Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu - Trang 3
Chương 100
Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Ân Lưu Tô cúp điện thoại của Ân Ân, đứng một mình ở cửa Y-SUI, hoài niệm rất nhiều.
Trước kia chỉ là Tiệm cắt tóc Tuệ Hoa, bây giờ đã thành Y-SUI.
Cô còn có thể nhớ lại khoảng thời gian gây dựng sự nghiệp lúc trước, chiêu binh mãi mã như thế nào, từng bước suy nghĩ biến thành hiện thực ra sao.
Nơi này, là nơi bắt đầu giấc mơ của cô.
Ân Lưu Tô bước vào cửa tiệm.
Hôm nay không phải cuối tuần, cho nên khách trong tiệm không nhiều lắm, chị gái tiếp tân ở cửa lễ phép nói với Ân Lưu Tô: “Chào quý khách, xin hỏi quý khách đến chăm sóc da hay làm tóc ạ?”
“Tôi đến làm tóc.”
“Quý khách có thể cho tôi xem thẻ hội viên được không?” “Cô ấy đúng là phát triển cả thẻ hội viên.”
Ân Lưu Tô nở nụ cười, nhớ đến trước đây cô đề nghị phát triển Y-SUI thành cửa hàng hội viên, chỉ phục vụ hội viên, còn bị Lưu Tuệ Hoa nghiêm khắc từ chối.
Thậm chí người phụ nữ kia còn nói lời tàn nhẫn, rằng, chỉ cần cô ấy còn ở Y- SUI thì tuyệt sẽ không thể chỉ phục vụ khách hàng hội viên!
Thẻ hội viên nhìn như phát triển Y-SUI đến cực hạn, nhưng trên thực tế là hấp thu tài nguyên khách hàng có chọn lọc, mới khiến cho Y-SUI giữ vững sự cao cấp và cảm giác thần bí.
Loại thẻ hội viên hàng năm này cũng hoàn toàn khác với mấy tiệm gội đầu làm đẹp bình thường, tùy ý mời chào khách hàng làm thẻ hội viên.
Tuy không biết vì sao Lưu Tuệ Hoa vẫn làm như lời cô nói, nhưng kết quả rõ ràng, hình thức hội viên khiến cho Y-SUI trở thành một loại hưởng thụ xa xỉ của các chị em phụ nữ các giai tầng khác nhau ưa chuộng.
“Tôi không có thẻ hội viên.” Ân Lưu Tô nói: “Thế tôi làm một cái đi.”
“À, vậy ạ.”
Quản lý tiếp thị khách hàng suy nghĩ, nói: “Bây giờ chúng tôi để quý khách dùng thân phận hội viên thể nghiệm một chút trước, nếu quý khách cảm thấy phục vụ của Y-SUI thích hợp với mình thì quý khách làm thẻ cũng không muộn, bởi vì phí hội viên hàng năm của chúng tôi đúng là không rẻ cho lắm.”
“Được, vậy trải nghiệm một lần trước đã.”
Ân Lưu Tô quá vừa lòng với tác phong tiếp thị khách hàng này, hiển nhiên đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể đứng ở mọi lập trường của khách hàng để đưa ra kiến nghị, làm khách hàng có cảm giác tin cậy đối với Y-SUI.
Mà không giống như những tiệm làm đẹp khác, vắt hết óc chỉ muốn moi tiền từ ví của khách...
Cao thấp vừa nhìn đã biết ngay.
Quản lý tiếp thị khách hàng giới thiệu chuyên viên làm đẹp có chất lượng phục vụ cùng với tay nghề khá tốt cho Ân Lưu Tô, Ân Lưu Tô cũng không chen ngang, kiên nhẫn lại nghiêm túc nghe cô ấy giới thiệu xong, sau đó nói: “Cô gọi Lưu Tuệ Hoa đến làm cho tôi đi.”
Nghe vậy, quản lý suýt kinh ngạc đến rơi cằm: “Quý... Quý khách bảo tìm ai ạ?”
“Lưu Tuệ Hoa, không phải cô ấy làm tóc rất chuyên nghiệp sao?”
“Đúng vậy... Đúng là tay nghề Tổng giám đốc Lưu rất tốt, nhưng... Nhưng Tổng giám đốc...”
“Sao, cô ấy rất bận à?”
“À, cô ấy là chúng ta người sáng lập, cô ấy không thể ở trong tiệm mọi lúc.”
“Không sao cả.” Ân Lưu Tô ngồi ở trên sô pha mềm xốp, nhìn đồng hồ: “Tôi không vội, cô cứ gọi đi, tôi có thể chờ.”
