Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 109
Bởi vậy nàng gật đầu thừa nhận: "Nương thích, nhưng những thứ này là của Tuyên nhi."
Từ Ngọc Tuyên cho rằng Ôn Diệp không cần, vậy cậu bé không được ngồi xích đu, nhất thời liền nóng nảy: "Cho nương, nương muốn!"
Cuối cùng, lại bổ sung một câu: "Tuyên nhi không cần!"
Ôn Diệp vốn là muốn lừa Từ Ngọc Tuyên... Ữm, nàng muốn trêu chọc Từ Ngọc Tuyên mấy đồng bạc cho vui, cuộc sống phải vui vẻ.
Không nghĩ tới Từ Ngọc Tuyên vừa ra tay lại là một hộp heo vàng nhỏ, điều này làm cho nàng ít nhiều có chút không đành lòng.
Chờ tương lai cậu lớn lên, có lẽ sẽ hối hận khi nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm nay.
Vì thế Ôn Diệp không đành lòng khép hộp gấm lại, xoay người giao cho Vân Chi, nghiêm túc dặn dò: "Cất nó cùng với những thứ trước đó đi."
Vân Chi cầm hộp gấm, vẻ mặt không biết làm sao.
Phu nhân thật đúng là lừa tiền tiểu công tử.
Từ Ngọc Tuyên thấy Ôn Diệp đã cầm, vội đưa mắt nhìn về phía xích đu nàng đang ngồi, lộ ra vẻ thèm thuồng.
Ôn Diệp lập tức hào phóng nói: "Mau ngồi lên đùi nương, nương sẽ ôm con bay!"
Từ Ngọc Tuyên người còn nhỏ, không có khả năng để cho cậu bé ngồi một mình trên xích đu, chỉ có thể để Ôn Diệp ôm ngồi trên đùi lay động.
Ôn Diệp một tay ôm cậu bé, tay kia vịn dây xích đu, cũng không cần tỳ nữ đẩy, dùng chân đạp hai cái, đứa bé trong lòng liên cười.
Ôn Diệp cũng cao hứng, một hộp heo vàng nhỏ lận đó.
Nàng rất hạnh phúc.
Không có hộp heo vàng nhỏ, Từ Ngọc Tuyên cũng không có cảm giác quá lớn.
Nhưng cậu cảm nhận được sự nhiệt tình từ nương mình.
Bởi vậy cậu bé cũng rất thích....
Tuy nhiên, tình mẫu tử ấy có giới hạn thời gian.
Ôn Diệp ôm Từ Ngọc Tuyên đu dây gần nửa giờ, liền đứng dậy một tay ôm người vào trong phòng.
Gió nổi rồi.
Còn chơi nữa, thế nào cũng cảm lạnh.
Từ Ngọc Tuyên bị nàng nửa kẹp nửa ôm ở trước ngực, hai cái chân ngắn càng không ngừng ở không trung đạp nước, ngoài miệng hô: "Nương, con vẫn muốn chơi-"
Ôn Diệp ỷ vào cậu bé vẫn còn là trẻ nhỏ, lừa gạt: "Cái hộp con đưa, cũng chỉ có thể chơi một lát như vậy thôi."
Từ Ngọc Tuyên vừa nghe, đôi chân nhỏ cũng không đạp nữa, an phận để Ôn Diệp ôm vào phòng. Chỉ là vẻ mặt có chút thất vọng.
Gần đến giờ cơm trưa, Ôn Diệp thấy không còn việc gì, liền bảo Đào Chi đi bày bữa.
Lục thị không ở trong phủ, tiểu hài tử Từ Ngọc Tuyên đại khái là muốn dùng bữa ở chỗ nàng.
Ôn Diệp liếc nhìn đứa bé bĩu môi, không khỏi cười ra tiếng.
"Nương!" Từ Ngọc Tuyên tuy tuổi còn nhỏ, nhưng có thể nhìn ra nụ cười của Ôn Diệp rất khác thường.
"Được rồi được rồi, ta không cười con nữa." Ôn Diệp nén cười.
Nhưng cũng không qua bao lâu, liền tiếp tục.
Mãi cho đến sau bữa trưa, Ôn Diệp ăn uống no ne, liền nói: "Nương muốn nghỉ trưa rồi."
Từ Ngọc Tuyên vội vàng nói: "Tuyên nhi cũng muốn!"
