Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê
Chương 58: Nếu chưa từng nhìn thấy mặt trời
Laura chuẩn bị kỹ lưỡng, cứ ngỡ mình có thể tìm được một Alpha để tạm thời đánh dấu, vượt qua giai đoạn phát nhiệt đầy khó khăn.
Đáng buồn thay, bác sĩ nhắc nhở cô rằng do vấn đề thể trạng – chỉ trong một năm, Laura đã trải qua hai ca phẫu thuật lớn. Vì lý do an toàn, bác sĩ khuyên cô nên tiếp tục dựa vào thuốc ức chế, ít nhất là ba lần nữa.
Nhưng giờ thì mọi thứ dễ dàng hơn nhiều. Với việc đã xóa bỏ dấu vết, Laura không cần những loại thuốc ức chế đắt tiền nữa. Thuốc rẻ nhất trong hiệu thuốc giờ cũng đủ dùng, thậm chí đã được đưa vào hệ thống bảo hiểm y tế, phần lớn chi phí có thể được hoàn trả.
Trong ba ngày sau khi xóa dấu, Laura vẫn chọn ở lại bệnh viện để theo dõi.
Cô có thể tiết kiệm tiền ở những khoản khác, nhưng không thể qua loa với sức khỏe của mình.
Laura không muốn cơ thể xảy ra bất kỳ vấn đề nào nữa.
Người phụ nữ cùng phòng với Laura thì không được bình tĩnh như vậy. Khuyết tật trí tuệ bẩm sinh khiến cô ấy không buồn lâu vì bất kỳ chuyện gì, nhưng cơn sốt cao và đau đớn sau khi xóa dấu khiến cô ấy khóc ngày đêm. Có lẽ dáng vẻ khóc lóc của người phụ nữ ấy làm Laura nhớ đến Ollie, nên nhiều lần, cô đã dỗ dành người phụ nữ ấy ngủ trước khi y tá đến, thậm chí còn dán miếng hạ sốt cho cô ấy.
Laura không biết giờ Ollie sống ra sao. Những tin tức về Đế quốc, cô chỉ có thể đọc qua các bản tin trên các ứng dụng lớn.
Kế hoạch số hai không tàn khốc như Laura từng tưởng tượng.
Nếu chỉ xem tin tức từ phía Đế quốc, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường. Trong các bản tin tuyên truyền, họ vẫn nói rằng người Asti rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, và bày tỏ lòng biết ơn đối với Thủ tướng và các quan chức nội các mới...
Laura có thể xem tin tức từ các nơi khác và cũng có thể nhờ Julie – người vẫn thực hiện nhiệm vụ bí mật trong nước – xác nhận thông tin.
Trong Đế quốc, từ khi lên nắm quyền, Caesar chưa bao giờ ngừng truy bắt những phần tử bạo lực gây ra khủng hoảng.
Nhưng anh cũng không tiếp tục áp đặt các biện pháp kiểm soát nghiêm ngặt hơn với người Asti vô tội – thậm chí, một đạo luật mới còn được ban hành, tạo cơ hội việc làm cho một số người Asti, cho phép họ làm việc tại các cơ sở do chính phủ thành lập như tiệm hoa, và người dân bình thường cũng có thể thuê họ.
Một số rất ít người Asti tìm được công việc mới theo cách này. Dẫu vậy, do ảnh hưởng của các sự kiện bạo lực trước đây, phần lớn công dân vẫn giữ thành kiến sâu sắc đối với chủng tộc này.
Thành kiến không bao giờ có thể xóa bỏ bằng cách giết một hay hai người.
Xóa bỏ thành kiến, không thể dựa vào máu chảy.
Laura ngồi trên giường, lúc này vẫn còn bị sốt nhẹ. Ngoài trời tuyết trắng rơi không ngừng. Cô bóc một quả cam và từ từ ăn, vừa lắng nghe tiếng ti vi, vừa đọc sách.
