Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mê Đắm - Trang 3

Chương 7



Edit: Gió
Beta: Đá bào
Mu bàn tay trắng nõn của Cố Thanh Sương gõ lên cánh cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Trong văn phòng ánh đèn sáng như ban ngày, cô nhìn về phía sô pha, Thẩm Dục một tay cầm điện thoại nói chuyện, một tay còn lại đang pha trà.
Có lẽ là do nghe thấy tiếng động, ông quay mặt nhìn qua, lời khẽ dừng trong phút chốc, phân phó người ở đầu điện thoại bên kia: “Soạn xong hợp đồng, sau đó ngày mai đưa đến cho người đại diện của Tưởng Tuyết Ninh.”
Cố Thanh Sương đứng ở phía xa một hồi lâu, mãi cho đến khi Thẩm Dục đặt điện thoại xuống, nói với cô với thái độ ôn hoà: “Nghe nói con vì chuyện của Chử Tam Nghiên mà đã gầy đi mấy cân liền, mau ngồi xuống đi.”
Ấm trà màu trắng được đặt trên khay màu gỗ nâu đỏ, bên cạnh là lư hương màu đồng, khói trắng nhè nhẹ bay lên.
Có lẽ mới châm cách đây không lâu, nhưng hương đàn hương lại có thể làm giảm bớt đi cái nồng nặc của mùi thuốc lá.
Cố Thanh Sương chậm bước đến chiếc ghế sô pha đơn, dưới ánh đèn rực rỡ, chiếc váy dài màu vàng để lộ ra bàn chân trắng trẻo, chiếc áo khoác lông dọc theo bả vai trùm lên đầu gối, mái tóc đen nhánh, gương mặt vô cùng xinh đẹp kiều diễm.
Thẩm Dục nhìn cô, đưa cho cô một ly trà nóng: “Càng ngày con càng giống mẹ con hồi trẻ…..”
Cố Thanh Sương không đáp lại chủ đề này, giọng điệu lạnh nhạt: “Thẩm tổng tìm cháu có việc gì sao?”
Thẩm Dục nghe thấy cách gọi đầy xa cách này, nhìn cô cười, nói: “Với mối quan hệ của chú và mẹ con, gọi một tiếng bố cũng không quá đáng đúng không?”
Cố Thanh Sương khẽ dựa lưng vào thành sô pha, đôi môi đỏ khẽ cong lên: “Nếu như cháu nhớ không lầm, năm đó Thẩm tổng và mẹ cháu bí mật kết hôn một năm rồi lại ly hôn, bất luận là về mặt pháp luật hay về quan hệ huyết thống, đều không có liên quan gì nữa cả….Không phải là Thẩm tổng tuổi tác lớn rồi, nên hồ đồ đấy chứ?”
Ở trong công ty này, chắc cũng chỉ có cô dám dùng giọng điệu chứa ý cười, ngữ điệu đầy thuốc súng này nói chuyện với Thẩm Dục.
Thẩm Dục đã qua năm mươi, nhưng nhiều năm rèn luyện sức khoẻ, lúc này đúng là độ tuổi thành thục đầy nam tính mị lực, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng, sống mũi khá cao, chỉ có khi cười lên hốc mắt mới lộ ra chút nếp nhăn.
Với vẻ ngoài như thế, thực sự khó có thể nhìn ra được độ tuổi thực của ông.
Thấy Cố Thanh Sương từ lúc bước vào cửa đã không có sắc mặt tốt, bàn tay đang cầm tách trà của ông khẽ dừng lại giữa không trung, cũng không tức giận, sau đó giải thích: “Sương Sương, trước kia nhóm quản lý tự tiện chuyển người đại diện của con và kịch bản kia cho người khác, chú cũng là về đến Tứ thành mới biết được chuyện này.”
Cố Thanh Sương không đáp lại, Thẩm Dục có chấp niệm rất lớn đối với mẹ cô, từ khi hai chữ ‘liếm cẩu’* còn chưa thịnh hành trên mạng, Thẩm Dục đã vì để giành được trái tim của giai nhân, mà đánh đổi mọi thứ không chút tiếc nuối.
