Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê
Chương 14: Hương hoa dịu dàng
Laura không cho rằng tình cảnh hiện tại được gọi là tự do.
Dù đã thuận lợi rời khỏi dinh thự, nhưng cuộc sống của cô trong gia tộc Bush lại không hề cải thiện. Thậm chí... còn khắc nghiệt hơn. Gia tộc Bush có đặc điểm di truyền là pheromone mùi sầu riêng nồng nặc, Bush hiện là đứa con duy nhất, nên tính cách rất ngang ngược. Dù hôm đó bị Caesar đánh sưng môi và cảnh cáo, cậu ta vẫn không hối cải, tiếp tục hành hạ Laura theo thú vui bệnh hoạn.
Gia tộc Bush sắp xếp cho Laura một căn phòng gỗ nhỏ dưới tầng hầm, nơi có những người Asti khác làm việc cho gia đình này. Trong giới quý tộc, người Asti vẫn bị đối xử rất tệ, chủ yếu làm những công việc như trồng trọt, xử lý nước thải, thu gom rác. Họ hiếm khi giao tiếp với các quý tộc, những người quý tộc tự cao này mặc nhiên hưởng thụ sự phục vụ của người Asti nhưng lại xem họ như sự ô uế tầm mắt.
Ngày đầu tiên đến đây, Laura mang theo bọc đồ nhỏ của mình. Những người Asti khác đã chủ động dọn dẹp để nhường cho cô một chỗ ngủ. Mười hai phụ nữ Asti ở cùng một phòng, trong tầng hầm không có cửa sổ, ánh sáng mờ mịt, tối đến mức không thể đọc sách. Giường tầng trên dưới, thấy Laura nhỏ nhắn, một người phụ nữ đã nhường giường dưới cho cô.
Laura biết ơn vô cùng.
Rời dinh thự, cô không có gì ngoài vài bộ quần áo. Laura không có tài sản, không có trang sức, không có cách nào liên lạc với bạn bè.
Đêm đầu tiên ở đây, chăn đệm của Laura chưa được phát, đồ của cô lại mỏng manh. Người chị giường dưới tốt bụng mời Laura dùng chung chăn với mình, cùng nằm chen chúc trên chiếc giường hẹp. Laura nằm cạnh chị ấy, ngửi thấy mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng, nghe tiếng thở trong bóng tối rồi từ từ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô được phát chăn đệm và công việc – giống như một người chị khác, nhiệm vụ của cô là tắm rửa, sấy khô cho thú cưng của gia đình Bush và dọn dẹp khu vực của chúng.
Gia đình Bush rất thích nuôi chó. Họ dành một không gian bốn tầng rộng 200 mét vuông làm chỗ ở cho chúng. Một con chó được phu nhân Bush yêu quý vừa vào kỳ động dục, như đang đánh dấu lãnh thổ khắp nơi, còn tiếng sủa thì gắt gỏng.
Trong khoảng thời gian những người khác dắt chó đi dạo, Laura mặc đồng phục người hầu, buộc tóc lên, mang hộp dụng cụ dọn dẹp cố gắng làm sạch. Mùi từ con chó đực trong kỳ động dục rất khó chịu, một hỗn hợp nồng nặc của mùi amoniac và các khí khác, lần đầu dọn dẹp Laura đã suýt ói. Cô đeo khẩu trang và cố gắng dọn sạch lớp đệm thấm nước tiểu cho vào giỏ giặt, rồi thay lớp đệm mềm sạch sẽ.
Sàn phải lau ba lượt: một lượt quét bụi, một lượt dùng cây lau có chất khử mùi, rồi cuối cùng lau lại bằng nước sạch. Laura làm chưa thuần thục, kỳ phát tình bất thường của cô kéo dài hơn dự đoán, nhưng cô gắng gượng chịu đựng.
... Quả nhiên, dùng thuốc ức chế không phải là ý hay.
Suốt buổi sáng, Laura làm việc trong căn phòng tràn ngập ánh nắng của bầy chó. Làm lâu dần, mũi cô cũng quen với mùi hôi khó chịu này.
