Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê
Chương 99: Anh và em
Laura không chắc Caesar bắt đầu nghi ngờ cô từ khi nào. Cô cố gắng hồi tưởng lại cuộc trò chuyện tối nay giữa hai người, nhưng cảm giác như bị những chú cá nhỏ cắn vào da khi ngâm mình trong suối nước nóng khiến cô không thể tập trung suy nghĩ.
Caesar phát hiện cô đã hồi phục ký ức từ lúc nào?
Rõ ràng khi anh vừa về nhà, tất cả vẫn bình thường.
Phải chăng là từ khi Laura thiếu kiên nhẫn dò hỏi về bài diễn thuyết liên quan đến người Asti?
Hay chính từ lúc cô cố tình gài bẫy, ép Caesar nói ra những biệt danh cũ?
Laura không tài nào hiểu nổi.
Nước ấm bao trọn cơ thể cô, cánh tay của Caesar chắn ngang cổ khiến Laura buộc phải ngẩng cao đầu, trông chẳng khác nào một chú cá đang bị đè trên thớt chờ làm thịt. Không, cô không phải cá – cô là một chú thỏ dẻo dai, đủ sức tấn công ngược đại bàng.
Nhưng đôi môi ấm áp của Caesar đã chặn đứng mọi phản kháng từ "chú thỏ". Tựa như được đắm mình trong suối nước nóng giữa mùa đông, Laura nhắm mắt lại, tay thả lỏng, bấu lấy mái tóc bạc của Caesar.
Đồ biến thái.
Hương thơm từ hoa nhài trên bàn lan tỏa trong không khí. Caesar, người vừa bị "bắn phá" bởi mùi hương ấy, cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay đang ghì chặt lấy Laura. Anh đứng dậy, chạm nhẹ lên môi cô rồi tiếp tục vuốt thẳng từng ngón tay đang run rẩy của cô, từng ngón một.
"Vui đến thế à?" Caesar hôn lên lọn tóc vàng bên tai cô, khẽ cười nói, "Chia một chút niềm vui cho anh được không?"
Laura đáp, "Muốn thì tự lấy đi."
Bàn tay to lớn của Caesar phủ lên tay Laura, đan chặt từng ngón tay vào nhau. Anh thì thầm, "Chúc mừng em, cô sơn ca dũng cảm, em đã vượt qua màn đêm."
Laura nhìn Caesar, ánh mắt lạc lối trong giây lát.
Những lọn tóc vàng bên trán cô đã thấm đẫm mồ hôi. Laura thở hổn hển, trái tim đập dồn dập như tiếng trống trận.
"Em đang sợ gì?" Caesar nhìn sâu vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi.
"Nỗi ám ảnh của em có liên quan đến anh không? Hay liên quan đến đức tin của em?"
Laura nói, "Câm miệng."
Thật ra cô đã kiệt sức, nhưng câu nói ấy vẫn được thốt ra với tất cả ý chí còn sót lại.
Caesar cúi xuống, để lại một nụ hôn nhẹ bên tai cô.
"Đó cũng là nỗi ám ảnh của anh, Laura," Caesar nói, "Điều khiến anh hối hận nhất chính là tự cho mình đúng, ra lệnh truy sát em."
Ngực của Laura phập phồng dữ dội. Cô mở to mắt, nhìn thẳng vào gương mặt Caesar.
Ngay lúc này, anh đã tự bóc trần mọi yếu điểm của mình, không chút ngần ngại bày ra trước mặt Laura.
Caesar chạm vào vết thương trên vai cô – một vết đạn đã lành nhưng vẫn để lại sẹo.
Đó là vết thương mà Caesar gián tiếp gây ra.
Phát súng Laura bắn chỉ cách tim anh một chút. Nhưng vết sẹo trên vai cô cũng như khắc sâu trong lòng Caesar một nỗi đau khác.