* Liếm cẩu “舔狗”: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Dẫu cho đến cuối cùng vẫn không thể trở thành vợ chồng, nhưng Thẩm Dục lại muốn để con trai, gái của hai người kết hôn, để có thể thoả mãn nỗi nuối tiếc của ông.
Đã từ nửa năm trước, không chỉ một lần, nói đi nhắc lại muốn cô gả cho người đang là đỉnh lưu trong giới giải trí là Thẩm Tinh Độ.
Cố Thanh Sương giả bộ nghe không hiểu, nhưng lần này rất rõ ràng, Thẩm Dục đa mưu túc trí, cố tình để cấp dưới chèn ép cô.
“Sương Sương.” Thẩm Dục nhìn cô, giống như đang dỗ một đứa trẻ, đem chiếc túi xa xỉ ở bên cạnh đặt lên bàn trà: “Đây là quà cho con…Đừng tức giận nữa, những tài nguyên mà con bị tổn thất, công ty sẽ bù đắp gấp đôi.”
“Người đại diện thì thôi, nhưng cháu muốn kịch bản điện ảnh lớn hoặc dự án phim truyền hình chủ đạo do giải trí Hằng Thành đầu tư, chọn bộ nào cũng được, diễn vai nữ chủ, không được tuỳ ý sửa kịch bản cũng như cắt bỏ.” Đôi mắt xinh đẹp không chớp lấy một cái, nói ra những yêu cầu này, lời vừa buông xuống, nở nụ cười lạnh nhạt: “Không quá đáng chứ ạ, chú Thẩm?”
Có việc cần nhờ thì gọi chú Thẩm, còn không lại là Thẩm tổng.
Một hồi sau, giọng điệu trầm ổn của Thẩm Dục vang lên: “Không quá đáng.”
…..
Ngày mai Cố Thanh Sương cần phải tham dự hoạt động thương nghiệp, tối nay không có việc gì nên trực tiếp trở về.
Về đến sảnh khách sạn, khi đợi thang máy, bước chân cô dừng lại, trực tiếp ném chiếc túi quà còn chưa được bóc mở vào thùng rác, hành động dứt khoát như thực sự là chỉ đang vứt rác thôi vậy.
Ba phút sau.
Cố Thanh Sương bước vào phòng, chuyện đầu tiên làm là kéo rèm lại, sau đó cởi lễ phục, bước vào phòng tắm.
Bên cạnh chiếc bồn tắm màu trắng là cửa sổ sát đất, có thể nhìn rõ được cảnh vật dưới ánh đèn bên ngoài. Cô chậm rãi từ tốn, cánh tay đặt lên thành bồn, cúi đầu yên lặng ngắm nhìn cảnh đêm.
Thất thần cả một hồi lâu.
Bên tai không ngừng vang lên cuộc đối thoại với Thẩm Dục lúc ở công ty.
Từ nhỏ Cố Thanh Sương đã không nhận được tình yêu của bố, trước đây ở Cố gia nơi giáo dục dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, hầu hết anh chị em họ đều được rèn rũa những quy chuẩn, phép tắc, đạo đức, chỉ có duy nhất cô là không chấp nhận sự quản giáo này.
Bởi vì người bố phong lưu kia đã sớm quên mất sự tồn tại của người con gái này từ lâu rồi, chưa từng kiên nhẫn dạy dỗ cô.
Đều là cô tự học, vì vậy hình thành cách nhận biết, giải quyết sự việc theo logic của riêng mình.
Vậy là Cố Thanh Sương trở thành kẻ khác lạ giữa đám trẻ, không có bố mẹ quản thúc, vô hình chung, mọi người đều thích ở sau lưng cười nhạo, cô lập cô. Ví dụ mỗi dịp tết đến, người lớn thường sẽ để đám trẻ chơi cùng nhau, nhưng chỉ có Cố Thanh Sương là luôn bị cho ngồi ở một góc, gương mặt xinh xắn ngồi ở phía xa nhìn bọn họ chơi đùa.
Sau này, may là cô còn chưa đi lệch đường, đã gặp được Hạ Tuy Trầm ở chùa Minh Nam.
Nghĩ đến người đàn ông này, cả người Cố Thanh Sương lập tức có tinh thần trở lại, bước ra khỏi bồn tắm, tuỳ tiện cầm lấy một chiếc khăn tắm bọc lấy mình.
