Mê Vợ Không Lối Về
Chương 1228
“Không đâu.”Lâm Tử Lạp mỉm cười.
Thật ra chính cô cũng có chỗ không đúng, cô đang nói dối Tống Nhã Hinh.
“Tối nay về nhà tôi lại bị mẹ tôi lải nhải mất, nên tôi có thể ở lại ăn tối không? Tôi cảm thấy Thẩm Bồi Xuyên đi lại khá gần với cô, tôi cũng muốn làm bạn với cô nữa, cô có phiền không?” Tống Nhã Hinh nói, đằng nào cũng hiểu thấu, cứ thẳng thắn có lẽ sẽ tốt hơn.
Cô ta đã nói đến nước này, Lâm Tử Lạp đành phải đồng ý.
“Vậy ở lại ăn tối đi.” Cô quay đầu lại nhìn vú Vu “Vú Vu, bà chuẩn bị thêm bữa tối nhé.”
“Được” Vú Vu nói.
“Làm phiền vú rồi.” Tống Nhã Hinh nói với vú Vu.
Vú Vu cười nói: “ Không phiền đâu, không phiền đâu.” Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, người này trông có vẻ thông minh vậy mà sao mặt dày thế cơ chứ.
Lâm Tử Lạp đang mang thai, Tông Ngôn Hi rất bám lấy cô, cô đành phải ở lại, đã thế cô ta còn muốn ở lại ăn tối, rõ là làm phiền vào thời gian nghỉ ngơi của người khác.
Trong lòng cô thấy rất phiền phức.
Tuy nhiên, giữ khư khư thân mình và phớt lờ cảm xúc của người khác là hành động ích kỷ.
“Tô Trạm đi đâu tìm rồi?” Tống Nhã Hinh hỏi lời này không phải để thăm dò, cô thấy ngồi không rất nhàm chán, nếu không nói chuyện với Lâm Tử Lạp cô sẽ cảm giác rất xấu hổ.
Lân Tân Ngôn sững sờ một lúc, trong lúc cấp bách chưa tìm được lý do nào chính đáng, cô sợ nói nhiều quá sẽ lộ ra chuyện khác: “Cậu ấy…”
Cạch, cửa mở, Tông Triển Bạch bước vào, Tống Nhã Hinh thấy anh về, đứng lên chào hỏi: “Tổng giám đốc Tông.”
Tông Triển Bạch khẽ gật đầu đáp lại, anh bước đến bên Lâm Tử Lạp hỏi cô: “Lại ngủ rồi?”
Lâm Tử Lạp khẽ gật: “ Con bé giờ không nói chuyện với ai, anh cũng biết mà.”
Tông Triển Bạch đưa tay ôm con gái, con bé ngủ thiếp trong lòng Lâm Tử Lạp khi cô đang nói chuyện với Tống Nhã Hinh, bị anh làm thức giấc.
“Là bố, để bố ôm con.” Tông Triển Bạch nhẹ nhàng an ủi con gái, Tông Ngôn Hi khẽ hé mắt, thấy Tông Triển Bạch, không từ chối, ngoan ngoãn để anh ôm.
Tông Triển Bạch bế con gái lên, vỗ nhẹ vào lưng: “Lên lầu ngủ đi.”
Tông Ngôn Hi không nói chuyện, nhưng con bé cũng không chối, nên anh coi như đồng ý rồi.
Lâm Tử Lạp xoa cánh tay đã tê cóng, thấy Tống Nhã Hinh đi tới: “Có cần tôi giúp cô không?”
Tông Triển Bạch đi lên cầu thang, nghe thấy cô ta nói như vậy, quay lại khẽ liếc cô ta, ánh mắt không rõ, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không hề để ý tiếp tục lên lầu.
Lâm Tử Lạp nói không nên lời: “Cô khách sáo quá rồi.”
Lễ phép quá làm cô hơi khó chịu.
Chúng ta mới nhìn thấy có một lần, lần này là lần thứ hai, sao để cho cô ta xoa cánh tay được chứ.
Tống Nhã Hinh ngồi lại chỗ cũ, nhìn lên lầu hai: “Tổng giám đốc Tông rất yêu con gái, nhỉ.”
Lâm Tử Lạp cũng quay đầu nhìn lên lầu, Tông Triển Bạch đã ôm Tông Ngôn Hi vào phòng ngủ, cầu thang trống rỗng.
Cô quay lại, nói: “Con gái hay thích làm nũng thôi.”
“Nghe nói con gái là người tình kiếp trước trước của bố, tôi nghĩ khá đúng với Tổng giám đốc Tông đó.” Tống Nhã Hinh cười nói.
Lâm Tử Lạp nhìn xuống, nói: “Đó chỉ là nói vui thôi, sao có kiếp trước kiếp này được.”
Đúng đấy, tôi cũng không tin có kiếp trước với kiếp này.” Tống Nhã Hinh cười cười.
“Mợ chủ.” Vú Vu bước tới: “Nguyên liệu nấu canh lần trước ở đâu? Tôi muốn nấu một món canh mà không đủ nguyên liệu.”
Lâm Tử Lạp gần đây không nấu ăn, cũng không nấu canh, nhưng thấy vú Vu nháy mắt, nhanh phản ứng lại: “Ồ, để tôi tìm cho.”
Sau đó, cô đứng dậy và nói với Tống Nhã Hinh: “Cô ngồi một chút, tôi vào tìm với bà ấy.”
Tống Nhã Hinh gật đầu, nhưng trong lòng khinh bỉ Lâm Tử Lạp đạo đức giả, bà ta chỉ là người hầu nhưng lại được cô đối xử như người nhà.
Lâm Tử Lạp đi về phía phòng bếp, cũng không để ý đến ánh mắt khinh thường của Tống Nhã Hinh, nhưng vú Vu lại vô tình nhìn thấy, bà cúi đầu vào phòng bếp.
Lâm Tử Lạp vào bếp hỏi bà: “Bà muốn hỏi tôi gì ạ?”