Quản lý tiếp thị khách hàng đúng là kinh hoàng không thôi, chẳng biết nên làm gì cho đúng.
Tôn chỉ của Y-SUI là phục vụ là tối thượng, thường thì nếu khách hàng đưa ra bất luận yêu cầu gì đều phải dùng toàn lực thỏa mãn.
Nhưng yêu cầu hoang đường như vậy, cô ấy cũng chỉ có thể căng da đầu từ chối: “Quý khách, chỉ sợ là Tổng giám đốc Lưu không có cách nào đến phục vụ quý khách được.”
“Sao nào, bây giờ cô ấy thành Tổng giám đốc Lưu rồi thì quên nghề cũ luôn à?”
“Cũng không phải vậy, lúc Tổng giám đốc Lưu ở trong tiệm, khách hàng đến vẫn sẽ đón khách, nhưng mà... Nhưng mà...”
“Nhưng mà không khách hàng nào có thể chỉ tên nói họ gọi cô ấy đến đúng không?”
Quản lý tiếp thị khách hàng khó xử gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thế thì cô gọi điện thoại cho cô ấy đi, cứ hỏi là trong tay tôi có ba tấm phiếu giảm giá của tiệm cắt tóc Tuệ Hoa, bây giờ còn dùng được không đi.”
“Phiếu giảm giá của tiệm cắt tóc Tuệ Hoa?”
Quản lý tiếp thị không hiểu ra sao, đây là cái phiếu giảm giá gì?
Trước nay chưa từng nghe nói qua.
“Cô không cần phải biết đây là cái gì, cứ nói với cô ấy như vậy đi, cô ấy sẽ hiểu.”
Vì thế, quản lý lại đến quầy lễ tân, cầm điện thoại, hồi hộp và thấp thỏm mà tìm từ để nói.
Đồng nghiệp bên cạnh thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cô ấy, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vị khách hàng kia, cô ấy nói là muốn Tổng giám đốc Lưu làm tóc cho mình.” “Không phải chứ!”
“Đúng vậy! Còn bảo tôi gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lưu, hỏi cái gì mà phiếu giảm giá có thể dùng nữa không.”
“Cô cứ nói qua loa mấy câu là được rồi, nói chuyện này cho Tổng giám đốc có khi còn bị mắng đấy.”
“Có lệ?”
“Ừ, cô cứ nói là gọi rồi nhưng Tổng giám đốc Lưu không đến được thì chẳng phải không sao nữa rồi à.”
Quản lý tiếp thị khách hàng nghe đồng nghiệp nói vậy cũng thấy có lý, dù sao thì hai ngày nay Tổng giám đốc Lưu đang vội vàng xoay quanh chuyện thị trường ở nước ngoài, không thể đến được.
Nói có lệ mấy câu, tiễn vị khách kia đi thì có sao đâu.
Nhưng do dự mãi, quản lý tiếp thị khách hàng vẫn mạo hiểm bị mắng, gọi điện thoại cho Lưu Tuệ Hoa.
Người sáng lập Lưu Tuệ Hoa tự mình huấn luyện mỗi một người công nhân nhập chức, nói bọn họ rằng, Y-SUI không phải bán tay nghề, mà là phục vụ.
Phục vụ trước hết là phải thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của khách hàng, dù có hợp lý hay không hợp lý.
Điện thoại kêu một lúc lâu, Lưu Tuệ Hoa mới nghe máy, cô ấy nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc Lưu, đây là bộ phận tiếp tân của quảng trường Thời đại, có chuyện... tương đối khó giải quyết.”
“Chuyện gì?” Lưu Tuệ Hoa cố tình nói nhỏ, rõ ràng là đang họp không tiện nói chuyện.
Đồng nghiệp nhìn cô ấy với một ánh mắt “Cô xong đời rồi”, quản lý tiếp thị vẫn gắng gượng nói: “Có một vị khách hàng trẻ tuổi nói là muốn Tổng giám đốc đến làm tóc cho cô ấy.”
“Khách hàng trẻ?”
“Nhìn... giống sinh viên.”
Lưu Tuệ Hoa không chút để ý nói: “Sinh viên? Ân Ân à?”
“Không phải tiểu thư Ân Ân.” Lễ tân nói: “Trước giờ chưa từng đến tiệm chúng ta, cũng không phải hội viên, em cho cô ấy một tấm thẻ thử nghiệm, không nghĩ tới là cô ấy muốn tổng giám đốc đến làm tóc...”