Đến trưa, cô cuối cùng cũng được ăn. Phần ăn của người Asti ai cũng như nhau, là bánh mì sandwich đơn giản kèm thịt hun khói mặn, dưa muối và vài lá rau không tươi. Laura không kén ăn, nhưng công việc kéo dài khiến cô buồn nôn.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Laura bưng khay thức ăn ra ngoài nhà ăn, muốn ngồi ngoài hóng gió trong lúc ăn.
Ăn được một nửa, cô nhận ra điều gì đó bất thường. Từ phía những lùm cây rậm rạp không xa vang lên những âm thanh đứt quãng và tiếng động đập mạnh. Hôm nay trời nắng, không có gió, nhưng những nhánh tầm gửi tối màu vẫn rung lên dữ dội như có cuộc rượt đuổi.
Sau vài phút ngắn ngủi, Laura thấy quản gia vỗ vỗ chiếc áo sơ mi trắng rồi rời đi. Một lúc sau, người chị tốt bụng từng chia sẻ chăn với Laura xuất hiện, cách đó khá xa, nên Laura không thấy rõ biểu cảm của chị. Cô chỉ thấy chị lặng lẽ vén tay áo lên, ngồi bên lùm cây xanh đờ đẫn.
Laura lặng lẽ quay lại nhà ăn, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Đây chính là tình cảnh mà dân tộc cô đang phải đối mặt. Một hình ảnh mà Laura chưa từng thấy trong dinh thự trước đây.
Những người đồng tộc của cô, bị khinh thường, bị miệt thị, bị chà đạp. Cũng như bị... vắt kiệt, tước đoạt không giới hạn, theo cách khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Không phân biệt nam nữ.
Ngày hôm sau, cậu chủ nhỏ của nhà Bush cuối cùng cũng nhớ đến Laura. Môi của cậu ta cuối cùng đã hết sưng, nhưng vì thế mà ghi hận lên Laura.
Cậu ta đích thân chỉ định Laura phải dẫn con chó lớn của mình đi dạo. Không rõ là giống gì, nhưng đó là một con chó màu đen, đứng lên còn cao hơn Laura. Khi nó chạy loạn, cô hoàn toàn không thể giữ nổi, mấy lần suýt ngã nhào khi cố giữ dây dắt.
Có lần, tay Laura nắm chặt dây, bị con chó kéo lê đi vài mét, cổ tay bị siết chặt để lại vết đỏ, may mà không chảy máu.
Cơ thể cô không chịu nổi những thương tổn lớn thêm nữa.
Ánh mặt trời lấp lánh như vàng, trên mặt hồ phản chiếu ánh sáng lung linh, rực rỡ. Giữa rừng cây rậm rạp, một chú ngựa trắng cúi đầu uống nước bên bờ hồ, từ căn nhà gỗ nhỏ gần đó, một người phụ nữ có mái tóc bạc và đôi mắt tím cũng bước ra.
Cô cầm một chiếc roi ngựa màu đen, bộ đồ cưỡi ngựa đen trắng làm nổi bật vẻ lạnh lùng, cao ngạo trên gương mặt cô. Emilia mang vẻ lãnh đạm giống anh trai mình, Caesar.
Là người phụ nữ duy nhất trong thế hệ mới nhà Salieri, dù là một Omega, Emilia vẫn giữ tính kiêu ngạo và mạnh mẽ của mình. Cô đi đôi bốt da mềm, bước thẳng lên ngựa, nhưng lại thiếu lực, một chân trượt suýt ngã.
Một đôi tay vững chắc từ phía sau giữ lấy cánh tay cô, nâng Emilia lên ngựa trong im lặng. Một người Asti tóc nâu và mắt đen cúi đầu đứng bên cạnh, anh không nhìn thẳng vào Emilia, trên má và cổ còn hồng lên vì vận động mạnh.
Khi chiếc roi quất mạnh vào mặt anh, anh không tránh né, cứng rắn chịu đựng, không thốt ra một tiếng đau đớn nào.
Chiếc roi gia công từ thép và da bò chỉ quất một lần đã làm rách má anh, da nứt, máu chảy.
Quý cô cao ngạo trách móc: "Angus, ai cho phép ngươi chạm vào ta?"
Giọng cô trong trẻo, nhưng lời lẽ thì chẳng dễ nghe chút nào, như một con dao bạc cắt ngang quả chanh.