Chính từ lúc đó, Caesar đã quyết tâm đưa vấn đề dân tộc lên hàng đầu trong các kế hoạch cải cách.
Không thể tiếp tục chờ đợi.
Đã đến lúc không thể trì hoãn nữa.
"Khi màn đêm trôi qua," Caesar nói, "Sẽ đến lượt anh vượt qua sơn ca."
Anh nắm lấy tay Laura, nhìn sâu vào mắt cô, "Em không cần phản bội đức tin của mình, chúng ta có thể hòa quyện với nhau."
Phải.
Đức tin của chúng ta không xung đột.
Mục tiêu của chúng ta không mâu thuẫn.
Chỉ cần thời gian.
Anh sẽ cố gắng rút ngắn khoảng thời gian ấy.
Đừng lo lắng.
Đừng sợ hãi.
Đừng từ chối.
Hãy thả lỏng.
Anh và em sẽ cùng nhau chạm đến đỉnh cao của lý tưởng.
Không ai vô tội sẽ bị hy sinh.
Không người lương thiện nào sẽ bị tổn thương thêm nữa.
Dù sao, bài phát biểu bất ngờ của Caesar nhân dịp năm mới cũng gây ra một cơn chấn động không nhỏ.
Các thành viên nội các, Thượng Hạ viện đều nhất trí. Đảng cầm quyền, vốn là do nhà Salieri chống lưng, hoàn toàn không phản đối. Còn các đảng đối lập, sau khi cân nhắc lợi ích, cũng âm thầm giữ im lặng.
Vấn đề dân tộc từ lâu đã là rào cản cho việc mở rộng ảnh hưởng quốc tế của Đế quốc, chẳng khác nào hệ thống phân chia đẳng cấp ở một quốc gia khác. Nguồn nhân tài chảy máu, di cư, cộng thêm những rào cản từ đẳng cấp khiến năng suất bị kìm hãm...
Không ai biết Caesar đã nói gì với Nữ hoàng. Dù vai trò của hoàng gia ngày nay chỉ mang tính biểu tượng, nhưng hiếm khi Nữ hoàng công khai tuyên bố ủng hộ gỡ bỏ các hạn chế đối với người Asti như lần này.
Tháng Một, người Asti được cấp thẻ ID công dân bình thường, thay vì "thẻ định danh dân tộc Asti" trước đây. Họ được hưởng bảo hiểm y tế, lương hưu và các khoản an sinh xã hội như mọi công dân khác.
Tháng Hai, 24 trường công lập trên toàn quốc thông báo tiếp nhận học sinh Asti, cho phép họ tự do chọn ngành học.
Tháng Ba, 637 doanh nghiệp tự nguyện khởi động "Kế hoạch hỗ trợ", đào tạo miễn phí và tuyển dụng hơn 20.709 người Asti.
Tháng Tư.
Mùa xuân lan tỏa khắp Đế quốc. Mùa hè chưa kịp đến.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớn. Cuốn sách đọc dở bị vứt hờ trên thảm.
Laura nằm sấp trên giường, chân vắt vẻo, đọc bức thư Herman gửi.
Caesar và Herman đã đạt được một thỏa thuận tạm thời. Caesar sẽ không can thiệp vào lực lượng phản kháng, với điều kiện họ phải giữ ổn định trong năm năm, không để xảy ra bất kỳ sự kiện đổ máu hay xung đột nào.
Nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, Caesar hứa rằng sau năm năm sẽ chính thức hợp pháp hóa lực lượng phản kháng, biến họ thành một phần của quân đội quốc gia.
Họ sẽ được nhận lương, quyền lợi, phúc lợi ngang bằng. Có đồng phục và vũ khí tiêu chuẩn, chủ yếu đảm nhiệm việc xử lý các mối đe dọa bạo lực từ chính người Asti cực đoan.
Laura không biết hai người đàn ông đã tranh cãi bao nhiêu để đạt được thỏa thuận này. Nhưng rõ ràng, đa số người Asti chỉ muốn được sống như những con người bình thường.
