Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê
Chương 118: Lời hứa của cô
Laura nằm úp trên giường ngủ rất say, cho đến khi nghe thấy tiếng lách cách ngoài cửa sổ, cô mới giật mình tỉnh dậy, quỳ ngồi dậy và quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt – mặc dù ổ khóa đã hỏng, nhưng chức năng cơ bản vẫn còn hoạt động.
Chiếc váy của cô bị vo thành cục, không thể mặc được nữa, may mắn thay, bên cạnh còn có một chiếc váy ngủ. Cô tiện tay lấy lên mặc, khoác thêm chiếc áo khoác quân phục của Caesar bên ngoài. Thân hình của Caesar cao lớn, áo khoác cũng rất rộng, Laura mặc vào trông như một đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn. Vạt áo dài che đến tận đùi, cô xỏ dép lê rồi bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy Caesar với vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm Angus.
Trước mặt Angus là Emilia chỉ mặc bộ đồ ngủ. Cô có mái tóc bạc trắng, đôi mắt tím. Emilia dang rộng cánh tay, bảo vệ Angus phía sau lưng. Lồng ngực cô phập phồng vì hơi thở gấp gáp, đôi môi mím chặt. Một lúc sau, cô mới khẽ gọi, "Anh."
Laura đã nhanh chóng nhận ra tình hình hiện tại thông qua pheromone trong không khí. Trong trạng thái không có thuốc ức chế, Emilia bây giờ như một chiếc bánh kem anh đào đậm vị cà phê. Cô vươn tay ra bảo vệ Angus phía sau, đôi mắt tím giống hệt Caesar nhìn anh trai mình đầy cảnh giác.
Caesar nhìn Angus, anh nói, "Cậu đã đánh dấu vĩnh viễn em ấy."
Angus đáp, "Phải."
Khuôn mặt Angus không có chút sợ hãi, cũng không hạ thấp mình, anh gọi Caesar một tiếng, "Anh."
Ngay lúc Angus gọi "anh," Laura nhanh như chớp lao tới, ôm lấy Caesar.
Cô nói, "Bình tĩnh! Caesar, bình tĩnh!"
Caesar không hề bình tĩnh. Khi nghe Angus gọi "anh," nét mặt anh vô cùng phức tạp. Nếu không phải Laura nhào vào ôm anh, Caesar đã lao tới dạy dỗ Angus rồi.
Trước khi Caesar kịp nói, Laura đã ôm chặt lấy anh, cô cố gắng giải quyết mâu thuẫn giữa Caesar và Angus bằng cách thuyết phục, "Caesar, anh biết không? Thực ra Angus là anh trai khác cha khác mẹ của em mà—"
"Khác cha khác mẹ?"
"Chuyện đó không quan trọng," Laura siết chặt lấy Caesar, cô nói, "Dolores cũng là mẹ của Angus, nhưng có lẽ em cần giải thích từ từ với anh... Dù sao, anh nhìn mà xem, anh đánh dấu vĩnh viễn em – em là em gái của Angus, Angus lại đánh dấu vĩnh viễn em gái của anh. Như thế là công bằng mà."
Caesar đặt tay lên đầu Laura, nghe câu nói sau cùng của cô, anh thở dài.
Anh đã nhìn thấy sự bảo vệ của Emilia dành cho Angus, cũng như hiểu ý của Laura – tình cảm của con người là thứ không thể ép buộc. Ngay cả là anh trai, anh cũng không thể can thiệp vào đời sống tình cảm của em gái mình.
Angus không hề nao núng, nhẹ nhàng chắn Emilia phía sau, bình thản nhìn thẳng vào Caesar.
Còn Laura – Laura vẫn ôm chặt lấy Caesar, tiếp tục thuyết phục, "Hơn nữa, Caesar, anh nghĩ xem, Angus đánh dấu em gái anh dịu dàng như vậy, đừng quên lúc anh đánh dấu em gái Angus nhé. Thậm chí còn chẳng có giường, anh mạnh bạ—"
Caesar đau đầu vội vàng bịt miệng Laura, bế cô về phòng.
"Chúng ta không bàn về chuyện này nữa," Tai anh hơi đỏ, nghiêm khắc nói, "Laura, về phòng, em cần ngủ."