Angus không nói gì, ánh mắt anh dán xuống đôi giày của cô.
Đôi bốt da tinh tế mà chính anh vừa cúi mình đi cho cô cách đây một giờ, để chiều lòng cô, anh đã đồng ý dùng vòng giới hạn để tự trói buộc mình.
Gương mặt điển trai và gầy gò của Angus không hề hiện vẻ đau đớn, dù quý cô đã quất thêm một roi vào vai anh, lần này nhẹ hơn, không gây đau đớn.
"Hạ đẳng," Emilia nói với vẻ khinh miệt, "Cút đi."
Emilia không quay đầu, điều khiển ngựa đi vòng quanh hồ, chạm mặt anh trai Caesar ở phía trước.
Cô xuống ngựa, cúi chào anh trai: "Anh."
Caesar khẽ gật đầu.
Emilia nói: "Ollie hiện tại đã ổn định, anh cứ yên tâm, cô ta không thể tiếp xúc với ai trong nhà."
Caesar cau mày: "Ollie là ai?"
Emilia nhắc nhở: "Cô gái anh đưa từ dinh thự về."
Caesar ậm ừ lạnh nhạt. Anh chẳng bận tâm gì đến người Asti này.
Dù nhà Salieri khinh ghét người Asti, họ vẫn lịch sự với đứa trẻ có tâm trí không ổn định ấy. Ollie được sắp xếp ở khu dành cho người Asti, trong một căn phòng ấm áp và đón nắng.
Cô không cần làm việc gì, chỉ cần sống tốt, không tiếp cận với bất kỳ ai trong nhà Salieri là được. Nếu có bệnh, sẽ có bác sĩ, cô được phép đi dạo ở những khu vực không quan trọng, ra ngoài nhưng luôn có người đi theo giám sát chặt chẽ.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cô gái Asti này sẽ sống phần đời còn lại một cách an ổn trong căn phòng ấm áp này.
Qua kiểm tra, bác sĩ ngạc nhiên khi phát hiện thuốc ức chế tiêm cho Caesar không còn tác dụng. Họ cần nghiên cứu một loại thuốc ức chế đặc biệt mới, nên trước khi có thuốc mới, Caesar phải chịu đựng những khó chịu của kỳ dịch cảm.
Caesar xin nghỉ hai ngày, nhưng tối nay anh vẫn phải thay mặt nhà Salieri mang quà sinh nhật đến cho bá tước già nhà Bush.
Dù mang dòng họ lâu đời và địa vị đáng nể, Caesar không thích kiểu xã giao vô ích này, nhất là với nhà Bush, anh ghét lối sống xa hoa, lố lăng của họ hơn cả mùi pheromone nồng nặc.
Tại nhà Bush, tiệc tối vừa mới bắt đầu, Caesar đã thấy một người không mong đợi nhưng lại hợp lý xuất hiện.
Laura gầy guộc đang một mình dắt chó.
Mấy ngày không gặp.
Cô ngốc này trông còn gầy hơn.
Không biết là do đồng phục người hầu quá rộng hay cô tiều tụy đến vậy, chiếc áo rộng thùng thình phủ lên người cô như một bao tải trống rỗng, trông như chỉ cần nhấc lên là có thể xách đi bất cứ lúc nào.
Cô nắm dây dắt một con chó đen cao hơn cả mình, cổ tay và cánh tay đầy vết hằn do dây siết. Đôi mắt đờ đẫn cứ nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn. Con chó đen không kiên nhẫn kéo sang bên khiến Laura nhiều lần loạng choạng, không giữ được thăng bằng.
Không còn sức lực.
Gầy yếu đến thảm thương.
Vẫn đang thèm thuồng nhìn đồ ăn mà nuốt nước miếng.
Caesar có chút không vui. Anh đặt ly xuống, vừa định gắp vài món như bánh cam và cá ngừ cuộn thì nghe ai đó kêu lên: "Trời ơi!"
Caesar lập tức nhìn về phía Laura.
Con chó lớn đột nhiên phát điên, lao thẳng vào rừng rậm, Laura không kịp phản ứng nên bị kéo ngã, dây dắt siết chặt cổ tay, cô như một bao tải bị con chó kéo lê trên mặt đất.
Caesar không nói một lời, đưa đĩa cho Arthur rồi chạy về phía rừng.