“Bây giờ tôi rất bận, không đi được, cô nói với vị khách đấy đi, thái độ tốt vào, phải nói là sẽ đưa cho cô ấy mấy phiếu mua hàng.”
“Vâng... em biết rồi ạ.” Quản lý tiếp thị nói: “Đúng rồi, cô ấy còn nói một yêu cầu rất kỳ quặc, bảo em hỏi Tổng giám đốc.”
“Hỏi gì?”
“Cô ấy hỏi là, cô đang có ba tấm phiếu giảm giá của tiệm cắt tóc Tuệ Hoa, bây giờ có dùng được không?”
Lưu Tuệ Hoa nghe thấy vậy, cả người giật mình một cái, điện thoại rơi xuống đất.
...
Quản lý tiếp thị khách hàng cúp điện thoại, há miệng thành hình chữ O.
Đồng nghiệp thấy sắc mặt cô ấy như gặp quỷ, nghĩ là bị Tổng giám đốc phê bình, nhanh chóng hỏi: “Đừng bảo là bị cắt tiền thưởng đấy nhé.”
Cô ấy ngơ ngác mà lắc đầu: “Không phải, Tổng giám đốc Lưu bảo tôi dùng tất cả biện pháp để làm cho vị khách kia ở lại, chị ấy... đang chạy đến đây.”
“Hả? Thật không đấy?”
“Còn... còn bảo tôi khóa cửa lại, nếu cần thiết, thì cứ dùng... dùng biện pháp vật lý để cô ấy ở lại đây.”
“...”
Bốn mươi phút sau, Lưu Tuệ Hoa vô cùng lo lắng chạy đến Y-SUI, lễ tân đưa nước trà cho cô ấy, cô ấy cũng chẳng cầm lấy uống, chỉ hỏi: “Cô ấy đâu rồi, chưa đi chứ?”
“Không, như chị nói, em “khóa trái” cô ấy ở phòng tiếp khách rồi.”
“Làm tốt lắm.”
Lễ tân đưa Lưu Tuệ Hoa đến cạnh cửa, quét thẻ mở cửa.
Lưu Tuệ Hoa căng thẳng chỉnh lại cổ áo, lại hỏi: “Lớp trang điểm của tôi không sao chứ?”
“A, eyeliner hơi nhòe ạ.”
Cô ấy biết Lưu Tuệ Hoa về giữa trời nắng chói chang: “Có cần em dặm lại một chút cho chị không ạ?”
“Thôi thôi, không sao, cô đi làm việc khác đi, để tôi một mình là được rồi.” Lễ tân về chỗ làm việc của mình, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Cô ấy còn chưa từng thấy Tổng giám đốc Lưu căng thẳng đến mức này bao giờ! Bà chủ này còn có chuyện phong ba bão táp nào chưa từng thấy sao?
Sao lại còn căng thẳng hơn cả khi thấy mối tình đầu vậy?
Lưu Tuệ Hoa dạo quanh ở cửa vài vòng, sau khi chuẩn bị tâm lý xong mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, người con gái đó đang ngồi ở bên cạnh cái cây xanh gần cửa sổ, uống cà phê, thanh thản lật một quyển tạp chí thời trang ra xem.
Ánh mặt trời chiếu vào làn da trắng nõn của cô, cứ như phát sáng lên vậy.
Cô có một loại khí chất thong dong trang nhã không hợp với độ tuổi này, dường như trường hợp nào cũng đều có thể hold được.
Dù cho không hợp với độ tuổi, nhưng Lưu Tuệ Hoa vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Chỉ có thể là cô, tuyệt đối là cô!
“Ân... Ân Lưu Tô.”
Ân Lưu Tô nghe thấy âm thanh run rẩy của cô ấy, bỏ tạp chí xuống, lười nhác nhìn cô ấy một cái: “Bảo người ta khóa tôi ở phòng tiếp khách, không hổ là cô.”
Còn chưa nói xong, Lưu Tuệ Hoa đã chạy nhanh đến ôm cô thật chặt.
Ly cà phê trong tay cô sánh nước tứ tung, bắn cả lên lưng cô ấy, nhưng Lưu Tuệ Hoa lại chẳng thèm quan tâm, dùng sức mà dùng ôm lấy cô: “Thật đúng là chị
rồi! Mấy năm nay chị chạy đi đâu! Chị ném cái sạp như thế này cho em là sao! Em làm gì biết buôn bán gì đâu! Chị có biết em sợ hãi thế nào hay không hả! Sao chị lại không chịu trách nhiệm như vậy chứ! Gặp được người hợp tác như chị, bà đây đúng là tám đời đổ mốc!”