Laura đã không thể ngủ lại được. Cô thật sự lo rằng khi tỉnh dậy sẽ thấy Caesar biến Angus thành cái rổ – được rồi, khả năng chiến đấu của Angus không tệ, nhưng Laura không muốn hai người vì chuyện này mà gây gổ.
Laura quấn lấy Caesar trò chuyện hồi lâu, cuối cùng cô ngủ thiếp đi trong ngực anh, ngay cả khi ngủ cũng không chịu buông tay, dường như sợ rằng nếu buông tay, Caesar sẽ đi xử lý Angus.
Caesar chỉ còn biết xoa đầu cô.
Thực tế, Laura cũng không rõ lắm về tình trạng của Angus. Cô chỉ mơ hồ nhớ anh cũng là một sản phẩm thí nghiệm, nhưng rất rõ ràng, trong sự ra đời của Angus có thêm những yếu tố khác. Đặc điểm này khiến Angus chắc chắn phân hóa thành Alpha, đồng thời mang đặc tính của loài sói...
Quan niệm đạo đức ngăn cản Caesar tiếp tục đào sâu.
Nếu không, Caesar lo rằng bản thân sẽ cản trở mối quan hệ của Emilia và Angus.
Giống như Laura trong vòng tay mình... Lựa chọn nhân tạo, dù gần như hoàn hảo, vẫn mang những khuyết điểm. Đó là hình phạt cho việc nuôi dưỡng con người đi ngược lại tự nhiên. Và Caesar sẵn lòng cùng cô gánh chịu điều đó.
Căn nhà của Laura nhanh chóng được sửa chữa. Caesar tuy khiêm tốn nhưng vẫn sắp xếp để phòng của Laura được làm mới hoàn toàn. Từ giường, chăn nệm đến những đồ dùng khác, tất cả đều được thay mới bằng loại tốt nhất. Laura không quan tâm những điều này, thậm chí còn nghĩ số tiền đó thà để chăm lo cho trẻ mồ côi. Nhưng Caesar không đồng ý, anh không thể chịu được việc Laura sống trong một nơi đơn sơ như vậy.
Những ngày cuối cùng sống trong tổ chức, Caesar và Laura, Angus và Emilia duy trì trạng thái cân bằng vi diệu. Gần như không hẹn mà gặp, cả Caesar và Angus đều chọn cách dùng vật liệu cách âm để bọc kín tường. Laura chẳng quan tâm, cô muốn nói gì thì nói, chẳng hề giấu giếm cảm xúc. Không ít lần cô khiến Caesar phải bịt miệng cô lại, vừa thì thầm nhắc nhở cô giữ ý, vừa phấn khích đến mức muốn bóp nát cô.
Tình trạng này kéo dài đến khi Laura nhập học. Caesar đích thân sắp xếp hành lý, đóng gói, chất đầy đồ ăn vặt cho cô. Emilia và Angus sắp phải chia xa, mãi đến trưa hai người mới xuất hiện. Caesar không muốn biết Angus đã để lại cho em gái mình món quà lưu niệm gì, bởi anh cũng làm điều tương tự với em gái của Angus.
Laura lại chuẩn bị bước vào liệu trình truyền máu mới. Dù luôn năng động, nhưng khi Caesar rút máu, cô ngoan ngoãn nằm im trên giường bên cạnh, lặng lẽ nhìn, chẳng nói lời nào.
Máu phải được xử lý trước khi đưa vào cơ thể Laura. Caesar biết cô ghét cảm giác kim đâm vào da, anh nghỉ ngơi một chút, không uống nước đường mà chuẩn bị an ủi cô—
Nhưng Laura lại bóc một viên chocolate, đích thân đút cho anh.
Khi kim tiêm đâm vào da, Laura không kêu một tiếng. Máu của Caesar sau khi được xử lý chậm rãi chảy vào cơ thể cô, như thể anh đang nuôi dưỡng một bông hoa bằng chính máu thịt của mình. Laura đưa cánh tay trắng ngần ra, không nói một lời.
Đến khi truyền máu xong, cô mới gọi, "Caesar."
Caesar chạm vào tóc cô, "Ừ, anh đây."
