Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu - Trang 3
Chương 67
Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Ân Ân quen Cận Bạch Trạch khi cô đang học lớp mười một.
Nếu nói tình cảm có bao nhiêu nhiệt liệt tha thiết thì cũng không đến mức đó, tựa như mùa mưa thanh xuân của vô số nữ sinh bình thường... luôn hiện lên một bóng dáng thiếu niên ấy.
Chỉ lờ mờ thoáng qua một chút, không đau không ngứa nhưng có thế nào cũng không xóa đi được.
Một thời gian rất dài sau khi Ân Lưu Tô bỏ đi, Ân Ân mới một lần nữa quay lại loại trạng thái không có cảm giác an toàn này.
Tuổi dậy thì của cô ở trong trường học hướng nội an tĩnh, rất nhiều lúc đều cất giấu cảm xúc trong lòng, im lặng không hé răng.
Vì là học sinh nghệ thuật hội họa, chủ nhiệm lớp giới thiệu cô gia nhập hội tuyên truyền học sinh trung học, phụ trách hoạt động của bảng tin vườn trường, cũng hy vọng cô có thể làm quen thêm nhiều bạn bè hơn.
Các nam nữ sinh trong ban tuyên truyền ai cũng có một thanh xuân sôi nổi, chợt có thêm một đứa im như hũ nút này gia nhập vào, lại được thầy cô hết mực khen tranh vẽ không tồi, đáy lòng lập tức cảm thấy không phục, muốn xem bản lĩnh của cô.
Cho nên toàn bộ bảng tin Tết Đoan Ngọ, bọn họ toàn sai Ân Ân làm.
“Này, Ân Ân, lại đây, tượng bán thân của Khuất Nguyên bên này cậu còn chưa hoàn thành đâu.”
“Ân Ân, hình vẽ bánh chưng đâu, mau vẽ đi, buổi chiều thầy cô sẽ kiểm nghiệm đấy.”
“Ân Ân, chỗ này còn chưa viết chữ đâu!”...
Không phải Ân Ân không biết tâm tư của bọn họ, cô chỉ không muốn tranh chấp lý luận với bọn họ mà thôi.
Bởi vì một khi phát sinh mâu thuẫn xung đột, gây sự lớn thì sẽ phải mời phụ huynh, người khác đều có ba mẹ tới làm chủ cho bọn họ, Ân Ân lại không có.
Tiểu học và trung học cơ sở đều đã từng xảy xa những chuyện như vậy, Tạ Văn Thanh cũng có tới, nhưng lại gây nên náo loạn không nhỏ.
Không có ba mẹ, lại có một anh trai là người nổi tiếng, các loại ánh mắt cực kỳ hâm mộ, tìm kiếm cái lạ, nghiền ngẫm... đều đổ hết lên người Ân Ân.
Ân Ân không thể nói ra là kiêu ngạo hay là tự ti.
Cho nên từ đó về sau, cô có thể nhịn thì sẽ nhịn, nhường được thì nhường, không dễ dàng phát sinh mâu thuẫn với người khác.
“Ân Ân, cậu vẽ Khuất Nguyên hay là Đỗ Phủ thế? Hoàn toàn chẳng có gì khác nhau cả.”
“Nhanh lên đi! Hội học sinh sắp tới kiểm tra rồi.”
“Cậu xem cậu này, chút việc nhỏ thế mà cũng không làm được, thầy Phùng còn thổi phồng cậu lên đến tận trời nữa.”
Đều là những người mười sáu, mười bảy tuổi, cùng nhau bắt nạt người khác... quả thật là đặc biệt thoải mái.
Chủ tịch hội học sinh Cận Bạch Trạch phụ trách kiểm tra báo tường đi tới, thấy một đám bọn họ vui đùa xem náo nhiệt, chỉ có Ân Ân nhón chân viết “Ly tao” của Khuất Nguyên lên bảng đen một cách đầy khó khăn...
Cậu trầm mặc lấy phấn viết từ trong tay cô, thành thạo viết lên bảng đen một đống chữ nhỏ mạnh mẽ có lực.
Ân Ân quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy được bóng dáng chiếc cằm sắc bén của thiếu niên.
Sơ mi trắng sạch sẽ, gió mùa hè thoảng qua, ánh mặt trời treo nơi cao... còn có đôi mắt màu nâu đồng trong veo sạch sẽ của thiếu niên.
Cận Bạch Trạch là đóa hoa cao ngạo, lạnh lùng, xa cách của khối mười trường trung học Nam Thị, chủ tịch hội học sinh, có thể đại diện cho hội học sinh đọc diễn văn dưới quốc kỳ.
Đẹp trai, chỉ số thông minh cao, có gia thế và giáo dưỡng tốt...
Từng tầng từng tầng hào quang sáng sủa bao phủ lấy cậu, cậu là nam thần mà những nữ sinh bình thường như Ân Ân nằm mơ cũng không dám mơ ước.