Từ sau khi cô trở lại Tư Thành, thế giới của hai người đã chia làm đôi rồi, không hề có bất kì liên lạc nào.
Trong mục trò chuyện, vẫn còn đang dừng lại ở chủ đề tặng nhầm quà.
Cố Thanh Sương rũ mắt, đọc những lời Hạ Tuy Trầm nói, từng chữ, từng chữ một, cô cũng không dám nghĩ sâu xa hơn.
Bởi lẽ sợ rằng tự mình đa tình. Giống như Lạc Nguyên đã từng ngầm nhắc nhở cô: Người đàn ông như Hạ Tuy Trầm, chỉ cần anh muốn thì rất dễ dàng phát sinh những chuyện ái muội với những người mà anh có hứng thú, xử lý rất tốt, nói ra thì cũng chỉ là một trong những hồng nhan tri kỉ của anh mà thôi.
Ngày hôm sau, lịch trình của Cố Thanh Sương bắt đầu trở nên bận rộn, khiến đầu óc cô cũng không rảnh rang mà đi nghĩ những chuyện khác, sau khi bận xong, đã là đêm khuya rồi. Thỉnh thoảng những lúc nghỉ ngơi, Cố Thanh Sương đều sẽ ở trong khách sạn xem những kịch bản bên giải trí Hằng Thành đưa tới.
Đến trưa, Lạc Nguyên đem lễ phục đến cho cô, vừa bước vào nhà, đã thấy chiếc rèm cửa được kéo thật chặt, không lọt chút ánh sáng, mà trên bàn trà đầy những cuốn kịch bản thật dày.
Dọn dẹp chỗ kịch bản ấy, nói với Cố Thanh Sương vừa đi từ nhà tắm ra: “Bộ [Bình Nhạc Truyện] này không tồi, đạo diễn là người nổi tiếng trong giới phim truyền hình, Nhạc Tuý, sở trường làm những bộ phim cung đấu như vậy, nếu như em có hứng thú với kịch bản, tối nay anh sẽ đến giải trí Hằng Thành báo, tìm thời gian thử kịch bản.”
Cố Thanh Sương cầm khăn lông xoa tóc, cũng không dây dưa: “Được.”
Lạc Nguyên lại nói: “Tưởng Tuyết Ninh đã bỏ vai chính của nhà Nguyên Đông, chuyện huỷ hợp đồng đã náo loạn ầm lên rồi, anh thấy cô ta cũng chẳng phải là vì tài nguyên đãi ngộ của bên này, mà là nhắm vào vị trí bà chủ.”
Có lẽ là do trước kia bị người đại diện của Tưởng Tuyết Ninh chọc giận không ít, gần đây Lạc Nguyên rất thường hay chen vài câu châm biếm cô ta với mọi người: “Khi cô ta vừa ký hợp đồng với giải trí Hằng Thành, Thẩm tổng đều đưa hết tài nguyên cho em, Phương Quỳ tức đến tím mặt luôn.”
Cố Thanh Sương không có hứng thú nói mấy chuyện bát quái này, sắp không kịp giờ rồi, cô đi thay bộ lễ phục màu đen nhung cổ điển, cũng không trang điểm quá đậm, mái tóc dài búi lên, vô cùng cuốn hút.
Sau khi xe bảo mẫu đến trước cửa khách sạn, Lạc Nguyên cùng cô xuất phát.
Trong lúc đợi thang máy, Lạc Nguyên đột nhiên nhớ tới một chuyện, thuận tiện hỏi một câu: “À đúng rồi, gần đây em và Hạ tổng có còn liên lạc không?”
Gương mặt xinh đẹp của Cố Thanh Sương không có biểu cảm khác lạ, giống như không có chuyện gì đáng để để ý mà đáp lại một câu: “Hạ tổng là ai?”
“….”
Lời này nói như vậy, giống như cô đã quên mất vị này từ lâu rồi.
Buổi sự kiện bị bên tổ chức kéo dài thêm hơn nửa giờ đồng hồ, mãi đến khi trời tối mịt mới kết thúc.
