Mê Vợ Không Lối Về
Chương 1107
Tô Trạm cùng Thẩm Bồi Xuyên nhìn nhau, tựa như cùng nhìn thấy được đáp án ở trong mắt nhau vậy. Bọn họ biết được lời này vốn chẳng phải nói riêng về Lâm Tử Lạp, mà là để chỉ thế lực được truyền lại từ đời của bố mẹ cô. Vừa nhớ tới tên Cố Bắc thì lại muốn chửi lấy chửi để vào mặt hắn.”
Nghĩ thế nên Tô Trạm cũng làm như vậy:
“Cố Bắc thì có cái gì ghê gớm cơ chứ? Không phải chỉ là dựa hơi vào người bố quyền lực của mình hay sao? Nếu như không có bố của anh ta thì xem anh ta có thể làm nên trò trống gì được chứ? Cả ngày chỉ biết khoe khoang, làm ra mấy chuyện linh tinh khiến người ta cảm thấy tức giận, chỉ hận không thể đánh anh ta một trận.”
Thẩm Bồi Xuyên vốn đang cảm thấy rất bực mình, nhưng nhìn thấy hành vi ngây thơ của Tô Trạm thì bật cười vui vẻ.
Tông Triển Bạch bảo bọn họ đi về trước nhưng mà bọn họ lại không có chỗ nào để đi cả, vốn dĩ Thẩm Bồi Xuyên là người vẫn luôn bận rộn nhiều việc, hiện tại lại không phải đi làm nữa rồi. Thế là anh ấy phát hiện ra bản thân mình không có nơi nào có thể đi tới cả.
Tô Trạm bá vào cổ của anh ấy nói: “Có muốn tới biệt thự giúp đỡ tôi không?”
Thẩm Bồi Xuyên nói luôn: “Tôi không đi đâu.”
Cậu ấy đi theo đuổi vợ, bản thân anh đi theo làm cái gì?
“Cả ngày trong đầu chỉ có phụ nữ, cậu không có chuyện nào khác để làm hay sao? Cứ chơi bời mãi thế không sợ hỏng mất người à?” Thẩm Bồi Xuyên không chút nể tình mà chế giễu.
Tô Trạm đáp lại: “Tôi cũng kiếm được nhiều tiền hơn cậu đấy, nào có chỗ nào chơi bời nhàn rỗi đâu chứ? Chẳng qua là tôi tinh tường hơn cậu mà thôi.”
“Cậu thì thấy tinh tường hơn tôi cái gì chứ?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
“Cậu nói xem, chúng ta cố gắng làm việc là vì điều gì hả?”
Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Tất nhiên là bởi vì cuộc sống.”
“Cuộc sống thì chắc chắn không thể thiếu cái gì?” Tô Trạm lại hỏi.
“Nước này, lửa này…”
“Phụt…” Tô Trạm vừa uống được ngụm nước đã muốn phun hết ra ngoài, liếc nhìn Thẩm Bồi Xuyên đầy ghét bỏ: “Tôi thật muốn bổ não của cậu ra xem bên trong đó chứa những gì đấy. Nước và lửa là những thứ thiết yếu trong sinh tồn chứ không phải là cuộc sống biết không hả? Một cuộc sống tốt đẹp thì sự nghiệp phải thành công và có người vợ có thể gắn bó keo sơn không xa rời với mình. Chúng ta đã có vế trước rồi nhưng vế sau vẫn chưa có. Tôi chính là đang theo đuổi vế sau đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên thản nhiên nhìn anh: “Hiện tại thì tôi cái gì cũng chẳng có, có thể sống đã là tốt lắm rồi.”
Nói xong anh ta đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Tông Cạnh Hạo đã đi ra ngoài từ trước, hai người bọn họ ở lại đây nói mấy chuyện linh tinh suốt cũng nên rời đi rồi.
Tô Trạm đuổi kịp anh ta: “Nếu không thì, tôi sẽ cùng cậu học hỏi rồi giúp cậu tìm một cô bạn gái có được hay không nào?”
Thẩm Bồi Xuyên vừa nghe được anh nói vậy thì cảm thấy rất đau đầu.
“Cậu làm ơn đừng có đi theo tôi nữa đi, tôi muốn ở một mình.”
Tô Trạm vẫn đi theo bên cạnh anh ta: “Không thế được, tôi phải ở cùng cậu, nhỡ đâu trong lòng cậu lại tự đi suy nghĩ mấy ý kiến nông cạn thì phải làm sao giờ? Hôm nay mọi thời gian của cậu cứ dành cho tôi, tôi sẽ hy sinh một chút thời gian quý báu để chơi với cậu.”
“Cậu hãy tự mình mà làm đi.” Thẩm Bồi Xuyên chán ghét mà đi sang chỗ khác, kéo giãn khoảng cách với anh, Tô Trạm lại đi lên nói: “Sao cậu lại nói như thế? Giống như bị thất tình vậy, tâm trạng buồn bực không có được vui vẻ gì hết.”
Thẩm Bồi Xuyên liếc anh một cái, cái gì cũng không thèm nói nữa, đứng ở ven đường bắt taxi.
“Cậu định đi đâu thế?” Tô Trạm nhận thấy tâm trạng của anh ta không thích hợp lắm: “Cảnh Hạo đã có biện pháp đối phó, sao tinh thần anh vẫn sa sút thế?”
Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu xuống: “Tang Du rời đi rồi.”
Tô Trạm không hiểu gì cả, còn chưa có tốt nghiệp đại học thì có thể đi đâu cơ chứ?
“Tôi cũng không biết nữa.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tô Trạm càng mờ mịt nói: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy, nghiêm trọng đến mức khiến cho cô ấy bỏ cả chuyện học hành cơ à?”
Thẩm Bồi Xuyên kể hết lại chuyện về mẹ của Tang Du cho Tô Trạm nghe, có lẽ nói ra được thì tâm trạng của anh sẽ tốt lên một chút.
Tô Trạm cẩn thận nhìn lại anh ta: “Vậy cậu không vui là do cô ấy rời đi hả?”
Lúc này có một chiếc xe đi tới, Thẩm Bồi Xuyên giơ tay ra vẫy lại, rất nhanh xe đã đỗ vào ven đường, Tô Trạm cũng đi theo hỏi tiếp: “Tôi đang hỏi cậu mà?”
“Tôi không biết nữa.” Thẩm Bồi Xuyên không kiên nhẫn trả lời.