Bên cạnh là phòng của Từ Ngọc Tuyên ở Tây viện, cậu bé muốn ở lại thì ở, Ôn Diệp không có ý kiến: "Vậy để Kỷ ma ma ôm con qua đó ha."
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu, bám chân Ôn Diệp không buông, động tác này cậu bé hiện giờ rất thuần thục.
Ôn Diệp lúc này cũng có thể suy nghĩ ra ý của cậu bé, nói: "Muốn ngủ cùng ta sao?"
Từ Ngọc Tuyên gật đầu.
Ôn Diệp trầm tư một lát: "Cũng không phải không được, nhưng con phải nghe lời ta."
Ánh mắt Từ Ngọc Tuyên nhất thời sáng ngời: "Dại"
Ôn Diệp nói "Được", quay đầu bảo Kỷ ma ma cởi đồ cho Từ Ngọc Tuyên chỉ còn lại tẩm y, tiểu hài nhi cởi xiêm y cũng mũm mĩm ngồi ở mép giường.
Ôn Diệp vén chăn lên nói với cậu: "Mau nằm vào đi."
Từ Ngọc Tuyên lập tức bò vào chỗ Ôn Diệp chuẩn bị cho cậu, cũng ngoan ngoãn nằm xuống.
Kỷ ma ma ở một bên nhìn, theo thói quen vươn tay dừng ở giữa không trung, nửa ngày đã quên thu lại.
Ôn Diệp đắp chăn cho cậu, quay đầu nói với Kỷ ma ma: "Ngươi trông coi trước.
Sau đó đi đến gian bên cạnh rửa mặt rồi đi ra."
Kỷ ma ma vẫn canh giữ, Ôn Diệp nhìn bà ấy một cái, vén màn lên, duỗi dài đôi chân dài rồi leo lên thành giường.
Sau đó nói: "Ngươi di ra ngoài đi, để Đào Chi vào thay ngươi."
Kỷ ma ma ngước mắt lên trong chớp mắt, cuối cùng đáp: "Vâng."
Ôn Diệp không quan tâm trong lòng bà ấy đang nghĩ gì, nàng không thích có người nhìn nàng ngủ từ bên ngoài, nhưng bây giờ nàng đang giữ một đứa trẻ quý giá, trong phòng vẫn phải để lại một người.
Từ Ngọc Tuyên cho rằng Ôn Diệp không cần, vậy cậu bé không được ngồi xích đu, nhất thời liền nóng nảy: "Cho nương, nương muốn!"
Cuối cùng, lại bổ sung một câu: "Tuyên nhi không cần!"
Ôn Diệp vốn là muốn lừa Từ Ngọc Tuyên... Ữm, nàng muốn trêu chọc Từ Ngọc Tuyên mấy đồng bạc cho vui, cuộc sống phải vui vẻ.
Không nghĩ tới Từ Ngọc Tuyên vừa ra tay lại là một hộp heo vàng nhỏ, điều này làm cho nàng ít nhiều có chút không đành lòng.
Chờ tương lai cậu lớn lên, có lẽ sẽ hối hận khi nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm nay.
Vì thế Ôn Diệp không đành lòng khép hộp gấm lại, xoay người giao cho Vân Chi, nghiêm túc dặn dò: "Cất nó cùng với những thứ trước đó đi."
Vân Chi cầm hộp gấm, vẻ mặt không biết làm sao.
Phu nhân thật đúng là lừa tiền tiểu công tử.
Từ Ngọc Tuyên thấy Ôn Diệp đã cầm, vội đưa mắt nhìn về phía xích đu nàng đang ngồi, lộ ra vẻ thèm thuồng.
Ôn Diệp lập tức hào phóng nói: "Mau ngồi lên đùi nương, nương sẽ ôm con bay!"
Từ Ngọc Tuyên người còn nhỏ, không có khả năng để cho cậu bé ngồi một mình trên xích đu, chỉ có thể để Ôn Diệp ôm ngồi trên đùi lay động.
Ôn Diệp một tay ôm cậu bé, tay kia vịn dây xích đu, cũng không cần tỳ nữ đẩy, dùng chân đạp hai cái, đứa bé trong lòng liên cười.
Ôn Diệp cũng cao hứng, một hộp heo vàng nhỏ lận đó.
Nàng rất hạnh phúc.
Không có hộp heo vàng nhỏ, Từ Ngọc Tuyên cũng không có cảm giác quá lớn.
