Mê Vợ Không Lối Về
Chương 1237
Lâm Tử Lạp không muốn cắn anh bị thương, tự trách bản thân không biết nặng nhẹ: “Có đau không …”
“Không sao đâu, cứ coi như dấu ấn em để lại cho anh, sau này anh sẽ để lại cho em một cái …”
“Em không muốn.” Lâm Tử Lạp không ngốc, cắn đau như vậy, cô không muốn ấn ký đâu.
“Không muốn cũng không được.” Tông Triển Bạch ôm cô và cố ý kéo cổ cô, không hẳn là muốn cắn cô, mà chỉ là muốn đùa với cô.
Lâm Tử Lạp ngứa quá không nhịn được cười.
Vú Vu nghe thấy tiếng động liền nhìn sang đây, bà thấy Tông Triển Bạch đang ôm Lâm Tử Lạp trong tư thế mập mờ, bà vội vàng quay người lại, có lẽ là do bà di chuyển quá nhanh, hoặc do bà quá hoảng sợ, tay bị trượt, bình rượu vang chưa kịp khui rơi trên mặt đất, phát ra tiếng choang! Sau âm thanh, chai rượu bị vỡ nát, chất lỏng màu đỏ tươi chảy khắp sàn.
Không khí lập tức tràn ngập mùi rượu đỏ thơm thoang thoảng.
Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp đồng thời nhìn qua, vú Vu đứng cứng đờ, cười ngượng ngùng: “Cô cậu cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi, tôi chưa thấy gì, tôi lập tức thu dọn.”
Lâm Tử Lạp đỏ mặt đẩy Tông Triển Bạch một chút, cô bước tới, nhìn thấy chai rượu đỏ mà Tống Nhã Hinh vừa nói lúc nãy đã bị vỡ, cô không khỏi cảm thán: “Rượu ngon như vậy thật đáng tiếc. “
Tông Triển Bạch nhìn cô: “Em có biết đây là loại rượu gì không?”
Anh nhớ rằng Lâm Tử Lạp không học về rượu, đúng không?
Những loại rượu này đã được cất giữ ở đây lâu như vậy, cô chưa từng thấy qua, cũng chỉ biết những loại rượu trong nước nổi tiếng hơn.
“Tống Nhã Hinh nói, cô ấy có rất nhiều nghiên cứu về rượu vang đỏ.” Lâm Tử Lạp nói, nghĩ rằng cô ấy luôn nói chuyện với Tông Triển Bạch, cô ấy không ngạc nhiên.
Tông Triển Bạch khịt mũi lạnh lùng từ trong khoang mũi của anh ta hiển nhiên không có tình cảm với người phụ nữ đó, thậm chí còn khinh thường cô ta.
Một cánh tay rắn chắc ôm lấy Lâm Tử Lạp ôm cô lên lầu: “Sau khi cô ta đến, thì lấy cớ là có việc. Đừng để cô ta vào, để không làm gián đoạn việc nghỉ ngơi của em.”
Lâm Tử Lạp nói: “Em biết rồi.”
“Nhưng mà anh không nghĩ sau này cô ta sẽ tới đây đâu. Anh đã nói với Thẩm Bồi Xuyên chuyện kia. Theo tính cách của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ quay lại và nói rõ ràng với Tống Nhã Hinh.”
Lâm Tử Lạp gật đầu, cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên trở về xử lý là đúng, kéo lấy người ta không buông thì sẽ càng thêm rắc rối.
Khi cô ấy và Thẩm Bồi Xuyên không có gì với nhau, tự nhiên cô ấy sẽ không bao giờ đến biệt thự nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng, cổ tạo thành một đường vòng cung tao nhã, làn da anh rất trắng, sống mũi cao hơn nữa khi nhìn từ bên cạnh, ngay cả lông mi cũng dài đến mức khiến người ta ghen tị. Cô bĩu môi: “Trong công ty của anh, có cô gái nào thầm mến anh không?”
Tông Triển Bạch đột nhiên nhìn sang, không hiểu hỏi lại: “Tại sao em lại hỏi thế?”
Lâm Tử Lạp nghĩ về tin nhắn mà cô nhận được đêm qua và nói: “Chỉ là có ai đó khen anh hấp dẫn, công việc thường có nhiều phụ nữ, cách xa bọn họ một chút.”
Tông Triển Bạch thấy buồn cười: “Sao, ghen à?”
Lâm Tử Lạp liếc nhìn anh mà không nói gì.
Tông Triển Bạch giảm bớt nụ cười và chỉ muốn hỏi cô là ai đã nói điều đó, Tông Ngôn Hi lúc này tỉnh dậy và thấy xung quanh không có ai, cô bé sắp khóc ngay lập tức Lâm Tử Lạp vươn tay ôm cô bé, Tông Triển Bạch nói: “Để anh bế.”
Tông Ngôn Hi vừa tỉnh dậy, vẫn còn ngái ngủ, nằm trên vai Tông Triển Bạch và dụi mắt.
Lâm Tử Lạp đi tìm quần áo cho con gái trong tủ.
Tông Triển Bạch ôm Tông Ngôn Hi vào phòng tắm rửa mặt, Lâm Tử Lạp tìm bộ quần áo con gái mình sẽ mặc hôm nay rồi đặt lên giường, lúc này điện thoại cô đặt ở đầu giường rung lên, cô đưa tay cầm lên.
Vẫn là tin nhắn từ số đó đêm qua.
Cô cau mày và mở ra.”
Nội xung là: “Buổi sáng tốt lành!”
Lâm Tử Lạp nhìn chằm chằm vào mấy chữ này, nếu như nói tin nhắn đêm qua là có người đùa ác, hoặc là tùy tiện gửi.
Như vậy tin nhắn sáng nay là có ý gì?
Tông Triển Bạch giúp con gái rửa mặt mũi sạch sẽ xong đi tới, nhìn thấy Lâm Tử Lạp đứng bên giường nhìn điện thoại thì đi qua. Lâm Tử Lạp nghĩ quá nhập tâm, không phát hiện Tông Triển Bạch đang đứng phía sau mình, Tông Cảnh Ngạo lên tiếng hỏi ai gửi tin nhắn cho cô, dọa cô giật mình kêu to lên.
“Anh đi kiểu gì mà không có tiếng vậy?” Lâm Tử Lạp ôm ngực, trái tim vẫn còn đập nhanh.