Nhưng...
Laura vén tóc mai ra sau tai, nhìn vào đống tài liệu trải khắp sàn nhà. Cô nhắm mắt lại, hồi tưởng những chi tiết nhỏ nhặt trước đây.
Đến giờ cô vẫn chưa tìm ra kẻ đã ra lệnh cho cô "giết Caesar".
Không phải lần trước.
Mà là lần đánh cắp kế hoạch số hai.
Hôm qua, Laura vừa đi thăm Kaines. Sau thời gian dài bị giam cầm trong hầm ngục kín không ánh sáng, không khái niệm về thời gian, cuối cùng anh ta đã được chuyển đến một nhà giam mới.
Sự cô lập trong bóng tối quá lâu đã khiến Kaines có phần trì trệ trong tư duy, nhưng khi Laura gặp anh, anh vẫn giữ dáng vẻ rụt rè như một kỹ sư chăm chỉ ngày nào. Anh mặc một chiếc áo mỏng, đeo kính, trên tay và cánh tay là những vết sẹo rõ ràng sau phẫu thuật. Tóc anh không được ai chăm sóc, xù xì, lộn xộn.
Nhưng Laura sẽ không để bản thân bị đánh lừa nữa.
Hai người bị ngăn cách bởi một lớp kính cường lực, bên trong có dòng điện cao áp. Chỉ có tại vị trí cố định mới có thể nói chuyện qua hệ thống phát thanh.
Laura gọi tên anh, "Kaines."
Kaines nhìn chằm chằm vào Laura, nhưng thay vì quan tâm về việc có ai đó đến nói chuyện với mình, sự chú ý của anh lại tập trung vào một khía cạnh khác, "Não bộ của cô đã hồi phục? Thật không thể tin được."
Đôi mắt anh tràn ngập sự thán phục. Dù đôi tay anh đã qua phẫu thuật nhưng không thể thực hiện được những thao tác tinh vi như trước, tinh thần và thể xác bị tổn thương nặng nề. Nhưng khi gặp Laura, anh dường như quên hết những điều đó.
Anh không thể rời mắt khỏi cô, trong ánh mắt chỉ có sự tôn sùng, "Không hổ danh là tác phẩm của Dolores."
Kaines liên tục nhấn mạnh điều này, tác phẩm của Dolores, một thí nghiệm vĩ đại. Trong mắt anh, chẳng có vấn đề về chủng tộc, chỉ có khoa học.
Laura hơi nghiêng người về phía trước, cô nhìn chằm chằm vào Kaines và hỏi, "Anh có muốn quay lại làm việc trong viện nghiên cứu không? Một công việc hợp pháp, được phép?"
Kaines không trả lời ngay mà hỏi lại, "Cô muốn gì từ tôi?"
"Tôi muốn bí mật và cả mạng sống của cha anh—Robert," Laura đáp. "Anh có đồng ý trao đổi không?"
*
Việc thực hiện các chính sách mới đang gặp một số cản trở. Bất kỳ chính sách nào có xuất phát điểm tốt, khi triển khai qua nhiều tầng lớp, đều sẽ gặp những trở ngại không lường trước được.
Hiện tại, người đang lợi dụng quan hệ để cản trở khắp nơi chính là Bộ trưởng bộ Giáo dục, Robert.
Dù đã ký phê duyệt điều luật cho phép học sinh Asti được nhập học, nhưng Robert, cùng với một vài quan chức ngành giáo dục khác, vẫn không mấy lạc quan. Họ từ chối xóa bỏ hoặc chỉnh sửa những đoạn văn mang tính phân biệt chủng tộc trong sách giáo khoa lịch sử. Ngay cả khi có sự can thiệp mạnh mẽ, họ vẫn cố kéo dài thời gian kiểm duyệt, viện đủ loại lý do để trì hoãn, không chịu thông qua.