Nhưng một người xa xôi như vậy mà lúc này lại đang đứng ở bên cạnh cô, kiên nhẫn giúp cô hoàn thành công việc còn lại của báo tường.
Tiếng phấn viết cọ xát soàn soạt, tiếng vọng mạnh mẽ như thế, cũng như trái tim cô đang âm thầm nhảy lên.
Những người trong ban tuyên truyền thấy chủ tịch hội học sinh, Cận Bạch Trạch, hành động như thế, đương nhiên cũng ngại tiếp tục mặc kệ, sôi nổi tiến lên cầm phấn hoàn thành báo tường.
Viết xong chữ cuối cùng của “Ly tao”, Cận Bạch Trạch rất không khách khí mà ném phấn xuống, nói với Ân Ân: “Hội học sinh không có mấy người là người tốt, không cần quá thành thật, về sau nếu bọn họ tiếp tục bắt nạt em thì cứ việc tới nói với tôi.”
Nói xong, cậu sạch sẽ lưu loát dời ánh mắt đi, liếc nhìn mọi người như đang cảnh cáo, sau đó quay người rời đi.
Sau ngày hôm đó, Ân Ân lại phát hiện Cận Bạch Trạch không chỗ nào không có mặt.
Trên tường vinh danh học sinh ưu tú có cậu, diễn thuyết dưới quốc kỳ vào thứ hai có cậu, nhóm chia sẻ kinh nghiệm học tập cấp ba cũng có cậu, thậm chí đi siêu thị mua nước cũng có thể gặp cậu...
Ân Ân còn nghĩ, đây là duyên phận kỳ diệu cỡ nào.
Nhưng khi cô nói chuyện này cho anh trai, anh cô lại phũ phàng chọc thủng tâm tư của Ân Ân...
“Duyên phận cái rắm, đó là bởi vì trước kia em chưa từng chú ý người này, bây giờ mỗi ngày cậu ta đều hiện lên trong đầu em, đương nhiên liếc mắt một cái là có thể thấy trong đám đông rồi.”
Ban đầu Ân Ân không cho là đúng, sau đó cô phát hiện bản thân thật sự có một loại công năng đặc dị, có thể liếc mắt một cái đã phát hiện ra bóng dáng của Cận Bạch Trạch trong đám đông, lúc này mới xác định được tâm ý.
Tạ Văn Thanh có tư tưởng rất truyền thống, bởi vì Ân Ân luôn kể hết mọi chuyện lông gà vỏ tỏi cho anh ấy, bao gồm cả một ít tâm tư thiếu nữ, giữa hai anh em gần như không có bí mật gì.
Bề ngoài anh ấy giả dạng làm một người anh trai khai sáng, hồn nhiên không thèm để ý, nhưng thực tế thì trong lòng lại rất lo lắng.
Bởi vì khi họp phụ huynh, anh ấy nghe chủ nhiệm lớp nói quá nhiều trường hợp vì yêu sớm mà khiến thành tích trượt dốc.
Nhưng sau khi hỏi thăm thành tích và điều kiện của Cận Bạch Trạch, Tạ Văn Thanh lại thấy yên tâm.
Nam sinh có điều kiện như Cận Bạch Trạch, bằng chỉ số thông minh với vẻ ngoài xuẩn ngốc của Ân Ân, theo đuổi được mới là lạ ấy.
Quả nhiên, lần đầu tiên Ân Ân thử chủ động, đã gặp phải tấm ván sắt.
Ân Ân nghe nói cậu thích uống cà phê, lập tức đến trung tâm thành phố xếp hàng mua cà phê, nhờ người đặt ở bên cạnh bàn của cậu.
Cô còn cố ý bỏ một tờ giấy ghi chép nhỏ màu hồng nhạt vào trong hộp cà phê, bên trên vẽ một hình chibi của Khuất Nguyên, viết ba chữ “Cảm ơn anh”.
Sau đó cô vẫn luôn tránh ở ngoài cửa sổ nhìn trộm, thấy Cận Bạch Trạch vào phòng học, xách hộp nhỏ lên nhìn nhìn, nhưng vẫn chưa bất ngờ lắm, tiện tay đưa cho cậu bạn ngồi phía sau: “Tôi không thích uống đồ ngọt.”
Cậu bạn kia biết mỗi ngày đều có nữ sinh tặng đồ cho cậu, đã sớm tập mãi thành quen, cười tủm tỉm mà nhận lấy, cắm ống hút vào uống một hớp lớn.
Ân Ân đau lòng muốn chết.
Đây là mối tình đầu không bệnh mà chết của cô, vì thế còn bị Tạ Văn Thanh cười nhạo mấy năm liền.
“Loại nam sinh có điều kiện này cũng dám theo đuổi, nói như thế nào nhỉ, dũng khí của em thật đáng khen.”
Anh ấy cho cô một ngón tay cái, Ân Ân trả lại anh ấy một ngón giữa, lại bị anh ấy “dí đánh” một trận.
