Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 239
Ôn Diệp giải thích: "Trước kia nghe nói vị Văn Vương này tham luyến tửu sắc, trăm nghe không bằng mắt thấy, hôm nay được chiêm ngưỡng, quả thật còn rất tuấn tú."
Nàng vốn tưởng tượng ra Văn Vương là một nam nhân bụng phệ béo ú.
"Tuấn tú?" Ánh mắt Từ Nguyệt Gia liếc về phía nàng, trong miệng nhắc lại hai từ mấu chốt.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của nam nhân nhà mình, Ôn Diệp nhanh chóng đổi giọng: "Đương nhiên rồi. Nhưng cho dù hắn ta có tuấn tú cỡ nào thì cũng không bằng một phần vạn của lang quân nha.”
Chuyện gì chứ nói chuyện vỗ mông ngựa thì nàng được đánh giá là người cực kỳ chuyên nghiệp đấy.
Từ Nguyệt Gia nghe xong không nói tiếp nữa, khóe môi khẽ giật giật.
Sau một lúc lâu, hắn gọi tiểu nhị và nói: "Cho một vò thanh mai nhưỡng."
Thần sắc của tiểu nhị khó xử: "Ngại quá khách quan, thanh mai nhưỡng của chúng ta phải đặt trước mới có.
Từ Nguyệt Gia giơ tay đóng cửa sổ lại.
Hắn không muốn làm khó một tiểu nhị nên lời ít ý nhiêu: "Ta muốn gặp chưởng quây của các ngươi."
Tiểu nhị cũng nhìn ra được hai người trước mặt không phải khách nhân bình thường, lúc này liền nói: "Hai vị khách quý kia chờ một lát, tiểu nhân đi tìm chưởng quầy."
Chờ cửa phòng bao lần thứ hai đóng lại, Ôn Diệp liền mở miệng hỏi: "Không phải trước kia lang quân nói không nên uống quá nhiều rượu sao?"
"Không phải nàng thích sao?"
Ôn Diệp nhất thời "thụ sủng nhược kinh, thậm chí còn cảm thấy có chút kinh hãi. Nàng rất muốn hỏi: "Lang quân, chẳng lẽ chàng "trúng tà" gì đó sao?"
Ôn Diệp vẫn chưa liên tưởng được hành vi này của hắn với câu tán dương vừa rồi của mình có liên quan gì với nhau.
Từ Nguyệt Gia cũng không phải là người nông cạn như thế.
Từ Nguyệt Gia: "Tử bất ngữ quái lực loạn thần*."
*Khổng tử không bàn tới chuyện: kì quái, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.
Ôn Diệp: "..."
Nàng càng muốn tin rằng trên đời này có ma hơn.
Chưởng quầy Tụ Hiền Lâu tới rất nhanh.
Đối phương họ Đàm.
Đàm chưởng quỹ bưng một khuôn mặt tươi cười hòa ái đi tới, tiểu nhị không biết Từ Nguyệt Gia nhưng không có nghĩa lão ta không biết.
Thấy người trước mặt là Từ Nguyệt Gia, Đàm chưởng quỹ trong lời nói càng thêm khách khí, lão ta nói: "Đàm mỗ ra mắt Từ nhị gia."
Từ Nguyệt Gia khẽ vuốt cằm: "Đàm chưởng quỹ." Không cần Từ Nguyệt Gia nhắc lại, Đàm chưởng quỹ lúc này liền quay đầu nói khẽ với tiểu nhị: "Đi, lấy cho Từ nhị gia thêm một vò thanh mai nhưỡng."
Từ đầu đến cuối Ôn Diệp chỉ im lặng lắng nghe, trong lòng nàng lúc này chỉ có một ý nghĩ, có quyền có thế thật sự rất tốt nha.
Một vò thanh mai nhưỡng vốn dĩ phải đặt trước mới được, mà bây giờ cứ như vậy đặt lên bàn của nàng, Đàm chưởng quỹ rất có ánh mắt nói: "Vậy Đàm ma sẽ không quấy ray Từ nhị gia, Từ nhị phu nhân dùng bữa nữa."
