Mê Đắm - Trang 3
Chương 51
Khi《 Bình Nhạc truyện 》 trở nên “bạo hồng” trên mạng, quá trình quay phim của Cố Thanh Sương trong đoàn phim cuối cùng cũng kết thúc. Nối tiếp nhau là vô số sự kiện hoạt động thương mại, cũng như các kịch bản sản xuất lớn do các đạo diễn nổi tiếng trong ngành giải trí chế tác, chủ động mời Cố Thanh Sương
Cố Thanh Sương không phải kiểu liều mạng để nhận đóng phim, gặp được kịch bản tốt đều sẽ suy xét rất kỹ trước khi ký xuống bản hợp đồng.
Lịch trình của cô đã trở nên bận rộn trong suốt 365 ngày, không một ngày nghỉ ngơi, ngay cả đội ngũ xung quanh cô cũng cực kì bận rộn.
Thậm chí, vợ của Lạc Nguyên đang mang thai đứa con thứ hai mà anh ta chỉ có thể tranh thủ chút thời gian rảnh trở về nửa nhày, sau đó lại bắt tay vào công việc không ngừng nghỉ, sợ có sai sót, cái gì cũng trực tiếp đốc thúc công việc của Cố Thanh Sương.
Vào một ngày cuối tuần của cuối năm, Cố Thanh Sương chuẩn bị đến thành phố tiếp theo để tham gia một sự kiện trang sức, mang theo quản lý cùng đoàn đội, mọi người đều đang đứng chờ ở sảnh chuẩn bị bay. Mùa đông khắc nghiệt đã chính thức ùa tới, trước đó hai ngày cô lại mặc lễ phục mỏng manh đi dự thảm đỏ nên bây giờ cơ thể có chút không được khoẻ. Cô khoác lên mình chiếc áo lông vũ màu trắng, lặng lẽ ngồi trên băng ghế chờ, giống như một chú chim cánh cụt nặng nề, đôi mắt xinh đẹp như sương mù, đang chậm rãi nhấp ngụm nước trong chiếc cốc giữ nhiệt của trẻ con.
Đối diện và bên cạnh, có hai cô gái trẻ đang trò chuyện cùng nhau, một người lấy điện thoại di động ra, xem nhưng bức hình từ bộ phim《 Bình Nhạc truyện 》, nói bằng giọng hâm mộ: “Khi Nhiếp Chính Vương của Thẩm Tinh Độ xuất hiện, tôi chỉ có một suy nghĩ rằng……nhan sắc đỉnh lưu và bình hoa nổi tiếng, kết hợp không biết là vị kim chủ giàu có hay nhà đầu tư nào đã làm nên bộ phim này.”
Một người khác lên tiếng: “Không ngờ nổi cả ra ngoài vòng đúng không, kỹ thuật diễn của Thẩm Tinh độ đáng khen ngợi, còn Cố Thanh Sương, tôi thấy cảnh nào cô ấy cũng tiếp chiêu được vị Dịch ảnh hậu kia.”
“Tạo hình của Cố Thanh Sương cũng quá xinh đẹp rồi, bộ trang phục cung đình màu xanh lam trong cảnh nhảy qua thành quả là mĩ miều, còn có chiếc áo khoác lụa đỏ cô ấy mặc khi đứng bên trong tấm rèm vô cùng lộng lẫy, đặc biệt là chiếc vòng ngọc trên cổ tay nõn nà, đánh bay hào quang của chính cung nương nương rồi….……”
“Huhuhu….thật thèm muốn cái nhan sắc của cô ấy mà, tôi không còn cách nào nhìn thẳng vào mấy bài đăng của anti fan kia, Cố Thanh Sương nghiêm túc với sự nghiệp như vậy, sao có thể rảnh rỗi đi yêu đương được cơ chứ!”
“Nghe nói Cố Thanh Sương lại vừa gia nhập một tổ làm phim, hình như vẫn là dòng phim cổ trang cung đình.”
“Tiên nữ lại vào đoàn phim, sắp tới còn có một bộ phim cung đình …… Cứu mạng! Ha ha ha ha hiện tại trên mạng đều gọi Cố Thanh Sương là sủng phi được yêu thích nhất trong làng giải trí, đều là từ bộ phim này.”
“Nghe nói Thẩm Tinh Độ và Cố Thanh Sương sẽ hợp tác lần thứ hai, hình như là một bộ phim ngọt sủng.”