Caesar rất rõ vai trò quan trọng của giáo dục quốc dân và môi trường sống.
Dưới sự thúc đẩy của gia tộc Salieri, một nhóm người Asti hiện đang được đào tạo làm người mẫu quảng cáo. Trễ nhất là tháng sau, hình ảnh người mẫu Asti sẽ xuất hiện trên các biển quảng cáo của những trung tâm thương mại lớn trong Đế quốc.
Xóa bỏ sự phân biệt chủng tộc không thể chỉ bằng khẩu hiệu. Đó là một hành trình dài.
*
Caesar vừa kết thúc một ngày làm việc, chưa kịp gặp Laura đã bị Công tước Salieri gọi vào phòng.
Không chỉ có Công tước Salieri, phu nhân Salieri cũng ở đó.
Phu nhân đang bế Antonio—cậu bé với mái tóc vàng rực rỡ và đôi mắt tím. Cậu cười khúc khích, đưa tay về phía phu nhân. Nhưng gương mặt của phu nhân lại đầy vẻ không vui.
Caesar hơi cau mày, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Công tước Salieri nói, "Tất cả chúng ta đã bị kẻ Asti đáng khinh kia lừa gạt."
Caesar: "?"
Trước khi anh kịp hỏi thêm, giọng nói vui vẻ của Laura vang lên, "Ồ, sao mọi người đều ở đây thế này? Hôm nay là ngày đặc biệt à?"
Chưa kịp quay đầu, Caesar đã bị Laura ôm từ sau lưng. Cô áp đầu vào lưng anh, thân thiết cọ qua cọ lại vài lần.
Cô nói, "Caesar Caesar, hôm nay có mua kem ngon cho em không?"
Công tước Salieri tức giận gầm lên, "Kem ngon cái gì mà kem!?"
Gương mặt ông đầy vẻ bực bội sau khi bị lừa dối. Trong cơn thịnh nộ, ông ném một bản báo cáo xét nghiệm DNA xuống trước mặt Caesar, nói, "Con đã biết Antonio không phải con của mình từ lâu rồi, đúng không? Chỉ để giữ mạng sống cho cô ta, con cũng dám nói dối thế này?"
Sự thật đã bại lộ.
Công tước Salieri vì thấy đứa trẻ ngày càng lớn mà không giống Caesar nên đã sinh nghi. Ông đặc biệt yêu cầu làm lại xét nghiệm DNA. Quả nhiên, Antonio không phải con của Caesar.
Caesar không hề nhúc nhích, còn Laura thì vẫn tiếp tục bám lấy anh, kéo nhẹ áo anh, ra hiệu anh nhìn phu nhân Salieri ở bên kia.
Phu nhân Salieri bế Antonio, rõ ràng cũng rất bối rối, không biết phải xử lý đứa trẻ này thế nào.
Sau một hồi im lặng, phu nhân quay sang Laura, nói, "Con nên hiểu rằng, chúng ta không phải không chấp nhận con. Nhưng chúng ta không thể chấp nhận việc con và một kẻ hèn kém khác sinh ra một đứa trẻ rồi giả mạo dòng máu của gia tộc Salieri."
"Thưa mẹ," Caesar cắt ngang, giọng điềm tĩnh, "Đứa trẻ này thực sự không phải con của con."
Laura ló đầu ra, vui vẻ đáp, "Đúng đúng, sinh con đã đủ đau rồi, đừng hỏi ai là cha đứa trẻ nữa—"
"Câm miệng!" Công tước Salieri đã giận đến mất cả phong độ quý tộc, gầm lên, "Ta biết ngay nó là con hoang. Nhưng cái tên đàn ông khốn nạn kia là ai—"
"Xin hãy bình tĩnh," Caesar ngắt lời, giọng trầm ổn, "Cha của đứa trẻ, chính là người."