Suốt cả sự kiện, Cố Thanh Sương không có bất kỳ sự tiếp xúc với những nghệ sĩ nam trên sân khấu nào, khi chưa đến lượt cô, cô ngồi ở bên cạnh lấy điện thoại ra chơi trò rắn săn mồi, đến khi hoạt động kết thúc, cũng chẳng có lấy một phút nuối tiếc mà trực tiếp trở lại khách sạn.
Mà khi cô nhận được điện thoại của Chu Đình Lưu, là lúc vừa ngồi lên xe bảo mẫu.
Lúc này là giờ ăn tối, mà Chu Đình Lưu đến Tư Thành là vì bận chuyện của Chử Tam Nghiên, bất luận là ở phương diện nào, Cố Thanh Sương đều cố gắng làm tốt cương vị của chủ nhà, tiếp đãi khách thật tốt.
Giống như đã đợi câu này của cô từ lâu, Chu Đình Lưu nói: “Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, bây giờ sẽ gửi địa chỉ cho cô.”
….
Xe đến nơi, dừng lại ở cửa con phố đi bộ phồn hoa. Xuống xe đi qua dòng người nào nhiệt, đi về phía con ngõ nhỏ vắng lặng, là sẽ nhìn thấy một ngôi biệt thự cổ ba tầng với phong cách thời dân quốc, nhà hàng tư nhân nằm ở đó.
Quy định của nhà hàng này rất đặc biệt, sau khi bước vào cửa, tuyệt đối không được chụp ảnh.
Nhưng như vậy lại rất tiện cho Cố Thanh Sương, cũng không cần đeo khẩu trang, cô cũng không kịp thay váy, sau khi bước vào, đã có người nhiệt tình đến đón: “Là cô Cố đúng không ạ? Là ở phòng bao trên tầng ba, mời cô.”
Cố Thanh Sương khẽ gật đầu, đi lên cầu thang, khi mở cửa phòng bao bước vào, lại không nhìn thấy bóng dáng của Chu Đình Lưu, mà ngồi ở đó, là một người phụ nữ lạ mặt với gương mặt diễm lệ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, giọng điệu cô ấy rất dịu dàng: “Chốc nữa Đình Lưu sẽ đến, tôi là vợ của anh ấy, Lương Ngân, chào cô.”
Cố Thanh Sương ban đầu khá ngạc nhiên, sau đó lịch sự đáp lại đối phương: “Chào cô.”
Lương Ngân mời cô ngồi, sau đó rót một ly trà, ngượng ngùng giải thích: “Tôi rất thích bộ phim truyền hình [Đông Cung] do cô diễn, sau khi biết được Đình Lưu cũng có quen biết cô….Là tôi muốn anh ấy để tôi cùng đến đây, thực xin lỗi, quá đường đột rồi.”
Cố Thanh Sương không ngờ lại gặp được người hâm mộ, cong môi cười: “Sao có thể chứ, hơn nữa lần này luật sư Chu đã giúp tôi một chuyện lớn…..”
Còn chưa nói hết câu, đuôi mắt Lương Ngân đã cong lên: “Cô Cố cô yên tâm, nếu như anh ấy không giúp cô tử tế, tôi sẽ ly hôn với anh ấy.”
Cũng không nhất thiết phải đến mức độ này, Cố Thanh Sương có chút cứng họng, cầm ly trà lên nhấp một ngụm.
Tính cách của Lương Ngân có chút trầm, cũng không biết nên nói chuyện với nữ minh tinh ra sao.
Mà Cố Thanh Sương lại rất ít nói, hai người cùng ngồi, sau đó gọi nhân viên bưng đồ ăn lên, vừa ăn vừa chậm rãi nói chuyện, đợi Chu Đình Lưu đến thì sẽ không còn gượng gạo như vậy nữa rồi.
Kết quả hai người ăn xong bốn đĩa nhỏ món khai vị của nhà hàng, sau đó là ba món nổi tiếng của nhà hàng, nhưng Chu Đình Lưu vẫn chưa tới.
Mãi cho đến khi Cố Thanh Sương và Lương Ngân đang thảnh thơi thư thái uống trà lài, cuối cùng Chu Đình Lưu cũng tới rồi, lười biếng nở nụ cười nói: “Xem ra tôi có chuyện bận đột xuất lại thật đúng lúc….”
