Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 200
Hứa Bách Lễ hôm nay vốn nên vào Quốc Công phủ chuẩn bị trước, viện Lục thị đều chuẩn bị tốt cho ông ấy, kết quả Hứa Bách Lễ lại chỉ phái người đưa phong thư tới, nói ông ấy đã lâu không đến Thịnh Kinh, cảnh và vật đều khác xưa rất nhiều, ông ấy muốn đi dạo vài ngày, đợi bảy ngày sau mới vào Quốc Công phủ.
Lục thị còn có thể làm sao bây giờ, nàng ấy đưa thư cho Ôn Diệp, nói: "Chuyện vỡ lòng của Tuyên nhi luôn do Tử Đàn phụ trách, thư này muội cầm về đi."
Ôn Diệp nhận lấy, đọc xong nội dung, cười nói: "Tính tình lão sư Tuyên Nhi có vẻ không bình thường."
Lục thị nói: "Ta cũng không biết nhị đệ nghĩ như thế nào, vị Hứa lão sư này tuy học thức cao, nhưng tính tình cũng quá không ổn trọng."
Từ Cảnh Dung lập tức muốn đến Tùng Sơn học viện đọc sách, Lục thị đã biết 10% mọi chuyện về Hứa gia này.
Đường huynh của vị viện trưởng Tùng Sơn Học này, đến nay chưa từng cưới thê tử, dưới gối không con không cái, từ đầu đến cuối đều độc thân một mình.
Ôn Diệp ngược lại mơ hồ hiểu được thâm ý vì sao Từ Nguyệt Gia lại chọn người này.
Nàng khép phong thư lại, nói: "Tẩu tẩu, Tuyên nhi còn nhỏ, bút còn cầm không vững, nếu tìm cho thằng bé một vị lão sư vỡ lòng ổn trọng cao thâm, sợ là thằng bé sẽ cho rằng học hành là một chuyện khô khan.”
Lục thị không khỏi nhớ tới tiểu nhi tử Từ Cảnh Lâm, còn có đại nhi tử Từ Cảnh Dung.
Lão sư vỡ lòng của hai đứa con trai đều là ông ngoại bọn họ ra mặt mời, đều là đại nho thế gia, học thức văn chương đều không thua Hứa Bách Lễ, chỉ có tính tình thì trái ngược.
Không đúng, nếu hai đứa con trai của nàng ấy gặp phải lão sư như Hứa Bách Lễ, sợ là có thể nhấc nóc nhà Quốc Công phủ lên mất.
Hai tên tiểu tử thối này phải có người đè, không giống Tuyên Nhi, luôn ngoan ngoãn khéo léo.
Nghĩ thông suốt, Lục thị cũng không rối rắm nữa, nói: "Muội nói có lý."
*
Sau bữa tối, Ôn Diệp đưa thư cho Từ Nguyệt Gia, nói: "Thư Hứa lão sư gửi tới."
Từ Nguyệt Gia để chén trà xuống, mở thư ra, xem xong hắn nói: "Không sao, vừa lúc ta muốn nghỉ ngơi mấy ngày."
Ôn Diệp kinh ngạc: "Vụ án đã kết thúc chưa?"
Lúc này mới có mấy ngày.
Từ Nguyệt Gia trong lời nói hàm chứa một sự bất đắc dĩ nói: "Hình bộ không chỉ có một mình ta."
Nhưng hắn cũng không phải đơn thuần nghỉ phép, lúc trước mon theo đường dây Thái Vân Trai điều tra sâu hơn, dĩ nhiên tra được lúc trước Trâu Toàn từng có liên quan đến Cửu Vương Di đảng.
Hoàng thượng bảo Hình bộ tạm dừng điều tra, cũng cho hắn nghỉ phép mấy ngày, là vì muốn dụ những người ở trong bóng tối ra.
Bọn họ ở sáng, đối phương trong tối, chỉ có làm cho đối phương cảm thấy an toàn, bọn họ mới có cơ hội tiếp tục tìm hiểu nguồn gốc.