Dứt lời, lão ta liền rón rén rời khỏi phòng bao, cũng tự mình hỗ trợ đóng cửa phòng lại.
Đào Chi canh giữ ở cửa vào giờ phút này không có đất dụng võ.
Thưởng thức rượu mới, Ôn Diệp nhịn không được lắc đầu cảm thán: "Lang quân, chàng thay đổi rồi."
Từ Nguyệt Gia ngước mắt: "Nàng rất hiểu ta?"
Ôn Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua rượu trong chén rồi nói: "Ít nhất lang quân của trước kia chưa bao giờ lấy quyền thế áp người."
Từ Nguyệt Gia lại nói: "Chẳng lẽ không phải Đàm chưởng quỹ chủ động bán vò thanh mai nhưỡng này cho ta?"
"Lang quân ở Hình bộ thật sự là đại tài tiểu dụng." Ôn Diệp nói thẳng: "Hẳn là nên đi Hồng Lư tự mới đúng, lúc đàm phán với ngoại tộc nếu có lang quân ở đây, nhất định có thể thu được nhiều cống cho Đại Tấn."
Từ Nguyệt Gia nói: "Chưởng quây nơi này đối với ta và nàng là bộ dáng khách khí, cũng không phải bởi vì ta là Hình Bộ Thị Lang, cái lão ta kiêng kị chính là Từ Quốc Công phủ phía sau ta và nàng."
Ôn Diệp đặt ly rượu xuống, hơi nghiêng người.
"Cho nên?”
Vẻ mặt của Từ Nguyệt Gia cực kỳ thản nhiên nói: "Cho nên trên bản chất, ta vẫn chưa lấy quyền thế của bản thân áp người khác, thứ làm cho Đàm chưởng quỹ khuất phục chính là thế lực của Từ Quốc Công phủ, mà vị trí Từ gia Quốc công tước từ trước đến nay đều do đích trưởng tử kế thừa."
Ôn Diệp trầm mặc thật lâu, nhợt nhạt lắc đầu nói: "Quả thật là nhân tài khuất phục."
"Huynh trưởng của chàng có biết chàng ở bên ngoài "bôi nhọ" huynh ấy như vậy không?"
Nàng vốn tưởng tượng ra Văn Vương là một nam nhân bụng phệ béo ú.
"Tuấn tú?" Ánh mắt Từ Nguyệt Gia liếc về phía nàng, trong miệng nhắc lại hai từ mấu chốt.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của nam nhân nhà mình, Ôn Diệp nhanh chóng đổi giọng: "Đương nhiên rồi. Nhưng cho dù hắn ta có tuấn tú cỡ nào thì cũng không bằng một phần vạn của lang quân nha.”
Chuyện gì chứ nói chuyện vỗ mông ngựa thì nàng được đánh giá là người cực kỳ chuyên nghiệp đấy.
Từ Nguyệt Gia nghe xong không nói tiếp nữa, khóe môi khẽ giật giật.
Sau một lúc lâu, hắn gọi tiểu nhị và nói: "Cho một vò thanh mai nhưỡng."
Thần sắc của tiểu nhị khó xử: "Ngại quá khách quan, thanh mai nhưỡng của chúng ta phải đặt trước mới có.
Từ Nguyệt Gia giơ tay đóng cửa sổ lại.
Hắn không muốn làm khó một tiểu nhị nên lời ít ý nhiêu: "Ta muốn gặp chưởng quây của các ngươi."
Tiểu nhị cũng nhìn ra được hai người trước mặt không phải khách nhân bình thường, lúc này liền nói: "Hai vị khách quý kia chờ một lát, tiểu nhân đi tìm chưởng quầy."
Chờ cửa phòng bao lần thứ hai đóng lại, Ôn Diệp liền mở miệng hỏi: "Không phải trước kia lang quân nói không nên uống quá nhiều rượu sao?"
"Không phải nàng thích sao?"
Ôn Diệp nhất thời "thụ sủng nhược kinh, thậm chí còn cảm thấy có chút kinh hãi. Nàng rất muốn hỏi: "Lang quân, chẳng lẽ chàng "trúng tà" gì đó sao?"