Lời này của anh ta, Cố Thanh Sương lập tức hiểu rõ.
Là một người đàn ông đã kết hôn, Chu Đình Lưu cố ý đợi hai người họ dùng bữa xong mới xuất hiện, sau khi ngồi xuống cũng không có ý muốn đụng đũa, cầm ly trà của Lương Ngân uống, nói với Cố Thanh Sương về chuyện kiện tụng của Chử Tam Nghiên.
Là một luật sư, khả năng ăn nói dĩ nhiên rất tốt, cũng không cần lo lắng về bầu không khí gượng gạo nữa.
Nói xong về tiến triển của vụ án, cũng không biết thế nào, chủ đề lại trở thành Hạ Tuy Trầm.
Lời của Chu Đình Lưu làm lộ ra chút tin tức.
Khi Hạ Tuy Trầm vừa về nước, phải đi tiệc rượu xã giao không ít, bận ngày bận đêm.
Mà gần đây tiết trời vào thu, có lẽ là do anh không được nghỉ ngơi điều độ mà đã bị cảm rồi, khi bàn chuyện kí kết hợp đồng với đối tác, hắt hơi đến năm, sáu lần.
Cố Thanh Sương rũ mắt, giả vờ lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, cô muốn giả điếc để dừng chủ đề này lại, lại không biết rằng, ngón tay vô thức nhấn vào dòng trên cùng của mục tin nhắn.
Mà đối phương là Hạ Tuy Trầm, cái tên rõ mồn một.
Cửa phòng bao sau lưng khẽ được mở ra, phát ra chút tiếng động nhỏ.
Cố Thanh Sương tưởng rằng bà chủ đưa hoa quả lên, nên cũng không để ý, vẫn nhìn vào màn hình thất thần như cũ, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay, ống tay áo màu đen cùng khuy áo tinh tế lọt vào tầm mắt cô: “Xem ra, em bắt đầu để ý đến anh rồi……”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông có chút khàn, nói ra một vấn đề rõ ràng vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cảm xúc trong lồng ngực của Cố Thanh Sương dâng lên cuồn cuộn, điện thoại suýt chút nữa rơi khỏi tay, cả người giống như con rối bằng gỗ bị giật dây mà vô thức đứng lên.
Bàn tay thon dài của Hạ Tuy Trầm đặt lên vai cô, kéo cô ngồi xuống.
Mà anh lại rất tự nhiên kéo ra chiếc kế bên cạnh cô, không nhanh không chậm hỏi: “Món xôi cua của nhà hàng này không tệ, đã ăn thử chưa?”
“Bà chủ nói cua hôm nay không đạt tiêu chuẩn, lần sau sẽ bù.”
Trong đáy mắt của Chu Đình Lưu có chứa ý cười, giống như đang đáp lại: biết là người phụ nữ của cậu thích ăn cua rồi.
Cố Thanh Sương ở bên cạnh chỉ đáp lại người đàn ông một hai câu, nhưng sau đó rất nhanh đã hiểu ra.
Người thực sự mời khách hôm nay, là Hạ Tuy Trầm.
Vợ chồng Chu Đình Lưu chỉ là để anh mượn danh nghĩa, nghĩ kỹ chút cũng biết, nếu như Hạ Tuy Trầm gọi đến, chưa chắc cô đã nhấc máy.
……
Cố Thanh Sương không có nói gì, vừa nhận ân huệ của người ta xong, trở mặt thì không tốt cho lắm.
Chu Đình Lưu cũng hiểu được, tuỳ tiện tìm một lý do rồi chuẩn bị cùng vợ rời khỏi, mà người duy nhất không hiểu rõ sự tình, chỉ thuần tuỳ đến gặp nữ minh tinh, là Lương Ngân.
Cô thấy mới vậy mà đã phải rời khỏi, có chút tiếc nuối hỏi: “Không ngồi thêm chút nữa sao anh?”
Cơ hội hiếm có như vậy.
Chu Đình Lưu khoác chiếc áo vest lên, ánh mắt dưới ánh đèn như cười như không: “Quân tử phải biết tránh khỏi tình thế nguy hiểm.”
Cố Thanh Sương: “…….”