Cô ấy không màng tất cả mà dốc hết những nỗi khổ thầm kín nói cho cô biết.
Ân Lưu Tô nghe tiếng mắng run rẩy của cô ấy, trong lòng lại dâng lên nỗi niềm chua xót, duỗi tay ôm chị: “Chị em tốt.”
“Chị cút mẹ đi! Ai là chị em tốt của chị!”
Lưu Tuệ Hoa đẩy cô ra, lôi mặt cô ra nhìn, vừa ganh ghét vừa đố kỵ: “Bà đây không có chị em nào trẻ tuổi như vậy, hừ, bitch!”
Ân Lưu Tô lại nhìn chị là đã muốn cười, khóe miệng không khép lại được: “Nhiều năm như vậy, cô thật đúng là... chẳng thay đổi tí nào.”
“Còn chị thì lại thay đổi không ít đấy nhỉ, nói nghe xem, mấy năm nay đi đâu vậy. Nhìn gương mặt này của chị đi, xài bao nhiêu tiền, động mấy lần dao kéo, nói đúng sự thật xem nào?”
“Gì vậy, tôi đây là tự nhiên, không chỉnh.”
“Lừa ai vậy!” Lưu Tuệ Hoa liên tục nhéo cằm cô không tha: “Cái mặt này của chị, một nếp nhăn còn chẳng có, làm gì có khả năng không tốn tiền.”
Vốn dĩ Ân Lưu Tô định nói chân tướng của mình cho cô ấy nghe, nhưng thấy cô ấy tự hiểu như vậy, có khi nhất thời cô ấy còn không chấp nhận được sự thật ấy.
Một khi đã như vậy thì cứ để cho cô ấy tin là cô thẩm mỹ đi, tiêm chiết xuất phôi thai cừu axit hyaluronic gì đó... Sau này lại từ từ giải thích cho cô ấy nghe.
Lưu Tuệ Hoa cái gì cũng tốt, điều không tốt duy nhất chính là không thể nhìn thấy ai đẹp hơn mình được.
“Tuệ Hoa, tôi vẫn coi cô là chị em tốt nhất của tôi.” Ân Lưu Tô nắm lấy tay cô ấy, thâm tình chân thành mà nói: “Thật đó, mấy năm nay người tôi nhớ nhất là cô.”
“Phải không?” Lưu Tuệ Hoa bán tín bán nghi.
“Đúng vậy, Hứa Xuân Hoa cũng chẳng thân như hai chúng ta.”
“Đó là đương nhiên.”Trước kia Lưu Tuệ Hoa vẫn luôn canh cánh trong lòng vì Ân Lưu Tô đối xử quá tốt với Hứa Xuân Hoa, cảm thấy mình thật lòng thật dạ đối xử với cô, kết quả là cô lại toàn giúp đỡ Hứa Xuân Hoa, không thèm coi cô ấy là chị em tốt.
Bây giờ nghe cô nói như vậy, khẽ “hừ” một tiếng: “Bây giờ chị biết rồi chứ, mấy năm nay em vẫn đi tìm chị, xài bao nhiêu tiền, phí bao nhiêu nhân lực, mỗi thành phố mà Y-SUI đến em toàn phái người đi hỏi thăm xem chị có ở đó không, cho nên mấy năm nay rốt cuộc chị đã đi đâu vậy?”
“Chuyện này nói trong chốc lát cũng không xong được, sau này tôi nói với cô sau, lần này trở về là có chuyện khác muốn nhờ cô.”
“Hả? Nói nghe xem nào.”
“Phiếu giảm giá này của tôi vẫn còn, còn giữ lời chứ?” Ân Lưu Tô cầm ba tấm phiếu giảm giá nhăn dúm dó đặt xuống mặt bàn, trên giấy có ghi bốn chữ “Tiệm cắt tóc Tuệ Hoa”.
Lưu Tuệ Hoa cười cười: “Bà chủ Tuệ Hoa nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên giữ lời, nào, ra em làm kiểu tóc cho chị.”
Ân Lưu Tô không di chuyển, nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy ý vị: “Thế... Tôi có ba mươi phần trăm cổ phần của Y-SUI chắc vẫn còn giữ lời chứ?”
“Hả...”
“Thật không dám giấu giếm gì cô, lần này là do gặp phải khủng hoảng tài chính, cần bà chủ Tuệ Hoa nhất ngôn cửu đỉnh giang hồ cấp cứu, viện trợ tài chính.”
“...”
“Chúng ta là chị em tốt nhất, đúng không?” “...”
