Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 223
"Mẫu phi, người làm sao vậy?" Văn Vương một lân nữa vượt qua ngưỡng cửa, bước nhanh đến gân thân thiết hỏi.
Thục thái phi hữu khí vô lực, rất yếu nói: "Mẫu phi không sao, chỉ là gân đây luôn mơ thấy muội muội Hinh Nghi của con, mẫu phi nhớ con bé."
Nữ nhi của Thục thái phi mặc dù không thể sống sót, nhưng sau khi hoàng đế đăng cơ, vẫn cho vị hoàng muội chưa từng gặp mặt này cái tên, Hinh Nghi.
Nhắc tới vị muội muội này, trong lòng Văn Vương tức giận không thôi, hắn ta nhỏ giọng trấn an nói: "Mẫu phi, người cứ như vậy, muội muội trên trời có linh, cũng sẽ không an tâm."
Thục thái phi dùng khăn lau khóe mắt, hỏi hắn: "Nghe nói con lại đi làm phiên hoàng huynh sao."
Văn Vương: "..."
Hắn ta biết điều đó.
"Con không có, con chỉ là muốn phân ưu giúp hoàng huynh thôi."
Thục thái phi vô tình tàn nhẫn nói: "Con cứ yên lặng đợi ở vương phủ, cống hiến cho hoàng thất, coi như là phân ưu cho hoàng huynh con rồi."
Văn Vương tức giận lại không dám nói: "Mẫu phi, người cũng xem thường nhi thần."
Thục thái phi khóe mắt hun ra một giọt nước mắt, bà ấy khóc thảm nói nhỏ: "Hinh Nghi của ta..."
Văn Vương nói thầm: "... Lại chiêu này."
Thục thái phi nghe thấy, nhưng không trả lời. Lại chiêu này thì sao, có tác dụng là được.
Cuối cùng bà ấy nghiêm túc nói: "Từ gia nhị gia vì hoàng huynh của con mà phải giải quyết bao nhiêu chuyện phiền toái, con thân làm hoàng thất, đối với lương thần như vậy theo lý nên thân thiện mới đúng, bệ hạ đối với mẫu tử chúng ta không tệ, con nhìn xem những huynh trưởng kia của con, người nào khi còn sống có ai có cuộc sống vui vẻ như con bây giờ."
"Mẫu phi biết được tâm tư của con, con có thể nghĩ đến muốn phân ưu giải nạn giúp bệ hạ, mẫu phi rất vui mừng, ta tin rằng bệ hạ cũng như vậy. Nhưng con trai, không phải mẫu phi coi thường con, con người đôi khi vẫn nên nhận thức rõ về bản thân mình, làm hết khả năng của mình."
Văn Vương cúi đầu không nói lời nào.
Thục thái phi không nhanh không chậm uống một ngụm trà, vừa rồi một lần nói không ít lời, cổ họng đều đã khô cả.
Bà ấy cũng không sốt ruột, uống xong một chén trà mới tiếp tục: "Như vậy đi, ngày sau mẫu phi sẽ đi cầu kiến Thái hậu, xin người hỗ trợ, để cho hoàng huynh con sắp xếp cho con một vụ án nhỏ, con thử sức trước, nếu quả thật con làm thành công, thì chúng ta sẽ nói chuyện đó sau, được không?”
Văn Vương nghĩ, tựa hồ cũng chỉ có như thế, hắn ta đành phải nói: "Deu nghe theo mẫu phi."
Thục thái phi ừ một tiếng, vỗ trán nói: "Mẫu phi mệt rồi, con về vương phủ trước đi, nhớ kỹ, đừng ở trước mặt hoàng huynh con cãi nhau với Từ gia nhị gia nữa.”
Chỉ có một con chó con như con, làm sao đấu được sói trong núi rừng.
Văn Vương mặt ngoài trả lời: "Nhi thân về sau sẽ không thế nữa." Nội tâm: Từ Nguyệt Gia, ngươi cứ chờ đó cho bản vương.