Trên ti vi phát bản tin hàng ngày, tổ chức nhân quyền quốc tế đang phỏng vấn bộ trưởng bộ Ngoại giao Đế quốc. Laura nhận ra người đàn ông trung niên có vẻ mặt hiền từ ấy.
Khi Laura vẫy khăn tay của Caesar và tuyên bố mình đang mang thai đứa con của anh, chính người đàn ông này là người đầu tiên đứng ra chúc phúc cho cô.
Ông ấy còn lén nói với Laura rằng ông hy vọng sớm được nhìn thấy "kết tinh tình yêu" của cô và Caesar. Ông nghĩ rằng điều này có thể trở thành một ví dụ điển hình, giúp kêu gọi mọi người loại bỏ sự phân biệt chủng tộc.
Laura không dám nói với ông rằng cô đã "tiêu hóa hết kết tinh tình yêu" ấy rồi.
...
Sau một thời gian dài mới gặp lại, người đàn ông ấy vẫn thần thái như xưa, trả lời lưu loát các câu hỏi và khẳng định rằng Đế quốc sẽ đưa ra một lời giải thích đầy đủ về vấn đề của người Asti cho cộng đồng quốc tế. Có lẽ vì sợ hãi Đế quốc, đây là câu hỏi duy nhất mang tính nhạy cảm; những câu hỏi sau đều không còn gay gắt nữa.
Người dẫn chương trình của đài truyền hình bày tỏ ý kiến trái chiều, cho rằng đó chỉ là cách câu giờ, né tránh trọng tâm. Sau đó, họ chèn đoạn video về bài phát biểu nhậm chức của Caesar khi mới lên nắm quyền. Laura im lặng xem hết, lắng nghe những bình luận của người dẫn chương trình.
Rõ ràng, ngay cả người dân các quốc gia khác cũng không tin rằng Caesar thực sự sẽ đối xử tốt với người Asti.
Laura không tiếp tục xem gương mặt của Caesar trên màn hình nữa. Cô chuyển kênh, cùng người bạn cùng phòng đang khóc sướt mướt và mặt mũi lem nhem nước mắt xem chương trình "Heo con màu hồng nhảy nhót trong bùn", những tiếng cười hô hố vang lên trong căn phòng nhỏ.
Ba ngày nghỉ ngơi tại bệnh viện trôi qua, Laura khỏe mạnh xuất viện. Cô không giấu giếm chuyện mình đã làm phẫu thuật mà trung thực báo cáo với tổ chức.
Quả nhiên, đến ngày làm việc thứ ba, ông ngoại của Laura – ngài Herman – gọi điện cho cô.
Ông già uy nghiêm ấy nói với giọng trầm tĩnh, "Tại sao lại trái lệnh?"
"Tôi cần một cơ thể khỏe mạnh và một lý trí sáng suốt," Laura trả lời. "Tôi không cần đánh dấu vĩnh viễn. Thuốc ức chế của Caesar sẽ lại mất hiệu quả."
Herman hỏi: "Có thể nói cho ta biết, lý do gì khiến cháu tin tưởng như vậy?"
Laura đáp: "Đó là niềm tin của tôi dành cho mẹ mình."
Khi Herman nghe đến tên Dolores – mẹ của Eugene và Laura, ông im lặng một lúc.
Sau một hồi lâu, ông chậm rãi nói, "Laura, cháu có thích cuộc sống hiện tại không?"
Nghe câu hỏi ấy, Laura giữ ống nghe bằng vai và cổ, trong khi hai tay cô vẫn ướt. Tay áo được xắn lên, cô vừa mới sắp xếp lại những chậu cây ngoài ban công, chuyển một số cây mọc tươi tốt và ra nhiều nhánh nhỏ sang những chậu xinh xắn khác.
Dưới ánh mặt trời vàng óng, mùi bánh nướng thơm lừng lan tỏa. Trong bếp, Milo tốt bụng bảo rằng trưa nay sẽ để dành cho Laura một miếng vai cừu nướng ngon lành nhất.