“Thật hay giả vậy?”
……
“Giả.” Cố Thanh Sương đang thầm nói trong lòng, kéo mũ áo khoác lông vũ xuống một chút để che đi khuôn mặt xinh đẹp. Cách đó không xa, Lạc Nguyên lại mang nước ấm đến cho cô một lần nữa, anh ta cũng đeo khẩu trang vì sợ bị nhận ra: “Em có muốn uống thuốc cảm không?”
“Chỉ là cảm lạnh thông thường, uống nhiều nước ấm là ổn thôi.”
Cố Thanh Sương sợ uống thuốc trị cảm sẽ khiến tinh thần không được tỉnh táo, mà chỉ ngồi máy bay được có hai tiếng đồng hồ, xuống cái liền tức tốc phải đến địa điểm tổ chức sự kiện trang sức nên chỉ có thể cố chống cự thân thể.
Lạc Nguyên khuyên không được: “Vậy em cố nghỉ ngơi một chút.”
Cố Thanh Sương ở sân bay uống xong nước ấm, đúng giờ lên máy bay, toàn bộ quá trình đều rất âm thầm, không thu hút sự chú ý của người khác.
Bây giờ cô nhảy lên làm tiểu hoa tuyến đầu, trước mắt có lẽ chưa đoạt được ngôi vị ảnh hậu, nhưng có thể giành được những giải thưởng liên quan. Chỉ là đối thủ cạnh tranh đều không hề dễ thở. Ngoài Khương Nại được ông lớn trong vòng hậu thuẫn, còn có cả Trì Châu, tiểu hoa đán từng nổi tiếng khắp nơi vì tạo tin couple với ảnh đế.
Những người này đều là tiền bối đi trước, Cố Thanh Sương là người mới, theo như lời Lạc Nguyên thì là: “Không sao đâu, áo bông nhỏ, chúng ta cùng cố gắng, dựa vào gương mặt mà nổi tiếng. Bây giờ khắp các phố lớn ngõ nhỏ, đi đến đâu cũng có quảng cáo về bộ phim em diễn, dựa vào địa vị bây giờ của em trong giới, như vậy đã là rất nổi tiếng rồi, quốc dân độ rất cao.”
Cố Thanh Sương mỗi lần nghe anh ta gọi mình là áo bông nhỏ, đều tức giận trợn mắt: “Có thể đổi sang cách gọi ví von khác nghe bớt sởn da gà hơn được không?”
“Cây hái tiền?”
“……”
“Át chủ bài?”
“……”
“Vẫn là áo bông nhỏ nghe đỡ nhất, đừng để ý chi tiết, em nhìn xem các fan đều ở trên Weibo phất cờ hò reo sủng phi của chúng ta kìa.”
–
Trước đây, những bình luận trên Weibo của Cố Thanh Sương, nhiều nhất chính là cụm từ “bình hoa di động”, “mỹ nhân”, bây giờ chính là “sủng phi”, trời sinh có mệnh sủng phi, trang phục cổ trang mê người.
Vai diễn của Cố Thanh Sương là nhân vật nữ cường, ngũ quan tinh xảo, thân hình gầy gò nhưng lại có thể bộc phát năng lượng mạnh mẽ. Dù là yêu nữ có thể làm điên đảo chúng sinh hay một sủng phi đoan trang, mềm yếu của hoàng cung đều có thể khiến khán giả mãn nhãn, luôn có những cảm giác khác biệt.
Lạc Nguyên đã dồn hết mọi nỗ lực để bảo vệ cây hái tiền, bộ mặt của công ty, toàn bộ quá trình không chút sơ xuất, anh vừa là cha vừa là mẹ, cho nên giữa anh và áo bông nhỏ, cũng được gọi là tình cảm chân thật.
Sau khi kết thúc sự kiện trang sức, Cố Thanh Sương trả lại trang phục và trang sức cho thương hiệu, đồng thời từ chối lời đề nghị đi ăn tối của một CEO nào đó, kéo cơ thể mệt mỏi trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Vừa mới nằm lên giường, liền bị một cuộc điện thoại của Giang Điểm Huỳnh gọi tới đánh thức.
Nghe giọng điệu đáng thương kia, cô biết ngay nhất định cô bạn của mình lại vì chuyện của Trình Thù mà uống rượu làm loạn.