Khả năng thể chất của một Alpha rất vượt trội, không ai nhận ra ngài Thượng Tướng đang lao về phía ấy, ngoài những người đứng gần anh.
Cả nhà Bush và bạn bè họ đều không để ý.
Bush nhìn thấy Laura bị kéo đi thì phá lên cười.
Ban đầu họ đang săn vịt bằng súng, nhưng giờ đã có trò vui mới, Bush vung súng, đề nghị bạn bè: "Chúng ta đổi kiểu chơi thì sao?"
Caesar nhanh chóng đuổi kịp con chó, dùng dao cắt đứt dây dắt nối nó với Laura, rồi cẩn thận bế cô gái yếu ớt lên.
Toàn thân cô run rẩy, cánh tay và gương mặt đầy bùn đất và trầy xước.
Caesar đỡ cô dậy: "Được rồi, đồ ngốc..."
Lời còn chưa dứt.
Như một chú chim non tội nghiệp cuối cùng cũng thấy cha mẹ về tổ, cô gái nhỏ nhắn mang hương hoa nhài vươn tay ôm lấy cổ Caesar.
Hương hoa dịu dàng và tinh khiết bao quanh anh.
Cảm giác mềm mại vừa chạm vào khiến Caesar đứng dậy ngay, anh nắm cổ áo cô kéo ra sau, lạnh lùng từ chối vòng tay của cô gái Asti này: "Buông ra, đừng ôm tôi."
Nhưng cô lại khóc.
Dường như sợ Caesar sẽ trả cô lại cho con chó, Laura cố gắng bám chặt vào áo anh. Hôm nay anh không mặc quân phục, chỉ mặc vest nên không có chỗ để bám, Laura đành bám chặt lấy thắt lưng anh.
Cô vừa khóc vừa thì thào trong giọng run rẩy: "... Bố mẹ, con đau lắm..."
Caesar đang trong kỳ dịch cảm, vốn đã khó chịu, nay cô lại chạm vào loạn xạ, như đổ thêm dầu vào lửa.
Trán Caesar nổi gân xanh.
"Nếu không muốn chết," Anh nghiến răng đe dọa, "Thì lập tức buông tay."
Dù đã thuận lợi rời khỏi dinh thự, nhưng cuộc sống của cô trong gia tộc Bush lại không hề cải thiện. Thậm chí... còn khắc nghiệt hơn. Gia tộc Bush có đặc điểm di truyền là pheromone mùi sầu riêng nồng nặc, Bush hiện là đứa con duy nhất, nên tính cách rất ngang ngược. Dù hôm đó bị Caesar đánh sưng môi và cảnh cáo, cậu ta vẫn không hối cải, tiếp tục hành hạ Laura theo thú vui bệnh hoạn.
Gia tộc Bush sắp xếp cho Laura một căn phòng gỗ nhỏ dưới tầng hầm, nơi có những người Asti khác làm việc cho gia đình này. Trong giới quý tộc, người Asti vẫn bị đối xử rất tệ, chủ yếu làm những công việc như trồng trọt, xử lý nước thải, thu gom rác. Họ hiếm khi giao tiếp với các quý tộc, những người quý tộc tự cao này mặc nhiên hưởng thụ sự phục vụ của người Asti nhưng lại xem họ như sự ô uế tầm mắt.
Ngày đầu tiên đến đây, Laura mang theo bọc đồ nhỏ của mình. Những người Asti khác đã chủ động dọn dẹp để nhường cho cô một chỗ ngủ. Mười hai phụ nữ Asti ở cùng một phòng, trong tầng hầm không có cửa sổ, ánh sáng mờ mịt, tối đến mức không thể đọc sách. Giường tầng trên dưới, thấy Laura nhỏ nhắn, một người phụ nữ đã nhường giường dưới cho cô.
Laura biết ơn vô cùng.
Rời dinh thự, cô không có gì ngoài vài bộ quần áo. Laura không có tài sản, không có trang sức, không có cách nào liên lạc với bạn bè.
