Mê Vợ Không Lối Về
Chương 1141
Quản lý nhìn anh ấy nắm lấy quần áo của mình, quay đầu lại nhìn anh ấy nói: “Cậu đừng có quậy ở đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí?”
“Ôi, anh không khách khí với tôi thế nào?” Tô Trạm cố ý không muốn buông tha, tâm trạng của anh ấy khó chịu sắp nhịn tới hỏng mất rồi.
“Anh muốn đánh tôi sao? Có gan thì ra tay đi!” Tô Trạm níu cổ áo anh ta, gào lên với anh ta.
Mùi phả tới đều là mùi rượu, quản lý nhăn mày: “Cậu tốt nhất là thả tôi ra, tôi không muốn đánh cậu.”
“Con mẹ nó anh có gan thì đánh tôi đi, chẳng lẽ hèn nhát tới vậy à? Nếu hèn nhát tới vậy cũng không cần học chó cứ sủa bậy…”
Quản lý không thể nhịn được nữa nên gọi người tới: “Kéo thằng điên này ra ngoài đi.”
“Anh mới là thằng điên!” Tô Trạm mượn rượu giở trò điên loạn.
Quản lý nổi giận đùng đùng nhìn anh ấy, híp con mắt lại: “Tên nhóc này, mày muốn ăn đòn à?”
Tô Trạm hơi say gật đầu: “Đúng nha, tôi muốn ăn đòn đó.”
Giờ phút này anh ấy thật sự muốn đánh với người ta một trận, anh ấy cảm thấy mình sắp chết tới nơi rồi.
Lời này lọt vào tai quản lý lại trở thành lời khiêu khích, đôi mắt anh ta hơi híp lại, gọi bảo vệ tới ra tay: “Đánh cho tôi!”
Ở đây thường xuyên xảy ra chuyện say xỉn gây rối. Nhân viên bảo vệ có đã có kinh nghiệm về chuyện này rồi. Nghe lệnh của quản lý, hai người cùng lúc định giữ tay Tô Trạm. Tô Trạm đánh người không phải vì muốn đánh mà là để trút giận. Khi họ bắt đầu động tay, động tác của anh ấy nhanh nhẹn hơn, anh ấy trượt người, tránh tay của những người đó và đá ra phía sau.
Cơ thể người bảo vệ đó không đứng vững và ngã vào lòng người quản lý.
Quản lý đẩy anh ra một cách ghét bỏ: “Mẹ kiếp, hai người không thể đối phó một người sao?”
Người bảo vệ nhanh chóng xin lỗi: “Tôi xin lỗi quản lý.”
“Đừng nói nhảm, đánh hắn ta đi!” Quản lý tức giận.
Lúc này, một người đàn ông khác cũng xông tới đánh Tô Trạm, người này lợi dụng lúc Tô Trạm đang vướng chân, siết cổ anh ấy từ phía sau.
Tô Trạm đi tới bẻ gãy tay của người đàn ông đang siết cổ mình, người đàn ông phía trước tìm được cơ hội vung nắm đấm về phía bụng của anh ấy, người đó bị Tô Trạm đấm mấy phát, mũi và mặt sưng lên, lúc này hắn ta có cơ hội, ra tay rất tàn nhẫn.
Bốp!
Tô Trạm cau mày khịt mũi vài cái, nhưng ngay sau đó anh ấy đã chống trả, vòng tay lên, dùng cùi chỏ tấn công vào bụng và ngực người đang siết cổ mình từ phía sau.
Không có kết quả, sau đó, rất nhiều người phía sau cuối cùng cũng buông lỏng ra, Tô Trạm nắm lấy tay người đàn ông, vặn trái tay của anh ta, cơ thể anh ấy hơi cong, vật người đằng sau qua vai.
Tình cờ trước mặt có cái bàn, khi người đàn ông ngã xuống thì những chai rượu rơi xuống đất kêu “loảng xoảng”.
Người đàn ông ôm lấy cái bụng của mình, đau đến mức nhe răng.
Mắt Tô Trạm đỏ hoe: “Cút cho tao!”
Người đàn ông bật dậy, hơi rượu nồng nặc tràn ngập căn phòng.
Hai người nhìn nhau, đồng thời vây đánh.
Chẳng mấy chốc đã đánh nhau loạn lên, tâm trạng Tô Trạm không tốt, hành động cũng không quá mạnh, gây sự chỉ là để trút giận.
Có câu nói, người yếu đuối thì sợ người cứng rắn, người cứng rắn thì sợ chết.
Còn Tô Trạm chính là liều mạng không sợ chết.
Cả hai đều không phải là đối thủ của Tô Trạm.
Quản lý lo lắng đứng sang một bên, không chút nghĩ ngợi, cầm lấy bình hoa trên giá, vứt hoa ra ngoài, cầm bình đập vào đầu Tô Trạm.
Hai mắt Tô Trạm đỏ ngầu, nhìn về phía hai nhân viên bảo vệ, không để ý tới quản lý, bình hoa bị đập xuống liền vỡ nát, Tô Trạm bị cú đập làm cho choáng váng, đầu óc mơ hồ. Có chất lỏng ấm chảy từ sau đầu xuống cổ.
Người quản lý hét lên: “Còn không nhân cơ hội đánh hắn ta.”
Trên mặt hai bảo vệ hiện lên sự hung tợn, bây giờ có cơ hội ra tay, bọn họ tự nhiên là dùng hết sức lực.
Tô Trạm bị đánh ngã xuống đất, mấy người lao tới đấm đá loạn xạ.
Lâm Tử Lạp đi dạo bên ngoài cùng Tần Nhã hơn hai giờ, cô cảm thấy bình tĩnh hơn, bởi vì buổi tối Lâm Tử Lạp nói sẽ rửa bụi cho Thiệu Vân, cho nên hai người đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn rồi trở về biệt thự.
Lúc nấu cơm tối, Tông Triển Bạch trở về, anh giải quyết xong công việc của công ty, biết rằng buổi tối Thiệu Vân sẽ đến nên anh về sớm.