Cũng may thanh xuân tịch liêu còn có ông anh trai đáng ghét như vậy ở bên Ân Ân, cùng cô vượt qua mùa hoa, mùa mưa không đặc biệt vui vẻ này.
Nhiều năm sau, khi Ân Ân nhớ lại, cũng cảm thấy lúc ấy mình quả thật rất dũng cảm.
Đại khái chắc là “gen di truyền” nào đó từ người phụ nữ kia nhỉ, không phải ruột thịt, lại hơn cả ruột thịt.
...
Ân Ân đi theo Cận Bạch Trạch tới một quán cà phê ngoài sân bóng rổ.
Cô nhìn bóng dáng đĩnh bạt cao gầy của Cận Bạch Trạch, mơ mơ hồ hồ.
Đương nhiên, từ thái độ của cậu với cô, hiển nhiên đã sớm không còn nhớ rõ sự kiện báo tường năm đó rồi.
Đúng vậy, trong trường học khi ấy, nữ sinh từng tỏ tình với Cận Bạch Trạch không là một nửa thì cũng là một phần ba, người từng yêu thầm cậu còn nhiều đếm không xuể.
Sao cậu có thể nhớ được cô chứ?
Tiếng đàn dương cầm khẽ vang trong quán cà phê, sau khi ngồi xuống, Cận Bạch Trạch lưu loát rút ra một phần tài liệu từ chiếc túi đeo chéo màu đen, đưa tới trước mặt Ân Ân.
“Đây là hợp đồng shipper, em nhìn xem nếu không thành vấn đề thì ký tên vào trang cuối cùng là được.”
Ân Ân nhận bản hợp đồng, lật xem từng tờ một.
Cận Bạch Trạch giới thiệu đơn giản chút nội dung công việc cho cô: “Công việc của chúng tôi cơ bản đều ở trong khuôn viên trường đại học Nam Thị, dĩ nhiên là gần đây đàn chị cũng đang khai thác những công việc khác xung quanh trường, đả thông toàn bộ chuỗi sản nghiệp, đây đều là kế hoạch tiếp theo.”
“Shipper nam phụ trách ký túc xá nam, shipper nữ phụ trách ký túc xá nữ, đến bữa cơm thì giao cơm hộp, thời gian còn lại thì đưa chuyển phát nhanh, cùng với một ít công việc khác, ví dụ như giao hàng. Shipper có thể tự do sắp xếp thời gian học tập và nghỉ ngơi, cố gắng giao hàng sau giờ học, không để ảnh hưởng đến việc học.”
Trong lòng Ân Ân đang rất loạn, cũng không nghe rõ đến cùng cậu đang nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn cậu.
Nét mặt của cậu góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt đào hoa sáng quắc, lông mi dài mảnh, đẹp trai đến cực kỳ ưu nhã.
Nếu nói Tạ Văn Thanh anh tuấn như một cơn gió thổi qua cánh đồng bát ngát, vậy thì Cận Bạch Trạch... lại tựa như ánh mặt trời mùa hè vậy, sáng ngời chói chang, làm người ta không thể dời mắt đi.
Chỉ là, trong ánh mắt cậu có vẻ đã không còn nét sắc bén năm đó, có vẻ thâm thúy sâu sắc hơn rất nhiều.
Ân Ân nghĩ tới lời Mạc Lị Lị nói, nhà cậu phá sản, mấy năm nay sống rất vất vả, mỗi ngày đều vô cùng nỗ lực làm việc trả nợ.
Theo lời Mạc Lị Lị nói, chính là nam thần ngã xuống khỏi thần đàn.
Nhưng trong mắt Ân Ân, dấu vết nhàn nhạt lúc trước Cận Bạch Trạch để lại trong lòng cô lại chưa từng thay đổi.
Cận Bạch Trạch thấy cô gái ngơ ngác nhìn chằm chằm bản hợp đồng, lập tức hỏi: “Còn vấn đề gì nữa không?”
“À, có.” Ân Ân tò mò hỏi: “Khi nào thì em có thể nhìn thấy đàn chị Ân Lưu Tô?”
“Không biết.” Cận Bạch Trạch nhàn nhạt nói: “Chị ấy rất bận.”
“Vậy hằng ngày chị ấy bận cái gì?”
“Đàn chị này không làm việc theo lẽ thường, đôi khi sẽ nhìn thấy chị ấy mặc tây trang ở chỗ nào đó của khoa Tài chính, nhưng có đôi khi, ở trường học em còn có thể nhìn thấy chị ấy tự mình đi giao cơm hộp. Chị ấy còn thích luyện quyền anh, thỉnh thoảng ở phòng luyện quyền anh cũng có thể gặp được chị ấy...”
Nghe cậu nói như vậy, trái tim của Ân Ân bùm bùm nhảy lên, đây rất giống tính cách và tác phong của mẹ cô.
Cô lại hỏi tiếp: “Vậy anh có biết gia thế chị ấy như thế nào không, có từng gặp mẹ của chị ấy hoặc người nhà khác hay không?”
