Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 104



Cũng may Ôn Diệp rất nhanh lại nói: "Ta không muốn sau này về già phải đến nhà người khác cầu xin sự thương xót cho đứa con riêng nghịch ngợm của mình."
Quá mất mặt.
Từ Nguyệt Gia:..."
Chắc chắn rồi... là do hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
Mỗi một lần nói chuyện với Ôn Diệp, Từ Nguyệt Gia đều cảm thấy dường như luôn có thể phát hiện ra sự khác biệt giữa nàng với những người khác.
Ôn Diệp thấy hắn không nói lời nào, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ lang quân đồng ý sao?"
Từ Nguyệt Gia: "..."
Hắn cũng không muốn.
Từ Nguyệt Gia nhìn chằm chằm nhi tử đang cắm đầu cắm cổ ăn thịt, im lặng mấy hơi, nói: "Tìm lão sư vỡ lòng sớm sẽ tốt cho nó."
Ôn Diệp nhếch môi, làm như thật sờ sờ đầu Từ Ngọc Tuyên nói: "Tuyên nhi à, xem cha con thương con nhiều nhiêu đến mức nào kìa."
Không hề cho rằng mình đang hả hê khi thấy người gặp họa.
Từ Ngọc Tuyên nghe không hiểu lắm, cậu bé chỉ cảm thấy sau khi cha tới thì nương cười rất kỳ quái.
Hai bên đều trở về phủ, Ôn Diệp cũng không thể để cho Từ Nguyệt Gia cứ như vậy nhìn nàng với Từ Ngọc Tuyên ăn lẩu, vì thế đã bảo Vân Chi mang lên một bộ bát đũa mới cùng gia vị chấm tương vừng.
Ôn Diệp nói: "Lang quân cũng ăn một chút đi, nước canh xương khá phù hợp với thói quen của chàng đấy.
Từ Nguyệt Gia không từ chối: "Đa tạ."
Nhưng trước khi ăn cơm, Từ Nguyệt Gia đi vào phòng trong, thay thường phục rồi mới ra.
Ôn Diệp có chút tiếc nuối, nàng chiêm ngưỡng còn chưa đủ, liền cởi ra như thế này.
Một nhà ba người hiếm khi ngồi cùng một chỗ dùng bữa, Ôn Diệp còn hiền lành nhúng cho Từ Nguyệt Gia một miếng thịt, nói: "Lang quân mau nếm thử đi."
Từ Nguyệt Gia không biết Ôn Diệp có ý gì, bình tĩnh nhìn nàng.
Ôn Diệp giải thích: "Lang quân đừng nghĩ nhiều, không phải là Tuyên Nhi đang ở đây sao."
t
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, liếc về phía Từ Ngọc Tuyên nhìn chằm chằm cậu bé không chớp mắt, sau đó khẽ gật đầu với Ôn Diệp, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Ôn Diệp ngay sau đó lại nhúng cho Từ Ngọc Tuyên một miếng, đỡ để cho cậu bé lát nữa nhớ thương miếng trong bát của Từ Nguyệt Gia.
Tuy nói Từ Nguyệt Gia đột nhiên hồi phủ là vì Từ Ngọc Tuyên, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhận ra cách làm của nàng.
Về điểm này, Ôn Diệp cũng nhúng cho hắn một miếng thịt. Đương nhiên, chỉ một miếng, nhiều hơn nữa sẽ không còn.
Nghe được lời đồn, Lục thị cùng hai đứa con trai vội vàng từ Định An Hầu phủ trở về, ở ngoài cửa chính viện thoáng nhìn thấy một cảnh này, Lục thị dừng bước, ánh mắt ý bảo các tỳ nữ của nàng ấy không được di vào trong viện thông báo.
Ngược lại Từ Cảnh Lâm ngửi được mùi thơm trong không khí, há miệng muốn nói cái gì, Từ Cảnh Dung thuần thục che miệng cậu nhóc.
Từ Cảnh Lâm: "Ô ô ôI" Đại ca, huynh che miệng ta làm gì? Chẳng lẽ huynh không muốn ăn sao?"
Từ Cảnh Dung dùng ánh mắt trừng cậu nhóc: "Ta đương nhiên muốn ăn, nhưng ta yêu mông của ta hơn!"
Thấy nương không cho người đi vào thông báo, rõ ràng chính là không muốn quấy ray nhị thẩm thẩm cùng nhị thúc cùng với Tuyên đệ một nhà ba người dùng bữa.
Lục thị không quản mâu thuẫn của hai huynh đệ, nhưng nàng ấy tán thành khả năng ngăn chặn kịp thời của con trai cả, rồi nói với Tiển ma ma: "Chúng ta trở về đi."
Tiển ma ma thấp giọng nói: "Phu nhân vội vã chạy về không phải là vì tới thăm Nhị phu nhân và tiểu công tử sao?”
Lục thị cười: "Tử Đàn ở đây, ta vào làm gì, đi thôi, vê chính viện."
Nàng ấy cùng Quốc công gia có tình nghĩa thanh mai trúc mã, Quốc công gia tôn trọng nàng ấy, không nạp thiếp.
Bởi vậy có một số việc, nàng ấy tất nhiên sẽ rõ hơn người khác một chút.
*
Từ Nguyệt Gia không ăn nhiều lắm, sau khi ăn xong, hắn nói: "Vụ án chưa kết thúc, ta ước chừng còn phải ngủ lại Hình bộ vài ngày."
Hình bộ quan thự có vài gian phòng nghỉ ngơi tạm thời cho các quan cấp đại nhân khác nhau, trước kia thời điểm có đại án quan trọng, Từ Nguyệt Gia sẽ thường xuyên ở đó qua đêm.
Ôn Diệp đương nhiên không có ý kiến gì, nàng buông đũa nói: "Vậy lang quân đi đi."
Từ Nguyệt Gia một lần nữa thay quan bào phi sắc, trước khi rời đi, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Ôn Diệp, đột nhiên nói: "Hôm nay ta vội vàng cưỡi ngựa hồi phủ, chắc hẳn có không ít người nhìn thấy, nếu nàng cần, có thể thêm một mồi lửa."
Chương trước Chương tiếp
Loading...