Ôn Diệp không hề xấu hổ, thậm chí còn có thể không biết xấu hổ mà nịnh nọt: "Không phải Lãng tiên sinh quá có năng lực, khiến cho ta sinh ảo giác sao."
"Có điều" nàng nói sang chuyện khác: "Lang quân định tự mình tìm lão sư vỡ lòng cho Tuyên nhi sao?"
Từ Nguyệt Gia: "Chỉ là tạm thời."
Ôn Diệp hỏi: "Ta có thể đứng ngoài quan sát không?
Từ Nguyệt Gia ngước mắt: "Dục ý là gì?"
Ôn Diệp thản nhiên nói: "Ta thấy Tuyên Nhi có chút không thích học hành, nó đau khổ, ta thì vui vẻ."
Từ Nguyệt Gia: "... Nàng thành thật ha."
Ôn Diệp ngả người ra sau, nói: "Trong cuộc sống nhàm chán, phải tự mình tìm chút niềm vui, để không sống ở thế giới này một cách uổng phí."
Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi nàng chưa thảo luận triết lý nhân sinh với Từ Nguyệt Gia.
Từ Nguyệt Gia đối diện với ánh mắt dò hỏi của nàng, dừng một chút, nói: "Không được."
Ôn Diệp: "... Ta còn chưa nói là chuyện gì đâu."
Từ Nguyệt Gia lại nói: "Nàng nhịn thêm mấy ngày nữa."
Vẻ mặt Ôn Diệp tối sầm lại, nói như thể nàng sốt ruột không chịu nổi.
*
Ngày hôm sau, gió xuân ôn hòa, Từ Ngọc Tuyên dọn về Tây viện, cũng chính là tiến vào giai đoạn vỡ lòng.
Bởi vì không phải chính thức, nên tạm thời bày một quyển sách đặt riêng cho cậu bé trong thư phòng.
Từ Ngọc Tuyên ngồi ở sau thư án, đối diện cậu bé chính là Từ Nguyệt Gia.
Ôn Diệp như nguyện đứng ngoài cuộc, trong tay cầm một quyển sách, tâm mắt lại không ở trên đó, mà vui vẻ nhìn chằm chằm hai cha con.
Lục thị còn có thể làm sao bây giờ, nàng ấy đưa thư cho Ôn Diệp, nói: "Chuyện vỡ lòng của Tuyên nhi luôn do Tử Đàn phụ trách, thư này muội cầm về đi."
Ôn Diệp nhận lấy, đọc xong nội dung, cười nói: "Tính tình lão sư Tuyên Nhi có vẻ không bình thường."
Lục thị nói: "Ta cũng không biết nhị đệ nghĩ như thế nào, vị Hứa lão sư này tuy học thức cao, nhưng tính tình cũng quá không ổn trọng."
Từ Cảnh Dung lập tức muốn đến Tùng Sơn học viện đọc sách, Lục thị đã biết 10% mọi chuyện về Hứa gia này.
Đường huynh của vị viện trưởng Tùng Sơn Học này, đến nay chưa từng cưới thê tử, dưới gối không con không cái, từ đầu đến cuối đều độc thân một mình.
Ôn Diệp ngược lại mơ hồ hiểu được thâm ý vì sao Từ Nguyệt Gia lại chọn người này.
Nàng khép phong thư lại, nói: "Tẩu tẩu, Tuyên nhi còn nhỏ, bút còn cầm không vững, nếu tìm cho thằng bé một vị lão sư vỡ lòng ổn trọng cao thâm, sợ là thằng bé sẽ cho rằng học hành là một chuyện khô khan.”
Lục thị không khỏi nhớ tới tiểu nhi tử Từ Cảnh Lâm, còn có đại nhi tử Từ Cảnh Dung.
Lão sư vỡ lòng của hai đứa con trai đều là ông ngoại bọn họ ra mặt mời, đều là đại nho thế gia, học thức văn chương đều không thua Hứa Bách Lễ, chỉ có tính tình thì trái ngược.