Đêm đầu tiên ở đây, chăn đệm của Laura chưa được phát, đồ của cô lại mỏng manh. Người chị giường dưới tốt bụng mời Laura dùng chung chăn với mình, cùng nằm chen chúc trên chiếc giường hẹp. Laura nằm cạnh chị ấy, ngửi thấy mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng, nghe tiếng thở trong bóng tối rồi từ từ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô được phát chăn đệm và công việc – giống như một người chị khác, nhiệm vụ của cô là tắm rửa, sấy khô cho thú cưng của gia đình Bush và dọn dẹp khu vực của chúng.
Gia đình Bush rất thích nuôi chó. Họ dành một không gian bốn tầng rộng 200 mét vuông làm chỗ ở cho chúng. Một con chó được phu nhân Bush yêu quý vừa vào kỳ động dục, như đang đánh dấu lãnh thổ khắp nơi, còn tiếng sủa thì gắt gỏng.
Trong khoảng thời gian những người khác dắt chó đi dạo, Laura mặc đồng phục người hầu, buộc tóc lên, mang hộp dụng cụ dọn dẹp cố gắng làm sạch. Mùi từ con chó đực trong kỳ động dục rất khó chịu, một hỗn hợp nồng nặc của mùi amoniac và các khí khác, lần đầu dọn dẹp Laura đã suýt ói. Cô đeo khẩu trang và cố gắng dọn sạch lớp đệm thấm nước tiểu cho vào giỏ giặt, rồi thay lớp đệm mềm sạch sẽ.
Sàn phải lau ba lượt: một lượt quét bụi, một lượt dùng cây lau có chất khử mùi, rồi cuối cùng lau lại bằng nước sạch. Laura làm chưa thuần thục, kỳ phát tình bất thường của cô kéo dài hơn dự đoán, nhưng cô gắng gượng chịu đựng.
... Quả nhiên, dùng thuốc ức chế không phải là ý hay.
Suốt buổi sáng, Laura làm việc trong căn phòng tràn ngập ánh nắng của bầy chó. Làm lâu dần, mũi cô cũng quen với mùi hôi khó chịu này.
Đến trưa, cô cuối cùng cũng được ăn. Phần ăn của người Asti ai cũng như nhau, là bánh mì sandwich đơn giản kèm thịt hun khói mặn, dưa muối và vài lá rau không tươi. Laura không kén ăn, nhưng công việc kéo dài khiến cô buồn nôn.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Laura bưng khay thức ăn ra ngoài nhà ăn, muốn ngồi ngoài hóng gió trong lúc ăn.
Ăn được một nửa, cô nhận ra điều gì đó bất thường. Từ phía những lùm cây rậm rạp không xa vang lên những âm thanh đứt quãng và tiếng động đập mạnh. Hôm nay trời nắng, không có gió, nhưng những nhánh tầm gửi tối màu vẫn rung lên dữ dội như có cuộc rượt đuổi.
Sau vài phút ngắn ngủi, Laura thấy quản gia vỗ vỗ chiếc áo sơ mi trắng rồi rời đi. Một lúc sau, người chị tốt bụng từng chia sẻ chăn với Laura xuất hiện, cách đó khá xa, nên Laura không thấy rõ biểu cảm của chị. Cô chỉ thấy chị lặng lẽ vén tay áo lên, ngồi bên lùm cây xanh đờ đẫn.
Laura lặng lẽ quay lại nhà ăn, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Đây chính là tình cảnh mà dân tộc cô đang phải đối mặt. Một hình ảnh mà Laura chưa từng thấy trong dinh thự trước đây.
Những người đồng tộc của cô, bị khinh thường, bị miệt thị, bị chà đạp. Cũng như bị... vắt kiệt, tước đoạt không giới hạn, theo cách khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Không phân biệt nam nữ.
Ngày hôm sau, cậu chủ nhỏ của nhà Bush cuối cùng cũng nhớ đến Laura. Môi của cậu ta cuối cùng đã hết sưng, nhưng vì thế mà ghi hận lên Laura.
Cậu ta đích thân chỉ định Laura phải dẫn con chó lớn của mình đi dạo. Không rõ là giống gì, nhưng đó là một con chó màu đen, đứng lên còn cao hơn Laura. Khi nó chạy loạn, cô hoàn toàn không thể giữ nổi, mấy lần suýt ngã nhào khi cố giữ dây dắt.