Cận Bạch Trạch hơi cạn lời: “Tôi không phải bạn trai chị ấy, sao phải gặp người nhà của chị ấy?”
“Cũng đúng.” Ân Ân thất vọng nói: “Vậy anh có biết... chị ấy có bạn trai hay chưa không?”
“...”
“Không biết.”
“Vậy anh biết được bao nhiêu chuyện có liên quan đến chị ấy? Có thể nói cho em biết một chút được không?”
Ban đầu Cận Bạch Trạch thấy cô gái thường dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cậu, còn cho rằng cô vì tiếp cận cậu nên mới đến nhận lời mời, loại chuyện này trước kia đã từng xảy ra không ít.
Không ngờ rằng, khi nói về “Ân Lưu Tô”, cô gái này lại biến thành FBI trong vòng một giây, hứng thú chuyển lên trên người bà chủ của cậu trong tích tắc.
Cận Bạch Trạch nghi ngờ hỏi: “Em hỏi thăm nhiều như vậy, rốt cuộc em muốn làm cái gì?”
“Em...”
Ân Ân nghiêm trang nói láo: “Biết rõ về văn hóa của doanh nghiệp, là phẩm chất của một nhân viên chuẩn mực.”
Cận Bạch Trạch nhìn ra cô đang nói linh tinh, mở trang hợp đồng đang kẹp thẻ kẹp sách ra: “Em muốn gặp chị ấy thì nỗ lực trở thành nhân viên làm tốt nhất tháng này đi, bà chủ sẽ tự mình phát thưởng cho em.”
“Thật không? Anh từng nhận được sao?” “Ừ.”
“Khen thưởng gì vậy?”
“Một ly trà sữa Ba Ba.”
“Hả...”
Tác phong keo kiệt này sao cũng giống mẹ của cô vậy chứ.
Ân Ân ký tên mình vào bản hợp đồng, lại hỏi: “Từ hôm nay trở đi em sẽ đi giao cơm hộp sao?”
“Em vào app chọn hình thức nhân viên, sau đó nhập số hợp đồng vào, tự do lựa chọn thời gian giao hàng phù hợp.”
“Có yêu cầu gì không, ví dụ như mỗi tháng cần phải hoàn thành bao nhiêu đơn?”
“Không có yêu cầu, tất cả đều tự do.”
“À.”
Cận Bạch Trạch lại hỏi cô: “Em có xe đạp không?”
“Không có.”
“Không có xe đạp không được, đi bộ quá chậm, rất mất thời gian.” “Em... em có thể mua.”
“Không phải nhà em chỉ có bốn bức tường thôi sao?”
“À đúng, nhà em đúng là rất nghèo!”
“Làm người mới, tốt nhất không nên bởi vì chậm trễ thời gian mà bị khách hàng đánh giá kém.” Cận Bạch Trạch nghĩ một chút rồi nói: “Tạm thời em có thể dùng xe đạp của tôi.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi chạy nhanh hơn em một chút.”
Ân Ân biết cậu thật sự là một chàng trai thiện lương, trước kia cũng rất tốt, cô vội vàng lắc đầu: “Không được, không nên làm phiền tới anh.”
“Vậy thì thôi.” Cận Bạch Trạch cất hợp đồng đi, dứt khoát lưu loát nói: “Vậy em tự mình nghĩ cách đi, cố lên.”
Nói xong, cậu đứng dậy định rời đi.
“...”
Cô không còn gì để nói nhưng vẫn đuổi theo: “Vậy... vậy anh vẫn nên cho em mượn xe đạp đi chứ, chủ yếu là em là sinh viên mới, cũng không quá quen thuộc ký túc xá, nếu giao hàng quá chậm sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của người dùng, cũng không tốt cho danh dự của toàn bộ công ty chúng ta, đàn anh à, anh nói có đúng không?”
Cận Bạch Trạch liếc cô một cái.
Làn da cô gái trắng nõn trong sáng, ngũ quan nhẹ nhàng thanh tú, ánh mắt trong suốt, như con thú nhỏ không hề có tâm cơ.
Trông có vẻ đáng thương vô cùng.
Cận Bạch Trạch bất đắc dĩ nói: “Hai ngày này em đi theo tôi cùng giao hàng trước, chờ quen thuộc rồi lại sắp xếp sau, hoặc là mua chiếc xe second-hand.”
Ân Ân hạ mắt xuống, rơi xuống giày chơi bóng thô ráp của thiếu niên. Trong lòng chợt ấm áp, cô đỏ mắt, “Anh thật tốt.”
Tốt giống như cậu trong trí nhớ của cô.
Cận Bạch Trạch thấy cô gái lau nước mắt, thu hút ánh nhìn ngạc nhiên của người xung quanh, cậu bất đắc dĩ nói: “Em khóc cái gì chứ!”
“Cận Bạch Trạch, em nói thật đó, anh rất giống mẹ em!”
Cô gái càng nói càng nghẹn ngào, nước mắt ngăn không được rớt xuống: “Mẹ em cũng là người tốt như vậy.”