Triệu chứng thiếu máu của Laura giảm đi đôi chút, nhưng máu vẫn là thứ vô cùng quý giá với cô. Caesar dùng bông gòn đè lên chỗ kim tiêm, giữ cho máu nhanh chóng đông lại. Laura nằm tựa vào lòng anh, khẽ cọ nhẹ một cái.
"Caesar," Cô nhìn thiết bị truyền máu được bác sĩ mang đi, khẽ nói, "Như vậy có tính là anh đang nuôi em bằng máu không? Nghe lãng mạn quá nhỉ."
Nuôi dưỡng người yêu bằng máu, kéo dài tuổi thọ của người yêu.
Caesar nhấn giữ bông gòn, "Ừ."
"Anh dùng máu thịt của mình để ban tặng sự sống cho em," Laura nói, "Nghe có vẻ giống một câu chuyện cấm kỵ nhỉ, "máu thịt của em đến từ anh," vậy nên cha—"
Caesar lập tức bịt miệng cô.
"Đừng nói nữa," Anh nói, "Anh không muốn phải đánh một con heo sữa vừa mới truyền máu xong."
Laura bật cười, hôn nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Cô không phải là không hiểu gì.
Cơ thể con người có giới hạn trong khả năng tái tạo máu, ngay cả với một Alpha khỏe mạnh cũng không thể rút máu với mức độ lớn như Caesar đã làm cho cô.
Huống chi, ngoài máu còn có tủy xương, và cả tinh— à, thứ sau thì không nhất thiết phải có.
Caesar với thân phận đặc biệt, anh hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì. Ở một mức độ nào đó, đánh dấu vĩnh viễn thực chất là sự ràng buộc dành cho Omega, nhưng Caesar cũng đã hứa hẹn với cô.
Anh chia sẻ máu của mình, chia sẻ sự sống của mình.
Chim sơn ca lớn lên trong bóng tối cuối cùng đã đậu xuống cây cổ thụ.
Cây cổ thụ cung cấp nhựa sống của mình, trở thành nguồn dưỡng chất nuôi cô.
...
Sau khi Laura nhập học thuận lợi, tâm trạng của Caesar không vì thế mà tốt hơn.
Vì một số lý do, Emilia học trên Laura một năm nên không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cô. Mà thể trạng của Laura, tốt nhất là không được để bị thương...
Thế nhưng Laura lại theo học tại một trường hỗn hợp. Dù cô chọn chuyên ngành chính trị, trường này vẫn có rất nhiều Alpha tương lai sẽ bước vào chiến trường.
Mặc dù trường học được canh gác rất nghiêm ngặt, Caesar vẫn bí mật sắp xếp vệ sĩ của Salieri đi theo bảo vệ Laura. Những khi không phải tăng ca, Caesar cũng thường ngồi xe của Salieri, kín đáo đón Laura về tận nhà.
Là người đầu tiên của tộc Asti được vào đại học, vô hình trung, Laura gánh chịu nhiều áp lực và ánh mắt soi mói hơn. Cô không chỉ là người đầu tiên của tộc mình học tại một trường công lập mà còn là vị hôn thê của Caesar. Sự đối lập trong hai thân phận này thường xuyên thu hút truyền thông tìm cách theo dõi, hy vọng khai thác được điều gì đó gây chấn động.
Đáng tiếc là, họ chẳng thu được hình ảnh nào như mong muốn.
Trong trường học, quy định kiểm soát rất nghiêm ngặt, những người này không có cơ hội tiếp cận Laura. Thi thoảng, khi chụp được cảnh Laura và Emilia ra ngoài, họ chỉ thấy hai Omega hòa thuận với nhau, hoàn toàn không có sự bất hòa như người ta tưởng tượng.
Ngay cả khi Laura tham dự sự kiện cùng phu nhân Salieri, cũng không hề có bất kỳ mâu thuẫn nào. Trong suốt sự kiện, phu nhân Salieri dịu dàng trò chuyện với Laura, Công tước Salieri kín đáo chăm sóc cả hai. Còn Laura—
Laura đã ăn hết ba suất heo sữa, hai phần trái cây và một phần mì Ý.