Ân Lưu Tô cúp điện thoại của Ân Ân, đứng một mình ở cửa Y-SUI, hoài niệm rất nhiều.
Trước kia chỉ là Tiệm cắt tóc Tuệ Hoa, bây giờ đã thành Y-SUI.
Cô còn có thể nhớ lại khoảng thời gian gây dựng sự nghiệp lúc trước, chiêu binh mãi mã như thế nào, từng bước suy nghĩ biến thành hiện thực ra sao.
Nơi này, là nơi bắt đầu giấc mơ của cô.
Ân Lưu Tô bước vào cửa tiệm.
Hôm nay không phải cuối tuần, cho nên khách trong tiệm không nhiều lắm, chị gái tiếp tân ở cửa lễ phép nói với Ân Lưu Tô: “Chào quý khách, xin hỏi quý khách đến chăm sóc da hay làm tóc ạ?”
“Tôi đến làm tóc.”
“Quý khách có thể cho tôi xem thẻ hội viên được không?” “Cô ấy đúng là phát triển cả thẻ hội viên.”
Ân Lưu Tô nở nụ cười, nhớ đến trước đây cô đề nghị phát triển Y-SUI thành cửa hàng hội viên, chỉ phục vụ hội viên, còn bị Lưu Tuệ Hoa nghiêm khắc từ chối.
Thậm chí người phụ nữ kia còn nói lời tàn nhẫn, rằng, chỉ cần cô ấy còn ở Y- SUI thì tuyệt sẽ không thể chỉ phục vụ khách hàng hội viên!
Thẻ hội viên nhìn như phát triển Y-SUI đến cực hạn, nhưng trên thực tế là hấp thu tài nguyên khách hàng có chọn lọc, mới khiến cho Y-SUI giữ vững sự cao cấp và cảm giác thần bí.
Loại thẻ hội viên hàng năm này cũng hoàn toàn khác với mấy tiệm gội đầu làm đẹp bình thường, tùy ý mời chào khách hàng làm thẻ hội viên.
Tuy không biết vì sao Lưu Tuệ Hoa vẫn làm như lời cô nói, nhưng kết quả rõ ràng, hình thức hội viên khiến cho Y-SUI trở thành một loại hưởng thụ xa xỉ của các chị em phụ nữ các giai tầng khác nhau ưa chuộng.
“Tôi không có thẻ hội viên.” Ân Lưu Tô nói: “Thế tôi làm một cái đi.”
“À, vậy ạ.”
Quản lý tiếp thị khách hàng suy nghĩ, nói: “Bây giờ chúng tôi để quý khách dùng thân phận hội viên thể nghiệm một chút trước, nếu quý khách cảm thấy phục vụ của Y-SUI thích hợp với mình thì quý khách làm thẻ cũng không muộn, bởi vì phí hội viên hàng năm của chúng tôi đúng là không rẻ cho lắm.”
“Được, vậy trải nghiệm một lần trước đã.”
Ân Lưu Tô quá vừa lòng với tác phong tiếp thị khách hàng này, hiển nhiên đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể đứng ở mọi lập trường của khách hàng để đưa ra kiến nghị, làm khách hàng có cảm giác tin cậy đối với Y-SUI.
Mà không giống như những tiệm làm đẹp khác, vắt hết óc chỉ muốn moi tiền từ ví của khách...
Cao thấp vừa nhìn đã biết ngay.
Quản lý tiếp thị khách hàng giới thiệu chuyên viên làm đẹp có chất lượng phục vụ cùng với tay nghề khá tốt cho Ân Lưu Tô, Ân Lưu Tô cũng không chen ngang, kiên nhẫn lại nghiêm túc nghe cô ấy giới thiệu xong, sau đó nói: “Cô gọi Lưu Tuệ Hoa đến làm cho tôi đi.”
Nghe vậy, quản lý suýt kinh ngạc đến rơi cằm: “Quý... Quý khách bảo tìm ai ạ?”
“Lưu Tuệ Hoa, không phải cô ấy làm tóc rất chuyên nghiệp sao?”
“Đúng vậy... Đúng là tay nghề Tổng giám đốc Lưu rất tốt, nhưng... Nhưng Tổng giám đốc...”
“Sao, cô ấy rất bận à?”
“À, cô ấy là chúng ta người sáng lập, cô ấy không thể ở trong tiệm mọi lúc.”
“Không sao cả.” Ân Lưu Tô ngồi ở trên sô pha mềm xốp, nhìn đồng hồ: “Tôi không vội, cô cứ gọi đi, tôi có thể chờ.”