“...”
Ân Ân quen Cận Bạch Trạch khi cô đang học lớp mười một.
Nếu nói tình cảm có bao nhiêu nhiệt liệt tha thiết thì cũng không đến mức đó, tựa như mùa mưa thanh xuân của vô số nữ sinh bình thường... luôn hiện lên một bóng dáng thiếu niên ấy.
Chỉ lờ mờ thoáng qua một chút, không đau không ngứa nhưng có thế nào cũng không xóa đi được.
Một thời gian rất dài sau khi Ân Lưu Tô bỏ đi, Ân Ân mới một lần nữa quay lại loại trạng thái không có cảm giác an toàn này.
Tuổi dậy thì của cô ở trong trường học hướng nội an tĩnh, rất nhiều lúc đều cất giấu cảm xúc trong lòng, im lặng không hé răng.
Vì là học sinh nghệ thuật hội họa, chủ nhiệm lớp giới thiệu cô gia nhập hội tuyên truyền học sinh trung học, phụ trách hoạt động của bảng tin vườn trường, cũng hy vọng cô có thể làm quen thêm nhiều bạn bè hơn.
Các nam nữ sinh trong ban tuyên truyền ai cũng có một thanh xuân sôi nổi, chợt có thêm một đứa im như hũ nút này gia nhập vào, lại được thầy cô hết mực khen tranh vẽ không tồi, đáy lòng lập tức cảm thấy không phục, muốn xem bản lĩnh của cô.
Cho nên toàn bộ bảng tin Tết Đoan Ngọ, bọn họ toàn sai Ân Ân làm.
“Này, Ân Ân, lại đây, tượng bán thân của Khuất Nguyên bên này cậu còn chưa hoàn thành đâu.”
“Ân Ân, hình vẽ bánh chưng đâu, mau vẽ đi, buổi chiều thầy cô sẽ kiểm nghiệm đấy.”
“Ân Ân, chỗ này còn chưa viết chữ đâu!”...
Không phải Ân Ân không biết tâm tư của bọn họ, cô chỉ không muốn tranh chấp lý luận với bọn họ mà thôi.
Bởi vì một khi phát sinh mâu thuẫn xung đột, gây sự lớn thì sẽ phải mời phụ huynh, người khác đều có ba mẹ tới làm chủ cho bọn họ, Ân Ân lại không có.
Tiểu học và trung học cơ sở đều đã từng xảy xa những chuyện như vậy, Tạ Văn Thanh cũng có tới, nhưng lại gây nên náo loạn không nhỏ.
Không có ba mẹ, lại có một anh trai là người nổi tiếng, các loại ánh mắt cực kỳ hâm mộ, tìm kiếm cái lạ, nghiền ngẫm... đều đổ hết lên người Ân Ân.
Ân Ân không thể nói ra là kiêu ngạo hay là tự ti.
Cho nên từ đó về sau, cô có thể nhịn thì sẽ nhịn, nhường được thì nhường, không dễ dàng phát sinh mâu thuẫn với người khác.
“Ân Ân, cậu vẽ Khuất Nguyên hay là Đỗ Phủ thế? Hoàn toàn chẳng có gì khác nhau cả.”
“Nhanh lên đi! Hội học sinh sắp tới kiểm tra rồi.”
“Cậu xem cậu này, chút việc nhỏ thế mà cũng không làm được, thầy Phùng còn thổi phồng cậu lên đến tận trời nữa.”
Đều là những người mười sáu, mười bảy tuổi, cùng nhau bắt nạt người khác... quả thật là đặc biệt thoải mái.
Chủ tịch hội học sinh Cận Bạch Trạch phụ trách kiểm tra báo tường đi tới, thấy một đám bọn họ vui đùa xem náo nhiệt, chỉ có Ân Ân nhón chân viết “Ly tao” của Khuất Nguyên lên bảng đen một cách đầy khó khăn...
Cậu trầm mặc lấy phấn viết từ trong tay cô, thành thạo viết lên bảng đen một đống chữ nhỏ mạnh mẽ có lực.
Ân Ân quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy được bóng dáng chiếc cằm sắc bén của thiếu niên.
Sơ mi trắng sạch sẽ, gió mùa hè thoảng qua, ánh mặt trời treo nơi cao... còn có đôi mắt màu nâu đồng trong veo sạch sẽ của thiếu niên.
Cận Bạch Trạch là đóa hoa cao ngạo, lạnh lùng, xa cách của khối mười trường trung học Nam Thị, chủ tịch hội học sinh, có thể đại diện cho hội học sinh đọc diễn văn dưới quốc kỳ.
Đẹp trai, chỉ số thông minh cao, có gia thế và giáo dưỡng tốt...
Từng tầng từng tầng hào quang sáng sủa bao phủ lấy cậu, cậu là nam thần mà những nữ sinh bình thường như Ân Ân nằm mơ cũng không dám mơ ước.