Công tước Salieri và phu nhân Salieri sững sờ. Caesar tiếp tục, "Mẹ của nó, về mặt di truyền, là bà Dolores quá cố."
"Nói đơn giản hơn, đây là em trai ruột của con và Laura."
Caesar phát hiện cô đã hồi phục ký ức từ lúc nào?
Rõ ràng khi anh vừa về nhà, tất cả vẫn bình thường.
Phải chăng là từ khi Laura thiếu kiên nhẫn dò hỏi về bài diễn thuyết liên quan đến người Asti?
Hay chính từ lúc cô cố tình gài bẫy, ép Caesar nói ra những biệt danh cũ?
Laura không tài nào hiểu nổi.
Nước ấm bao trọn cơ thể cô, cánh tay của Caesar chắn ngang cổ khiến Laura buộc phải ngẩng cao đầu, trông chẳng khác nào một chú cá đang bị đè trên thớt chờ làm thịt. Không, cô không phải cá – cô là một chú thỏ dẻo dai, đủ sức tấn công ngược đại bàng.
Nhưng đôi môi ấm áp của Caesar đã chặn đứng mọi phản kháng từ "chú thỏ". Tựa như được đắm mình trong suối nước nóng giữa mùa đông, Laura nhắm mắt lại, tay thả lỏng, bấu lấy mái tóc bạc của Caesar.
Đồ biến thái.
Hương thơm từ hoa nhài trên bàn lan tỏa trong không khí. Caesar, người vừa bị "bắn phá" bởi mùi hương ấy, cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay đang ghì chặt lấy Laura. Anh đứng dậy, chạm nhẹ lên môi cô rồi tiếp tục vuốt thẳng từng ngón tay đang run rẩy của cô, từng ngón một.
"Vui đến thế à?" Caesar hôn lên lọn tóc vàng bên tai cô, khẽ cười nói, "Chia một chút niềm vui cho anh được không?"
Laura đáp, "Muốn thì tự lấy đi."
Bàn tay to lớn của Caesar phủ lên tay Laura, đan chặt từng ngón tay vào nhau. Anh thì thầm, "Chúc mừng em, cô sơn ca dũng cảm, em đã vượt qua màn đêm."
Laura nhìn Caesar, ánh mắt lạc lối trong giây lát.
Những lọn tóc vàng bên trán cô đã thấm đẫm mồ hôi. Laura thở hổn hển, trái tim đập dồn dập như tiếng trống trận.
"Em đang sợ gì?" Caesar nhìn sâu vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi.
"Nỗi ám ảnh của em có liên quan đến anh không? Hay liên quan đến đức tin của em?"
Laura nói, "Câm miệng."
Thật ra cô đã kiệt sức, nhưng câu nói ấy vẫn được thốt ra với tất cả ý chí còn sót lại.
Caesar cúi xuống, để lại một nụ hôn nhẹ bên tai cô.
"Đó cũng là nỗi ám ảnh của anh, Laura," Caesar nói, "Điều khiến anh hối hận nhất chính là tự cho mình đúng, ra lệnh truy sát em."
Ngực của Laura phập phồng dữ dội. Cô mở to mắt, nhìn thẳng vào gương mặt Caesar.
Ngay lúc này, anh đã tự bóc trần mọi yếu điểm của mình, không chút ngần ngại bày ra trước mặt Laura.
Caesar chạm vào vết thương trên vai cô – một vết đạn đã lành nhưng vẫn để lại sẹo.
Đó là vết thương mà Caesar gián tiếp gây ra.
Phát súng Laura bắn chỉ cách tim anh một chút. Nhưng vết sẹo trên vai cô cũng như khắc sâu trong lòng Caesar một nỗi đau khác.
Chính từ lúc đó, Caesar đã quyết tâm đưa vấn đề dân tộc lên hàng đầu trong các kế hoạch cải cách.
Không thể tiếp tục chờ đợi.
Đã đến lúc không thể trì hoãn nữa.
