Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 99
Đại khái là nàng suy nghĩ nhiều.
Tiếng nghị luận của dân chúng trên đường truyền vào lỗ tai Lục thị, nàng ấy không khỏi có chút tức giận: "Thánh thượng đăng cơ đã nhiêu năm, những công tử nhà quan lại này làm việc không biết nặng nhẹ như vậy."
Điểm này, Ôn Diệp ít nhiều cũng biết một ít.
Những năm cuối đời, tiên đế ngu ngốc, do mấy vương gia nhi tử tranh giành lẫn nhau, nay làm con trưởng, lại không có đãi ngộ của con trưởng, các thứ đệ khác cũng đều được phong Thân vương tước.
Mười năm đó, Thịnh Kinh Thành có thể nói là chướng khí mù mịt, vô cùng loạn lạc.
Ôn Diệp nhớ rõ lúc ấy Ôn phụ thường dặn dò Thẩm thị nhất thiết phải nhắc nhở các công tử cô nương trong phủ khi không cần thiết thì ít ra ngoài lại.
Năm đó người được sủng ái nhất chính là Thái quý phi sinh ra Cửu vương, ngoài ba người khác, Tam vương, Tứ vương, Thất vương ngang tài ngang sức, nay là con trai thứ sáu của tiên đế không được sủng ái nhất.
Lúc đó rất nhiều đại thần hoặc chủ động hoặc bị ép, gần bảy tám phần mười đều chọn lập trường.
Vương thất quyền quý lấy quyền thế áp người, và các quan chức do họ đứng đầu cũng làm theo, nhiều khuynh hướng không lệch lạc dân dần hình thành theo cách này.
Trong lòng Ôn Diệp đoán chừng, cũng gần hai ba năm, tình hình mới bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp.
Có thể thấy được đương kim sau khi đăng cơ thật sự có chăm lo việc nước, tiên đế lúc đó có thanh danh là hiền vương, là có vài phần thật.
Nếu không cho dù Từ Nguyệt Gia có tài năng vô cùng, được Quốc công phủ ủng hộ, làm sao có thể so sánh được với hoàng quyền cao cao tại thượng của thời đại này?...
Đầu kia, Kinh Triệu Doãn Vương đại nhân chờ Từ Nguyệt Gia đến, mới để cho người dưới tay thực thi bắt giữ.
Xem ra vị Giang đại công tử này có quan hệ gì đó với Quốc công phủ, thẩm của hắn xuất thân từ Quốc công phủ, dưới tình hình không xác định Vương đại nhân nào dám động.
Nói cho cùng đều là bị giày vò trước kia làm sợ hãi.
Nhưng chỉ cần Từ Nguyệt Gia chịu đến, Vương đại nhân sẽ không có gì phải cố ky, Từ Nguyệt Gia phá án cũng không chú ý tình cảm, cho dù những người khác trong Quốc công phủ có ý muốn giúp Giang gia, chỉ cân có Từ Nguyệt Gia tỏ thái độ chống đỡ, không ai có thể vươn tới Kinh Triệu Doãn phủ.
Vương đại nhân thoạt nhìn đã bốn mươi tuổi, ánh mắt nhìn về phía phạm nhân bị quan sai đè ép vẫn không thành thật, không nhịn được trừng mắt nhìn hắn vài lần.
Tai họa này, có thể xem như phạm vào trong tay hắn.
Ai có thể nghĩ đến, một công tử nhà quan lại, lại tức giận giết người vì con chó săn hắn ta mua không như mong đợi để rồi thua tiền trong một vụ cá cược.
Đáng thương cho người bán hàng rong nhỏ kia trên có già dưới có trẻ, trụ cột của cả nhà.
Một mạng người sống sờ sờ, cũng bởi vì bán một con chó, mà không còn. Vương đại nhân thở dài trong lòng, xoay người hướng nam nhân kia chắp tay nói: "Lúc này đa tạ Từ đại nhân tương trợ."
Từ Nguyệt Gia mặc quan bào phi sắc, trông rất tao nhã, thân sắc hờ hững nói: "Vương đại nhân nhớ làm theo lẽ công bằng."
Vương đại nhân rùng mình, vội vàng cam đoan: "Ha quan nhất định."
Nếu có lựa chọn, ai không muốn làm quan tốt chứ, ông ta cũng là may mắn, thẳng đến sau khi đăng cơ mới lên chức vào kinh.
Nghe nói trước ông ta, vị Kinh Triệu Doãn kia, trong lúc nhậm chức, nhận hối lộ mấy vạn bạc trắng, tích lũy hàng trăm đến hàng trăm vụ án oan, sai trái.
Sau khi Thánh Thượng đăng cơ, nhanh chóng bắt người, hỏi tội, xét nhà.
Vương đại nhân cùng Từ Nguyệt Gia cáo từ, tự mình áp giải phạm nhân về phủ nha, dân chúng thấy không có náo nhiệt để xem, cũng dần dần tản đi.
Đường phố thông, xe ngựa bị chặn ở phía sau chậm rãi di chuyển.
Từ Nguyệt Gia lúc này mới nhìn thấy xe ngựa có khắc huy chí của Quốc công phủ cũng ở trong đó.
Xe ngựa chậm rãi dừng ở trước mặt hắn, rèm kiệu từ bên trong bị người vén lên, Lục thị thấy quả thật là Từ Nguyệt Gia, liền nói: "Nhị đệ muốn cùng chúng ta hồi phủ không?”
Ôn Diệp trốn trong kiệu, chuyện không liên quan đến mình, yên lặng ăn điểm tâm trên bàn trà nhỏ.