Nhưng một người xa xôi như vậy mà lúc này lại đang đứng ở bên cạnh cô, kiên nhẫn giúp cô hoàn thành công việc còn lại của báo tường.
Tiếng phấn viết cọ xát soàn soạt, tiếng vọng mạnh mẽ như thế, cũng như trái tim cô đang âm thầm nhảy lên.
Những người trong ban tuyên truyền thấy chủ tịch hội học sinh, Cận Bạch Trạch, hành động như thế, đương nhiên cũng ngại tiếp tục mặc kệ, sôi nổi tiến lên cầm phấn hoàn thành báo tường.
Viết xong chữ cuối cùng của “Ly tao”, Cận Bạch Trạch rất không khách khí mà ném phấn xuống, nói với Ân Ân: “Hội học sinh không có mấy người là người tốt, không cần quá thành thật, về sau nếu bọn họ tiếp tục bắt nạt em thì cứ việc tới nói với tôi.”
Nói xong, cậu sạch sẽ lưu loát dời ánh mắt đi, liếc nhìn mọi người như đang cảnh cáo, sau đó quay người rời đi.
Sau ngày hôm đó, Ân Ân lại phát hiện Cận Bạch Trạch không chỗ nào không có mặt.
Trên tường vinh danh học sinh ưu tú có cậu, diễn thuyết dưới quốc kỳ vào thứ hai có cậu, nhóm chia sẻ kinh nghiệm học tập cấp ba cũng có cậu, thậm chí đi siêu thị mua nước cũng có thể gặp cậu...
Ân Ân còn nghĩ, đây là duyên phận kỳ diệu cỡ nào.
Nhưng khi cô nói chuyện này cho anh trai, anh cô lại phũ phàng chọc thủng tâm tư của Ân Ân...
“Duyên phận cái rắm, đó là bởi vì trước kia em chưa từng chú ý người này, bây giờ mỗi ngày cậu ta đều hiện lên trong đầu em, đương nhiên liếc mắt một cái là có thể thấy trong đám đông rồi.”
Ban đầu Ân Ân không cho là đúng, sau đó cô phát hiện bản thân thật sự có một loại công năng đặc dị, có thể liếc mắt một cái đã phát hiện ra bóng dáng của Cận Bạch Trạch trong đám đông, lúc này mới xác định được tâm ý.
Tạ Văn Thanh có tư tưởng rất truyền thống, bởi vì Ân Ân luôn kể hết mọi chuyện lông gà vỏ tỏi cho anh ấy, bao gồm cả một ít tâm tư thiếu nữ, giữa hai anh em gần như không có bí mật gì.
Bề ngoài anh ấy giả dạng làm một người anh trai khai sáng, hồn nhiên không thèm để ý, nhưng thực tế thì trong lòng lại rất lo lắng.
Bởi vì khi họp phụ huynh, anh ấy nghe chủ nhiệm lớp nói quá nhiều trường hợp vì yêu sớm mà khiến thành tích trượt dốc.
Nhưng sau khi hỏi thăm thành tích và điều kiện của Cận Bạch Trạch, Tạ Văn Thanh lại thấy yên tâm.
Nam sinh có điều kiện như Cận Bạch Trạch, bằng chỉ số thông minh với vẻ ngoài xuẩn ngốc của Ân Ân, theo đuổi được mới là lạ ấy.
Quả nhiên, lần đầu tiên Ân Ân thử chủ động, đã gặp phải tấm ván sắt.
Ân Ân nghe nói cậu thích uống cà phê, lập tức đến trung tâm thành phố xếp hàng mua cà phê, nhờ người đặt ở bên cạnh bàn của cậu.
Cô còn cố ý bỏ một tờ giấy ghi chép nhỏ màu hồng nhạt vào trong hộp cà phê, bên trên vẽ một hình chibi của Khuất Nguyên, viết ba chữ “Cảm ơn anh”.
Sau đó cô vẫn luôn tránh ở ngoài cửa sổ nhìn trộm, thấy Cận Bạch Trạch vào phòng học, xách hộp nhỏ lên nhìn nhìn, nhưng vẫn chưa bất ngờ lắm, tiện tay đưa cho cậu bạn ngồi phía sau: “Tôi không thích uống đồ ngọt.”
Cậu bạn kia biết mỗi ngày đều có nữ sinh tặng đồ cho cậu, đã sớm tập mãi thành quen, cười tủm tỉm mà nhận lấy, cắm ống hút vào uống một hớp lớn.
Ân Ân đau lòng muốn chết.
Đây là mối tình đầu không bệnh mà chết của cô, vì thế còn bị Tạ Văn Thanh cười nhạo mấy năm liền.
“Loại nam sinh có điều kiện này cũng dám theo đuổi, nói như thế nào nhỉ, dũng khí của em thật đáng khen.”
Anh ấy cho cô một ngón tay cái, Ân Ân trả lại anh ấy một ngón giữa, lại bị anh ấy “dí đánh” một trận.
Cũng may thanh xuân tịch liêu còn có ông anh trai đáng ghét như vậy ở bên Ân Ân, cùng cô vượt qua mùa hoa, mùa mưa không đặc biệt vui vẻ này.