Trong túi của cô có mười bảy tấm vé từ các Alpha khác nhau, đủ các loại như kịch nói, opera, hòa tấu piano, biểu diễn đàn hạc...
Laura đáp, "Thích."
Herman im lặng.
Một lúc sau, ông chậm rãi nói, "Laura, nếu cháu thích, có thể ở lại đây—"
"Không," Laura nghiêng đầu, "Nếu cần, tôi có thể về nước bất cứ lúc nào."
Herman hỏi: "Tại sao?"
Tại sao ư?
Laura, người đang có danh phận hợp pháp, một khoản tiền tiết kiệm, không cần lo lắng về đồ ăn hay chỗ ở, ngẩng cao mặt lên.
Cô đã có một cuộc sống tự do, vui vẻ và thảnh thơi.
Không cần lo nghĩ về sống chết, cũng không sợ bị bắt giữ.
Cô có thể xây dựng một gia đình bình thường, sống cuộc sống yên ổn mà rất nhiều người Asti luôn ao ước.
Laura nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói với ông:
"Ngài Herman, tôi chỉ gặp bà Dolores một lần duy nhất."
"Đó là một ngày trước khi bà ấy bị bắt. Bà ấy đến gặp tôi một mình, chạm vào tay tôi, và đưa cho tôi một tập thơ của Emily Dickinson."
"Bà ấy chưa bao giờ nói rằng bà là mẹ tôi."
"Nhưng tôi rất thích bà, và tôi cũng thích tập thơ bà tặng. Tôi thích nhất một bài trong đó, có hai câu mà tôi vẫn nhớ rất rõ."
Laura ngừng lại một chút, rồi nói:
"Tôi vốn có thể chịu được bóng tối – nếu tôi chưa từng nhìn thấy mặt trời."
*
Thuốc ức chế mới vẫn chưa được nghiên cứu thành công.
Dù làm việc không ngừng nghỉ, dù phòng thí nghiệm luôn tăng ca, và ngay cả khi đã có mẫu dịch cơ thể của Laura để phân tích...
Họ đã cố gắng mô phỏng pheromone của Laura để tiêm vào Caesar, nhưng cơ thể Laura giống như một cỗ máy thí nghiệm hoàn mỹ và tinh xảo, bất kể thế nào cũng không đạt được nồng độ đủ để làm dịu ngay lập tức cảm xúc của Caesar.
Hương nhài nhàn nhạt thoảng qua, pheromone yếu đến mức chỉ bằng chưa đến ba phần trăm dịch cơ thể bình thường của cô, thậm chí còn thấp hơn.
Loại thuốc ức chế nồng độ thấp như vậy chỉ giúp Caesar giữ tỉnh táo, nhưng không làm giảm được sự dày vò về thể xác.
Anh chịu đựng nỗi đau cháy bỏng, mỗi ngày như sống trên lửa, vật lộn với cơn khô khốc và khó chịu.
Emilia gầy đi trông thấy.
Caesar không nói với cô sự thật về tung tích của Angus, không muốn em gái phải quá đau lòng. Anh chỉ bảo Angus bị kẻ xấu bắt đi, hiện không rõ tung tích.
Còn Laura—
Laura đã bị kẻ xấu đẩy xuống vực thẳm.
Emilia càng không thể chấp nhận được sự thật này.
Trong lễ tang của Laura, Emilia khóc đến khô kiệt, nôn mửa, rồi ngất vì mất nước. Caesar chưa từng thấy em gái đau lòng đến thế.
Không ít lần Caesar bắt gặp Emilia ngủ lại trong tòa tháp của Laura, hoặc thất thần ngồi trên con ngựa mà Angus để lại.
Nhưng giờ đây, không còn ai ở bên cô từng giây từng phút, giúp cô xỏ giày, buộc lại dây giày bị lỏng, hay ngăn cô bị thương bởi những cú phi nước đại.
Kỳ thi tuyển sinh quân sự, Emilia không chút do dự mà chọn trường quân đội và trúng tuyển.