Cố Thanh Sương tối muộn lại phải ra ngoài một chuyến, giơ tay sờ sờ lên trán vẫn hơi nóng, cầm chiếc áo khoác lông lên quấn chặt lấy người rồi đi ra khỏi cửa.
Mắc mớ gì đến cuộc đời cô chứ, chuyện của cô đã đủ rắc rối, còn phải làm chuyên gia tư vấn tình cảm miễn phí như này nữa.
Khi đến phòng bao, Giang Điểm Huỳnh đã tự mình rót rất nhiều rượu, không ngờ Thẩm Tinh Độ cũng ở đây, anh ta vẫn mặc áo vest đen, quần tây đen, lười biếng ngồi trên ghế, ngậm mấy viên đá vào miệng, cắn giữa hai hàm răng, thậm chí còn không thèm an ủi người khác, khanh khách cười: “Có gì mà khóc…… Không phải cậu nói Trình Thù là vũ khí tốt sao? Cứ coi đó là đạn súng, lại còn miễn phí.”
Giang Điểm Huỳnh nghiến răng, gần như muốn cắn chết anh ta: “Cậu thì biết cái gì, đồ ngốc, đó là chân mệnh thiên tử của tôi!”
Thẩm Tinh Độ coi như không nghe thấy, khịt mũi, nhìn thấy Cố Thanh Sương đẩy cửa bước vào, vì vậy anh ta chỉ đơn giản nhờ cô phân xử: “Cô Cố, cậu ta một tháng ít nhất thất tình ba lần, cô nói xem đó là tình yêu nghiêm túc của cậu ta sao?”
Giang Điểm Huỳnh và Trình Thù chưa nói tới một mối quan hệ đứng đắn, nhiều lắm là từ mối quan hệ hàng xóm sang mối quan hệ bằng hữu.
Sau khi cô tham gia chương trình tạp kỹ tình yêu, người đại diện nhận thấy rằng không có gì xoay chuyển, nhiệt độ còn bị một cặp đôi hoa đán và ảnh đế cướp mất. Vì thế cũng không ép Giang Điểm Huỳnh tham gia mùa tiếp theo nữa.
Mà Giang Điểm Huỳnh vừa có thời gian lại đi quấn lấy Trình Thù, hai người không biết từ lúc nào mà củi khô đã bén lửa.
Trong xã hội ngày nay, dù xảy ra quan hệ thể xác giữa nam và nữ, không có nghĩa là bạn đã có danh phận.
Theo như Cố Thanh Sương biết, Giang Điểm Huỳnh và Trình Thù cả hai đều chưa ai ra khỏi tình trạng độc thân, mỗi tháng họ sẽ tìm nhau vài lần để giải quyết nhu cầu sinh lý nhưng chưa từng thực sự tiến đến một mối quan hệ nghiêm túc.
Giang Điểm Huỳnh nằm trên bàn vẻ mặt ủ rũ, rót hết rượu, giừo khuôn mặt cô giàn dụa nước mắt: “Mấy người nói xem…… nam nữ ở trên giường hoà hợp như vậy, tại sao xuống giường liền ngay lập tức trở nên vô tình, tớ có chỗ nào so ra kém người vợ cũ “bạch nguyệt quang” của anh ấy chứ!”
Cố Thanh Sương và Thẩm Tinh Độ hiếm khi ăn ý mà tự động liếc nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng khuyên cô ấy: “Nếu không được thì đừng liều mạng nữa.”
“Không được!”
Giang Điểm Huỳnh bày ra biểu cảm đánh cũng không chịu lùi, nắm chặt tay nói: “Một người đàn ông ôn nhu, hiền lành, biết săn sóc lại sống ngay thẳng, là mẫu người trăm năm khó gặp một lần. Nếu anh ấy thích kiểu chung tình với vợ cũ đến thế, sao mình không dụ anh ấy đi lấy giấy đăng ký kết hôn luôn nhỉ, sau đó ly hôn … Trở thành vợ cũ của anh ấy.”
Thẩm Tinh Độ nhướng mày: “Thế thì ông già nhà cậu sẽ đánh gãy đôi chân một trăm triệu tiền bảo hiểm của cậu.”
Cố Thanh Sương gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý rồi tiếp lời: “Sau đó thì coi như cậu không còn cơ hội làm siêu mẫu quốc tế nữa.”