Quản lý tiếp thị khách hàng đúng là kinh hoàng không thôi, chẳng biết nên làm gì cho đúng.
Tôn chỉ của Y-SUI là phục vụ là tối thượng, thường thì nếu khách hàng đưa ra bất luận yêu cầu gì đều phải dùng toàn lực thỏa mãn.
Nhưng yêu cầu hoang đường như vậy, cô ấy cũng chỉ có thể căng da đầu từ chối: “Quý khách, chỉ sợ là Tổng giám đốc Lưu không có cách nào đến phục vụ quý khách được.”
“Sao nào, bây giờ cô ấy thành Tổng giám đốc Lưu rồi thì quên nghề cũ luôn à?”
“Cũng không phải vậy, lúc Tổng giám đốc Lưu ở trong tiệm, khách hàng đến vẫn sẽ đón khách, nhưng mà... Nhưng mà...”
“Nhưng mà không khách hàng nào có thể chỉ tên nói họ gọi cô ấy đến đúng không?”
Quản lý tiếp thị khách hàng khó xử gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thế thì cô gọi điện thoại cho cô ấy đi, cứ hỏi là trong tay tôi có ba tấm phiếu giảm giá của tiệm cắt tóc Tuệ Hoa, bây giờ còn dùng được không đi.”
“Phiếu giảm giá của tiệm cắt tóc Tuệ Hoa?”
Quản lý tiếp thị không hiểu ra sao, đây là cái phiếu giảm giá gì?
Trước nay chưa từng nghe nói qua.
“Cô không cần phải biết đây là cái gì, cứ nói với cô ấy như vậy đi, cô ấy sẽ hiểu.”
Vì thế, quản lý lại đến quầy lễ tân, cầm điện thoại, hồi hộp và thấp thỏm mà tìm từ để nói.
Đồng nghiệp bên cạnh thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cô ấy, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vị khách hàng kia, cô ấy nói là muốn Tổng giám đốc Lưu làm tóc cho mình.” “Không phải chứ!”
“Đúng vậy! Còn bảo tôi gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lưu, hỏi cái gì mà phiếu giảm giá có thể dùng nữa không.”
“Cô cứ nói qua loa mấy câu là được rồi, nói chuyện này cho Tổng giám đốc có khi còn bị mắng đấy.”
“Có lệ?”
“Ừ, cô cứ nói là gọi rồi nhưng Tổng giám đốc Lưu không đến được thì chẳng phải không sao nữa rồi à.”
Quản lý tiếp thị khách hàng nghe đồng nghiệp nói vậy cũng thấy có lý, dù sao thì hai ngày nay Tổng giám đốc Lưu đang vội vàng xoay quanh chuyện thị trường ở nước ngoài, không thể đến được.
Nói có lệ mấy câu, tiễn vị khách kia đi thì có sao đâu.
Nhưng do dự mãi, quản lý tiếp thị khách hàng vẫn mạo hiểm bị mắng, gọi điện thoại cho Lưu Tuệ Hoa.
Người sáng lập Lưu Tuệ Hoa tự mình huấn luyện mỗi một người công nhân nhập chức, nói bọn họ rằng, Y-SUI không phải bán tay nghề, mà là phục vụ.
Phục vụ trước hết là phải thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của khách hàng, dù có hợp lý hay không hợp lý.
Điện thoại kêu một lúc lâu, Lưu Tuệ Hoa mới nghe máy, cô ấy nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc Lưu, đây là bộ phận tiếp tân của quảng trường Thời đại, có chuyện... tương đối khó giải quyết.”
“Chuyện gì?” Lưu Tuệ Hoa cố tình nói nhỏ, rõ ràng là đang họp không tiện nói chuyện.
Đồng nghiệp nhìn cô ấy với một ánh mắt “Cô xong đời rồi”, quản lý tiếp thị vẫn gắng gượng nói: “Có một vị khách hàng trẻ tuổi nói là muốn Tổng giám đốc đến làm tóc cho cô ấy.”
“Khách hàng trẻ?”
“Nhìn... giống sinh viên.”
Lưu Tuệ Hoa không chút để ý nói: “Sinh viên? Ân Ân à?”
“Không phải tiểu thư Ân Ân.” Lễ tân nói: “Trước giờ chưa từng đến tiệm chúng ta, cũng không phải hội viên, em cho cô ấy một tấm thẻ thử nghiệm, không nghĩ tới là cô ấy muốn tổng giám đốc đến làm tóc...”