Bài báo hôm đó vốn định viết về câu chuyện đau buồn của một người thuộc tộc Asti bị hành hạ khi gả vào gia đình quý tộc bảo thủ, nhưng cuối cùng, họ chỉ xoay xở được một bài viết về "Khẩu vị tốt của vị hôn thê ngài Tổng thống."
Thực tế thì.
Vừa trở về nhà sau sự kiện, Laura liền đá văng giày, tự mình tháo gỡ xương cá và khóa kéo trên chiếc váy, vứt cả bộ xuống sàn, rồi dẫm lên tà váy nhảy thẳng vào vòng tay Caesar.
Caesar ngồi trên ghế, đặt cuốn sách xuống, đón lấy cô.
Laura dụi mặt vào hõm cổ Caesar, hít thật sâu.
Cô nói, "Em vẫn chưa no."
Caesar bật cười.
Anh vuốt ve mái tóc vàng óng của cô, "Muốn ăn gì? Anh ăn cùng em."
Laura vòng tay ôm cổ anh, đặt một nụ hôn "chụt" lên má anh.
Cô nói, "Caesar Salad."
Bầu trời rực rỡ, ánh xuân ấm áp tràn đầy. Họ còn rất nhiều thời gian phía trước, như núi cao sừng sững, như dòng sông ngân hà vĩnh cửu, sao theo trăng chuyển, mãi không dừng lại.
Cô bé Laura sẽ mãi yêu Caesar.
Không chỉ là món salad.
Đó là lời hứa của cô.
[HOÀN TOÀN VĂN]
Chiếc váy của cô bị vo thành cục, không thể mặc được nữa, may mắn thay, bên cạnh còn có một chiếc váy ngủ. Cô tiện tay lấy lên mặc, khoác thêm chiếc áo khoác quân phục của Caesar bên ngoài. Thân hình của Caesar cao lớn, áo khoác cũng rất rộng, Laura mặc vào trông như một đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn. Vạt áo dài che đến tận đùi, cô xỏ dép lê rồi bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy Caesar với vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm Angus.
Trước mặt Angus là Emilia chỉ mặc bộ đồ ngủ. Cô có mái tóc bạc trắng, đôi mắt tím. Emilia dang rộng cánh tay, bảo vệ Angus phía sau lưng. Lồng ngực cô phập phồng vì hơi thở gấp gáp, đôi môi mím chặt. Một lúc sau, cô mới khẽ gọi, "Anh."
Laura đã nhanh chóng nhận ra tình hình hiện tại thông qua pheromone trong không khí. Trong trạng thái không có thuốc ức chế, Emilia bây giờ như một chiếc bánh kem anh đào đậm vị cà phê. Cô vươn tay ra bảo vệ Angus phía sau, đôi mắt tím giống hệt Caesar nhìn anh trai mình đầy cảnh giác.
Caesar nhìn Angus, anh nói, "Cậu đã đánh dấu vĩnh viễn em ấy."
Angus đáp, "Phải."
Khuôn mặt Angus không có chút sợ hãi, cũng không hạ thấp mình, anh gọi Caesar một tiếng, "Anh."
Ngay lúc Angus gọi "anh," Laura nhanh như chớp lao tới, ôm lấy Caesar.
Cô nói, "Bình tĩnh! Caesar, bình tĩnh!"
Caesar không hề bình tĩnh. Khi nghe Angus gọi "anh," nét mặt anh vô cùng phức tạp. Nếu không phải Laura nhào vào ôm anh, Caesar đã lao tới dạy dỗ Angus rồi.
Trước khi Caesar kịp nói, Laura đã ôm chặt lấy anh, cô cố gắng giải quyết mâu thuẫn giữa Caesar và Angus bằng cách thuyết phục, "Caesar, anh biết không? Thực ra Angus là anh trai khác cha khác mẹ của em mà—"
"Khác cha khác mẹ?"
"Chuyện đó không quan trọng," Laura siết chặt lấy Caesar, cô nói, "Dolores cũng là mẹ của Angus, nhưng có lẽ em cần giải thích từ từ với anh... Dù sao, anh nhìn mà xem, anh đánh dấu vĩnh viễn em – em là em gái của Angus, Angus lại đánh dấu vĩnh viễn em gái của anh. Như thế là công bằng mà."