Giang Điểm Huỳnh ngẩng đầu, nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu: “Vợ cũ của Trình Thù cứ lâu lâu lại đến tìm gặp anh ấy vì chuyện công việc, tớ mới nhịn không được mà cãi nhau với anh ấy, lần này tớ bỏ đi, anh ấy cũng không thèm gọi điện thoại tới…… Chẳng lẽ tớ cứ như vậy, không có cốt khí trở về tiếp tục làm bằng hữu với anh ấy tiếp hay sao?”
“……”
“……”
Giang Điểm Huỳnh lau nước mắt, khóc cũng không phải là cách, lại thay đổi chủ ý nói: “Vậy…… Coi như là chiến hữu đi, hai người ai có di động ở đây, giúp tớ gọi điện cho Trình Thù, nói là tớ ở bên ngoài uống say rồi, không nhớ đường về nhà……”
Đêm khuya.
Quán ăn cũng đóng cửa, đường xá vắng tanh, chỉ có gió lạnh buốt thấu xương thổi qua.
Cố Thanh Sương đỡ Giang Điểm Huỳnh đang say rượu ra ghế sau, sau đó nói với Thẩm Tinh Độ địa chỉ căn hộ, bảo anh lái xe đi trước.
Giang Điểm Huỳnh cũng không biết mình đã rót bao nhiêu rượu, nằm im trong vòng tay của Cố Thanh Sương không nhúc nhích, trong khi điều kiện đường xá ở trung tâm thành phố không tốt lắm, lại tắc đường, mất 40 phút sau mới đến nơi.
Dưới lầu căn chung cư.
Trình Thù mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt đứng dưới bóng đèn đường, đợi ở đây thì nhận được điện thoại, thấy xe đã tắt máy, anh chủ động đi tới băng ghế sau, cẩn thận ôm chặt Giang Điểm Huỳnh xuống xe.
Cố Thanh Sương cũng cùng xuống, đưa túi xách và điện thoại di động cho anh, khẽ cau mày nói: “Đây không phải là lần đầu tiên Điểm Điểm say như thế này, bất kể hai người định giải quyết mối quan hệ này như thế nào, Trình Thù, cậu ấy hiện tại nghe lời anh nhất, đừng để cậu ấy uống rượu như thế này nữa.”
Giang Điểm Huỳnh tính cách rộng rãi phóng khoáng, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bao bọc, vô lo vô nghĩ, cộng thêm điều kiện bản thân tốt, sự nghiệp người mẫu nổi tiếng thì thuận buồm xuôi gió, không chịu được chuyện quá suy sụp.
Duy chỉ với Trình Thù, là té ngã không biết bao nhiêu lần.
Trình Thù trong khóe mắt đè nặng cảm xúc, hiển nhiên cũng không vui khi thấy Giang Điểm Huỳnh uống say bí tỷ thế này, anh gật gật đầu, trước khi Cố Thanh Sương chuẩn bị lên xe, anh bình tĩnh nói: “Qua năm sau, Tuy Trầm sẽ mang Hạ Vân Tiệm về Tứ Thành…… Về Hạ gia điều dưỡng cơ thể.”
Theo ý định ban đầu của Hạ Ngữ Liễu, là ngay lập tức phải đem Hạ Vân Tiệm về nước, rất nhiều đội chuyên gia đã được mời tới.
Sau đó, Hạ Tuy Trầm cảm thấy anh trai ở lại New York chữa bệnh thì thích hợp hơn, không cho Hạ Ngữ Liễu đem người về Hạ gia, mà anh cũng gián tiếp tính toán, ở lại New York cùng anh trai chữa trị trong một năm.
Hiện tại Hạ Vân Tiệm đã gần như bình phục, ngoại trừ việc đi lại hơi bất tiện và phải sử dụng xe lăn ra, thì anh ấy không cần phải tiếp tục nằm im trên chiếc giường bệnh như trước nữa.
Những lời của Trình Thù đã tiết lộ một tín hiệu cho Cố Thanh Sương.
Hạ gia, sắp thay đổi.
Trong một đêm tĩnh lặng như vậy, Cố Thanh Sương quay mặt sang một bên với vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu nói: “Tôi biết, một năm này tôi vẫn cùng Hạ Tuy Trầm giữ liên lạc, chỉ là bận quá……”
Cô không thể tự ý đến New York, mà anh ở New York cũng không thể rời khỏi anh trai dù chỉ một khắc.
