Mê Vợ Không Lối Về
Chương 1114
“Chồng em không phải quan chức cấp cao gì, chỉ sợ là không giúp được chuyện này, trong nhà còn có việc, em xin phép đi trước.” Cô hai lần đầu tiên biểu lộ quan điểm của chính mình.
Cố Bắc lập tức nổi giận, ngăn cô ta lại: “Chị hai, chị là con gái của ba, ngay cả ba mà chị cũng không giúp, chị còn có lương tâm không vậy?”
Lương tâm? Cái gì gọi là lương tâm? Cậu thử nói một chút xem nào.” Con gái thứ hai có tính cách vô cùng cứng rắn, nói chuyện cũng trực tiếp, thẳng thắn.
“Người có lương tâm sẽ không làm chuyện như vậy!”
Cố Bắc bực bội, nhưng anh ta không có cách nào phản bác lại được, cũng không tìm thấy từ gì để mà phản bác.
“Chị là con gái của ba, cô có nghĩa vụ và trách nhiệm phải làm chuyện này.” Cố Bắc nghĩ nửa ngày mới tìm được một từ như vậy để phản bác chị ấy.
Con gái thứ hai cười lạnh một tiếng: “Tôi có nghĩa vụ gì? Nghĩa vụ che chở cho một người không có điểm dừng, không có lương tri ư?
Mẹ Cố đập bàn một cái: “Sao con lại có thể nói như thế? Ông ấy là ba của con!”
Con gái thứ hai quay đầu nhìn bà: “Ông ấy quả thực là ba tôi, nhưng ông ấy đã từng cho tôi tình thương của một người ba dành cho con gái chưa? Có từng xem tôi là con gái sao? Tôi đã lớn như thế này rồi, nhưng chưa từng cảm nhận được tình thương của ba, càng chưa từng có được sự ấm áp của gia đình.”
Mẹ Cố nghẹn lời, quả thực là như vậy. Bởi vì khi con gái lớn được sinh ra, đứa thứ hai ông Cố muốn sinh là con trai, nhưng khi đẻ ra lại là con gái, nên đành gửi nuôi ở nhà anh trai. Cảnh phải đi ăn nhờ ở đậu, sống gửi nhà người khác, không cần phải nói rõ ra cũng có thể tưởng tượng ra được là sống không được tốt rồi.
“Tôi không có năng lực đi lo những việc này, nếu bà muốn nhận tôi là con gái của bà, thì tôi cũng liền đồng ý, còn nếu không muốn, thì cứ xem như chưa từng sinh ra tôi cũng được. Dù sao thì bà cũng chưa từng nuôi nấng tôi một ngày nào cả.” Con gái thứ hai nói xong thì xoay người rời đi.
Lúc đi đến cửa thì bước chân ngừng lại một chút, ngoảnh đầu lại nhìn mấy người em gái đang ngồi trong phòng khách.
“Nếu mấy người muốn dính líu đến việc này thì cứ việc làm, tôi không ngăn cản, mấy người bằng lòng thừa nhận tôi là chị gái của mấy người thì tôi cũng sẽ chấp nhận, còn nếu mấy người không bằng lòng thừa nhận thì tôi cũng không oán hận. Lúc gặp mặt, nếu còn gọi tôi một tiếng chị gái, thì chúng ta vẫn là chị em, nếu như không muốn gọi, thì lúc gặp nhau cứ xem nhau như người xa lạ, ai cũng đừng để ý đến ai.”
“Chị hai…” Có người muốn khuyên nhủ.
“Đừng nói nữa, tuy rằng chúng ta đều từ trong một bụng mẹ bò ra ngoài, là chị em ruột, điều này không thể giả được. Nhưng cũng không thể can thiệp vào quan điểm và cách làm của mỗi người được, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như không quen nhìn thấy tôi, có thể xem tôi như người lạ, lúc gặp mặt thì cứ coi như không quen biết.” Con gái thứ hai ngắt lời em gái thứ năm.
Nói xong chị ấy lại một lần nữa quay đầu bước đi, bước chân đầy kiên quyết và dứt khoát.
Lúc này bà Diêu cũng đứng lên: “Thái độ làm người của Diêu Bân vốn đã có tiếng, mọi người đều biết đến, nên tôi cũng không nói nhiều nữa, ông ấy là cha của tôi, dù làm đúng hay sai tôi cũng không bình luận nữa, chuyện này, Diêu Bân chắc chắn sẽ không nhúng tay vào, tôi cũng không giúp được gì nên liền đi trước đây.”
“Em ba, em cũng mặc kệ ông ấy sao?” Chị cả thất vọng nhìn bà ấy.
Bà Diêu nói một cách từ từ, không nhanh không chậm: “Em không phải là không muốn quan tâm, mà là không thể lo liệu được, chị nói xem em lấy cái gì ra để lo cho ông ấy?”
Chị cả không nói được lời nào, cách làm người của Diêu Bân, mọi người đều biết, cũng rất nổi tiếng ở trong vùng này.
Lộ ra chuyện lần này, mọi người chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào những người có quan hệ với nhà họ Cố, sẽ chú ý đến mỗi một cử chỉ, hành động của bọn họ, chỉ cần có một chút sai lầm, cũng sẽ bị liên lụy, bị người ta chỉ trích, lên án.
Chị cả không thể nói được lời nào, nhưng mà là đứa con được cha mẹ nuôi nấng ở bên người, nên đương nhiên sẽ có tình cảm với cha mẹ hơn những người được nuôi ở bên ngoài. Cô ta rất muốn dàn xếp được chuyện này, sợ cha sẽ bị giam ở trong tù.
“Tôi và Diêu Bân làm vợ chồng suốt nhiều năm qua, chưa từng cãi nhau, cũng không có con trai, chỉ có một người con gái là Diêu Thanh Thanh, anh ấy rất yêu thương, bảo vệ tôi và con gái. Tôi sẽ không làm ra việc gì để khiến cho anh ấy phải khó xử, tôi cũng đã xin mẹ và chị gái thứ lỗi cho tôi rồi.” Bà Diêu cũng đã tỏ rõ thái độ của mình, tuyệt đối sẽ không vì cha mà để cho chồng mình phải lội vũng nước đục này*.
*Nghĩa là: Tiếp tay cho người khác làm chuyện sai trái, làm việc xấu.
“Cô quả thực là đồ súc sinh! Ngay cả sự an nguy của cha mà cô cũng thèm để ý, không thèm đếm xỉa đến!” Cố Bắc tức giận đập bàn.
Mấy người chị gái không khỏi nhìn về phía anh ta.
“Sao mày có thể ăn nói như vậy được?” Chị tư cảm thấy rất không hài lòng với điều này.
Mặc kệ nói như thế nào thì bọn họ cũng đều là từ cha mẹ sinh ra, là chị em ruột thịt của cùng một mẹ, sao nó có thể mắng chửi như vậy được?