Ôn Diệp vẫn chưa liên tưởng được hành vi này của hắn với câu tán dương vừa rồi của mình có liên quan gì với nhau.
Từ Nguyệt Gia cũng không phải là người nông cạn như thế.
Từ Nguyệt Gia: "Tử bất ngữ quái lực loạn thần*."
*Khổng tử không bàn tới chuyện: kì quái, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.
Ôn Diệp: "..."
Nàng càng muốn tin rằng trên đời này có ma hơn.
Chưởng quầy Tụ Hiền Lâu tới rất nhanh.
Đối phương họ Đàm.
Đàm chưởng quỹ bưng một khuôn mặt tươi cười hòa ái đi tới, tiểu nhị không biết Từ Nguyệt Gia nhưng không có nghĩa lão ta không biết.
Thấy người trước mặt là Từ Nguyệt Gia, Đàm chưởng quỹ trong lời nói càng thêm khách khí, lão ta nói: "Đàm mỗ ra mắt Từ nhị gia."
Từ Nguyệt Gia khẽ vuốt cằm: "Đàm chưởng quỹ." Không cần Từ Nguyệt Gia nhắc lại, Đàm chưởng quỹ lúc này liền quay đầu nói khẽ với tiểu nhị: "Đi, lấy cho Từ nhị gia thêm một vò thanh mai nhưỡng."
Từ đầu đến cuối Ôn Diệp chỉ im lặng lắng nghe, trong lòng nàng lúc này chỉ có một ý nghĩ, có quyền có thế thật sự rất tốt nha.
Một vò thanh mai nhưỡng vốn dĩ phải đặt trước mới được, mà bây giờ cứ như vậy đặt lên bàn của nàng, Đàm chưởng quỹ rất có ánh mắt nói: "Vậy Đàm ma sẽ không quấy ray Từ nhị gia, Từ nhị phu nhân dùng bữa nữa."
Dứt lời, lão ta liền rón rén rời khỏi phòng bao, cũng tự mình hỗ trợ đóng cửa phòng lại.
Đào Chi canh giữ ở cửa vào giờ phút này không có đất dụng võ.
Thưởng thức rượu mới, Ôn Diệp nhịn không được lắc đầu cảm thán: "Lang quân, chàng thay đổi rồi."
Từ Nguyệt Gia ngước mắt: "Nàng rất hiểu ta?"
Ôn Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua rượu trong chén rồi nói: "Ít nhất lang quân của trước kia chưa bao giờ lấy quyền thế áp người."
Từ Nguyệt Gia lại nói: "Chẳng lẽ không phải Đàm chưởng quỹ chủ động bán vò thanh mai nhưỡng này cho ta?"
"Lang quân ở Hình bộ thật sự là đại tài tiểu dụng." Ôn Diệp nói thẳng: "Hẳn là nên đi Hồng Lư tự mới đúng, lúc đàm phán với ngoại tộc nếu có lang quân ở đây, nhất định có thể thu được nhiều cống cho Đại Tấn."
Từ Nguyệt Gia nói: "Chưởng quây nơi này đối với ta và nàng là bộ dáng khách khí, cũng không phải bởi vì ta là Hình Bộ Thị Lang, cái lão ta kiêng kị chính là Từ Quốc Công phủ phía sau ta và nàng."
Ôn Diệp đặt ly rượu xuống, hơi nghiêng người.
"Cho nên?”
Vẻ mặt của Từ Nguyệt Gia cực kỳ thản nhiên nói: "Cho nên trên bản chất, ta vẫn chưa lấy quyền thế của bản thân áp người khác, thứ làm cho Đàm chưởng quỹ khuất phục chính là thế lực của Từ Quốc Công phủ, mà vị trí Từ gia Quốc công tước từ trước đến nay đều do đích trưởng tử kế thừa."
Ôn Diệp trầm mặc thật lâu, nhợt nhạt lắc đầu nói: "Quả thật là nhân tài khuất phục."
"Huynh trưởng của chàng có biết chàng ở bên ngoài "bôi nhọ" huynh ấy như vậy không?"