Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 118
Lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối cần phải đoan trang ổn thỏa.
Ôn Diệp bảo Vân Chi lấy bộ y phục mùa đông màu ánh trăng ra cho nàng thay.
"Nguyệt bạch phong thanh thiên tự thủy", một màu xanh lam nhạt nhẽo như ẩn như hiện khiến cả người càng thêm dịu dàng điềm tĩnh.
Ôn Diệp nhìn mình trong gương, thoạt nhìn suýt chút nữa không nhận ra chính mình.
Bộ y phục mùa đông này là do chính tay Thường di nương may, trong mỗi một đường kim mũi chỉ đều tràn đầy kỳ vọng đối với Ôn Diệp.
Đào Chi ở bên cạnh khen ngợi: "Phu nhân thật xinh đẹp."
Ôn Diệp tự tin nói: "Phu nhân nhà ngươi ngày nào cũng đẹp."
Người đắm chìm trong một sự việc nào đó luôn dễ dàng xem nhẹ cảm nhận của ngoại giới vê ngũ quan.
Vân Chi chọn một chiếc trâm ngọc phù hợp với y phục của Ôn Diệp rồi cài lên búi tóc nàng, liếc mắt thấy Từ Nguyệt Gia đột nhiên xuất hiện, tim nảy lên thình thịch, vội nói: "Phu nhân, lang quân đến rồi."
Ôn Diệp nghe vậy thì ngoái đầu lại yên lặng đánh giá người nam nhân đột nhiên xuất hiện.
Là ăn ý sao?
Không, là trùng hợp.
Hôm nay nàng và Từ Nguyệt Gia không hẹn mà mang xiêm y cùng màu.
"Lang quân đến lúc nào vậy?" Ôn Diệp thuận miệng hỏi.
Từ Nguyệt Gia nhìn bộ y phục mà nàng mới thay, nói: "Vẫn luôn ở chỗ này."
Ôn Diệp chợt khựng lại giây lát, sau khi hoàn hồn lập tức nhìn hắn nói tiếp: "Lang quân ở thư phòng Tây gian hả?"
Từ Nguyệt Gia "ừ" một tiếng tỏ ý thừa nhận.
Chẳng trách không có ai vào thông báo, thì ra là người ở trong phòng.
Chẳng qua Ôn Diệp không có mặt dày nghĩ rằng Từ Nguyệt Gia đặc biệt ở chỗ này chờ mình.
Không thấy trong tay hắn vẫn đang cầm quyển sách đấy ư.
Trang điểm xong rồi, Ôn Diệp đứng dậy, nói: "Đi thôi lang quân."
Ra khỏi Tây viện đã quá giờ dậu.
Ôn Diệp luôn đi sau Từ Nguyệt Gia nửa bước, sau khi chuẩn bị tâm lý suốt một đường, rốt cuộc cũng thu hồi lại trái tim đã phiêu du tận chân trời.
Bây giờ nàng đã về Quốc công phủ, không còn ở điền trang nữa rồi.
Mỗi lần tự đáy lòng mặc niệm một câu này, Ôn Diệp đều không tiếng động thở dài một hơi.
Lúc đến chính viện, Ôn Diệp lập tức thẳng người lên, theo sau Từ Nguyệt Gia đi vào chính đường.
Ôn Diệp lặng lẽ nhìn lướt một vòng, ngoài bọn nhỏ ra thì người lớn đã đến đủ rồi, chỉ thiếu nàng với Từ Nguyệt Gia thôi. Vẻ mặt của Lục thị không có gì khác lạ, thậm chí giọng điệu còn có thể nói là rất dịu dàng, nàng ấy nói: "Hai ngày nay đã khổ cực cho muội rồi."
Sau khi bước vào phòng, không thấy trên mặt Lục thị có chút tức giận hay bất mãn nào, trong lòng Ôn Diệp lập tức có tính toán khác.