*
Ôn Diệp bảo đào chỉ mang thêm hai tấm vải màu nhạt hợp với Ôn Nhiên ra.
Tuy nói những thứ này Thẩm thị nhất định sẽ chuẩn bị, nhưng ai lại không thích quá nhiều quần áo đẹp bao giờ, hiện giờ nàng có năng lực, đương nhiên sẽ dành những gì tốt nhất cho người nhà.
Ngoại trừ vải vóc còn có một ít thuốc bổ, là cho Thường di nương.
Chờ Ôn Nhiên vào cung, Thường di nương sẽ không có người làm bạn bên cạnh, Ôn Diệp sợ bà sẽ đè nén mà sinh bệnh, thuốc bổ là để dưỡng thân cho bà ấy.
Trở lại Ôn gia, Ôn Diệp đến chính viện gặp Thẩm thị trước.
Ôn phụ vừa lúc cũng ở đây, còn có Ôn Nhiên kính bồi chỗ ngồi cuối cùng.
Ôn Diệp hành lễ với hai người rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhiên.
Ôn phụ nói vài câu, Thẩm thị mới nói: "Con trở về một chuyến cũng không dễ dàng, mau đi xem đi."
Ôn Diệp đứng dậy nói: "Đa tạ nương "
Khê Thúy viện.
Ôn Diệp dắt Ôn Nhiên đi vào sân, liền thấy Thường di nương từ chính đường đi ra, nghênh đón tỷ muội các nàng.
Ba nương con vào nhà, ngăn cản người ngoài.
Thường di nương vuốt ve đầu tiểu nữ nhi, mới bắt đầu lo lắng nói: "Cũng không biết tiểu muội con được chọn là phúc hay là...
Ôn Diệp trấn an: "Di nương, tiểu muội cũng không phải ở trong cung làm bạn học của công chúa cả đời, nhiều lắm là ba hoặc năm năm, hơn nữa tiểu muội vào cung, mỗi tháng không phải có thể hồi phủ hai ngày sao, di nương không cần lo lắng."
Thục thái phi hữu khí vô lực, rất yếu nói: "Mẫu phi không sao, chỉ là gân đây luôn mơ thấy muội muội Hinh Nghi của con, mẫu phi nhớ con bé."
Nữ nhi của Thục thái phi mặc dù không thể sống sót, nhưng sau khi hoàng đế đăng cơ, vẫn cho vị hoàng muội chưa từng gặp mặt này cái tên, Hinh Nghi.
Nhắc tới vị muội muội này, trong lòng Văn Vương tức giận không thôi, hắn ta nhỏ giọng trấn an nói: "Mẫu phi, người cứ như vậy, muội muội trên trời có linh, cũng sẽ không an tâm."
Thục thái phi dùng khăn lau khóe mắt, hỏi hắn: "Nghe nói con lại đi làm phiên hoàng huynh sao."
Văn Vương: "..."
Hắn ta biết điều đó.
"Con không có, con chỉ là muốn phân ưu giúp hoàng huynh thôi."
Thục thái phi vô tình tàn nhẫn nói: "Con cứ yên lặng đợi ở vương phủ, cống hiến cho hoàng thất, coi như là phân ưu cho hoàng huynh con rồi."
Văn Vương tức giận lại không dám nói: "Mẫu phi, người cũng xem thường nhi thần."
Thục thái phi khóe mắt hun ra một giọt nước mắt, bà ấy khóc thảm nói nhỏ: "Hinh Nghi của ta..."
Văn Vương nói thầm: "... Lại chiêu này."
Thục thái phi nghe thấy, nhưng không trả lời. Lại chiêu này thì sao, có tác dụng là được.
Cuối cùng bà ấy nghiêm túc nói: "Từ gia nhị gia vì hoàng huynh của con mà phải giải quyết bao nhiêu chuyện phiền toái, con thân làm hoàng thất, đối với lương thần như vậy theo lý nên thân thiện mới đúng, bệ hạ đối với mẫu tử chúng ta không tệ, con nhìn xem những huynh trưởng kia của con, người nào khi còn sống có ai có cuộc sống vui vẻ như con bây giờ."
