Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường
Chương 56
Còn hai phút nữa đến giờ hẹn, Nguyễn Linh cuối cùng cũng xuất hiện.
Việc gặp mặt này đã được bàn bạc qua WeChat, vòng bạn bè của đối phương chỉ có thể xem trong một tháng, cũng không có tấm ảnh nào.
Cho nên Hứa Trừng chỉ biết đối phương là phụ nữ, còn tuổi tác và ngoại hình thì không biết gì hết.
Nhưng khi nhìn thấy dáng người của Nguyễn Linh từ xa, Hứa Trừng đã có giác đó chắc chắn là người đó.
Có thể là một giác mơ hồ, hoặc có thể là do khí chất mà cô tỏa ra.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy cậu ta, Nguyễn Linh đi thẳng về phía cậu ta.
“Chào cậu, cậu là Hứa Trừng phải không?” Lời chào của đối phương ngắn gọn ràng, đưa ra một bàn tay trắng nõn thon thả.
Hứa Trừng đứng dậy với vẻ mặt căng thẳng, lập tức đưa tay ra bắt tay với Nguyễn Linh: cô, đúng vậy, tôi là Hứa Trừng.”
Nguyễn Linh thu tay lại, động tác tự nhiên ngồi xuống đối diện với Hứa Trừng.
“Tôi tên là Nguyễn Cô giới một cách đơn giản.
Hứa Trừng hơi do dự một chút, chọn cách xưng hô an toàn nhất: “Cô Nguyễn, chào cô.”
Nguyễn Linh “ừ” một tiếng, ánh mắt quét qua bàn cà phê, nhướng mày: “Không gọi cà phê sao?”
Hứa Trừng sững sờ, bỗng chốc không rõ Nguyễn Linh đang hỏi mình, hay là đang hỏi tại sao không gọi cho cô.
May mắn thay, Nguyễn Linh đã vẫy tay gọi phục vụ: “Xin chào, tôi muốn một ly cà phê vani, một chiếc bánh pudding trà sữa đen và một chiếc bánh khoai môn.”
Giọng điệu quen thuộc, dường như đã nghĩ ra mình muốn gọi gì từ trước khi đến.
Phục vụ gật đầu: “Vâng”, rồi lại hỏi: “Thưa anh, anh muốn gì ạ?”
Hứa Trừng khẽ mím môi: “Chỉ nước lọc thôi, cảm ơn.”
Nguyễn Linh nhướng mày, cũng không thêm.
Hứa Trừng lịch sự và lễ phép nói lời cảm ơn: “Cô Nguyễn Linh, cảm ơn cô đã dành thời gian đến gặp tôi. Đã làm phiền cô rồi, thật xin lỗi.”
Hứa Trừng vốn định hẹn ở nơi thuận tiện cho đối phương, nào ngờ Nguyễn Linh nghe nói về cậu ở Thiên Diệu, liền chủ động đề nghị đến gặp.
“Chuyện nhỏ mà.” Nguyễn Linh tùy tiện xua tay: “Nghe nói cà phê quán cà phê dưới tầng công ty các cậu rất ngon, tiện thể đến thử.”
Hứa Trừng sững sờ.
Theo thường lệ, đây chắc chắn chỉ là lời khách sáo, nhưng nhìn tốc độ gọi món lúc nãy của Nguyễn Linh, lại không giống như nói dối.
Cậu ta đang không biết nên nói gì thì Nguyễn Linh đã thẳng thắn: “Nghe quản lý của cậu nói, lần gặp mặt này là do cậu chủ động yêu cầu? Cậu có gì muốn trực tiếp nói với tôi sao?”
Không ngờ lại đi thẳng vào chủ đề như vậy.
Hứa Trừng hít sâu một hơi, bắt đầu bài phát biểu đã chuẩn bị từ lâu: “Cô Nguyễn Linh, tôi nghe nói là cô đã giới thiệu tôi cho đoàn phim, tôi rất biết ơn cô đã cho tôi cơ hội này, cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức để diễn tốt vai diễn này.”
Nói đến đây, Hứa Trừng dò xét biểu cảm của Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh thả lỏng dựa vào ghế, nghe vậy thì lông mày hơi nhướng lên: “Rồi sao nữa?”
Hứa Trừng hơi sững sờ.
Nguyễn Linh: “Thực ra, cậu có thể nói thẳng những gì cậu muốn nói.”
Thiếu niên có vẻ bối rối trong giây lát.
Cậu ta khẽ ho một tiếng: “Nếu... Cô không cảm thấy bị xúc phạm, tôi muốn hỏi cô... tại sao cô lại chọn tôi nam chính? Dù sao... danh tiếng của tôi cũng không cao lắm.”
Quán cà phê không nhiều người, phục vụ đi tới, đặt cà phê và đồ ngọt mà Nguyễn Linh gọi lên bàn.