Nhưng dù là vậy, khi nghe thấy Lục thị nói câu "Hai ngày nay đã khổ cực cho muội rồi.", Ôn Diệp vẫn suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm trên mặt mình.
May mà cuối cùng cũng ổn.
Ôn Diệp nói: "Không khổ, đều là việc mà muội nên làm."
Lúc này, trong chính đường bỗng vang lên một giọng nói sang sảng: "Nói vậy vị này chính là Nhị chất tức nhỉ?"
Ôn Diệp theo tiếng nói nhìn qua, là một phụ nhân tầm bốn mươi tuổi, mặt mày no đủ, mi mắt thần thái sáng ngời.
Một phụ nhân trẻ đứng bên cạnh bà ấy, ánh mắt nàng ta nhìn nàng tràn đầy tò mò không giấu được.
Lúc tầm mắt tiếp xúc với ánh mắt của Ôn Diệp, nàng ta lập tức ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Rất dễ đã có thể đoán được thân phận của hai người này, Ôn Diệp quay người sang phúc thân với người nhìn có vẻ lớn tuổi hơn chút: "Gặp qua cô mẫu."
Sau đó lại làm lễ gặp mặt với phụ nhân trẻ tuổi.
Mặc kệ bên trong Ôn Diệp như thế nào, nhưng về mặt quy củ, nàng sẽ không để mình có bất cứ một sai sót nào.
Phụ nhân trẻ tuổi gọi nàng: "Biểu tẩu."
Ôn Diệp cũng đáp lại nàng ta.
Nhi tử của Đại cô thái thái bằng tuổi với Từ Nguyệt Gia, chỉ là nhỏ hơn hai tháng.
Đại cô thái thái khen một câu: "Không tồi, rất xứng đôi với Tử Đàn."
Bà ấy nói chuyện vẫn luôn thẳng thắn, ở trước mặt người thân lại càng như vậy.
Ôn Diệp không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể tiếp tục duy trì nụ cười mỉm trên môi.
Ôn Diệp bảo Vân Chi lấy bộ y phục mùa đông màu ánh trăng ra cho nàng thay.
"Nguyệt bạch phong thanh thiên tự thủy", một màu xanh lam nhạt nhẽo như ẩn như hiện khiến cả người càng thêm dịu dàng điềm tĩnh.
Ôn Diệp nhìn mình trong gương, thoạt nhìn suýt chút nữa không nhận ra chính mình.
Bộ y phục mùa đông này là do chính tay Thường di nương may, trong mỗi một đường kim mũi chỉ đều tràn đầy kỳ vọng đối với Ôn Diệp.
Đào Chi ở bên cạnh khen ngợi: "Phu nhân thật xinh đẹp."
Ôn Diệp tự tin nói: "Phu nhân nhà ngươi ngày nào cũng đẹp."
Người đắm chìm trong một sự việc nào đó luôn dễ dàng xem nhẹ cảm nhận của ngoại giới vê ngũ quan.
Vân Chi chọn một chiếc trâm ngọc phù hợp với y phục của Ôn Diệp rồi cài lên búi tóc nàng, liếc mắt thấy Từ Nguyệt Gia đột nhiên xuất hiện, tim nảy lên thình thịch, vội nói: "Phu nhân, lang quân đến rồi."
Ôn Diệp nghe vậy thì ngoái đầu lại yên lặng đánh giá người nam nhân đột nhiên xuất hiện.
Là ăn ý sao?
Không, là trùng hợp.
Hôm nay nàng và Từ Nguyệt Gia không hẹn mà mang xiêm y cùng màu.
"Lang quân đến lúc nào vậy?" Ôn Diệp thuận miệng hỏi.
Từ Nguyệt Gia nhìn bộ y phục mà nàng mới thay, nói: "Vẫn luôn ở chỗ này."