Nhiều năm sau, khi Ân Ân nhớ lại, cũng cảm thấy lúc ấy mình quả thật rất dũng cảm.
Đại khái chắc là “gen di truyền” nào đó từ người phụ nữ kia nhỉ, không phải ruột thịt, lại hơn cả ruột thịt.
...
Ân Ân đi theo Cận Bạch Trạch tới một quán cà phê ngoài sân bóng rổ.
Cô nhìn bóng dáng đĩnh bạt cao gầy của Cận Bạch Trạch, mơ mơ hồ hồ.
Đương nhiên, từ thái độ của cậu với cô, hiển nhiên đã sớm không còn nhớ rõ sự kiện báo tường năm đó rồi.
Đúng vậy, trong trường học khi ấy, nữ sinh từng tỏ tình với Cận Bạch Trạch không là một nửa thì cũng là một phần ba, người từng yêu thầm cậu còn nhiều đếm không xuể.
Sao cậu có thể nhớ được cô chứ?
Tiếng đàn dương cầm khẽ vang trong quán cà phê, sau khi ngồi xuống, Cận Bạch Trạch lưu loát rút ra một phần tài liệu từ chiếc túi đeo chéo màu đen, đưa tới trước mặt Ân Ân.
“Đây là hợp đồng shipper, em nhìn xem nếu không thành vấn đề thì ký tên vào trang cuối cùng là được.”
Ân Ân nhận bản hợp đồng, lật xem từng tờ một.
Cận Bạch Trạch giới thiệu đơn giản chút nội dung công việc cho cô: “Công việc của chúng tôi cơ bản đều ở trong khuôn viên trường đại học Nam Thị, dĩ nhiên là gần đây đàn chị cũng đang khai thác những công việc khác xung quanh trường, đả thông toàn bộ chuỗi sản nghiệp, đây đều là kế hoạch tiếp theo.”
“Shipper nam phụ trách ký túc xá nam, shipper nữ phụ trách ký túc xá nữ, đến bữa cơm thì giao cơm hộp, thời gian còn lại thì đưa chuyển phát nhanh, cùng với một ít công việc khác, ví dụ như giao hàng. Shipper có thể tự do sắp xếp thời gian học tập và nghỉ ngơi, cố gắng giao hàng sau giờ học, không để ảnh hưởng đến việc học.”
Trong lòng Ân Ân đang rất loạn, cũng không nghe rõ đến cùng cậu đang nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn cậu.
Nét mặt của cậu góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt đào hoa sáng quắc, lông mi dài mảnh, đẹp trai đến cực kỳ ưu nhã.
Nếu nói Tạ Văn Thanh anh tuấn như một cơn gió thổi qua cánh đồng bát ngát, vậy thì Cận Bạch Trạch... lại tựa như ánh mặt trời mùa hè vậy, sáng ngời chói chang, làm người ta không thể dời mắt đi.
Chỉ là, trong ánh mắt cậu có vẻ đã không còn nét sắc bén năm đó, có vẻ thâm thúy sâu sắc hơn rất nhiều.
Ân Ân nghĩ tới lời Mạc Lị Lị nói, nhà cậu phá sản, mấy năm nay sống rất vất vả, mỗi ngày đều vô cùng nỗ lực làm việc trả nợ.
Theo lời Mạc Lị Lị nói, chính là nam thần ngã xuống khỏi thần đàn.
Nhưng trong mắt Ân Ân, dấu vết nhàn nhạt lúc trước Cận Bạch Trạch để lại trong lòng cô lại chưa từng thay đổi.
Cận Bạch Trạch thấy cô gái ngơ ngác nhìn chằm chằm bản hợp đồng, lập tức hỏi: “Còn vấn đề gì nữa không?”
“À, có.” Ân Ân tò mò hỏi: “Khi nào thì em có thể nhìn thấy đàn chị Ân Lưu Tô?”
“Không biết.” Cận Bạch Trạch nhàn nhạt nói: “Chị ấy rất bận.”
“Vậy hằng ngày chị ấy bận cái gì?”
“Đàn chị này không làm việc theo lẽ thường, đôi khi sẽ nhìn thấy chị ấy mặc tây trang ở chỗ nào đó của khoa Tài chính, nhưng có đôi khi, ở trường học em còn có thể nhìn thấy chị ấy tự mình đi giao cơm hộp. Chị ấy còn thích luyện quyền anh, thỉnh thoảng ở phòng luyện quyền anh cũng có thể gặp được chị ấy...”
Nghe cậu nói như vậy, trái tim của Ân Ân bùm bùm nhảy lên, đây rất giống tính cách và tác phong của mẹ cô.
Cô lại hỏi tiếp: “Vậy anh có biết gia thế chị ấy như thế nào không, có từng gặp mẹ của chị ấy hoặc người nhà khác hay không?”
