Mê Vợ Không Lối Về
Chương 1079
“Nhìn vào mắt của chị rồi nói.” Lâm Tử Lạp trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Nếu không có chuyện gạt chị thì nhìn thẳng vào mắt chị đi.”
Cô không phải muốn ép bức Tần Nhã, cô chỉ sợ bạn mình đang giấu kín chuyện gì đó mà thôi, nếu đè nén nhiều chuyện trong lòng quá lâu thì sẽ không tốt chút nào.
Nói ra mọi chuyện thì sẽ khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tần Nhã không dám nhìn thẳng vào cô mà vẫn bướng bỉnh nói: “Em không sao thật mà, chị nghĩ nhiều rồi.”
“Chị cũng mong là do chị đã nghĩ nhiều, nhưng biểu hiện của em lại khiến chị cảm thấy rất bất an.” Lâm Tử Lạp nắm lấy tay cô ấy rồi nói: “Ngay cả chị mà em cũng không tin sao?”
Tần Nhã cúi đầu.
Lúc này, mắt cô đã đỏ hoe, cổ họng cũng nghẹn lại mà không nói được lời nào, cô cũng không biết mình nên bắt đầu từ đâu nữa.
Tần Nhã nhớ lại lúc vừa mới biết được tin tức đó thì bản thân cô đã tuyệt vọng biết bao nhiêu, cô không còn đủ dũng khí để sống, thậm chí cô cảm thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa.
Sau khi trải qua sự thống khổ đến tột cùng thì cô đã học được cách trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy thì khi gặp Tô Trạm, cô mới có thể nhẫn nhịn và bình tĩnh đến thế.
Tần Nhã tự tin đối mặt với Tô Trạm, thế nhưng cô lại quên mất người bạn của mình là Lâm Tử Lạp.
Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, tự sâu thẳm trái tim mình, cô vẫn cảm thấy cực kỳ đau đớn, bởi vì cô đã mất đi tư cách làm một người phụ nữ.
“Chị biết không, em đã từng mang thai.” Cô khàn giọng nói.
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Chị biết.”
“Em…” Cô không thể tiếp tục chịu đựng một mình mà nói với người khác rằng cô vẫn ổn, thế nhưng khi nói toạc ra mọi chuyện thì trái tim cô vẫn cảm thấy đau đớn không thôi.”
Bởi vì quá căng thẳng nên thân thể của Tần Nhã run lên, Lâm Tử Lạp thấy vậy thì ngồi sát lại để ôm bạn mình vào lòng, đồng thời cũng liên tục vỗ lưng cô ấy: “Chị không hỏi nữa đâu.”
Lâm Tử Lạp thực sự không đành lòng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Tần Nhã.
“Chị hỏi em là muốn em trút bỏ hết nỗi lòng để cảm thấy thoải mái hơn một chút, nếu như việc nói ra khiến em đau khổ đến như vậy thì tốt nhất không nên nhắc lại nữa.” Cô cũng mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì rồi.
‘Tần Nhã nói rằng em ấy đã mất đi tư cách để làm một người phụ nữ, không lẽ thân thể của em ấy có vấn đề gì sao? Nhưng mà bác sĩ cũng đâu có nói gì với chị đâu.’
“Không phải em sợ chị biết chuyện này.” Tần Nhã ôm Lâm Tử Lạp rồi vùi vào lòng cô mà khóc: “Chỉ là trái tim em cực kỳ đau đớn, giống như bị ai đó cầm dao chém vài nhát vậy.”
Mỗi lần nhắc đến chuyện này thì sự đau khổ cứ ập đến như có ai đang xát muối vào những vết sẹo trong lòng cô, điều này lại khiến cô phải trải qua sự bất lực và tuyệt vọng như lúc ban đầu.
“Em, em không thể mang thai được nữa. Đời này em không thể có con được nữa, chị có hiểu không? Em cực kỳ hận anh ta, bởi vì anh ta đã khiến mình ra nông nỗi này…”
Lâm Tử Lạp hoàn toàn không thể tin được, làm sao lại có thể không mang thai được chứ?
Tại sao lại có thể như vậy được?
“Làm sao có thể có chuyện này được hả? Bác sĩ cũng không nói cho chị biết, hay là em nghe nhầm rồi? Chuyện sảy thai cũng không đồng nghĩa với việc cả đời này em sẽ không có con…”
“Em đã nói với bác sĩ không được nói cho ai biết chuyện này, đó là sự thật, cơ thể em đã có khiếm khuyết.” Tần Nhã dùng hết dũng khí mới có thể nói ra những lời này.
“Tại sao có thể như vậy được chứ?” Cô cũng bắt đầu cảm thấy nghẹn ngào, phụ nữ mà không có con thì thật là nghiệt ngã.
“Do tử cung bị thương hay là…”
“Không phải.” Tần Nhã buông cô ra rồi lau chùi nước mắt của mình: “Em đã không còn tử cung nữa.”
Lâm Tử Lạp vừa khiếp sợ vừa đau lòng thay cho bạn mình, nhưng cô cũng không biết nên an ủi như thế nào.
‘Vậy có nghĩa là từ đó đến nay, em ấy chỉ âm thầm chịu đựng một mình, hơn nữa còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt người khác.’
Dù cô chưa từng trải qua chuyện này, thế nhưng cô biết được Tần Nhã đã đau khổ đến mức nào.
“Chị phải làm sao mới có thể an ủi được em đây?” Lâm Tử Lạp lau nước mắt cho người đối diện, nhưng mà cô càng lau thì nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. “Nhìn em khó chịu như vậy thì chị cũng cảm thấy rất đau.”
“Đừng khóc.” Tần Nhã lau nước mắt cho cô rồi nói: “Trong bụng chị còn có con nuôi của em đấy.”