Ôn Diệp chợt khựng lại giây lát, sau khi hoàn hồn lập tức nhìn hắn nói tiếp: "Lang quân ở thư phòng Tây gian hả?"
Từ Nguyệt Gia "ừ" một tiếng tỏ ý thừa nhận.
Chẳng trách không có ai vào thông báo, thì ra là người ở trong phòng.
Chẳng qua Ôn Diệp không có mặt dày nghĩ rằng Từ Nguyệt Gia đặc biệt ở chỗ này chờ mình.
Không thấy trong tay hắn vẫn đang cầm quyển sách đấy ư.
Trang điểm xong rồi, Ôn Diệp đứng dậy, nói: "Đi thôi lang quân."
Ra khỏi Tây viện đã quá giờ dậu.
Ôn Diệp luôn đi sau Từ Nguyệt Gia nửa bước, sau khi chuẩn bị tâm lý suốt một đường, rốt cuộc cũng thu hồi lại trái tim đã phiêu du tận chân trời.
Bây giờ nàng đã về Quốc công phủ, không còn ở điền trang nữa rồi.
Mỗi lần tự đáy lòng mặc niệm một câu này, Ôn Diệp đều không tiếng động thở dài một hơi.
Lúc đến chính viện, Ôn Diệp lập tức thẳng người lên, theo sau Từ Nguyệt Gia đi vào chính đường.
Ôn Diệp lặng lẽ nhìn lướt một vòng, ngoài bọn nhỏ ra thì người lớn đã đến đủ rồi, chỉ thiếu nàng với Từ Nguyệt Gia thôi. Vẻ mặt của Lục thị không có gì khác lạ, thậm chí giọng điệu còn có thể nói là rất dịu dàng, nàng ấy nói: "Hai ngày nay đã khổ cực cho muội rồi."
Sau khi bước vào phòng, không thấy trên mặt Lục thị có chút tức giận hay bất mãn nào, trong lòng Ôn Diệp lập tức có tính toán khác.
Nhưng dù là vậy, khi nghe thấy Lục thị nói câu "Hai ngày nay đã khổ cực cho muội rồi.", Ôn Diệp vẫn suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm trên mặt mình.
May mà cuối cùng cũng ổn.
Ôn Diệp nói: "Không khổ, đều là việc mà muội nên làm."
Lúc này, trong chính đường bỗng vang lên một giọng nói sang sảng: "Nói vậy vị này chính là Nhị chất tức nhỉ?"
Ôn Diệp theo tiếng nói nhìn qua, là một phụ nhân tầm bốn mươi tuổi, mặt mày no đủ, mi mắt thần thái sáng ngời.
Một phụ nhân trẻ đứng bên cạnh bà ấy, ánh mắt nàng ta nhìn nàng tràn đầy tò mò không giấu được.
Lúc tầm mắt tiếp xúc với ánh mắt của Ôn Diệp, nàng ta lập tức ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Rất dễ đã có thể đoán được thân phận của hai người này, Ôn Diệp quay người sang phúc thân với người nhìn có vẻ lớn tuổi hơn chút: "Gặp qua cô mẫu."
Sau đó lại làm lễ gặp mặt với phụ nhân trẻ tuổi.
Mặc kệ bên trong Ôn Diệp như thế nào, nhưng về mặt quy củ, nàng sẽ không để mình có bất cứ một sai sót nào.
Phụ nhân trẻ tuổi gọi nàng: "Biểu tẩu."
Ôn Diệp cũng đáp lại nàng ta.
Nhi tử của Đại cô thái thái bằng tuổi với Từ Nguyệt Gia, chỉ là nhỏ hơn hai tháng.
Đại cô thái thái khen một câu: "Không tồi, rất xứng đôi với Tử Đàn."
Bà ấy nói chuyện vẫn luôn thẳng thắn, ở trước mặt người thân lại càng như vậy.
Ôn Diệp không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể tiếp tục duy trì nụ cười mỉm trên môi.