Hai người dường như đang ở trong một thế giới song song, tình cờ lại có thể kết nối.
Cố Thanh Sương không phải kiểu liều mạng để nhận đóng phim, gặp được kịch bản tốt đều sẽ suy xét rất kỹ trước khi ký xuống bản hợp đồng.
Lịch trình của cô đã trở nên bận rộn trong suốt 365 ngày, không một ngày nghỉ ngơi, ngay cả đội ngũ xung quanh cô cũng cực kì bận rộn.
Thậm chí, vợ của Lạc Nguyên đang mang thai đứa con thứ hai mà anh ta chỉ có thể tranh thủ chút thời gian rảnh trở về nửa nhày, sau đó lại bắt tay vào công việc không ngừng nghỉ, sợ có sai sót, cái gì cũng trực tiếp đốc thúc công việc của Cố Thanh Sương.
Vào một ngày cuối tuần của cuối năm, Cố Thanh Sương chuẩn bị đến thành phố tiếp theo để tham gia một sự kiện trang sức, mang theo quản lý cùng đoàn đội, mọi người đều đang đứng chờ ở sảnh chuẩn bị bay. Mùa đông khắc nghiệt đã chính thức ùa tới, trước đó hai ngày cô lại mặc lễ phục mỏng manh đi dự thảm đỏ nên bây giờ cơ thể có chút không được khoẻ. Cô khoác lên mình chiếc áo lông vũ màu trắng, lặng lẽ ngồi trên băng ghế chờ, giống như một chú chim cánh cụt nặng nề, đôi mắt xinh đẹp như sương mù, đang chậm rãi nhấp ngụm nước trong chiếc cốc giữ nhiệt của trẻ con.
Đối diện và bên cạnh, có hai cô gái trẻ đang trò chuyện cùng nhau, một người lấy điện thoại di động ra, xem nhưng bức hình từ bộ phim《 Bình Nhạc truyện 》, nói bằng giọng hâm mộ: “Khi Nhiếp Chính Vương của Thẩm Tinh Độ xuất hiện, tôi chỉ có một suy nghĩ rằng……nhan sắc đỉnh lưu và bình hoa nổi tiếng, kết hợp không biết là vị kim chủ giàu có hay nhà đầu tư nào đã làm nên bộ phim này.”
Một người khác lên tiếng: “Không ngờ nổi cả ra ngoài vòng đúng không, kỹ thuật diễn của Thẩm Tinh độ đáng khen ngợi, còn Cố Thanh Sương, tôi thấy cảnh nào cô ấy cũng tiếp chiêu được vị Dịch ảnh hậu kia.”
“Tạo hình của Cố Thanh Sương cũng quá xinh đẹp rồi, bộ trang phục cung đình màu xanh lam trong cảnh nhảy qua thành quả là mĩ miều, còn có chiếc áo khoác lụa đỏ cô ấy mặc khi đứng bên trong tấm rèm vô cùng lộng lẫy, đặc biệt là chiếc vòng ngọc trên cổ tay nõn nà, đánh bay hào quang của chính cung nương nương rồi….……”
“Huhuhu….thật thèm muốn cái nhan sắc của cô ấy mà, tôi không còn cách nào nhìn thẳng vào mấy bài đăng của anti fan kia, Cố Thanh Sương nghiêm túc với sự nghiệp như vậy, sao có thể rảnh rỗi đi yêu đương được cơ chứ!”
“Nghe nói Cố Thanh Sương lại vừa gia nhập một tổ làm phim, hình như vẫn là dòng phim cổ trang cung đình.”
“Tiên nữ lại vào đoàn phim, sắp tới còn có một bộ phim cung đình …… Cứu mạng! Ha ha ha ha hiện tại trên mạng đều gọi Cố Thanh Sương là sủng phi được yêu thích nhất trong làng giải trí, đều là từ bộ phim này.”
“Nghe nói Thẩm Tinh Độ và Cố Thanh Sương sẽ hợp tác lần thứ hai, hình như là một bộ phim ngọt sủng.”
“Thật hay giả vậy?”
