại giống như lời tuyên bố trịnh trọng.
“Mẹ tin con.” Trang Tử Khâm lấy một sợi dây chuyền từ trong túi, đưa cho Tông Cảnh Hạo: “Phiền con đưa cái này cho con bé, nói với nó, đây là đồ vật mẹ ruột của con bé đích thân để lại cho nó.”
Tông Cảnh Hạo không nhận.
Trang Tử Khâm giải thích: “Bây giờ con bé hơi kϊƈɦ động, vì thế, vì thế......”
Tông Cảnh Hạo hiểu ra, nhận lấy món đồ.
Là một sợi dây chuyền bạch kim, rất nhỏ, không có mặt dây chuyền, anh nhìn sợi dây chuyền, phân tích tỉ mỉ lời Trang Tử Khâm vừa nói, cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi một cách thăm dò: “Là cô để lại cho cô ấy?”
Trang Tử Khâm im lặng một lúc rồi nói: “Đúng.” Bà dừng lại: “Nó bây giờ vẫn ở trong phòng, tâm trạng không được tốt, con đi an ủi con bé đi.”
Nói xong Trang Tử Khâm đi đến cửa gọi Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên không đưa bà đi ngay, mà nhìn Tông Cảnh Hạo, hỏi dò ý kiến của anh.
Tông Cảnh Hạo xua tay.
Thẩm Bôi Xuyên hiểu ý, đưa Trang Tử Khâm rời đi.
Tông Cảnh Hạo đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn kỹ sợ dây chuyên trong tay. Cảm thấy lời nói của Trang Tử Khâm có hàm ý khác.
Nhưng sự nghi ngờ nhanh chóng bị anh chối bỏ, Trang Tử Khâm không phải mẹ ruột của cô ấy, còn có thể là ai chứ?
Anh cảm thấy có thể là do bản thân nghĩ nhiều, chỉ là câu nói của Trang Tử Khâm không đúng.
Anh nắm chặt lòng trong lòng bàn tay, đi vào phòng làm việc của Thẩm Bồi Xuyên.
Cửa phòng mở hé, tiếng khóc nức nở ngắt quãng vang lên từ bên trong.
Kìm nén, có nỗi đau không thể nói ra.
Ánh mắt anh tối sầm lại, khẽ đẩy cửa bước vào trong.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Tân Ngôn im bặt, không phải không đau buồn, chỉ là không muốn khóc trước mặt người khác.
Tông Cảnh Hạo bước đến.
Lâm Tân Ngôn không ngẩng đầu, cô lau mặt, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tông Cảnh Hạo kéo tay cô, không nói gì chỉ ôm cô vào lòng, anh vuốt mái tóc dài của cô: “Muốn khóc thì khóc trước mặt anh, không cần phải giả vờ kiên cường.”
Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ.
Lâm Tân Ngôn lập tức hiểu ý nghĩa bên trong.
“Cảm ơn.” Lâm Tân Ngôn nói một cách chân thành.
Thẩm Bồi Xuyên cười nói: “Nói cảm ơn là coi nhau như người ngoài rồi.”
Qua năm mới rồi, không khí lạnh vẫn chưa tan, bên ngoài trời vẫn lạnh, tuyết đã tan, chỗ nào cũng có tiếng nước rơi tí tách.
Lái xe về nhà họ Tông.
Lâm Tân Ngôn lau khô mặt, vỗ vào má vài cái, để sắc mặt trở nên tốt hơn, đón năm mới, để bọn trẻ nhìn thấy cô khóc thì không được hay cho lắm.
Vào trong phòng, cô vẫn kịp thay giày, Lâm Nhụy Hi chạy đến, ôm lấy chân của cô, giơ quả trứng bồ câu trong tay, hỏi cô: “Mẹ ơi, cái này tặng cho con sao?”