"Khi màn đêm trôi qua," Caesar nói, "Sẽ đến lượt anh vượt qua sơn ca."
Anh nắm lấy tay Laura, nhìn sâu vào mắt cô, "Em không cần phản bội đức tin của mình, chúng ta có thể hòa quyện với nhau."
Phải.
Đức tin của chúng ta không xung đột.
Mục tiêu của chúng ta không mâu thuẫn.
Chỉ cần thời gian.
Anh sẽ cố gắng rút ngắn khoảng thời gian ấy.
Đừng lo lắng.
Đừng sợ hãi.
Đừng từ chối.
Hãy thả lỏng.
Anh và em sẽ cùng nhau chạm đến đỉnh cao của lý tưởng.
Không ai vô tội sẽ bị hy sinh.
Không người lương thiện nào sẽ bị tổn thương thêm nữa.
Dù sao, bài phát biểu bất ngờ của Caesar nhân dịp năm mới cũng gây ra một cơn chấn động không nhỏ.
Các thành viên nội các, Thượng Hạ viện đều nhất trí. Đảng cầm quyền, vốn là do nhà Salieri chống lưng, hoàn toàn không phản đối. Còn các đảng đối lập, sau khi cân nhắc lợi ích, cũng âm thầm giữ im lặng.
Vấn đề dân tộc từ lâu đã là rào cản cho việc mở rộng ảnh hưởng quốc tế của Đế quốc, chẳng khác nào hệ thống phân chia đẳng cấp ở một quốc gia khác. Nguồn nhân tài chảy máu, di cư, cộng thêm những rào cản từ đẳng cấp khiến năng suất bị kìm hãm...
Không ai biết Caesar đã nói gì với Nữ hoàng. Dù vai trò của hoàng gia ngày nay chỉ mang tính biểu tượng, nhưng hiếm khi Nữ hoàng công khai tuyên bố ủng hộ gỡ bỏ các hạn chế đối với người Asti như lần này.
Tháng Một, người Asti được cấp thẻ ID công dân bình thường, thay vì "thẻ định danh dân tộc Asti" trước đây. Họ được hưởng bảo hiểm y tế, lương hưu và các khoản an sinh xã hội như mọi công dân khác.
Tháng Hai, 24 trường công lập trên toàn quốc thông báo tiếp nhận học sinh Asti, cho phép họ tự do chọn ngành học.
Tháng Ba, 637 doanh nghiệp tự nguyện khởi động "Kế hoạch hỗ trợ", đào tạo miễn phí và tuyển dụng hơn 20.709 người Asti.
Tháng Tư.
Mùa xuân lan tỏa khắp Đế quốc. Mùa hè chưa kịp đến.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớn. Cuốn sách đọc dở bị vứt hờ trên thảm.
Laura nằm sấp trên giường, chân vắt vẻo, đọc bức thư Herman gửi.
Caesar và Herman đã đạt được một thỏa thuận tạm thời. Caesar sẽ không can thiệp vào lực lượng phản kháng, với điều kiện họ phải giữ ổn định trong năm năm, không để xảy ra bất kỳ sự kiện đổ máu hay xung đột nào.
Nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, Caesar hứa rằng sau năm năm sẽ chính thức hợp pháp hóa lực lượng phản kháng, biến họ thành một phần của quân đội quốc gia.
Họ sẽ được nhận lương, quyền lợi, phúc lợi ngang bằng. Có đồng phục và vũ khí tiêu chuẩn, chủ yếu đảm nhiệm việc xử lý các mối đe dọa bạo lực từ chính người Asti cực đoan.
Laura không biết hai người đàn ông đã tranh cãi bao nhiêu để đạt được thỏa thuận này. Nhưng rõ ràng, đa số người Asti chỉ muốn được sống như những con người bình thường.
Nhưng...