“Bây giờ tôi rất bận, không đi được, cô nói với vị khách đấy đi, thái độ tốt vào, phải nói là sẽ đưa cho cô ấy mấy phiếu mua hàng.”
“Vâng... em biết rồi ạ.” Quản lý tiếp thị nói: “Đúng rồi, cô ấy còn nói một yêu cầu rất kỳ quặc, bảo em hỏi Tổng giám đốc.”
“Hỏi gì?”
“Cô ấy hỏi là, cô đang có ba tấm phiếu giảm giá của tiệm cắt tóc Tuệ Hoa, bây giờ có dùng được không?”
Lưu Tuệ Hoa nghe thấy vậy, cả người giật mình một cái, điện thoại rơi xuống đất.
...
Quản lý tiếp thị khách hàng cúp điện thoại, há miệng thành hình chữ O.
Đồng nghiệp thấy sắc mặt cô ấy như gặp quỷ, nghĩ là bị Tổng giám đốc phê bình, nhanh chóng hỏi: “Đừng bảo là bị cắt tiền thưởng đấy nhé.”
Cô ấy ngơ ngác mà lắc đầu: “Không phải, Tổng giám đốc Lưu bảo tôi dùng tất cả biện pháp để làm cho vị khách kia ở lại, chị ấy... đang chạy đến đây.”
“Hả? Thật không đấy?”
“Còn... còn bảo tôi khóa cửa lại, nếu cần thiết, thì cứ dùng... dùng biện pháp vật lý để cô ấy ở lại đây.”
“...”
Bốn mươi phút sau, Lưu Tuệ Hoa vô cùng lo lắng chạy đến Y-SUI, lễ tân đưa nước trà cho cô ấy, cô ấy cũng chẳng cầm lấy uống, chỉ hỏi: “Cô ấy đâu rồi, chưa đi chứ?”
“Không, như chị nói, em “khóa trái” cô ấy ở phòng tiếp khách rồi.”
“Làm tốt lắm.”
Lễ tân đưa Lưu Tuệ Hoa đến cạnh cửa, quét thẻ mở cửa.
Lưu Tuệ Hoa căng thẳng chỉnh lại cổ áo, lại hỏi: “Lớp trang điểm của tôi không sao chứ?”
“A, eyeliner hơi nhòe ạ.”
Cô ấy biết Lưu Tuệ Hoa về giữa trời nắng chói chang: “Có cần em dặm lại một chút cho chị không ạ?”
“Thôi thôi, không sao, cô đi làm việc khác đi, để tôi một mình là được rồi.” Lễ tân về chỗ làm việc của mình, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Cô ấy còn chưa từng thấy Tổng giám đốc Lưu căng thẳng đến mức này bao giờ! Bà chủ này còn có chuyện phong ba bão táp nào chưa từng thấy sao?
Sao lại còn căng thẳng hơn cả khi thấy mối tình đầu vậy?
Lưu Tuệ Hoa dạo quanh ở cửa vài vòng, sau khi chuẩn bị tâm lý xong mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, người con gái đó đang ngồi ở bên cạnh cái cây xanh gần cửa sổ, uống cà phê, thanh thản lật một quyển tạp chí thời trang ra xem.
Ánh mặt trời chiếu vào làn da trắng nõn của cô, cứ như phát sáng lên vậy.
Cô có một loại khí chất thong dong trang nhã không hợp với độ tuổi này, dường như trường hợp nào cũng đều có thể hold được.
Dù cho không hợp với độ tuổi, nhưng Lưu Tuệ Hoa vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
Chỉ có thể là cô, tuyệt đối là cô!
“Ân... Ân Lưu Tô.”
Ân Lưu Tô nghe thấy âm thanh run rẩy của cô ấy, bỏ tạp chí xuống, lười nhác nhìn cô ấy một cái: “Bảo người ta khóa tôi ở phòng tiếp khách, không hổ là cô.”
Còn chưa nói xong, Lưu Tuệ Hoa đã chạy nhanh đến ôm cô thật chặt.
Ly cà phê trong tay cô sánh nước tứ tung, bắn cả lên lưng cô ấy, nhưng Lưu Tuệ Hoa lại chẳng thèm quan tâm, dùng sức mà dùng ôm lấy cô: “Thật đúng là chị
rồi! Mấy năm nay chị chạy đi đâu! Chị ném cái sạp như thế này cho em là sao! Em làm gì biết buôn bán gì đâu! Chị có biết em sợ hãi thế nào hay không hả! Sao chị lại không chịu trách nhiệm như vậy chứ! Gặp được người hợp tác như chị, bà đây đúng là tám đời đổ mốc!”