"Mẫu phi biết được tâm tư của con, con có thể nghĩ đến muốn phân ưu giải nạn giúp bệ hạ, mẫu phi rất vui mừng, ta tin rằng bệ hạ cũng như vậy. Nhưng con trai, không phải mẫu phi coi thường con, con người đôi khi vẫn nên nhận thức rõ về bản thân mình, làm hết khả năng của mình."
Văn Vương cúi đầu không nói lời nào.
Thục thái phi không nhanh không chậm uống một ngụm trà, vừa rồi một lần nói không ít lời, cổ họng đều đã khô cả.
Bà ấy cũng không sốt ruột, uống xong một chén trà mới tiếp tục: "Như vậy đi, ngày sau mẫu phi sẽ đi cầu kiến Thái hậu, xin người hỗ trợ, để cho hoàng huynh con sắp xếp cho con một vụ án nhỏ, con thử sức trước, nếu quả thật con làm thành công, thì chúng ta sẽ nói chuyện đó sau, được không?”
Văn Vương nghĩ, tựa hồ cũng chỉ có như thế, hắn ta đành phải nói: "Deu nghe theo mẫu phi."
Thục thái phi ừ một tiếng, vỗ trán nói: "Mẫu phi mệt rồi, con về vương phủ trước đi, nhớ kỹ, đừng ở trước mặt hoàng huynh con cãi nhau với Từ gia nhị gia nữa.”
Chỉ có một con chó con như con, làm sao đấu được sói trong núi rừng.
Văn Vương mặt ngoài trả lời: "Nhi thân về sau sẽ không thế nữa." Nội tâm: Từ Nguyệt Gia, ngươi cứ chờ đó cho bản vương.
*
Ôn Diệp bảo đào chỉ mang thêm hai tấm vải màu nhạt hợp với Ôn Nhiên ra.
Tuy nói những thứ này Thẩm thị nhất định sẽ chuẩn bị, nhưng ai lại không thích quá nhiều quần áo đẹp bao giờ, hiện giờ nàng có năng lực, đương nhiên sẽ dành những gì tốt nhất cho người nhà.
Ngoại trừ vải vóc còn có một ít thuốc bổ, là cho Thường di nương.
Chờ Ôn Nhiên vào cung, Thường di nương sẽ không có người làm bạn bên cạnh, Ôn Diệp sợ bà sẽ đè nén mà sinh bệnh, thuốc bổ là để dưỡng thân cho bà ấy.
Trở lại Ôn gia, Ôn Diệp đến chính viện gặp Thẩm thị trước.
Ôn phụ vừa lúc cũng ở đây, còn có Ôn Nhiên kính bồi chỗ ngồi cuối cùng.
Ôn Diệp hành lễ với hai người rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhiên.
Ôn phụ nói vài câu, Thẩm thị mới nói: "Con trở về một chuyến cũng không dễ dàng, mau đi xem đi."
Ôn Diệp đứng dậy nói: "Đa tạ nương "
Khê Thúy viện.
Ôn Diệp dắt Ôn Nhiên đi vào sân, liền thấy Thường di nương từ chính đường đi ra, nghênh đón tỷ muội các nàng.
Ba nương con vào nhà, ngăn cản người ngoài.
Thường di nương vuốt ve đầu tiểu nữ nhi, mới bắt đầu lo lắng nói: "Cũng không biết tiểu muội con được chọn là phúc hay là...
Ôn Diệp trấn an: "Di nương, tiểu muội cũng không phải ở trong cung làm bạn học của công chúa cả đời, nhiều lắm là ba hoặc năm năm, hơn nữa tiểu muội vào cung, mỗi tháng không phải có thể hồi phủ hai ngày sao, di nương không cần lo lắng."