Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 102
Đào Chi càng khẳng định nói: "Đúng vậy, nồi nào úp vung nấy, Giang phu nhân xấu như thế, nghĩ đến Giang đại nhân kia khẳng định cũng không phải thứ gì tốt, trốn phía sau nữ nhân, để cho thê tử xuất đầu lộ diện làm điều mất mặt, thật sự là vừa xấu vừa ghê tởm!"
Ôn Diệp nghe vậy, không nhịn được ngắt lời: "Đào Chi, nói ít thôi.
Vạn nhất để cho người ta nghe thấy lại truyền ra ngoài thì không tốt."
Đào Chỉ lập tức ngăn miệng nói: "Là nô tỳ lỡ lời."
Ôn Diệp không có ý trách tội nàng ấy, chỉ là trong lòng đang suy nghĩ, xem ra sau này nên bớt mang Đào Chi đi xem kịch lại, xem người ta "bị ép" thành cái dạng gì rồi.
Nhưng Đào Chi có một điểm không nói sai, Ôn Diệp có hỏi thăm Lục thị, vị Giang đại nhân kia đích xác không phải là người tốt.
"Đúng rồi, sao không thấy Vân Chi?" Ôn Diệp đột nhiên phát hiện bên cạnh thiếu người, liền hỏi.
Đào Chỉ trả lời: "Vân Chi đến chính viện đón tiểu công tử, mẫu thân Quốc công phu nhân Định An Hầu phu nhân bị nhiễm phong hàn, Quốc công phu nhân lo lắng, quyết định quay về Hầu phủ thăm, tiểu công tử tuổi còn quá nhỏ không thích hợp đi cùng, vì thế trước khi Quốc công phu nhân về phủ liền phái người tới truyền lời, bảo các tỳ nữ đi đón tiểu công tử tới.
Ôn Diệp không hiểu: "Không phải còn có Kỷ ma ma sao? Đưa đến chỗ tẩu tẩu, không phải là làm thừa sao?"
Đào Chi im lặng nói: "Kỷ ma ma lớn tuổi rồi, gần đây có chút không thoải mái, không thể chăm sóc tiểu công tử."
Ôn Diệp: "... Vậy được rồi."
Đào Chi có lòng vì Từ Ngọc Tuyên nói vài câu: "Tiểu công tử có đôi khi kỳ thật cũng rất đáng yêu."
Ôn Diệp vẻ mặt đồng ý nói: "Đúng vậy, đáng yêu đến mức Kỷ ma ma ngã bệnh."
Đào Chỉ: "..."
Ôn Diệp vừa dứt lời, bóng Vân Chi ôm Từ Ngọc Tuyên xuất hiện trong tâm mắt, đứa bé được gói thành một quả cầu, nếu không thì thân thể đang động rồi, Ôn Diệp còn cho rằng Vân Chi ôm một tiểu Na Tra chưa phá kén trở về.
Tiểu Na Tra rơi xuống đất, nhìn thấy nàng vui vẻ liền hô: "Nương!"
Ôn Diệp trìu mến nói một cách có lệ: "Tuyên nhi tới rồi."
Từ Ngọc Tuyên chạy đến trước mặt Ôn Diệp, ngửa đầu nhìn nàng, sau đó liếc nhìn chiếc ghế mềm mại nàng đang ngồi, đôi chân nhỏ bé cử động, trên mặt viết đầy chữ "Muốn trèo lên.
Sau khi Ôn Diệp nhìn thấy, liếc mắt ra dấu hiệu nhìn Vân Chi.
Vân Chi lập tức khom lưng ôm Từ Ngọc Tuyên ngồi xuống.
Từ Ngọc Tuyên thành công ngồi trên ghế mềm mại cũng không cao hứng lắm, cậu nhóc xoay trái xoay phải, lại trượt xuống.
Ôn Diệp liếc mắt một cái, không hiểu đứa bé đang nghĩ gì. Đừng làm gì hết.
Tiếp tục xem kịch.
Sau khi Từ Ngọc Tuyên ngồi xuống, xoay cái người nhỏ nhắn, đối mặt với Ôn Diệp, bàn tay bé xíu ngắn tủn vịn vào mép ghế dùng sức, một chân cố gắng đặt lên ghế.