Trong bài phát biểu nhập học, lời thề của cô là tiêu diệt mọi thế lực bất hợp pháp trong xã hội, để mỗi gia đình đều có thể đoàn tụ.
Caesar bắt đầu mất ngủ.
Trước đây, anh vốn là người có giấc ngủ rất ổn định. Là một Alpha, để duy trì khả năng vận hành cao của cơ thể, họ thường sở hữu chất lượng giấc ngủ hoàn hảo, dù mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Ban đầu, chứng mất ngủ chỉ xảy ra trong kỳ dịch cảm, nhưng dần dần, ngay cả khi kỳ dịch cảm kết thúc, nó vẫn hành hạ Caesar.
Đêm trước khi nhậm chức, Caesar biết rằng Laura sẽ hành động.
Anh biết cô sở hữu một trái tim cứng cỏi như cỏ dại.
Nhưng...
Lý tưởng không thể bị phản bội.
Trách nhiệm của Caesar là sự ổn định và vinh quang của Đế quốc.
Trách nhiệm của Laura là tự do và yên bình của đồng bào cô.
Caesar sẽ không thay đổi lý tưởng chính trị của mình chỉ vì cô. Ngược lại, phản ứng của cô dữ dội hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
Một sinh mệnh được tạo ra vì anh, một kẻ thù sinh ra để chống lại anh, đã dùng cách thức quyết liệt nhất mà hô vang tự do.
Từ nhỏ, Caesar đã được dạy rằng phải bảo vệ Omega của mình.
Về mặt sinh lý, Omega sẽ thường phụ thuộc vào Alpha, còn Alpha phải luôn sẵn sàng xoa dịu, đồng hành và ôm ấp người bạn đời của mình.
Caesar nghĩ rằng mình sẽ làm được điều đó.
Nhưng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Omega của mình rơi xuống vực thẳm.
*
Hôm nay là ngày nghỉ.
Lịch trình của Laura rất bận rộn.
Buổi sáng, cô đi cùng một nữ nghệ sĩ múa xinh đẹp là Alpha để chăm sóc da và trị liệu tại một trung tâm Spa cao cấp.
Buổi trưa, cô cùng một nam nghệ sĩ ẩm thực Alpha đi thưởng thức bữa ăn tuyệt vời tại nhà hàng xoay trên cao.
Buổi chiều, cô nhận lời mời của một nam nghệ sĩ Alpha lịch thiệp để tham dự triển lãm tranh mới.
Buổi tối, cô ăn tối với một nữ chính trị gia Alpha thanh lịch và trí tuệ, rồi cùng nghe buổi hòa nhạc violin.
Trước khi rời đi, nữ chính trị gia khéo léo đề nghị đánh dấu tạm thời Laura, nhưng cô ngượng ngùng chỉ vào cổ mình, áy náy nói, "Vì tôi vừa mới phẫu thuật, nên không thể tiếp nhận pheromone từ Alpha được..."
"Hiểu mà," Đối phương mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Laura. "Chúc ngủ ngon, mơ đẹp nhé."
Laura vui vẻ trở về ký túc xá, miệng ngân nga giai điệu, mỗi bước nhảy lên ba lần.
Bạn cùng phòng của cô đang xem một bộ phim truyền hình AO ngược tâm rất thịnh hành, kể về một A hối hận sau khi O bị ngược đãi đến chết, đêm đêm mơ thấy O trở về tìm mình.
Laura tò mò ngó qua màn hình, kinh ngạc thốt lên, "Wow, tòa tháp của nam chính cao đến năm tầng lận hả?"
"Cao năm tầng luôn ấy, mà nửa đêm nghe thấy tiếng phụ nữ khóc ngoài cửa sổ, thấy bóng dáng người, phản ứng đầu tiên không phải là gặp ma à?"
"Nam chính không nhanh chóng gọi linh mục, rảy nước thánh trừ tà luôn sao?"