Tiếng nghị luận của dân chúng trên đường truyền vào lỗ tai Lục thị, nàng ấy không khỏi có chút tức giận: "Thánh thượng đăng cơ đã nhiêu năm, những công tử nhà quan lại này làm việc không biết nặng nhẹ như vậy."
Điểm này, Ôn Diệp ít nhiều cũng biết một ít.
Những năm cuối đời, tiên đế ngu ngốc, do mấy vương gia nhi tử tranh giành lẫn nhau, nay làm con trưởng, lại không có đãi ngộ của con trưởng, các thứ đệ khác cũng đều được phong Thân vương tước.
Mười năm đó, Thịnh Kinh Thành có thể nói là chướng khí mù mịt, vô cùng loạn lạc.
Ôn Diệp nhớ rõ lúc ấy Ôn phụ thường dặn dò Thẩm thị nhất thiết phải nhắc nhở các công tử cô nương trong phủ khi không cần thiết thì ít ra ngoài lại.
Năm đó người được sủng ái nhất chính là Thái quý phi sinh ra Cửu vương, ngoài ba người khác, Tam vương, Tứ vương, Thất vương ngang tài ngang sức, nay là con trai thứ sáu của tiên đế không được sủng ái nhất.
Lúc đó rất nhiều đại thần hoặc chủ động hoặc bị ép, gần bảy tám phần mười đều chọn lập trường.
Vương thất quyền quý lấy quyền thế áp người, và các quan chức do họ đứng đầu cũng làm theo, nhiều khuynh hướng không lệch lạc dân dần hình thành theo cách này.
Trong lòng Ôn Diệp đoán chừng, cũng gần hai ba năm, tình hình mới bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp.
Có thể thấy được đương kim sau khi đăng cơ thật sự có chăm lo việc nước, tiên đế lúc đó có thanh danh là hiền vương, là có vài phần thật.
Nếu không cho dù Từ Nguyệt Gia có tài năng vô cùng, được Quốc công phủ ủng hộ, làm sao có thể so sánh được với hoàng quyền cao cao tại thượng của thời đại này?...
Đầu kia, Kinh Triệu Doãn Vương đại nhân chờ Từ Nguyệt Gia đến, mới để cho người dưới tay thực thi bắt giữ.
Xem ra vị Giang đại công tử này có quan hệ gì đó với Quốc công phủ, thẩm của hắn xuất thân từ Quốc công phủ, dưới tình hình không xác định Vương đại nhân nào dám động.
Nói cho cùng đều là bị giày vò trước kia làm sợ hãi.
Nhưng chỉ cần Từ Nguyệt Gia chịu đến, Vương đại nhân sẽ không có gì phải cố ky, Từ Nguyệt Gia phá án cũng không chú ý tình cảm, cho dù những người khác trong Quốc công phủ có ý muốn giúp Giang gia, chỉ cân có Từ Nguyệt Gia tỏ thái độ chống đỡ, không ai có thể vươn tới Kinh Triệu Doãn phủ.
Vương đại nhân thoạt nhìn đã bốn mươi tuổi, ánh mắt nhìn về phía phạm nhân bị quan sai đè ép vẫn không thành thật, không nhịn được trừng mắt nhìn hắn vài lần.
Tai họa này, có thể xem như phạm vào trong tay hắn.
Ai có thể nghĩ đến, một công tử nhà quan lại, lại tức giận giết người vì con chó săn hắn ta mua không như mong đợi để rồi thua tiền trong một vụ cá cược.
Đáng thương cho người bán hàng rong nhỏ kia trên có già dưới có trẻ, trụ cột của cả nhà.
Một mạng người sống sờ sờ, cũng bởi vì bán một con chó, mà không còn. Vương đại nhân thở dài trong lòng, xoay người hướng nam nhân kia chắp tay nói: "Lúc này đa tạ Từ đại nhân tương trợ."
Từ Nguyệt Gia mặc quan bào phi sắc, trông rất tao nhã, thân sắc hờ hững nói: "Vương đại nhân nhớ làm theo lẽ công bằng."
Vương đại nhân rùng mình, vội vàng cam đoan: "Ha quan nhất định."
Nếu có lựa chọn, ai không muốn làm quan tốt chứ, ông ta cũng là may mắn, thẳng đến sau khi đăng cơ mới lên chức vào kinh.
Nghe nói trước ông ta, vị Kinh Triệu Doãn kia, trong lúc nhậm chức, nhận hối lộ mấy vạn bạc trắng, tích lũy hàng trăm đến hàng trăm vụ án oan, sai trái.
Sau khi Thánh Thượng đăng cơ, nhanh chóng bắt người, hỏi tội, xét nhà.
Vương đại nhân cùng Từ Nguyệt Gia cáo từ, tự mình áp giải phạm nhân về phủ nha, dân chúng thấy không có náo nhiệt để xem, cũng dần dần tản đi.
Đường phố thông, xe ngựa bị chặn ở phía sau chậm rãi di chuyển.
Từ Nguyệt Gia lúc này mới nhìn thấy xe ngựa có khắc huy chí của Quốc công phủ cũng ở trong đó.
Xe ngựa chậm rãi dừng ở trước mặt hắn, rèm kiệu từ bên trong bị người vén lên, Lục thị thấy quả thật là Từ Nguyệt Gia, liền nói: "Nhị đệ muốn cùng chúng ta hồi phủ không?”
Ôn Diệp trốn trong kiệu, chuyện không liên quan đến mình, yên lặng ăn điểm tâm trên bàn trà nhỏ.