Laura vén tóc mai ra sau tai, nhìn vào đống tài liệu trải khắp sàn nhà. Cô nhắm mắt lại, hồi tưởng những chi tiết nhỏ nhặt trước đây.
Đến giờ cô vẫn chưa tìm ra kẻ đã ra lệnh cho cô "giết Caesar".
Không phải lần trước.
Mà là lần đánh cắp kế hoạch số hai.
Hôm qua, Laura vừa đi thăm Kaines. Sau thời gian dài bị giam cầm trong hầm ngục kín không ánh sáng, không khái niệm về thời gian, cuối cùng anh ta đã được chuyển đến một nhà giam mới.
Sự cô lập trong bóng tối quá lâu đã khiến Kaines có phần trì trệ trong tư duy, nhưng khi Laura gặp anh, anh vẫn giữ dáng vẻ rụt rè như một kỹ sư chăm chỉ ngày nào. Anh mặc một chiếc áo mỏng, đeo kính, trên tay và cánh tay là những vết sẹo rõ ràng sau phẫu thuật. Tóc anh không được ai chăm sóc, xù xì, lộn xộn.
Nhưng Laura sẽ không để bản thân bị đánh lừa nữa.
Hai người bị ngăn cách bởi một lớp kính cường lực, bên trong có dòng điện cao áp. Chỉ có tại vị trí cố định mới có thể nói chuyện qua hệ thống phát thanh.
Laura gọi tên anh, "Kaines."
Kaines nhìn chằm chằm vào Laura, nhưng thay vì quan tâm về việc có ai đó đến nói chuyện với mình, sự chú ý của anh lại tập trung vào một khía cạnh khác, "Não bộ của cô đã hồi phục? Thật không thể tin được."
Đôi mắt anh tràn ngập sự thán phục. Dù đôi tay anh đã qua phẫu thuật nhưng không thể thực hiện được những thao tác tinh vi như trước, tinh thần và thể xác bị tổn thương nặng nề. Nhưng khi gặp Laura, anh dường như quên hết những điều đó.
Anh không thể rời mắt khỏi cô, trong ánh mắt chỉ có sự tôn sùng, "Không hổ danh là tác phẩm của Dolores."
Kaines liên tục nhấn mạnh điều này, tác phẩm của Dolores, một thí nghiệm vĩ đại. Trong mắt anh, chẳng có vấn đề về chủng tộc, chỉ có khoa học.
Laura hơi nghiêng người về phía trước, cô nhìn chằm chằm vào Kaines và hỏi, "Anh có muốn quay lại làm việc trong viện nghiên cứu không? Một công việc hợp pháp, được phép?"
Kaines không trả lời ngay mà hỏi lại, "Cô muốn gì từ tôi?"
"Tôi muốn bí mật và cả mạng sống của cha anh—Robert," Laura đáp. "Anh có đồng ý trao đổi không?"
*
Việc thực hiện các chính sách mới đang gặp một số cản trở. Bất kỳ chính sách nào có xuất phát điểm tốt, khi triển khai qua nhiều tầng lớp, đều sẽ gặp những trở ngại không lường trước được.
Hiện tại, người đang lợi dụng quan hệ để cản trở khắp nơi chính là Bộ trưởng bộ Giáo dục, Robert.
Dù đã ký phê duyệt điều luật cho phép học sinh Asti được nhập học, nhưng Robert, cùng với một vài quan chức ngành giáo dục khác, vẫn không mấy lạc quan. Họ từ chối xóa bỏ hoặc chỉnh sửa những đoạn văn mang tính phân biệt chủng tộc trong sách giáo khoa lịch sử. Ngay cả khi có sự can thiệp mạnh mẽ, họ vẫn cố kéo dài thời gian kiểm duyệt, viện đủ loại lý do để trì hoãn, không chịu thông qua.
Caesar rất rõ vai trò quan trọng của giáo dục quốc dân và môi trường sống.