Nguyễn Linh cầm lấy cà phê, nhấp một ngụm, sau đó ánh mắt cô hiện lên vẻ tán thưởng.
Ánh từ cửa sổ chiếu vào, khiến làn da cô trở nên trắng sáng, gần như đang tỏa sáng: “Chuyện đó à.”
Giọng cô rất tùy tiện, dường như cô quan tâm ly cà phê trong tay hơn là chủ đề của hai người: “Vì tôi và biên kịch đều thấy cậu rất phù hợp.”
Hứa Trừng sửng sốt.
Nguyễn Linh ăn một miếng nhỏ bánh pudding trà sữa, mắt cô hơi nhắm lại: “Nói cụ thể thì biên kịch kiêm tác giả đã cho tôi xem một bức ảnh về hình mẫu nam chính lý tưởng của cô ấy, tôi thấy rất phù hợp với khí chất của cậu.”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Cậu có muốn xem không?”
Hứa Trừng vô thức muốn khách sáo một chút, nhưng khi lời đến miệng, lại biến thành “Được“.
Nguyễn Linh dường như không mấy nhiệt tình, lời nói cũng không mấy khách sáo, nhưng lại cho cậu ta một cảm giác rất chân thành.
Hứa Trừng cảm thấy, cô hỏi như vậy, có thể chỉ là muốn có một câu trả lời đơn giản là “được” hoặc “không“.
Nguyễn Linh gật đầu, cầm thoại lên bấm vài cái.
Sau đó lại vuốt màn hình, lông mày cô hơi nhướng lên: “Ảnh đại diện có hình chân dung này là cậu đúng không?”
Hứa Trừng có chút xấu hổ: “Đúng... ảnh đại diện là công ty yêu cầu.”
Nguyễn Linh khẽ mỉm cười, nhìn Hứa Trừng một cái: có gì, khá đẹp, tôi chỉ là muốn xác nhận lại một chút”
Hứa Trừng: “... Cảm ơn.”
Một giây sau, bức ảnh đã được gửi đi.
Hứa Trừng mở hình ảnh ra, ngạc nhiên khi thấy đây là ảnh chụp một cảnh phim của một diễn viên gạo cội thời trẻ.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Nguyễn Linh, phát hiện cô đang chăm chú thưởng thức bánh khoai lang tím, dường như không mấy quan tâm đến phản ứng của cậu ta.
Hứa Trừng lại nhìn bức ảnh, nắm chặt tay.
Khi Nguyễn Linh lại cắn một miếng bánh khoai lang tím, nhìn sang cậu ta Hứa Trừng nghiêm túc mở lời: “Cô Nguyễn, tôi thực sự... vô cùng biết ơn sự tin tưởng của cô! Dù là tài năng, kinh nghiệm hay diễn xuất, tôi đều không thể sánh bằng tiền bối, nhưng tôi cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức làm tốt nhất có thể!”
Nghe vậy, Nguyễn Linh ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Hơi thở của Hứa Trừng khựng lại: Cậu ta... nói sai gì rồi sao?
Nguyễn Linh chớp mắt: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải ám chỉ tài năng, kinh nghiệm, diễn xuất gì cả, chỉ đơn giản là thấy cậu và tiền bối có chút giống nhau thôi.”
Hứa Trừng: “...”
“Đặc biệt là đôi mắt.” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Con ngươi đều rất to và sáng.”
Hứa Trừng có chút xấu hổ.
Cậu ta lấy lại bình tĩnh, nói: “Ờ, dù sao thì tôi vẫn sẽ cố gắng!”
Lần này, cuối cùng Nguyễn Linh cũng phản hồi trực tiếp.
Cô gật đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Ừ, cậu phải cố gắng thật tốt, cố gắng đừng để đầu tư của tôi đổ sông đổ bể.”
Hứa Trừng: “...”
Cậu ta do dự một lúc, lấy hết can đảm hỏi câu cuối cùng: “Còn nữa... Tôi muốn hỏi cô, cô đã nhìn thấy tôi ở đâu, mà lại thấy tôi phù hợp?”
“Cái này thì...” Nguyễn Linh nhớ lại: “Là một bộ phim truyền hình, cậu đóng vai em trai của nữ chính trong đó.”
......
Nguyễn Linh ăn xong đồ ngọt trên bàn, nói muốn về.
Hương vị cà phê và đồ ngọt quả thật giống như blogger nói, rất ngon. Đáng tiếc không có chuỗi cửa hàng, muốn ăn thì lần sau có cơ hội lại đến.
Hứa Trừng lập tức đứng lên, kiên trì muốn đưa cô ra khỏi công ty.
Nguyễn Linh thật sự khó từ chối, liền để cậu ta tiễn.
Vừa ra khỏi quán cà phê không bao lâu, một thiếu niên thoạt nhìn kém Hứa Trừng không nhiều tuổi, ngăn cản đường đi của hai ngườι.