Ôn Diệp lại liếc mắt một cái.
A, hoá ra là muốn mình giúp.
Vậy thì càng không cần quan tâm.
Ghế không cao, dưới sự lo lắng đề phòng của Vân Chi và Đào Chi, Từ Ngọc Tuyên xoay đi xoay lại, cuối cùng cũng xoay lên được.
Nhóc con bò lên ghế động trái động phải, làm cho Ôn Diệp thiếu chút nữa cầm không vững quyển sổ, ánh mắt nàng cuối cùng cũng dời khỏi quyển sổ, đối diện tiểu hài nhi.
Từ Ngọc Tuyên ánh mắt đơn thuần ngập nước, giọng nói ngọt ngào: "Nương ơi?"
Ôn Diệp im lặng một lát, ôm đứa bé vào lòng, đồng thời nói: "Con thấy chán à? Vậy cùng nương đọc sách một lát."
Vân Chi, Đào Chi:
Từ Ngọc Tuyên rất thích được Ôn Diệp ôm vào trong lòng, cậu bé tuổi còn nhỏ, không hiểu, chỉ là cảm thấy vòng tay của nương với bá nương không giống nhau.
Hai nương con cũng không phải lần đầu tiên cùng nhau xem kịch, bởi vậy Từ Ngọc Tuyên nằm ở trong lòng Ôn Diệp, không nhúc nhích, nhu thuận cực kỳ.
Kết quả chưa đọc được hai trang, Liễu Nha đã tới.
"Phu nhân, đại phu nhân Giang gia ở ngoài phủ cầu kiến." Liễu Nha nói.
Ôn Diệp ngước mắt lên, nói: "Đến thật rồi."
Liễu Nha giải thích: "Quốc công phu nhân đã dặn rồi. Không cho Giang gia phu nhân vào phủ, nô tỳ là tới báo cho Nhị phu nhân một tiếng."
Ôn Diệp khép sách lại, đặt lên bàn, hỏi: "Có phải người còn ở bên ngoài không?"
Liễu Nha gật đầu.
Ôn Diệp suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi lại đây, ta dặn ngươi một chuyện."
Liễu Nha nhìn trái nhìn phải, thấy Vân Chi và Đào Chi cũng không khác thường, mới chậm rãi khom lưng tới gần.
Ôn Diệp nghe vậy, không nhịn được ngắt lời: "Đào Chi, nói ít thôi.
Vạn nhất để cho người ta nghe thấy lại truyền ra ngoài thì không tốt."
Đào Chỉ lập tức ngăn miệng nói: "Là nô tỳ lỡ lời."
Ôn Diệp không có ý trách tội nàng ấy, chỉ là trong lòng đang suy nghĩ, xem ra sau này nên bớt mang Đào Chi đi xem kịch lại, xem người ta "bị ép" thành cái dạng gì rồi.
Nhưng Đào Chi có một điểm không nói sai, Ôn Diệp có hỏi thăm Lục thị, vị Giang đại nhân kia đích xác không phải là người tốt.
"Đúng rồi, sao không thấy Vân Chi?" Ôn Diệp đột nhiên phát hiện bên cạnh thiếu người, liền hỏi.
Đào Chỉ trả lời: "Vân Chi đến chính viện đón tiểu công tử, mẫu thân Quốc công phu nhân Định An Hầu phu nhân bị nhiễm phong hàn, Quốc công phu nhân lo lắng, quyết định quay về Hầu phủ thăm, tiểu công tử tuổi còn quá nhỏ không thích hợp đi cùng, vì thế trước khi Quốc công phu nhân về phủ liền phái người tới truyền lời, bảo các tỳ nữ đi đón tiểu công tử tới.
Ôn Diệp không hiểu: "Không phải còn có Kỷ ma ma sao? Đưa đến chỗ tẩu tẩu, không phải là làm thừa sao?"
Đào Chi im lặng nói: "Kỷ ma ma lớn tuổi rồi, gần đây có chút không thoải mái, không thể chăm sóc tiểu công tử."
Ôn Diệp: "... Vậy được rồi."
Đào Chi có lòng vì Từ Ngọc Tuyên nói vài câu: "Tiểu công tử có đôi khi kỳ thật cũng rất đáng yêu."