Có lần, tay Laura nắm chặt dây, bị con chó kéo lê đi vài mét, cổ tay bị siết chặt để lại vết đỏ, may mà không chảy máu.
Cơ thể cô không chịu nổi những thương tổn lớn thêm nữa.
Ánh mặt trời lấp lánh như vàng, trên mặt hồ phản chiếu ánh sáng lung linh, rực rỡ. Giữa rừng cây rậm rạp, một chú ngựa trắng cúi đầu uống nước bên bờ hồ, từ căn nhà gỗ nhỏ gần đó, một người phụ nữ có mái tóc bạc và đôi mắt tím cũng bước ra.
Cô cầm một chiếc roi ngựa màu đen, bộ đồ cưỡi ngựa đen trắng làm nổi bật vẻ lạnh lùng, cao ngạo trên gương mặt cô. Emilia mang vẻ lãnh đạm giống anh trai mình, Caesar.
Là người phụ nữ duy nhất trong thế hệ mới nhà Salieri, dù là một Omega, Emilia vẫn giữ tính kiêu ngạo và mạnh mẽ của mình. Cô đi đôi bốt da mềm, bước thẳng lên ngựa, nhưng lại thiếu lực, một chân trượt suýt ngã.
Một đôi tay vững chắc từ phía sau giữ lấy cánh tay cô, nâng Emilia lên ngựa trong im lặng. Một người Asti tóc nâu và mắt đen cúi đầu đứng bên cạnh, anh không nhìn thẳng vào Emilia, trên má và cổ còn hồng lên vì vận động mạnh.
Khi chiếc roi quất mạnh vào mặt anh, anh không tránh né, cứng rắn chịu đựng, không thốt ra một tiếng đau đớn nào.
Chiếc roi gia công từ thép và da bò chỉ quất một lần đã làm rách má anh, da nứt, máu chảy.
Quý cô cao ngạo trách móc: "Angus, ai cho phép ngươi chạm vào ta?"
Giọng cô trong trẻo, nhưng lời lẽ thì chẳng dễ nghe chút nào, như một con dao bạc cắt ngang quả chanh.
Angus không nói gì, ánh mắt anh dán xuống đôi giày của cô.
Đôi bốt da tinh tế mà chính anh vừa cúi mình đi cho cô cách đây một giờ, để chiều lòng cô, anh đã đồng ý dùng vòng giới hạn để tự trói buộc mình.
Gương mặt điển trai và gầy gò của Angus không hề hiện vẻ đau đớn, dù quý cô đã quất thêm một roi vào vai anh, lần này nhẹ hơn, không gây đau đớn.
"Hạ đẳng," Emilia nói với vẻ khinh miệt, "Cút đi."
Emilia không quay đầu, điều khiển ngựa đi vòng quanh hồ, chạm mặt anh trai Caesar ở phía trước.
Cô xuống ngựa, cúi chào anh trai: "Anh."
Caesar khẽ gật đầu.
Emilia nói: "Ollie hiện tại đã ổn định, anh cứ yên tâm, cô ta không thể tiếp xúc với ai trong nhà."
Caesar cau mày: "Ollie là ai?"
Emilia nhắc nhở: "Cô gái anh đưa từ dinh thự về."
Caesar ậm ừ lạnh nhạt. Anh chẳng bận tâm gì đến người Asti này.
Dù nhà Salieri khinh ghét người Asti, họ vẫn lịch sự với đứa trẻ có tâm trí không ổn định ấy. Ollie được sắp xếp ở khu dành cho người Asti, trong một căn phòng ấm áp và đón nắng.
Cô không cần làm việc gì, chỉ cần sống tốt, không tiếp cận với bất kỳ ai trong nhà Salieri là được. Nếu có bệnh, sẽ có bác sĩ, cô được phép đi dạo ở những khu vực không quan trọng, ra ngoài nhưng luôn có người đi theo giám sát chặt chẽ.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cô gái Asti này sẽ sống phần đời còn lại một cách an ổn trong căn phòng ấm áp này.
Qua kiểm tra, bác sĩ ngạc nhiên khi phát hiện thuốc ức chế tiêm cho Caesar không còn tác dụng. Họ cần nghiên cứu một loại thuốc ức chế đặc biệt mới, nên trước khi có thuốc mới, Caesar phải chịu đựng những khó chịu của kỳ dịch cảm.