……
“Giả.” Cố Thanh Sương đang thầm nói trong lòng, kéo mũ áo khoác lông vũ xuống một chút để che đi khuôn mặt xinh đẹp. Cách đó không xa, Lạc Nguyên lại mang nước ấm đến cho cô một lần nữa, anh ta cũng đeo khẩu trang vì sợ bị nhận ra: “Em có muốn uống thuốc cảm không?”
“Chỉ là cảm lạnh thông thường, uống nhiều nước ấm là ổn thôi.”
Cố Thanh Sương sợ uống thuốc trị cảm sẽ khiến tinh thần không được tỉnh táo, mà chỉ ngồi máy bay được có hai tiếng đồng hồ, xuống cái liền tức tốc phải đến địa điểm tổ chức sự kiện trang sức nên chỉ có thể cố chống cự thân thể.
Lạc Nguyên khuyên không được: “Vậy em cố nghỉ ngơi một chút.”
Cố Thanh Sương ở sân bay uống xong nước ấm, đúng giờ lên máy bay, toàn bộ quá trình đều rất âm thầm, không thu hút sự chú ý của người khác.
Bây giờ cô nhảy lên làm tiểu hoa tuyến đầu, trước mắt có lẽ chưa đoạt được ngôi vị ảnh hậu, nhưng có thể giành được những giải thưởng liên quan. Chỉ là đối thủ cạnh tranh đều không hề dễ thở. Ngoài Khương Nại được ông lớn trong vòng hậu thuẫn, còn có cả Trì Châu, tiểu hoa đán từng nổi tiếng khắp nơi vì tạo tin couple với ảnh đế.
Những người này đều là tiền bối đi trước, Cố Thanh Sương là người mới, theo như lời Lạc Nguyên thì là: “Không sao đâu, áo bông nhỏ, chúng ta cùng cố gắng, dựa vào gương mặt mà nổi tiếng. Bây giờ khắp các phố lớn ngõ nhỏ, đi đến đâu cũng có quảng cáo về bộ phim em diễn, dựa vào địa vị bây giờ của em trong giới, như vậy đã là rất nổi tiếng rồi, quốc dân độ rất cao.”
Cố Thanh Sương mỗi lần nghe anh ta gọi mình là áo bông nhỏ, đều tức giận trợn mắt: “Có thể đổi sang cách gọi ví von khác nghe bớt sởn da gà hơn được không?”
“Cây hái tiền?”
“……”
“Át chủ bài?”
“……”
“Vẫn là áo bông nhỏ nghe đỡ nhất, đừng để ý chi tiết, em nhìn xem các fan đều ở trên Weibo phất cờ hò reo sủng phi của chúng ta kìa.”
–
Trước đây, những bình luận trên Weibo của Cố Thanh Sương, nhiều nhất chính là cụm từ “bình hoa di động”, “mỹ nhân”, bây giờ chính là “sủng phi”, trời sinh có mệnh sủng phi, trang phục cổ trang mê người.
Vai diễn của Cố Thanh Sương là nhân vật nữ cường, ngũ quan tinh xảo, thân hình gầy gò nhưng lại có thể bộc phát năng lượng mạnh mẽ. Dù là yêu nữ có thể làm điên đảo chúng sinh hay một sủng phi đoan trang, mềm yếu của hoàng cung đều có thể khiến khán giả mãn nhãn, luôn có những cảm giác khác biệt.
Lạc Nguyên đã dồn hết mọi nỗ lực để bảo vệ cây hái tiền, bộ mặt của công ty, toàn bộ quá trình không chút sơ xuất, anh vừa là cha vừa là mẹ, cho nên giữa anh và áo bông nhỏ, cũng được gọi là tình cảm chân thật.
Sau khi kết thúc sự kiện trang sức, Cố Thanh Sương trả lại trang phục và trang sức cho thương hiệu, đồng thời từ chối lời đề nghị đi ăn tối của một CEO nào đó, kéo cơ thể mệt mỏi trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Vừa mới nằm lên giường, liền bị một cuộc điện thoại của Giang Điểm Huỳnh gọi tới đánh thức.
Nghe giọng điệu đáng thương kia, cô biết ngay nhất định cô bạn của mình lại vì chuyện của Trình Thù mà uống rượu làm loạn.
Cố Thanh Sương tối muộn lại phải ra ngoài một chuyến, giơ tay sờ sờ lên trán vẫn hơi nóng, cầm chiếc áo khoác lông lên quấn chặt lấy người rồi đi ra khỏi cửa.