Ôn Diệp vẻ mặt đồng ý nói: "Đúng vậy, đáng yêu đến mức Kỷ ma ma ngã bệnh."
Đào Chỉ: "..."
Ôn Diệp vừa dứt lời, bóng Vân Chi ôm Từ Ngọc Tuyên xuất hiện trong tâm mắt, đứa bé được gói thành một quả cầu, nếu không thì thân thể đang động rồi, Ôn Diệp còn cho rằng Vân Chi ôm một tiểu Na Tra chưa phá kén trở về.
Tiểu Na Tra rơi xuống đất, nhìn thấy nàng vui vẻ liền hô: "Nương!"
Ôn Diệp trìu mến nói một cách có lệ: "Tuyên nhi tới rồi."
Từ Ngọc Tuyên chạy đến trước mặt Ôn Diệp, ngửa đầu nhìn nàng, sau đó liếc nhìn chiếc ghế mềm mại nàng đang ngồi, đôi chân nhỏ bé cử động, trên mặt viết đầy chữ "Muốn trèo lên.
Sau khi Ôn Diệp nhìn thấy, liếc mắt ra dấu hiệu nhìn Vân Chi.
Vân Chi lập tức khom lưng ôm Từ Ngọc Tuyên ngồi xuống.
Từ Ngọc Tuyên thành công ngồi trên ghế mềm mại cũng không cao hứng lắm, cậu nhóc xoay trái xoay phải, lại trượt xuống.
Ôn Diệp liếc mắt một cái, không hiểu đứa bé đang nghĩ gì. Đừng làm gì hết.
Tiếp tục xem kịch.
Sau khi Từ Ngọc Tuyên ngồi xuống, xoay cái người nhỏ nhắn, đối mặt với Ôn Diệp, bàn tay bé xíu ngắn tủn vịn vào mép ghế dùng sức, một chân cố gắng đặt lên ghế.
Ôn Diệp lại liếc mắt một cái.
A, hoá ra là muốn mình giúp.
Vậy thì càng không cần quan tâm.
Ghế không cao, dưới sự lo lắng đề phòng của Vân Chi và Đào Chi, Từ Ngọc Tuyên xoay đi xoay lại, cuối cùng cũng xoay lên được.
Nhóc con bò lên ghế động trái động phải, làm cho Ôn Diệp thiếu chút nữa cầm không vững quyển sổ, ánh mắt nàng cuối cùng cũng dời khỏi quyển sổ, đối diện tiểu hài nhi.
Từ Ngọc Tuyên ánh mắt đơn thuần ngập nước, giọng nói ngọt ngào: "Nương ơi?"
Ôn Diệp im lặng một lát, ôm đứa bé vào lòng, đồng thời nói: "Con thấy chán à? Vậy cùng nương đọc sách một lát."
Vân Chi, Đào Chi:
Từ Ngọc Tuyên rất thích được Ôn Diệp ôm vào trong lòng, cậu bé tuổi còn nhỏ, không hiểu, chỉ là cảm thấy vòng tay của nương với bá nương không giống nhau.
Hai nương con cũng không phải lần đầu tiên cùng nhau xem kịch, bởi vậy Từ Ngọc Tuyên nằm ở trong lòng Ôn Diệp, không nhúc nhích, nhu thuận cực kỳ.
Kết quả chưa đọc được hai trang, Liễu Nha đã tới.
"Phu nhân, đại phu nhân Giang gia ở ngoài phủ cầu kiến." Liễu Nha nói.
Ôn Diệp ngước mắt lên, nói: "Đến thật rồi."
Liễu Nha giải thích: "Quốc công phu nhân đã dặn rồi. Không cho Giang gia phu nhân vào phủ, nô tỳ là tới báo cho Nhị phu nhân một tiếng."
Ôn Diệp khép sách lại, đặt lên bàn, hỏi: "Có phải người còn ở bên ngoài không?"
Liễu Nha gật đầu.
Ôn Diệp suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi lại đây, ta dặn ngươi một chuyện."
Liễu Nha nhìn trái nhìn phải, thấy Vân Chi và Đào Chi cũng không khác thường, mới chậm rãi khom lưng tới gần.