Mê Vợ Không Lối Về
Chương 1155
Bây giờ cô ấy rất mừng vì không phải làm phù dâu.
Như thế sẽ không phải bị trêu chọc.
“Lần này tôi lên trước.” Quan Kình xung phong, trước tiên bưng một cốc nước ớt lên uống cạn sạch.
Anh cau mày, vẻ mặt buồn cười, nước ớt không chỉ cay bình thường mà còn cay xè cổ họng, đúng là cực hình.
Tệ hơn nhiều so với rượu vang.
Anh ta quyết định sau này sẽ không làm phù rể của bất cứ ai nữa, bây giờ không làm phù rể mà đã thành ra thế này, nếu làm phù rể chẳng phải sẽ càng thảm hơn sao?
Trong lòng anh ta âm thầm quyết định.
Cũng may là đông người như vậy, mỗi người uống được hai chén là hết.
Tần Nhã nở nụ cười: “Nể mặt mấy người thành tâm như vậy, tôi để mấy người vào đón cô dâu.”
Cô bước đến cửa và gõ: “Thanh Thanh mở cửa.”
Không bao lâu sau, cô ấy nghe thấy tiếng mở khóa, sau đó cửa mở ra.
Cô ấy quay người sang một bên để họ vào nhìn thấy cô dâu.
Trong phòng, trên bàn đầu giường cắm hoa hồng tươi, đầu giường dán chữ “hỉ” màu đỏ. Lâm Tử Lạp đang ngồi ở cuối giường. Chiếc váy cưới màu trắng thanh khiết phủ kín cả giường. Diêu Thanh Thanh đã rắc những cánh hoa hồng lên, màu sắc trắng đỏ đối lập tạo nên hiệu ứng thị giác rất ấn tượng, làm cho người khác có cảm giác lãng mạn.
Tất nhiên mọi người đều rất có ý thức nhường vị trí để chú rể nhìn cô dâu của mình trước.
Tông Triển Bạch đứng ở cửa và nhìn lên, mặc dù anh đã rất quen thuộc với cô, nhưng khi anh nhìn cô mặc trang phục cô dâu vẫn rất ngạc nhiên.
Chiếc váy cưới màu trắng ôm lấy thân hình mảnh mai của cô, chiếc cổ và xương quai xanh lộ ra trông như ngọc tinh xảo và sáng bóng.
Sau khi trang điểm, đôi mắt sáng lại dịu dàng hơn một chút, đôi môi đỏ mọng tăng thêm chút quyến rũ, sự kết hợp của cả hai tạo cho cô một vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng và tinh tế đan xen với quyến rũ, khiến mọi người muốn nhìn nhiều hơn.
Cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, anh mặc bộ vest bảnh bao, chững chạc, vững vàng, toát ra khí chất của một người đàn ông trưởng thành.
Anh bước tới, đưa tay vén nhẹ một lọn tóc trên trán cô, cười nói: “Hôm nay, cô dâu của anh thật xinh đẹp.”
Cô đẹp đến mức khiến anh chỉ muốn giấu đi, chỉ mình anh được ngắm.
Lâm Tử Lạp cụp mắt xuống.
Trông có chút ngại ngùng và e thẹn.
Tông Triển Bạch mỉm cười.
Cô thật quyến rũ.
Tần Nhã đưa giày cưới tới: “Nể mặt tôi tự tay mang đồ tới, thế nào anh cũng phải phát cho tôi bao lì xì to nhé?”
Cô ấy cười nói.
Tông Triển Bạch nhận lấy đôi giày và nói: “Bồi Xuyên, đưa cho cô ấy bao lì xì lớn.”
Hôm nay là ngày trọng đại của anh, anh rất vui, tâm trạng rất thoải mái.
Thẩm Bồi Xuyên đưa cho cô ấy chiếc phong bao lì xì còn lại, còn nhét thêm mấy tờ tiền: “Hôm khác cô phải mời tôi ăn đấy.”
Tần Nhã tinh nghịch nói: “Tôi muốn hủy kèo.”
“Đồ keo kiệt.” Thẩm Bồi Xuyên cười nói.
“Bây giờ anh mới phát hiện tôi keo kiệt sao?” Tần Nhã nở nụ cười.
Thẩm Bồi Xuyên không trả lời, Tần Nhã cũng không nói thêm nữa mà lấy điện thoại ra chụp ảnh, Tông Triển Bạch quỳ một gối trước mặt Lâm Tử Lạp, xỏ giày cưới vào cho cô.
Vì mang thai nên đôi giày không cao lắm, có lẽ chỉ năm phân, Lâm Tử Lạp tuy có dáng người cao nhưng nếu đi giày bệt sẽ không mặc được váy cưới.
Chiếc váy cưới quá rộng sẽ làm giảm chiều cao của người mặc, trông không đẹp nên cô đã chọn giày cao gót tầm trung, tuy nhiên cô không cần phải đi chút nào, đợi làm lễ xong có thể thay ra.
Đôi giày cưới màu trắng bạc được đính kim cương rất bóng bẩy.