Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 143



Trước khi ra khỏi phủ, Lục thị bảo Kỷ ma ma ôm Từ Ngọc Tuyên đến Tây viện.
Kỷ ma ma biết được Nhị phu nhân vẫn chưa dậy thì dẫn Từ Ngọc Tuyên đến thư phòng Tây gian gặp Từ Nguyệt Gia trước.
Sau khi Từ Ngọc Tuyên bị Kỷ ma ma thả xuống đất, cậu nhóc lập tức ngoan ngoãn gọi Từ Nguyệt Gia: “Phụ thân."
Từ Nguyệt Gia "ừ" một tiếng rồi nói: "Mẫu thân con vẫn chưa tỉnh, nhân nại chờ một lát."
Từ Ngọc Tuyên tựa hồ nghe hiểu.
Cậu nhóc đòi Kỷ ma ma mấy món đồ chơi, sau đó bò lên nhuyễn tháp đằng sau bình phong rồi tự mình chơi.
Tuy nhiên, kiên nhẫn của tiểu hài tử vốn có hạn, đồ chơi cũng có lúc chơi chán.
Từ Ngọc Tuyên vứt con tò he bị lăn lộn không còn hình thù gì sang một bên rồi lăn qua lăn lại trên nhuyễn tháp, lăn đến trước mặt Từ Nguyệt Gia, nghiêng nghiêng đầu nói: "Xem mẫu thân?”
Từ Nguyệt Gia thầm tính canh giờ, cúi đầu xuống nói với Từ Ngọc Tuyên: "Xem một chút rồi quay lại ngay."
Cũng không biết Từ Ngọc Tuyên có nghe hiểu hay không, chỉ thấy cậu nhóc gật đầu.
Không cần mới sáng ra đã đi chính viện, Ôn Diệp ngủ một giấc thật say, đang lúc mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê bỗng cảm giác bên má có thứ gì đó.
Ôn Diệp không mở mắt, duỗi tay muốn hất nó đi, nhưng lại chụp được một bàn tay nhỏ mập mạp ấm nóng.
Sau đó liền nghe thấy tiếng cười " ha ha ha" của hài đồng.
Ôn Diệp miễn cưỡng mở hai mắt ra, bỗng thấy một khuôn mặt mập mạp phóng đại trước mắt.
Mặt mập gọi nàng: "Mẫu thân, còn ngủ?"
Mặt mập thấy Ôn Diệp không để ý đến mình bèn thò mặt lại gần, bẹp một cái hôn lên má Ôn Diệp.
Ôn Diệp: "..."
Phá nhiễu giấc ngủ của người khác là một hành vi cực kỳ thất đức.
Vì thế nhóc con mặt mập map chưa kịp chuẩn bị gì đã bị túm vào trong 6 chăn.
Từ Ngọc Tuyên không buồn ngủ cũng không muốn ngủ, chỉ muốn gọi mẫu thân dậy chơi với mình lại bị ôm đến gắt gao, chân tay bé tí căn bản không thể vùng thoát được.
Ôn Diệp cứ ôm cậu nhóc như vậy, lại ngủ nướng thêm lát nữa.
Từ Nguyệt Gia chờ mãi không thấy Từ Ngọc Tuyên đi ra khỏi nội thất bèn khép sách lại, đứng dậy ra khỏi thư phòng, sau đó đi thẳng về hướng nội thất.
Sau khi đẩy cửa vào cũng không thấy bóng dáng của Từ Ngọc Tuyên đâu, cuối cùng tâm mắt của Từ Nguyệt Gia dừng lại trên chiếc giường Bạt bộ (/) bị màn trướng che lại kín mít.
Hắn bước qua đó, không tiếng động xốc một góc màn trướng lên, vừa vặn mắt đối mắt với Từ Ngọc Tuyên đang dần dần từ bỏ giãy giụa. Từ Ngọc Tuyên nhỏ giọng gọi hắn với dáng vẻ cực kỳ bất lực: "Phụ thân, giúp -"
Từ Nguyệt Gia nhìn thoáng qua nữ nhân đang ngủ say, hơi khựng lại, sau đó buông màn trướng xuống.....