Bạn cùng phòng mắt đỏ hoe, khóc sưng cả mí, hét lên, "Im miệng!!! Đừng phá cảm xúc nữa!!!"
Đáng buồn thay, bác sĩ nhắc nhở cô rằng do vấn đề thể trạng – chỉ trong một năm, Laura đã trải qua hai ca phẫu thuật lớn. Vì lý do an toàn, bác sĩ khuyên cô nên tiếp tục dựa vào thuốc ức chế, ít nhất là ba lần nữa.
Nhưng giờ thì mọi thứ dễ dàng hơn nhiều. Với việc đã xóa bỏ dấu vết, Laura không cần những loại thuốc ức chế đắt tiền nữa. Thuốc rẻ nhất trong hiệu thuốc giờ cũng đủ dùng, thậm chí đã được đưa vào hệ thống bảo hiểm y tế, phần lớn chi phí có thể được hoàn trả.
Trong ba ngày sau khi xóa dấu, Laura vẫn chọn ở lại bệnh viện để theo dõi.
Cô có thể tiết kiệm tiền ở những khoản khác, nhưng không thể qua loa với sức khỏe của mình.
Laura không muốn cơ thể xảy ra bất kỳ vấn đề nào nữa.
Người phụ nữ cùng phòng với Laura thì không được bình tĩnh như vậy. Khuyết tật trí tuệ bẩm sinh khiến cô ấy không buồn lâu vì bất kỳ chuyện gì, nhưng cơn sốt cao và đau đớn sau khi xóa dấu khiến cô ấy khóc ngày đêm. Có lẽ dáng vẻ khóc lóc của người phụ nữ ấy làm Laura nhớ đến Ollie, nên nhiều lần, cô đã dỗ dành người phụ nữ ấy ngủ trước khi y tá đến, thậm chí còn dán miếng hạ sốt cho cô ấy.
Laura không biết giờ Ollie sống ra sao. Những tin tức về Đế quốc, cô chỉ có thể đọc qua các bản tin trên các ứng dụng lớn.
Kế hoạch số hai không tàn khốc như Laura từng tưởng tượng.
Nếu chỉ xem tin tức từ phía Đế quốc, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường. Trong các bản tin tuyên truyền, họ vẫn nói rằng người Asti rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, và bày tỏ lòng biết ơn đối với Thủ tướng và các quan chức nội các mới...
Laura có thể xem tin tức từ các nơi khác và cũng có thể nhờ Julie – người vẫn thực hiện nhiệm vụ bí mật trong nước – xác nhận thông tin.
Trong Đế quốc, từ khi lên nắm quyền, Caesar chưa bao giờ ngừng truy bắt những phần tử bạo lực gây ra khủng hoảng.
Nhưng anh cũng không tiếp tục áp đặt các biện pháp kiểm soát nghiêm ngặt hơn với người Asti vô tội – thậm chí, một đạo luật mới còn được ban hành, tạo cơ hội việc làm cho một số người Asti, cho phép họ làm việc tại các cơ sở do chính phủ thành lập như tiệm hoa, và người dân bình thường cũng có thể thuê họ.
Một số rất ít người Asti tìm được công việc mới theo cách này. Dẫu vậy, do ảnh hưởng của các sự kiện bạo lực trước đây, phần lớn công dân vẫn giữ thành kiến sâu sắc đối với chủng tộc này.
Thành kiến không bao giờ có thể xóa bỏ bằng cách giết một hay hai người.
Xóa bỏ thành kiến, không thể dựa vào máu chảy.
Laura ngồi trên giường, lúc này vẫn còn bị sốt nhẹ. Ngoài trời tuyết trắng rơi không ngừng. Cô bóc một quả cam và từ từ ăn, vừa lắng nghe tiếng ti vi, vừa đọc sách.
Trên ti vi phát bản tin hàng ngày, tổ chức nhân quyền quốc tế đang phỏng vấn bộ trưởng bộ Ngoại giao Đế quốc. Laura nhận ra người đàn ông trung niên có vẻ mặt hiền từ ấy.
