Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Chương 4: Người thân



Hạ Uyển Đình rời đi sau cuộc gặp gỡ với người đàn ông lạ mặt. Không hiểu sao cô có cảm giác rất thân thuộc với anh ta tựa như hai người đã từng quen biết từ trước.
Cô gạt nước mắt tiếp tục tiến vào bữa tiệc, trông thấy Cố Thần vẫn tiếp tục hàn huyên với đối tác, hắn nói chuyện rất chăm chú không để ý đến cô vừa rời đi. Hạ Uyển Đình thấy không còn sớm liền nhỏ giọng nhắc nhở.
“Thần, không còn sớm nữa chúng ta lên chào ba mẹ đi anh.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Thần quay đầu lại. Hạ Uyển Đình trong lòng thấp thỏm, hắn đã đồng ý với cô nhưng giờ phút này cô lại như kẻ ăn xin van hắn ban phát chút tâm ý cuối cùng.
Cố Thần nhìn cô, cười như không cười nói: “Được thôi.”
Không chờ cô hoàn hồn, Cố Thần lại quay sang nói với đối tác: “Thành thật xin lỗi, tôi có chút việc đi trước, các vị cứ tự nhiên.”
Cố Thần như vậy khiến Hạ Uyển Đình rất vui, cô chạy theo hắn mà khấp khởi mừng thầm.
Phòng của cha mẹ Hạ nằm ở trên lầu 3 còn lầu 2 để tổ chức buổi tiệc. Hai người vừa lên đến nơi đã thấy Hạ Hải Minh ra tận cửa đón.
Hạ Uyển Đình thấy cha ra tận nơi đón mình liền nở nụ cười rạng rỡ, cô chạy nhanh đến ôm chầm lấy cha: “Cha, con gái về thăm hai người đây.”
Cô đưa mắt nhìn xung quanh không thấy mẹ Hạ đâu, ánh mắt không che giấu được nuối tiếc: “Mẹ không có ở đây hả cha?”
Hạ Hải Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Mẹ con với Tiểu Lâm vừa đi gặp mặt bạn bè con bé. Con bé vừa từ nước ngoài về, hai đứa chắc cũng chưa gặp nhau đúng không?”
Hạ Uyển Đình cười cười: “Vâng, từ đợt em ấy ra nước ngoài con cũng không có dịp gặp mặt.”
Cha cô Hạ Hải Minh nghe vậy cũng không mặn không nhạt tiếp lời.
“Vậy tranh thủ lúc này hai đứa bồi dưỡng tình cảm, đều là chị em trong nhà cũng không thể không nhìn mặt nhau.”
Hạ Uyển Đình kết thúc cuộc trò chuyện với cha, cô len lén nhìn Cố Thần. Hắn đứng bên cạnh cô nãy giờ vẫn im lặng, đơn giản hướng cha cô gật đầu lấy lệ.
Cô và Cố Thần ngồi chờ hồi lâu chợt thấy cánh cửa phòng mở ra, Khương Tử Vân cùng một cô gái trẻ bước vào. Hai người bị tiếng động đánh thức liền ngước mắt nhìn qua.
Khương Tử Vân không ngờ trong phòng Hạ Hải Minh còn có khách, bà nhìn sang Hạ Uyển Đình như không tin vào mắt mình liền cất giọng hỏi nhỏ: “Đình Đình?”
Hạ Uyển Đình bấy giờ mới đứng lên chạy lại ôm bà: “Mẹ vẫn khỏe chứ? Con nhớ hai người lắm.”
Khương Tử Vân buông tay, chăm chú nhìn cô từ đầu đến cuối. Bà không thể ngờ mới gần hai năm không gặp cô đã từ một con vịt xấu xí lột xác thành thiên nga. Cũng không thể trách bà được, mối hôn sự này năm đó là của Uyển Lâm, nhưng ai ngờ Cố gia lại đang trên bờ vực phá sản. Không còn cách nào bà mới phải để Hạ Uyển Đình gả thay em.


Giờ thì hay rồi, Cố gia như hổ dần trở mình, cô cũng một bước lên cành cao trở thành thiếu phu nhân hào môn, tương lai không biết còn quyền quý thế nào nữa?
Bà lại liếc sang vị con rể hụt của mình. Người này tuổi trẻ tài cao, vai năm thước rộng, khuôn mặt anh tuấn như tượng tạc, trong vòng hai năm đã có thể vực dậy cả một công ty từ vũng bùn cũng coi như có chí lớn.
Hạ Uyển Đình không biết được những toan tính trong lòng Khương Tử Vân, cô vẫn cho rằng gặp được mình mẹ vui quá nên lúng túng.
Lúc này cô mới nhìn sang cô gái đi cùng với mẹ, người này chắc hẳn là Hạ Uyển Lâm. Thời gian quả thật làm thay đổi con người. Hơn bốn năm không gặp cô so với trước đây ngày càng xinh đẹp, nóng bỏng hơn. Mái tóc dài để xoã xuống hai bên vai, dây áo nhỏ ôm trọn bờ vai mảnh khảnh đầy hờ hững, đôi mắt to tròn lúng liếng, khuôn miệng cười rộ lên đẹp hơn hoa. Hôm nay cô mặc bộ dạ phục màu đen tuyền óng ánh, đôi gò bồng trẻ trung mơn mởn lấp ló sau vạt áo như thách thức sự chịu đựng của bất cứ người đàn ông nào, bộ váy với sự cắt xẻ táo bạo cũng làm điểm nhấn cho đôi chân dài miên man của cô. Hạ Uyển Đình ngắm mãi cũng ngây người.
Một lúc sau Hạ Uyển Lâm cười phá lên chạy lại ôm cô còn thuận tiện chạm má cô một cái.
“Đẹp không? Chị nhìn chăm chú như vậy em còn tưởng trên mặt mình dính gì?”
Sự niềm nở của Hạ Uyển Lâm khiến cô thụ sủng nhược kinh nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Quá tốt rồi, xa cách bốn năm nhưng tình cảm hai người vẫn như ngày trước.
“Đẹp, đẹp lắm! Hôm nay em là tâm điểm của buổi tiệc, không biết có bao nhiêu anh chàng bị em hớp hồn đâu.”
Hạ Uyển Lâm cũng rất không khách sáo, cô ưỡn ngực cao hơn để phô bày những nét đẹp trên cơ thể mình.
“Em cũng thấy thế haha.”
Hai người cứ như vậy trò chuyện một lúc, Hạ Uyển Lâm chợt đưa mắt về phía Cố Thần, nháy mắt với cô.
“Chị không định giới thiệu anh rể với em sao? Em còn chưa được uống rượu mừng của hai người.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...