Caesar xin nghỉ hai ngày, nhưng tối nay anh vẫn phải thay mặt nhà Salieri mang quà sinh nhật đến cho bá tước già nhà Bush.
Dù mang dòng họ lâu đời và địa vị đáng nể, Caesar không thích kiểu xã giao vô ích này, nhất là với nhà Bush, anh ghét lối sống xa hoa, lố lăng của họ hơn cả mùi pheromone nồng nặc.
Tại nhà Bush, tiệc tối vừa mới bắt đầu, Caesar đã thấy một người không mong đợi nhưng lại hợp lý xuất hiện.
Laura gầy guộc đang một mình dắt chó.
Mấy ngày không gặp.
Cô ngốc này trông còn gầy hơn.
Không biết là do đồng phục người hầu quá rộng hay cô tiều tụy đến vậy, chiếc áo rộng thùng thình phủ lên người cô như một bao tải trống rỗng, trông như chỉ cần nhấc lên là có thể xách đi bất cứ lúc nào.
Cô nắm dây dắt một con chó đen cao hơn cả mình, cổ tay và cánh tay đầy vết hằn do dây siết. Đôi mắt đờ đẫn cứ nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn. Con chó đen không kiên nhẫn kéo sang bên khiến Laura nhiều lần loạng choạng, không giữ được thăng bằng.
Không còn sức lực.
Gầy yếu đến thảm thương.
Vẫn đang thèm thuồng nhìn đồ ăn mà nuốt nước miếng.
Caesar có chút không vui. Anh đặt ly xuống, vừa định gắp vài món như bánh cam và cá ngừ cuộn thì nghe ai đó kêu lên: "Trời ơi!"
Caesar lập tức nhìn về phía Laura.
Con chó lớn đột nhiên phát điên, lao thẳng vào rừng rậm, Laura không kịp phản ứng nên bị kéo ngã, dây dắt siết chặt cổ tay, cô như một bao tải bị con chó kéo lê trên mặt đất.
Caesar không nói một lời, đưa đĩa cho Arthur rồi chạy về phía rừng.
Khả năng thể chất của một Alpha rất vượt trội, không ai nhận ra ngài Thượng Tướng đang lao về phía ấy, ngoài những người đứng gần anh.
Cả nhà Bush và bạn bè họ đều không để ý.
Bush nhìn thấy Laura bị kéo đi thì phá lên cười.
Ban đầu họ đang săn vịt bằng súng, nhưng giờ đã có trò vui mới, Bush vung súng, đề nghị bạn bè: "Chúng ta đổi kiểu chơi thì sao?"
Caesar nhanh chóng đuổi kịp con chó, dùng dao cắt đứt dây dắt nối nó với Laura, rồi cẩn thận bế cô gái yếu ớt lên.
Toàn thân cô run rẩy, cánh tay và gương mặt đầy bùn đất và trầy xước.
Caesar đỡ cô dậy: "Được rồi, đồ ngốc..."
Lời còn chưa dứt.
Như một chú chim non tội nghiệp cuối cùng cũng thấy cha mẹ về tổ, cô gái nhỏ nhắn mang hương hoa nhài vươn tay ôm lấy cổ Caesar.
Hương hoa dịu dàng và tinh khiết bao quanh anh.
Cảm giác mềm mại vừa chạm vào khiến Caesar đứng dậy ngay, anh nắm cổ áo cô kéo ra sau, lạnh lùng từ chối vòng tay của cô gái Asti này: "Buông ra, đừng ôm tôi."
Nhưng cô lại khóc.
Dường như sợ Caesar sẽ trả cô lại cho con chó, Laura cố gắng bám chặt vào áo anh. Hôm nay anh không mặc quân phục, chỉ mặc vest nên không có chỗ để bám, Laura đành bám chặt lấy thắt lưng anh.
Cô vừa khóc vừa thì thào trong giọng run rẩy: "... Bố mẹ, con đau lắm..."
Caesar đang trong kỳ dịch cảm, vốn đã khó chịu, nay cô lại chạm vào loạn xạ, như đổ thêm dầu vào lửa.
Trán Caesar nổi gân xanh.
"Nếu không muốn chết," Anh nghiến răng đe dọa, "Thì lập tức buông tay."