Khi Laura vẫy khăn tay của Caesar và tuyên bố mình đang mang thai đứa con của anh, chính người đàn ông này là người đầu tiên đứng ra chúc phúc cho cô.
Ông ấy còn lén nói với Laura rằng ông hy vọng sớm được nhìn thấy "kết tinh tình yêu" của cô và Caesar. Ông nghĩ rằng điều này có thể trở thành một ví dụ điển hình, giúp kêu gọi mọi người loại bỏ sự phân biệt chủng tộc.
Laura không dám nói với ông rằng cô đã "tiêu hóa hết kết tinh tình yêu" ấy rồi.
...
Sau một thời gian dài mới gặp lại, người đàn ông ấy vẫn thần thái như xưa, trả lời lưu loát các câu hỏi và khẳng định rằng Đế quốc sẽ đưa ra một lời giải thích đầy đủ về vấn đề của người Asti cho cộng đồng quốc tế. Có lẽ vì sợ hãi Đế quốc, đây là câu hỏi duy nhất mang tính nhạy cảm; những câu hỏi sau đều không còn gay gắt nữa.
Người dẫn chương trình của đài truyền hình bày tỏ ý kiến trái chiều, cho rằng đó chỉ là cách câu giờ, né tránh trọng tâm. Sau đó, họ chèn đoạn video về bài phát biểu nhậm chức của Caesar khi mới lên nắm quyền. Laura im lặng xem hết, lắng nghe những bình luận của người dẫn chương trình.
Rõ ràng, ngay cả người dân các quốc gia khác cũng không tin rằng Caesar thực sự sẽ đối xử tốt với người Asti.
Laura không tiếp tục xem gương mặt của Caesar trên màn hình nữa. Cô chuyển kênh, cùng người bạn cùng phòng đang khóc sướt mướt và mặt mũi lem nhem nước mắt xem chương trình "Heo con màu hồng nhảy nhót trong bùn", những tiếng cười hô hố vang lên trong căn phòng nhỏ.
Ba ngày nghỉ ngơi tại bệnh viện trôi qua, Laura khỏe mạnh xuất viện. Cô không giấu giếm chuyện mình đã làm phẫu thuật mà trung thực báo cáo với tổ chức.
Quả nhiên, đến ngày làm việc thứ ba, ông ngoại của Laura – ngài Herman – gọi điện cho cô.
Ông già uy nghiêm ấy nói với giọng trầm tĩnh, "Tại sao lại trái lệnh?"
"Tôi cần một cơ thể khỏe mạnh và một lý trí sáng suốt," Laura trả lời. "Tôi không cần đánh dấu vĩnh viễn. Thuốc ức chế của Caesar sẽ lại mất hiệu quả."
Herman hỏi: "Có thể nói cho ta biết, lý do gì khiến cháu tin tưởng như vậy?"
Laura đáp: "Đó là niềm tin của tôi dành cho mẹ mình."
Khi Herman nghe đến tên Dolores – mẹ của Eugene và Laura, ông im lặng một lúc.
Sau một hồi lâu, ông chậm rãi nói, "Laura, cháu có thích cuộc sống hiện tại không?"
Nghe câu hỏi ấy, Laura giữ ống nghe bằng vai và cổ, trong khi hai tay cô vẫn ướt. Tay áo được xắn lên, cô vừa mới sắp xếp lại những chậu cây ngoài ban công, chuyển một số cây mọc tươi tốt và ra nhiều nhánh nhỏ sang những chậu xinh xắn khác.
Dưới ánh mặt trời vàng óng, mùi bánh nướng thơm lừng lan tỏa. Trong bếp, Milo tốt bụng bảo rằng trưa nay sẽ để dành cho Laura một miếng vai cừu nướng ngon lành nhất.
Trong túi của cô có mười bảy tấm vé từ các Alpha khác nhau, đủ các loại như kịch nói, opera, hòa tấu piano, biểu diễn đàn hạc...