Rất nhanh sau đó, trong phòng bao đã không có người khác, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, duy chỉ có ánh đèn chiếu xuống bàn là ấm áp.
Hôm nay Hạ Tuy Trầm không đeo chiếc kính gọng vàng, bộ tây trang màu xám khá thoải mái, anh đặt cánh tay lên tay vịn ghế cô, chậm rãi gõ xuống, cái tư thế lười biếng này rất dễ khiến cho phụ nữ có cảm giác, giống như khi ở cùng cô, anh mới thả lỏng, thoải mái như vậy.
Cố Thanh Sương mím môi, từ lúc anh xuất hiện, vẫn chưa nói thêm câu nào.
Không biết nên mở đầu từ đâu, dù sao dòng tin nhắn kia vẫn như đang hiện lên trước mắt cô.
Nếu muốn tính sổ chuyện cũ, anh không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là cô!
Hạ Tuy Trầm giống như nghe được tiếng lòng của cô vậy, quay mặt nhìn qua, dưới ánh đèn, nhìn thấy sườn mặt cô, cùng với bờ mi trên gương mặt với ngũ quan tinh xảo bất giác khẽ chớp.
Tần suất khoảng hai giây một lần, cô đang căng thẳng.
“Thanh Sương, nếu em cứ không nói gì với anh như vậy, chi bằng để anh tìm chủ đề nào đó để nói với em?” Có lẽ là do bệnh cảm của Hạ Tuy Trầm vẫn chưa khỏi hẳn, giọng nói vang lên mang thêm ba phần khàn, chủ động phá vỡ vách ngăn im lặng giữa hai người.
Lời này từng chữ thâm sâu, trực tiếp khiến Cố Thanh Sương bừng tỉnh.
Nếu như Hạ Tuy Trầm muốn tìm chủ đề nào đó để chuyện trò, cô cảm thấy anh nhất định sẽ nhắc đến chuyện bao cao su kia!
Vì vậy cho dù không cam tâm tình nguyện đến nhường nào, cũng phải qua quýt nở nụ cười đối phó, “Không phải chỉ là nói chuyện thôi sao? Ai không có một cái miệng để nói chứ, gần đây Hạ tổng sao rồi? Sức khoẻ vẫn tốt chứ?”
Vốn dĩ muốn nói chút lời khách sáo, nhưng ai biết Hạ Tuy Trầm kia lại đáp lại thật lòng trả lời, hoàn toàn phớt lờ sự mất kiên nhẫn trong ngữ điệu của cô, bờ môi mỏng cất giọng trầm ấm: “Cơ thể không được khoẻ lắm…..Hôm nay đi công tác trở về làm việc liên tục hơn mười tiếng đồng hồ, đến một ngụm trà cũng chưa được uống.”
Nói xong, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía ly trà cách đó không xa.
Cố Thanh Sương nhìn theo ánh mắt anh, ngây người hai giây, sau đó lập tức hiểu ra được ý tứ của anh.
Cô nhấc ấm trà lên, rót cho anh một ly trà lài, trong lòng thầm nghĩ, cô đã chủ động hầu hạ đến như vậy rồi, nếu như người đàn ông này mà còn dám nhắc đến chuyện tặng nhầm quà kia, thì đừng trách cô hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà anh.
Hạ Tuy Trầm ôn hoà nhìn cô, ngón tay thon dài nhấc tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Cố Thanh Sương đang định thở phào một hơi, ai ngờ một giây sau, thấy người đàn ông ngẩng đầu lên, gương mặt chứa đầy ý cười, nhanh chóng mở ra chủ đề mới: “Lần trước em mua nhầm kích thước rồi.”
Giọng nói của Hạ Tuy Trầm truyền đến tai cô, có chút mơ hồ không rõ, bởi vì anh đang chậm rãi uống trà.
Bầu không ý yên lặng trong hai giây, đôi hàng mi Cố Thanh Sương khẽ run run, không thể tin được mà ngây ra nửa ngày, sau đó lên án người đàn ông không đáng tin trước mặt này: “Hạ Tuy Trầm! Kiểu cầm quyền làm ăn như anh, nhất định là gian thương rồi.”
So với việc Cố Thanh Sương giả bộ không quen biết anh, Hạ Tuy Trầm hiển nhiên rất thích bộ dàng tức giận của cô.