Không đúng, nếu hai đứa con trai của nàng ấy gặp phải lão sư như Hứa Bách Lễ, sợ là có thể nhấc nóc nhà Quốc Công phủ lên mất.
Hai tên tiểu tử thối này phải có người đè, không giống Tuyên Nhi, luôn ngoan ngoãn khéo léo.
Nghĩ thông suốt, Lục thị cũng không rối rắm nữa, nói: "Muội nói có lý."
*
Sau bữa tối, Ôn Diệp đưa thư cho Từ Nguyệt Gia, nói: "Thư Hứa lão sư gửi tới."
Từ Nguyệt Gia để chén trà xuống, mở thư ra, xem xong hắn nói: "Không sao, vừa lúc ta muốn nghỉ ngơi mấy ngày."
Ôn Diệp kinh ngạc: "Vụ án đã kết thúc chưa?"
Lúc này mới có mấy ngày.
Từ Nguyệt Gia trong lời nói hàm chứa một sự bất đắc dĩ nói: "Hình bộ không chỉ có một mình ta."
Nhưng hắn cũng không phải đơn thuần nghỉ phép, lúc trước mon theo đường dây Thái Vân Trai điều tra sâu hơn, dĩ nhiên tra được lúc trước Trâu Toàn từng có liên quan đến Cửu Vương Di đảng.
Hoàng thượng bảo Hình bộ tạm dừng điều tra, cũng cho hắn nghỉ phép mấy ngày, là vì muốn dụ những người ở trong bóng tối ra.
Bọn họ ở sáng, đối phương trong tối, chỉ có làm cho đối phương cảm thấy an toàn, bọn họ mới có cơ hội tiếp tục tìm hiểu nguồn gốc.
Ôn Diệp không hề xấu hổ, thậm chí còn có thể không biết xấu hổ mà nịnh nọt: "Không phải Lãng tiên sinh quá có năng lực, khiến cho ta sinh ảo giác sao."
"Có điều" nàng nói sang chuyện khác: "Lang quân định tự mình tìm lão sư vỡ lòng cho Tuyên nhi sao?"
Từ Nguyệt Gia: "Chỉ là tạm thời."
Ôn Diệp hỏi: "Ta có thể đứng ngoài quan sát không?
Từ Nguyệt Gia ngước mắt: "Dục ý là gì?"
Ôn Diệp thản nhiên nói: "Ta thấy Tuyên Nhi có chút không thích học hành, nó đau khổ, ta thì vui vẻ."
Từ Nguyệt Gia: "... Nàng thành thật ha."
Ôn Diệp ngả người ra sau, nói: "Trong cuộc sống nhàm chán, phải tự mình tìm chút niềm vui, để không sống ở thế giới này một cách uổng phí."
Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi nàng chưa thảo luận triết lý nhân sinh với Từ Nguyệt Gia.
Từ Nguyệt Gia đối diện với ánh mắt dò hỏi của nàng, dừng một chút, nói: "Không được."
Ôn Diệp: "... Ta còn chưa nói là chuyện gì đâu."
Từ Nguyệt Gia lại nói: "Nàng nhịn thêm mấy ngày nữa."
Vẻ mặt Ôn Diệp tối sầm lại, nói như thể nàng sốt ruột không chịu nổi.
*
Ngày hôm sau, gió xuân ôn hòa, Từ Ngọc Tuyên dọn về Tây viện, cũng chính là tiến vào giai đoạn vỡ lòng.
Bởi vì không phải chính thức, nên tạm thời bày một quyển sách đặt riêng cho cậu bé trong thư phòng.
Từ Ngọc Tuyên ngồi ở sau thư án, đối diện cậu bé chính là Từ Nguyệt Gia.
Ôn Diệp như nguyện đứng ngoài cuộc, trong tay cầm một quyển sách, tâm mắt lại không ở trên đó, mà vui vẻ nhìn chằm chằm hai cha con.