Laura đáp, "Thích."
Herman im lặng.
Một lúc sau, ông chậm rãi nói, "Laura, nếu cháu thích, có thể ở lại đây—"
"Không," Laura nghiêng đầu, "Nếu cần, tôi có thể về nước bất cứ lúc nào."
Herman hỏi: "Tại sao?"
Tại sao ư?
Laura, người đang có danh phận hợp pháp, một khoản tiền tiết kiệm, không cần lo lắng về đồ ăn hay chỗ ở, ngẩng cao mặt lên.
Cô đã có một cuộc sống tự do, vui vẻ và thảnh thơi.
Không cần lo nghĩ về sống chết, cũng không sợ bị bắt giữ.
Cô có thể xây dựng một gia đình bình thường, sống cuộc sống yên ổn mà rất nhiều người Asti luôn ao ước.
Laura nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói với ông:
"Ngài Herman, tôi chỉ gặp bà Dolores một lần duy nhất."
"Đó là một ngày trước khi bà ấy bị bắt. Bà ấy đến gặp tôi một mình, chạm vào tay tôi, và đưa cho tôi một tập thơ của Emily Dickinson."
"Bà ấy chưa bao giờ nói rằng bà là mẹ tôi."
"Nhưng tôi rất thích bà, và tôi cũng thích tập thơ bà tặng. Tôi thích nhất một bài trong đó, có hai câu mà tôi vẫn nhớ rất rõ."
Laura ngừng lại một chút, rồi nói:
"Tôi vốn có thể chịu được bóng tối – nếu tôi chưa từng nhìn thấy mặt trời."
*
Thuốc ức chế mới vẫn chưa được nghiên cứu thành công.
Dù làm việc không ngừng nghỉ, dù phòng thí nghiệm luôn tăng ca, và ngay cả khi đã có mẫu dịch cơ thể của Laura để phân tích...
Họ đã cố gắng mô phỏng pheromone của Laura để tiêm vào Caesar, nhưng cơ thể Laura giống như một cỗ máy thí nghiệm hoàn mỹ và tinh xảo, bất kể thế nào cũng không đạt được nồng độ đủ để làm dịu ngay lập tức cảm xúc của Caesar.
Hương nhài nhàn nhạt thoảng qua, pheromone yếu đến mức chỉ bằng chưa đến ba phần trăm dịch cơ thể bình thường của cô, thậm chí còn thấp hơn.
Loại thuốc ức chế nồng độ thấp như vậy chỉ giúp Caesar giữ tỉnh táo, nhưng không làm giảm được sự dày vò về thể xác.
Anh chịu đựng nỗi đau cháy bỏng, mỗi ngày như sống trên lửa, vật lộn với cơn khô khốc và khó chịu.
Emilia gầy đi trông thấy.
Caesar không nói với cô sự thật về tung tích của Angus, không muốn em gái phải quá đau lòng. Anh chỉ bảo Angus bị kẻ xấu bắt đi, hiện không rõ tung tích.
Còn Laura—
Laura đã bị kẻ xấu đẩy xuống vực thẳm.
Emilia càng không thể chấp nhận được sự thật này.
Trong lễ tang của Laura, Emilia khóc đến khô kiệt, nôn mửa, rồi ngất vì mất nước. Caesar chưa từng thấy em gái đau lòng đến thế.
Không ít lần Caesar bắt gặp Emilia ngủ lại trong tòa tháp của Laura, hoặc thất thần ngồi trên con ngựa mà Angus để lại.
Nhưng giờ đây, không còn ai ở bên cô từng giây từng phút, giúp cô xỏ giày, buộc lại dây giày bị lỏng, hay ngăn cô bị thương bởi những cú phi nước đại.
Kỳ thi tuyển sinh quân sự, Emilia không chút do dự mà chọn trường quân đội và trúng tuyển.
Trong bài phát biểu nhập học, lời thề của cô là tiêu diệt mọi thế lực bất hợp pháp trong xã hội, để mỗi gia đình đều có thể đoàn tụ.