Sau khi ngủ nướng đủ rồi, Ôn Diệp vô thức sờ sờ lò sưởi nhỏ trong lòng ngực, chậm rãi mở mắt ra, khẽ ngáp một cái, kế đó cúi đầu nhìn xuống.
Đối phương đang nhìn chằm chằm nàng với đôi mắt ngập nước.
Từ Ngọc Tuyên thấy nàng tỉnh rồi, cái miệng nhỏ bắt đầu lên án: "Mẫu thân hư - phụ thân cũng hư!"
Ôn Diệp nghe xong lời này của cậu nhóc, lập tức nhướng mày nói: "Xem ra không phải là ảo giác của ta, phụ thân con thật sự từng vào phòng."
Mới nãy ngủ mê man, nàng còn tưởng mình nằm mơ chứ.
Ôn Diệp nghĩ đến đây, không khỏi trêu cậu nhóc hai câu: "Thế nào? Phụ thân con không giúp con hả?"
Cái miệng nhỏ của Từ Ngọc Tuyên méo xeo: "Đều hư hết rồi!"
Ôn Diệp xoa nhẹ mái tóc đã rối tung của cậu nhóc, nói: "Ừ ừ, con nói cái gì cũng đúng hết."
Nàng không phản bác.
Nghe thấy động tĩnh trong nội thất, Vân Chi đã sớm chờ hầu ở bên ngoài lập tức đẩy cửa bước vào.
Theo sau nàng ấy là Kỷ ma ma.
Ôn Diệp chưa cởi áo khoác ngoài cho Từ Ngọc Tuyên đã túm cả người cậu nhóc nhét vào trong ổ chăn, lúc này khi đã chui ra khỏi ổ chăn, khuôn mặt của cậu nhóc đỏ phừng phừng.
Áo ngoài đã nhăn nhúm, không thích hợp để mặc tiếp, Kỷ ma ma thay cho Từ Ngọc Tuyên cái mới.
Sau khi Vân Chi hầu hạ Ôn Diệp mặc y phục xong thì nói: "Bên Đại cô thái thái phái người tới nói là muốn mời phu nhân qua đó cùng ăn trưa."
Ôn Diệp hỏi hiện tại đã là canh mấy rồi mới nói: "Ngươi đi chuyển lời với người trong viện của Đại cô thái thái, nói rằng lát nữa ta sẽ qua."
Chú thích:
(/) giường Bạt bộ (拔步床): Dù ở thời cổ đại hay hiện đại thì việc cưới xin là một việc vô cùng trọng đại, chính vì vậy mà người xưa cũng rất coi trọng giường cưới. Một số người cũng sử dụng giường có khung cho giường tân hôn, nhưng thông thường, các gia đình đông con sẵn sàng chỉ nhiều tiền để đóng một chiếc giường Bạt bộ. Giường Bạt bộ chứa đựng những phong tục dân gian đặc biệt của Trung Quốc. Trên giường bạt bộ có các tác phẩm điêu khắc và tranh vẽ với các chủ đề khác nhau. Bên cạnh những ý nghĩa tốt lành, một số câu chuyện kịch, truyện dân gian, một phần lớn trong số đó, với những ẩn ý về việc quan hệ vợ chồng, đã trở thành một bí mật giữa họ, và đương nhiên nó không thích hợp cho người ngoài xem. Sự thông minh tài trí của người xưa còn hơn thế giữa, một số cha mẹ đặt những cơ quan nhỏ để có tìm hiểu cuộc sống của con cái, điều này cũng thể hiện sự dụng tâm của cha mẹ. Loại giường này không chỉ gửi gắm ước vọng của cha mẹ truyền lại cho con cái mà còn là mong muốn kế thừa truyền thống đạo lý.
Chương trước Chương tiếp
Loading...