Cận Bạch Trạch hơi cạn lời: “Tôi không phải bạn trai chị ấy, sao phải gặp người nhà của chị ấy?”
“Cũng đúng.” Ân Ân thất vọng nói: “Vậy anh có biết... chị ấy có bạn trai hay chưa không?”
“...”
“Không biết.”
“Vậy anh biết được bao nhiêu chuyện có liên quan đến chị ấy? Có thể nói cho em biết một chút được không?”
Ban đầu Cận Bạch Trạch thấy cô gái thường dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cậu, còn cho rằng cô vì tiếp cận cậu nên mới đến nhận lời mời, loại chuyện này trước kia đã từng xảy ra không ít.
Không ngờ rằng, khi nói về “Ân Lưu Tô”, cô gái này lại biến thành FBI trong vòng một giây, hứng thú chuyển lên trên người bà chủ của cậu trong tích tắc.
Cận Bạch Trạch nghi ngờ hỏi: “Em hỏi thăm nhiều như vậy, rốt cuộc em muốn làm cái gì?”
“Em...”
Ân Ân nghiêm trang nói láo: “Biết rõ về văn hóa của doanh nghiệp, là phẩm chất của một nhân viên chuẩn mực.”
Cận Bạch Trạch nhìn ra cô đang nói linh tinh, mở trang hợp đồng đang kẹp thẻ kẹp sách ra: “Em muốn gặp chị ấy thì nỗ lực trở thành nhân viên làm tốt nhất tháng này đi, bà chủ sẽ tự mình phát thưởng cho em.”
“Thật không? Anh từng nhận được sao?” “Ừ.”
“Khen thưởng gì vậy?”
“Một ly trà sữa Ba Ba.”
“Hả...”
Tác phong keo kiệt này sao cũng giống mẹ của cô vậy chứ.
Ân Ân ký tên mình vào bản hợp đồng, lại hỏi: “Từ hôm nay trở đi em sẽ đi giao cơm hộp sao?”
“Em vào app chọn hình thức nhân viên, sau đó nhập số hợp đồng vào, tự do lựa chọn thời gian giao hàng phù hợp.”
“Có yêu cầu gì không, ví dụ như mỗi tháng cần phải hoàn thành bao nhiêu đơn?”
“Không có yêu cầu, tất cả đều tự do.”
“À.”
Cận Bạch Trạch lại hỏi cô: “Em có xe đạp không?”
“Không có.”
“Không có xe đạp không được, đi bộ quá chậm, rất mất thời gian.” “Em... em có thể mua.”
“Không phải nhà em chỉ có bốn bức tường thôi sao?”
“À đúng, nhà em đúng là rất nghèo!”
“Làm người mới, tốt nhất không nên bởi vì chậm trễ thời gian mà bị khách hàng đánh giá kém.” Cận Bạch Trạch nghĩ một chút rồi nói: “Tạm thời em có thể dùng xe đạp của tôi.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi chạy nhanh hơn em một chút.”
Ân Ân biết cậu thật sự là một chàng trai thiện lương, trước kia cũng rất tốt, cô vội vàng lắc đầu: “Không được, không nên làm phiền tới anh.”
“Vậy thì thôi.” Cận Bạch Trạch cất hợp đồng đi, dứt khoát lưu loát nói: “Vậy em tự mình nghĩ cách đi, cố lên.”
Nói xong, cậu đứng dậy định rời đi.
“...”
Cô không còn gì để nói nhưng vẫn đuổi theo: “Vậy... vậy anh vẫn nên cho em mượn xe đạp đi chứ, chủ yếu là em là sinh viên mới, cũng không quá quen thuộc ký túc xá, nếu giao hàng quá chậm sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của người dùng, cũng không tốt cho danh dự của toàn bộ công ty chúng ta, đàn anh à, anh nói có đúng không?”
Cận Bạch Trạch liếc cô một cái.
Làn da cô gái trắng nõn trong sáng, ngũ quan nhẹ nhàng thanh tú, ánh mắt trong suốt, như con thú nhỏ không hề có tâm cơ.
Trông có vẻ đáng thương vô cùng.
Cận Bạch Trạch bất đắc dĩ nói: “Hai ngày này em đi theo tôi cùng giao hàng trước, chờ quen thuộc rồi lại sắp xếp sau, hoặc là mua chiếc xe second-hand.”
Ân Ân hạ mắt xuống, rơi xuống giày chơi bóng thô ráp của thiếu niên. Trong lòng chợt ấm áp, cô đỏ mắt, “Anh thật tốt.”
Tốt giống như cậu trong trí nhớ của cô.
Cận Bạch Trạch thấy cô gái lau nước mắt, thu hút ánh nhìn ngạc nhiên của người xung quanh, cậu bất đắc dĩ nói: “Em khóc cái gì chứ!”
“Cận Bạch Trạch, em nói thật đó, anh rất giống mẹ em!”
Cô gái càng nói càng nghẹn ngào, nước mắt ngăn không được rớt xuống: “Mẹ em cũng là người tốt như vậy.”
“...”