Caesar bắt đầu mất ngủ.
Trước đây, anh vốn là người có giấc ngủ rất ổn định. Là một Alpha, để duy trì khả năng vận hành cao của cơ thể, họ thường sở hữu chất lượng giấc ngủ hoàn hảo, dù mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Ban đầu, chứng mất ngủ chỉ xảy ra trong kỳ dịch cảm, nhưng dần dần, ngay cả khi kỳ dịch cảm kết thúc, nó vẫn hành hạ Caesar.
Đêm trước khi nhậm chức, Caesar biết rằng Laura sẽ hành động.
Anh biết cô sở hữu một trái tim cứng cỏi như cỏ dại.
Nhưng...
Lý tưởng không thể bị phản bội.
Trách nhiệm của Caesar là sự ổn định và vinh quang của Đế quốc.
Trách nhiệm của Laura là tự do và yên bình của đồng bào cô.
Caesar sẽ không thay đổi lý tưởng chính trị của mình chỉ vì cô. Ngược lại, phản ứng của cô dữ dội hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
Một sinh mệnh được tạo ra vì anh, một kẻ thù sinh ra để chống lại anh, đã dùng cách thức quyết liệt nhất mà hô vang tự do.
Từ nhỏ, Caesar đã được dạy rằng phải bảo vệ Omega của mình.
Về mặt sinh lý, Omega sẽ thường phụ thuộc vào Alpha, còn Alpha phải luôn sẵn sàng xoa dịu, đồng hành và ôm ấp người bạn đời của mình.
Caesar nghĩ rằng mình sẽ làm được điều đó.
Nhưng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Omega của mình rơi xuống vực thẳm.
*
Hôm nay là ngày nghỉ.
Lịch trình của Laura rất bận rộn.
Buổi sáng, cô đi cùng một nữ nghệ sĩ múa xinh đẹp là Alpha để chăm sóc da và trị liệu tại một trung tâm Spa cao cấp.
Buổi trưa, cô cùng một nam nghệ sĩ ẩm thực Alpha đi thưởng thức bữa ăn tuyệt vời tại nhà hàng xoay trên cao.
Buổi chiều, cô nhận lời mời của một nam nghệ sĩ Alpha lịch thiệp để tham dự triển lãm tranh mới.
Buổi tối, cô ăn tối với một nữ chính trị gia Alpha thanh lịch và trí tuệ, rồi cùng nghe buổi hòa nhạc violin.
Trước khi rời đi, nữ chính trị gia khéo léo đề nghị đánh dấu tạm thời Laura, nhưng cô ngượng ngùng chỉ vào cổ mình, áy náy nói, "Vì tôi vừa mới phẫu thuật, nên không thể tiếp nhận pheromone từ Alpha được..."
"Hiểu mà," Đối phương mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Laura. "Chúc ngủ ngon, mơ đẹp nhé."
Laura vui vẻ trở về ký túc xá, miệng ngân nga giai điệu, mỗi bước nhảy lên ba lần.
Bạn cùng phòng của cô đang xem một bộ phim truyền hình AO ngược tâm rất thịnh hành, kể về một A hối hận sau khi O bị ngược đãi đến chết, đêm đêm mơ thấy O trở về tìm mình.
Laura tò mò ngó qua màn hình, kinh ngạc thốt lên, "Wow, tòa tháp của nam chính cao đến năm tầng lận hả?"
"Cao năm tầng luôn ấy, mà nửa đêm nghe thấy tiếng phụ nữ khóc ngoài cửa sổ, thấy bóng dáng người, phản ứng đầu tiên không phải là gặp ma à?"
"Nam chính không nhanh chóng gọi linh mục, rảy nước thánh trừ tà luôn sao?"
Bạn cùng phòng mắt đỏ hoe, khóc sưng cả mí, hét lên, "Im miệng!!! Đừng phá cảm xúc nữa!!!"