Dưới sự thúc đẩy của gia tộc Salieri, một nhóm người Asti hiện đang được đào tạo làm người mẫu quảng cáo. Trễ nhất là tháng sau, hình ảnh người mẫu Asti sẽ xuất hiện trên các biển quảng cáo của những trung tâm thương mại lớn trong Đế quốc.
Xóa bỏ sự phân biệt chủng tộc không thể chỉ bằng khẩu hiệu. Đó là một hành trình dài.
*
Caesar vừa kết thúc một ngày làm việc, chưa kịp gặp Laura đã bị Công tước Salieri gọi vào phòng.
Không chỉ có Công tước Salieri, phu nhân Salieri cũng ở đó.
Phu nhân đang bế Antonio—cậu bé với mái tóc vàng rực rỡ và đôi mắt tím. Cậu cười khúc khích, đưa tay về phía phu nhân. Nhưng gương mặt của phu nhân lại đầy vẻ không vui.
Caesar hơi cau mày, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Công tước Salieri nói, "Tất cả chúng ta đã bị kẻ Asti đáng khinh kia lừa gạt."
Caesar: "?"
Trước khi anh kịp hỏi thêm, giọng nói vui vẻ của Laura vang lên, "Ồ, sao mọi người đều ở đây thế này? Hôm nay là ngày đặc biệt à?"
Chưa kịp quay đầu, Caesar đã bị Laura ôm từ sau lưng. Cô áp đầu vào lưng anh, thân thiết cọ qua cọ lại vài lần.
Cô nói, "Caesar Caesar, hôm nay có mua kem ngon cho em không?"
Công tước Salieri tức giận gầm lên, "Kem ngon cái gì mà kem!?"
Gương mặt ông đầy vẻ bực bội sau khi bị lừa dối. Trong cơn thịnh nộ, ông ném một bản báo cáo xét nghiệm DNA xuống trước mặt Caesar, nói, "Con đã biết Antonio không phải con của mình từ lâu rồi, đúng không? Chỉ để giữ mạng sống cho cô ta, con cũng dám nói dối thế này?"
Sự thật đã bại lộ.
Công tước Salieri vì thấy đứa trẻ ngày càng lớn mà không giống Caesar nên đã sinh nghi. Ông đặc biệt yêu cầu làm lại xét nghiệm DNA. Quả nhiên, Antonio không phải con của Caesar.
Caesar không hề nhúc nhích, còn Laura thì vẫn tiếp tục bám lấy anh, kéo nhẹ áo anh, ra hiệu anh nhìn phu nhân Salieri ở bên kia.
Phu nhân Salieri bế Antonio, rõ ràng cũng rất bối rối, không biết phải xử lý đứa trẻ này thế nào.
Sau một hồi im lặng, phu nhân quay sang Laura, nói, "Con nên hiểu rằng, chúng ta không phải không chấp nhận con. Nhưng chúng ta không thể chấp nhận việc con và một kẻ hèn kém khác sinh ra một đứa trẻ rồi giả mạo dòng máu của gia tộc Salieri."
"Thưa mẹ," Caesar cắt ngang, giọng điềm tĩnh, "Đứa trẻ này thực sự không phải con của con."
Laura ló đầu ra, vui vẻ đáp, "Đúng đúng, sinh con đã đủ đau rồi, đừng hỏi ai là cha đứa trẻ nữa—"
"Câm miệng!" Công tước Salieri đã giận đến mất cả phong độ quý tộc, gầm lên, "Ta biết ngay nó là con hoang. Nhưng cái tên đàn ông khốn nạn kia là ai—"
"Xin hãy bình tĩnh," Caesar ngắt lời, giọng trầm ổn, "Cha của đứa trẻ, chính là người."
Công tước Salieri và phu nhân Salieri sững sờ. Caesar tiếp tục, "Mẹ của nó, về mặt di truyền, là bà Dolores quá cố."
"Nói đơn giản hơn, đây là em trai ruột của con và Laura."