Anh đặt ly trà xuống, đột nhiên hạ giọng nói: “Anh chỉ đùa một chút, vậy mà em đã tức giận rồi à?”
Thiếu chút nữa Cố Thanh Sương bị anh chọc tức đến đỏ mắt, muốn ở tại ngay phòng bao này giết người diệt khẩu!
Cô hít sâu một hơi, cố gắng lưu giữ chút lý trí cuối cùng cho bản thân, cất giọng hỏi: “Anh đến tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Hiện giờ quan hệ của hai người vô cùng bình thường, nếu như không có chuyện gì, thì cũng không nhất thiết phải liên lạc.
Cố Thanh Sương nghĩ ở trong lòng như vậy, nhưng cũng bị Hạ Tuy Trầm nhìn thấu ngay lập tức, giọng điệu chậm rãi đáp: “Trong nhà anh có một vị trưởng bối cũng đã một trăm linh một tuổi tồi, gần đây là tiệc đại thọ của ông ấy, ông ấy có ước một điều.”
Nếu như câu này là lời mở đầu, câu sau, Hạ Tuy Trầm quay mặt qua, ánh mắt thâm sâu ngắm nhìn sự thay đổi của biểu cảm trên gương mặt cô, sau đó sát lại gần, hơi thở cùng giọng nói ấm nóng của anh vang lên bên tai anh: “Ước nguyện của ông ấy là anh đem bạn gái về…”
Không biết là do rèm cửa trong phòng đang đóng chặt, hay là do cánh cửa phòng đã lâu không được mở ra, khiến bầu không khí có chút ngột ngạt.
Cố Thanh Sương hít sâu, mắt nhìn gương mặt anh tuấn ngày càng sát lại gần trước mặt, khiến cô có một dự cảm rằng, nếu như bây giờ chỉ cần cô thốt lên một chữ, ngay lập tức sẽ bị đôi môi anh hôn lên.
Thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, khiến hai người đều nghe rõ được hơi thở của đối phương.
Hạ Tuy Trầm khoá chặt ánh mắt lên người cô, không có hôn xuống, mà cứ như vậy, thấp giọng nói với cô vài câu.
Đều là anh hỏi cô, ngày mai khi nào có thời gian rảnh, khi nào thì kết thúc công việc.
Ngược lại Cố Thanh Sương lại trả lời một cách khá qua quýt, nói rằng phải trở về hỏi người đại diện mới biết được, nên cô không trực tiếp nhận lời.
Nhưng khi nghĩ kĩ lại, trước đây khi Hạ Tuy Trầm nhắc đến chuyện muốn giúp cô mời luật sư, cô biết rõ sẽ có những chuyện như hôm nay phát sinh, nhưng vẫn đồng ý, bây giờ coi như trả lại đáp lại tình nghĩa, cùng anh trở về để hoàn thành tâm nguyện cho ông cụ, cũng không quá đáng lắm.
Cố Thanh Sương cố gắng phân rõ mối quan hệ của hai người, ngẩng đầu lên, ánh đèn ấm áp chiếu lên gương mặt cô, làn da vốn dĩ trắng nõn, lúc này đây lại có chút phiếm hồng, cắn môi, khẽ mở lời: “Coi như lần này là vì anh hiếu thảo, không có lần sau.”
Hạ Tuy Trầm nghe được đáp án mình muốn, đôi môi cong lên.
Sau đó nghiêm túc ngắm cô, cuối cùng dù không nhận được sự đồng ý, dùng ngón tay xoa lên đôi môi mềm mại của cô.
Trong nháy mắt đôi môi của Cố Thanh Sương như bị phỏng vậy, không thốt nên lời.
Chỉ nhìn thấy Hạ Tuy Trầm kiềm chế lấy ra bao thuốc và bật lửa. Anh rất ít đụng đến thuốc lá, lúc này lại ở trước mặt cô châm thuốc, đôi môi khẽ mấp máy, làn khói trắng theo đó mà lan toả ra không gian, không chỉ không khí, đến ngay cả nụ cười đầy tính câu dẫn của anh cũng mang theo mùi thuốc nhàn nhạt.
“Đợi anh hút nửa điếu thuốc, sau đó đưa em về.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...