“Ủa? Đây không phải là đội trưởng Trừng được hoan nghênh nhất của chúng ta sao.” Người nói chuyện mặc áo sơ mi đen, trên cổ còn đeo dây xích màu bạc, có loại khí chất thiếu niên hư hỏng.
Thiếu niên nhìn Nguyễn Linh một cái, cuối cùng lại hướng ánh mắt lên gương mặt của Hứa Trừng, ánh mắt khiêu khích.
Nguyễn Linh nhìn Hứa Trừng, bình tĩnh nói: “Thì ra cậu còn là đội trưởng ở trong nhóm.”
Hứa Trừng: “... Phải.”
Hai người một hỏi một đáp, giống như hoàn toàn không để người vừa lên tiếng vào mắt.
Hứa Trừng chỉ phương hướng cho Nguyễn Linh: “Bên kia là lối ra, tôi dẫn cô qua đó.”
Nguyễn Linh gật đầu.
Rốt cuộc vẻ mặt của người vừa nói chuyện không còn kiềm chế được, hung tợn lên tiếng: “Hứa Trừng!”
Hứa Trừng rốt cục nhìn sang: “... Chuyện gì?”
Ánh mắt Nguyễn Linh qua lại giữa hai người, dời đi một bước, kẻo lại cản trở ánh mắt căm thù lẫn nhau của hai người.
Hệ thống: [Kí chủ, cô tém tém lại, sự phấn khích trong mắt cô đã sắp tràn ra rồi. ]
Nguyễn Linh hào hứng bừng bừng: “Đây chính là truyền hình trực tiếp của các thành viên nam trong giới giải trí mà!”
[?]
Nguyễn Linh: “Thì ra bọn họ lăn lộn trong giới giải trí, cũng sẽ trực tiếp gây nhau ở bên ngoài. Tôi còn tưởng để tránh bị người ngoài nhìn thấy, ít nhất sẽ đóng cửa lại rồi làm.”
[……]
Nguyễn Linh: “Này, trước tiên cho tôi biết tên kẻ chủ động gây chuyện là gì đi.”
[…… Người mặc áo đen tên là Tu Tư Nhuệ, mười tám tuổi, cùng là thành viên của nhóm nhạc nam trẻ tuổi Wind-Runner gồm bốn người với Hứa Trừng. Trong nhóm, cậu ta được định vị là một thiếu niên tràn đầy năng lượng, có lượng người hâm mộ chỉ sau đội trưởng Hứa Trừng và cũng là người không phục Hứa Trừng nhất.]
Nguyễn Linh nói với vẻ thâm sâu “Thảo nào”, rồi đứng bên cạnh tiếp tục xem kịch.
Người mặc áo đen đã mỉa mai Hứa Trừng vài câu trước.
Hứa Trừng chỉ nhàn nhạt đáp lại, thậm chí rất lịch sự.
Người mặc áo đen cuối cùng không thể chịu đựng được, liếc nhìn Nguyễn Linh: “Ơ, đội trưởng Trừng, hôm nay sao dễ nói chuyện thế? Có phải đang giả vờ trước mặt người ngoài không?”
Hứa Trừng nhìn Nguyễn Linh, ánh mắt kiên nhẫn.
Người mặc áo đen nhiều lần khiếu khích Hứa Trừng không thành, lại thấy Hứa Trừng dường như rất coi trọng ý kiến của Nguyễn Linh, bèn cười khẩy tung ra đòn chí mạng: “Hừ, hóa ra là muốn tỏ vẻ trước mặt kim chủ à. Không ngờ đội trường Trừng, bình thường trông có vẻ rất chính chuyên, lúc không có ai lại… Chậc chậc…”
Nguyễn Linh: “?” Kim chủ gì chứ?
Cô đang hóng hớt ngon lành, cũng không xen vào, mà thiếu niên này không biết phép tắc rồi.
Thấy ánh mắt người mặc áo đen dừng lại trên mặt mình một lúc, còn định nói gì đó.
Nguyễn Linh đứng ra, lông mày khẽ nhướng: “Tu Tư Nhuệ phải không?”
Người mặc áo đen mặt đầy kinh ngạc: “Cô biết tôi?”
“Biết chứ.” Nguyễn Linh giọng điệu nhàn nhạt: “Cậu chính là Tu Tư Nhuệ năm mười sáu tuổi đánh nhau phải vào trại giáo dưỡng, mười bảy tuổi phẫu thuật thẩm mỹ đổi đầu để bám lấy kim chủ, mười tám tuổi làm tiểu tam của ông chủ nam, bị vợ cả đánh đuổi khỏi nhà nhỉ.”
Hệ thống nghe đến ngơ ngẩn: [Đây... dữ liệu trong cơ sở dữ liệu của tôi không có những thông tin này, tôi tìm kiếm một chút——]
Nguyễn Linh: “Không cần tìm, đều do tôi bịa ra.”
[?!]
Chẳng phải chỉ là tung tin đồn thôi sao, ai mà không biết.