Cô ấy không màng tất cả mà dốc hết những nỗi khổ thầm kín nói cho cô biết.
Ân Lưu Tô nghe tiếng mắng run rẩy của cô ấy, trong lòng lại dâng lên nỗi niềm chua xót, duỗi tay ôm chị: “Chị em tốt.”
“Chị cút mẹ đi! Ai là chị em tốt của chị!”
Lưu Tuệ Hoa đẩy cô ra, lôi mặt cô ra nhìn, vừa ganh ghét vừa đố kỵ: “Bà đây không có chị em nào trẻ tuổi như vậy, hừ, bitch!”
Ân Lưu Tô lại nhìn chị là đã muốn cười, khóe miệng không khép lại được: “Nhiều năm như vậy, cô thật đúng là... chẳng thay đổi tí nào.”
“Còn chị thì lại thay đổi không ít đấy nhỉ, nói nghe xem, mấy năm nay đi đâu vậy. Nhìn gương mặt này của chị đi, xài bao nhiêu tiền, động mấy lần dao kéo, nói đúng sự thật xem nào?”
“Gì vậy, tôi đây là tự nhiên, không chỉnh.”
“Lừa ai vậy!” Lưu Tuệ Hoa liên tục nhéo cằm cô không tha: “Cái mặt này của chị, một nếp nhăn còn chẳng có, làm gì có khả năng không tốn tiền.”
Vốn dĩ Ân Lưu Tô định nói chân tướng của mình cho cô ấy nghe, nhưng thấy cô ấy tự hiểu như vậy, có khi nhất thời cô ấy còn không chấp nhận được sự thật ấy.
Một khi đã như vậy thì cứ để cho cô ấy tin là cô thẩm mỹ đi, tiêm chiết xuất phôi thai cừu axit hyaluronic gì đó... Sau này lại từ từ giải thích cho cô ấy nghe.
Lưu Tuệ Hoa cái gì cũng tốt, điều không tốt duy nhất chính là không thể nhìn thấy ai đẹp hơn mình được.
“Tuệ Hoa, tôi vẫn coi cô là chị em tốt nhất của tôi.” Ân Lưu Tô nắm lấy tay cô ấy, thâm tình chân thành mà nói: “Thật đó, mấy năm nay người tôi nhớ nhất là cô.”
“Phải không?” Lưu Tuệ Hoa bán tín bán nghi.
“Đúng vậy, Hứa Xuân Hoa cũng chẳng thân như hai chúng ta.”
“Đó là đương nhiên.”Trước kia Lưu Tuệ Hoa vẫn luôn canh cánh trong lòng vì Ân Lưu Tô đối xử quá tốt với Hứa Xuân Hoa, cảm thấy mình thật lòng thật dạ đối xử với cô, kết quả là cô lại toàn giúp đỡ Hứa Xuân Hoa, không thèm coi cô ấy là chị em tốt.
Bây giờ nghe cô nói như vậy, khẽ “hừ” một tiếng: “Bây giờ chị biết rồi chứ, mấy năm nay em vẫn đi tìm chị, xài bao nhiêu tiền, phí bao nhiêu nhân lực, mỗi thành phố mà Y-SUI đến em toàn phái người đi hỏi thăm xem chị có ở đó không, cho nên mấy năm nay rốt cuộc chị đã đi đâu vậy?”
“Chuyện này nói trong chốc lát cũng không xong được, sau này tôi nói với cô sau, lần này trở về là có chuyện khác muốn nhờ cô.”
“Hả? Nói nghe xem nào.”
“Phiếu giảm giá này của tôi vẫn còn, còn giữ lời chứ?” Ân Lưu Tô cầm ba tấm phiếu giảm giá nhăn dúm dó đặt xuống mặt bàn, trên giấy có ghi bốn chữ “Tiệm cắt tóc Tuệ Hoa”.
Lưu Tuệ Hoa cười cười: “Bà chủ Tuệ Hoa nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên giữ lời, nào, ra em làm kiểu tóc cho chị.”
Ân Lưu Tô không di chuyển, nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy ý vị: “Thế... Tôi có ba mươi phần trăm cổ phần của Y-SUI chắc vẫn còn giữ lời chứ?”
“Hả...”
“Thật không dám giấu giếm gì cô, lần này là do gặp phải khủng hoảng tài chính, cần bà chủ Tuệ Hoa nhất ngôn cửu đỉnh giang hồ cấp cứu, viện trợ tài chính.”
“...”
“Chúng ta là chị em tốt nhất, đúng không?” “...”