Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn
Chương 21: Ngả bài
Sáng hôm sau Hạ Uyển Đình nhân lúc Cố Thần không có ở nhà mà cố ý gọi Hạ Uyển Lâm tới.
Người làm đưa Hạ Uyển Lâm tới cửa trông thấy sắc mặt Hạ Uyển Đình không tốt liền tốt bụng hỏi thăm cô.
“Thiếu phu nhân, cô có chỗ nào không khỏe trong người sao?”
Hạ Uyển Lâm thấy thế cũng nhanh chóng xen vào.
“Chị cảm thấy không khỏe ở đâu vậy?”
Hạ Uyển Đình đưa mắt nhìn người con gái trước mặt.
Nếu như là trước kia, cô sẽ ngây thơ cho rằng Hạ Uyển Lâm đơn giản chỉ muốn đối tốt với cô, nhưng kể từ lúc chứng kiến những hành động trong video kia cô liền biết bản thân đã sai rồi.
Đằng sau khuôn mặt ngây thơ, khả ái đó không biết đang giấu những âm mưu, toan tính gì.
Cô không ngần ngại leo lên giường anh rể, chung chồng với chị gái.
Dã tâm này quá đáng sợ rồi.
“Không có gì, em theo chị lên lầu có chút chuyện.”
Hạ Uyển Đình lên trước không chú ý đến sắc mặt người kia.
Đằng sau lưng, Hạ Uyển Lâm đang từ từ trưng ra một nụ cười nham hiểm, quỷ dị.
Hạ Uyển Đình bước từng bước chậm chạp, cô phải dồn hết sức để bản thân không gục ngã.
Đi đến đầu cầu thang, dường như không thể chịu được, cô quay người cho Hạ Uyển Lâm một cái bạt tai.
Cái tát khá mạnh khiến cô ta không kịp tránh né, một bên mặt sưng đỏ hiện rõ từng vệt ngón tay.
Cái tát này Hạ Uyển Đình dùng lực rất mạnh, cô đánh Hạ Uyển Lâm nhưng thực chất đang thanh tỉnh chính mình. Vì cái gì để hai người họ qua mặt lâu như thế.
“Chị đánh tôi?”
Hạ Uyển Lâm không tin vào mắt mình, bao năm qua chị của cô nhẫn nhục chịu đựng chưa từng lên tiếng, nay tức giận lại như con thú hoang chỉ biết cắn người.
Cô ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng xoa nắn bên mặt bị Hạ Uyển Đình tát, nói bằng chất giọng khiêu khích.
“Chị nếu đã biết rồi thì tôi cũng không ngại nói thẳng luôn. Phải đó, tất cả những gì trong cuốn băng đều là thật, là tôi và Cố Thần - chồng của chị.”
Không phải là cô chưa từng suy nghĩ đến chuyện này, cô là không dám thừa nhận.
Cả đời này của cô, sai lầm nhất là yêu một người, hèn mọn nhất cũng là yêu một người.
Hạ Uyển Lâm càng nói càng khiến máu nóng trong người cô dồn lên. Vốn chỉ định cảnh cáo để cô dừng lại mọi việc, nhưng xem thái độ này của cô ta hẳn sẽ chấp mê bất ngộ tới cùng.
“Em có biết bản thân đang nói gì không?”
Cô ta vênh mặt đắc ý, bước lên đứng trước mặt Hạ Uyển Đình, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà lạnh ngắt.
“Đương nhiên, người quay và gửi video đó cho chị là tôi mà.”
Hạ Uyển Đình cảm thấy cô ta điên rồi.
Hạ Uyển Lâm nở nụ cười xinh đẹp động lòng người, nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh thường.
“Tôi cũng không ngại nói thẳng với chị, Cố Thần rất thích tôi, anh ấy còn có ý định đuổi chị ra khỏi nhà để tôi đường đường chính chính bước vào cửa Cố gia. Nếu không phải tôi thương hại chị thì bây giờ chị với nghiệt chủng trong bụng đã phải lê lết ăn xin ngoài đường rồi.”
Hạ Uyển Đình sững người, cô không biết dã tâm của cô ta lớn như vậy, ác độc như vậy. Cô bất giác đưa tay lên chặn trước bụng mình.
Cô ta không để ý đến cô, tiếp tục lải nhải một mình.
“Phải rồi, còn đứa con trong bụng chị nữa....”
Hạ Uyển Lâm nghiêng đầu như đang suy tính chuyện gì đó, nụ cười càng thêm phần mờ ám, quái dị hơn.
“Chị không biết tôi căm thù chúng như thế nào đâu. Tôi vốn định tự mình mang thai, sinh cho Cố gia một đứa con, đến lúc đó mẹ anh ấy có không chấp nhận tôi thì cũng không còn cách nào...”
Cô ta càng nói càng như phát điên, gào thét trong cuồng loạn, mái tóc rối tung. Cả người thập phần nhếch nhác.
“Nhưng ai ngờ chị lại nhanh hơn tôi, một lúc mang thai hai đứa trẻ. Chỉ vì sự xuất hiện của bọn chúng mà kế hoạch tôi dày công chuẩn bị bao năm nay đều đổ sông đổ bể. Chị nói xem bọn chúng có đáng chết hay không?”
Hạ Uyển Đình nhìn sâu vào trong đôi mắt cô ta, cô dường như phát hiện ra một cái gì đó.
Hạ Uyển Đình quay người muốn bỏ chạy nhưng nhanh chóng bị Hạ Uyển Lâm tóm lấy. Cô ra sức vẫy vùng, bàn tay vẫn luôn chặn trước bụng bảo vệ cho hai đứa trẻ
“Cầu xin cô, cô muốn làm gì tôi cũng được nhưng làm ơn tha cho các con tôi, chúng vẫn chưa chào đời mà.”
Giờ phút này Hạ Uyển Đình mặc kệ tất cả, cô cúi người xuống dập đầu van xin cô ta. Hạ Uyển Lâm không những không mủi lòng, cô ta dùng giày cao gót nghiến lên tay Hạ Uyển Đình, lấy thân mình chặn hết lối đi khiến cô chỉ có thể đứng yên một chỗ.
Nước mắt Hạ Uyển Đình lăn dài xuống, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên. Cô không dám tưởng tượng những gì Hạ Uyển Lâm sắp làm với mình.
Nhưng sực nhớ đến gì đó, Hạ Uyển Đình gắng gượng dùng chút sức còn lại mạnh mẽ đứng lên, mặt đối mặt với Hạ Uyển Đình.
“Cô đừng quên trong nhà mỗi ngóc ngách đều có camera ghi lại, những chuyện cô làm không giấu được đâu.”