Nhưng cậu cảm nhận được sự nhiệt tình từ nương mình.
Bởi vậy cậu bé cũng rất thích....
Tuy nhiên, tình mẫu tử ấy có giới hạn thời gian.
Ôn Diệp ôm Từ Ngọc Tuyên đu dây gần nửa giờ, liền đứng dậy một tay ôm người vào trong phòng.
Gió nổi rồi.
Còn chơi nữa, thế nào cũng cảm lạnh.
Từ Ngọc Tuyên bị nàng nửa kẹp nửa ôm ở trước ngực, hai cái chân ngắn càng không ngừng ở không trung đạp nước, ngoài miệng hô: "Nương, con vẫn muốn chơi-"
Ôn Diệp ỷ vào cậu bé vẫn còn là trẻ nhỏ, lừa gạt: "Cái hộp con đưa, cũng chỉ có thể chơi một lát như vậy thôi."
Từ Ngọc Tuyên vừa nghe, đôi chân nhỏ cũng không đạp nữa, an phận để Ôn Diệp ôm vào phòng. Chỉ là vẻ mặt có chút thất vọng.
Gần đến giờ cơm trưa, Ôn Diệp thấy không còn việc gì, liền bảo Đào Chi đi bày bữa.
Lục thị không ở trong phủ, tiểu hài tử Từ Ngọc Tuyên đại khái là muốn dùng bữa ở chỗ nàng.
Ôn Diệp liếc nhìn đứa bé bĩu môi, không khỏi cười ra tiếng.
"Nương!" Từ Ngọc Tuyên tuy tuổi còn nhỏ, nhưng có thể nhìn ra nụ cười của Ôn Diệp rất khác thường.
"Được rồi được rồi, ta không cười con nữa." Ôn Diệp nén cười.
Nhưng cũng không qua bao lâu, liền tiếp tục.
Mãi cho đến sau bữa trưa, Ôn Diệp ăn uống no ne, liền nói: "Nương muốn nghỉ trưa rồi."
Từ Ngọc Tuyên vội vàng nói: "Tuyên nhi cũng muốn!"
Bên cạnh là phòng của Từ Ngọc Tuyên ở Tây viện, cậu bé muốn ở lại thì ở, Ôn Diệp không có ý kiến: "Vậy để Kỷ ma ma ôm con qua đó ha."
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu, bám chân Ôn Diệp không buông, động tác này cậu bé hiện giờ rất thuần thục.
Ôn Diệp lúc này cũng có thể suy nghĩ ra ý của cậu bé, nói: "Muốn ngủ cùng ta sao?"
Từ Ngọc Tuyên gật đầu.
Ôn Diệp trầm tư một lát: "Cũng không phải không được, nhưng con phải nghe lời ta."
Ánh mắt Từ Ngọc Tuyên nhất thời sáng ngời: "Dại"
Ôn Diệp nói "Được", quay đầu bảo Kỷ ma ma cởi đồ cho Từ Ngọc Tuyên chỉ còn lại tẩm y, tiểu hài nhi cởi xiêm y cũng mũm mĩm ngồi ở mép giường.
Ôn Diệp vén chăn lên nói với cậu: "Mau nằm vào đi."
Từ Ngọc Tuyên lập tức bò vào chỗ Ôn Diệp chuẩn bị cho cậu, cũng ngoan ngoãn nằm xuống.
Kỷ ma ma ở một bên nhìn, theo thói quen vươn tay dừng ở giữa không trung, nửa ngày đã quên thu lại.
Ôn Diệp đắp chăn cho cậu, quay đầu nói với Kỷ ma ma: "Ngươi trông coi trước.
Sau đó đi đến gian bên cạnh rửa mặt rồi đi ra."
Kỷ ma ma vẫn canh giữ, Ôn Diệp nhìn bà ấy một cái, vén màn lên, duỗi dài đôi chân dài rồi leo lên thành giường.
Sau đó nói: "Ngươi di ra ngoài đi, để Đào Chi vào thay ngươi."
Kỷ ma ma ngước mắt lên trong chớp mắt, cuối cùng đáp: "Vâng."
Ôn Diệp không quan tâm trong lòng bà ấy đang nghĩ gì, nàng không thích có người nhìn nàng ngủ từ bên ngoài, nhưng bây giờ nàng đang giữ một đứa trẻ quý giá, trong phòng vẫn phải để lại một người.