Mắc mớ gì đến cuộc đời cô chứ, chuyện của cô đã đủ rắc rối, còn phải làm chuyên gia tư vấn tình cảm miễn phí như này nữa.
Khi đến phòng bao, Giang Điểm Huỳnh đã tự mình rót rất nhiều rượu, không ngờ Thẩm Tinh Độ cũng ở đây, anh ta vẫn mặc áo vest đen, quần tây đen, lười biếng ngồi trên ghế, ngậm mấy viên đá vào miệng, cắn giữa hai hàm răng, thậm chí còn không thèm an ủi người khác, khanh khách cười: “Có gì mà khóc…… Không phải cậu nói Trình Thù là vũ khí tốt sao? Cứ coi đó là đạn súng, lại còn miễn phí.”
Giang Điểm Huỳnh nghiến răng, gần như muốn cắn chết anh ta: “Cậu thì biết cái gì, đồ ngốc, đó là chân mệnh thiên tử của tôi!”
Thẩm Tinh Độ coi như không nghe thấy, khịt mũi, nhìn thấy Cố Thanh Sương đẩy cửa bước vào, vì vậy anh ta chỉ đơn giản nhờ cô phân xử: “Cô Cố, cậu ta một tháng ít nhất thất tình ba lần, cô nói xem đó là tình yêu nghiêm túc của cậu ta sao?”
Giang Điểm Huỳnh và Trình Thù chưa nói tới một mối quan hệ đứng đắn, nhiều lắm là từ mối quan hệ hàng xóm sang mối quan hệ bằng hữu.
Sau khi cô tham gia chương trình tạp kỹ tình yêu, người đại diện nhận thấy rằng không có gì xoay chuyển, nhiệt độ còn bị một cặp đôi hoa đán và ảnh đế cướp mất. Vì thế cũng không ép Giang Điểm Huỳnh tham gia mùa tiếp theo nữa.
Mà Giang Điểm Huỳnh vừa có thời gian lại đi quấn lấy Trình Thù, hai người không biết từ lúc nào mà củi khô đã bén lửa.
Trong xã hội ngày nay, dù xảy ra quan hệ thể xác giữa nam và nữ, không có nghĩa là bạn đã có danh phận.
Theo như Cố Thanh Sương biết, Giang Điểm Huỳnh và Trình Thù cả hai đều chưa ai ra khỏi tình trạng độc thân, mỗi tháng họ sẽ tìm nhau vài lần để giải quyết nhu cầu sinh lý nhưng chưa từng thực sự tiến đến một mối quan hệ nghiêm túc.
Giang Điểm Huỳnh nằm trên bàn vẻ mặt ủ rũ, rót hết rượu, giừo khuôn mặt cô giàn dụa nước mắt: “Mấy người nói xem…… nam nữ ở trên giường hoà hợp như vậy, tại sao xuống giường liền ngay lập tức trở nên vô tình, tớ có chỗ nào so ra kém người vợ cũ “bạch nguyệt quang” của anh ấy chứ!”
Cố Thanh Sương và Thẩm Tinh Độ hiếm khi ăn ý mà tự động liếc nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng khuyên cô ấy: “Nếu không được thì đừng liều mạng nữa.”
“Không được!”
Giang Điểm Huỳnh bày ra biểu cảm đánh cũng không chịu lùi, nắm chặt tay nói: “Một người đàn ông ôn nhu, hiền lành, biết săn sóc lại sống ngay thẳng, là mẫu người trăm năm khó gặp một lần. Nếu anh ấy thích kiểu chung tình với vợ cũ đến thế, sao mình không dụ anh ấy đi lấy giấy đăng ký kết hôn luôn nhỉ, sau đó ly hôn … Trở thành vợ cũ của anh ấy.”
Thẩm Tinh Độ nhướng mày: “Thế thì ông già nhà cậu sẽ đánh gãy đôi chân một trăm triệu tiền bảo hiểm của cậu.”
Cố Thanh Sương gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý rồi tiếp lời: “Sau đó thì coi như cậu không còn cơ hội làm siêu mẫu quốc tế nữa.”
Giang Điểm Huỳnh ngẩng đầu, nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu: “Vợ cũ của Trình Thù cứ lâu lâu lại đến tìm gặp anh ấy vì chuyện công việc, tớ mới nhịn không được mà cãi nhau với anh ấy, lần này tớ bỏ đi, anh ấy cũng không thèm gọi điện thoại tới…… Chẳng lẽ tớ cứ như vậy, không có cốt khí trở về tiếp tục làm bằng hữu với anh ấy tiếp hay sao?”
“……”
“……”
Giang Điểm Huỳnh lau nước mắt, khóc cũng không phải là cách, lại thay đổi chủ ý nói: “Vậy…… Coi như là chiến hữu đi, hai người ai có di động ở đây, giúp tớ gọi điện cho Trình Thù, nói là tớ ở bên ngoài uống say rồi, không nhớ đường về nhà……”
Đêm khuya.
Quán ăn cũng đóng cửa, đường xá vắng tanh, chỉ có gió lạnh buốt thấu xương thổi qua.
Cố Thanh Sương đỡ Giang Điểm Huỳnh đang say rượu ra ghế sau, sau đó nói với Thẩm Tinh Độ địa chỉ căn hộ, bảo anh lái xe đi trước.
Giang Điểm Huỳnh cũng không biết mình đã rót bao nhiêu rượu, nằm im trong vòng tay của Cố Thanh Sương không nhúc nhích, trong khi điều kiện đường xá ở trung tâm thành phố không tốt lắm, lại tắc đường, mất 40 phút sau mới đến nơi.
Dưới lầu căn chung cư.
Trình Thù mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt đứng dưới bóng đèn đường, đợi ở đây thì nhận được điện thoại, thấy xe đã tắt máy, anh chủ động đi tới băng ghế sau, cẩn thận ôm chặt Giang Điểm Huỳnh xuống xe.
Cố Thanh Sương cũng cùng xuống, đưa túi xách và điện thoại di động cho anh, khẽ cau mày nói: “Đây không phải là lần đầu tiên Điểm Điểm say như thế này, bất kể hai người định giải quyết mối quan hệ này như thế nào, Trình Thù, cậu ấy hiện tại nghe lời anh nhất, đừng để cậu ấy uống rượu như thế này nữa.”
Giang Điểm Huỳnh tính cách rộng rãi phóng khoáng, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bao bọc, vô lo vô nghĩ, cộng thêm điều kiện bản thân tốt, sự nghiệp người mẫu nổi tiếng thì thuận buồm xuôi gió, không chịu được chuyện quá suy sụp.
Duy chỉ với Trình Thù, là té ngã không biết bao nhiêu lần.
Trình Thù trong khóe mắt đè nặng cảm xúc, hiển nhiên cũng không vui khi thấy Giang Điểm Huỳnh uống say bí tỷ thế này, anh gật gật đầu, trước khi Cố Thanh Sương chuẩn bị lên xe, anh bình tĩnh nói: “Qua năm sau, Tuy Trầm sẽ mang Hạ Vân Tiệm về Tứ Thành…… Về Hạ gia điều dưỡng cơ thể.”
Theo ý định ban đầu của Hạ Ngữ Liễu, là ngay lập tức phải đem Hạ Vân Tiệm về nước, rất nhiều đội chuyên gia đã được mời tới.
Sau đó, Hạ Tuy Trầm cảm thấy anh trai ở lại New York chữa bệnh thì thích hợp hơn, không cho Hạ Ngữ Liễu đem người về Hạ gia, mà anh cũng gián tiếp tính toán, ở lại New York cùng anh trai chữa trị trong một năm.
Hiện tại Hạ Vân Tiệm đã gần như bình phục, ngoại trừ việc đi lại hơi bất tiện và phải sử dụng xe lăn ra, thì anh ấy không cần phải tiếp tục nằm im trên chiếc giường bệnh như trước nữa.
Những lời của Trình Thù đã tiết lộ một tín hiệu cho Cố Thanh Sương.
Hạ gia, sắp thay đổi.
Trong một đêm tĩnh lặng như vậy, Cố Thanh Sương quay mặt sang một bên với vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu nói: “Tôi biết, một năm này tôi vẫn cùng Hạ Tuy Trầm giữ liên lạc, chỉ là bận quá……”
Cô không thể tự ý đến New York, mà anh ở New York cũng không thể rời khỏi anh trai dù chỉ một khắc.
Hai người dường như đang ở trong một thế giới song song, tình cờ lại có thể kết nối.