Caesar đặt tay lên đầu Laura, nghe câu nói sau cùng của cô, anh thở dài.
Anh đã nhìn thấy sự bảo vệ của Emilia dành cho Angus, cũng như hiểu ý của Laura – tình cảm của con người là thứ không thể ép buộc. Ngay cả là anh trai, anh cũng không thể can thiệp vào đời sống tình cảm của em gái mình.
Angus không hề nao núng, nhẹ nhàng chắn Emilia phía sau, bình thản nhìn thẳng vào Caesar.
Còn Laura – Laura vẫn ôm chặt lấy Caesar, tiếp tục thuyết phục, "Hơn nữa, Caesar, anh nghĩ xem, Angus đánh dấu em gái anh dịu dàng như vậy, đừng quên lúc anh đánh dấu em gái Angus nhé. Thậm chí còn chẳng có giường, anh mạnh bạ—"
Caesar đau đầu vội vàng bịt miệng Laura, bế cô về phòng.
"Chúng ta không bàn về chuyện này nữa," Tai anh hơi đỏ, nghiêm khắc nói, "Laura, về phòng, em cần ngủ."
Laura đã không thể ngủ lại được. Cô thật sự lo rằng khi tỉnh dậy sẽ thấy Caesar biến Angus thành cái rổ – được rồi, khả năng chiến đấu của Angus không tệ, nhưng Laura không muốn hai người vì chuyện này mà gây gổ.
Laura quấn lấy Caesar trò chuyện hồi lâu, cuối cùng cô ngủ thiếp đi trong ngực anh, ngay cả khi ngủ cũng không chịu buông tay, dường như sợ rằng nếu buông tay, Caesar sẽ đi xử lý Angus.
Caesar chỉ còn biết xoa đầu cô.
Thực tế, Laura cũng không rõ lắm về tình trạng của Angus. Cô chỉ mơ hồ nhớ anh cũng là một sản phẩm thí nghiệm, nhưng rất rõ ràng, trong sự ra đời của Angus có thêm những yếu tố khác. Đặc điểm này khiến Angus chắc chắn phân hóa thành Alpha, đồng thời mang đặc tính của loài sói...
Quan niệm đạo đức ngăn cản Caesar tiếp tục đào sâu.
Nếu không, Caesar lo rằng bản thân sẽ cản trở mối quan hệ của Emilia và Angus.
Giống như Laura trong vòng tay mình... Lựa chọn nhân tạo, dù gần như hoàn hảo, vẫn mang những khuyết điểm. Đó là hình phạt cho việc nuôi dưỡng con người đi ngược lại tự nhiên. Và Caesar sẵn lòng cùng cô gánh chịu điều đó.
Căn nhà của Laura nhanh chóng được sửa chữa. Caesar tuy khiêm tốn nhưng vẫn sắp xếp để phòng của Laura được làm mới hoàn toàn. Từ giường, chăn nệm đến những đồ dùng khác, tất cả đều được thay mới bằng loại tốt nhất. Laura không quan tâm những điều này, thậm chí còn nghĩ số tiền đó thà để chăm lo cho trẻ mồ côi. Nhưng Caesar không đồng ý, anh không thể chịu được việc Laura sống trong một nơi đơn sơ như vậy.
Những ngày cuối cùng sống trong tổ chức, Caesar và Laura, Angus và Emilia duy trì trạng thái cân bằng vi diệu. Gần như không hẹn mà gặp, cả Caesar và Angus đều chọn cách dùng vật liệu cách âm để bọc kín tường. Laura chẳng quan tâm, cô muốn nói gì thì nói, chẳng hề giấu giếm cảm xúc. Không ít lần cô khiến Caesar phải bịt miệng cô lại, vừa thì thầm nhắc nhở cô giữ ý, vừa phấn khích đến mức muốn bóp nát cô.
Tình trạng này kéo dài đến khi Laura nhập học. Caesar đích thân sắp xếp hành lý, đóng gói, chất đầy đồ ăn vặt cho cô. Emilia và Angus sắp phải chia xa, mãi đến trưa hai người mới xuất hiện. Caesar không muốn biết Angus đã để lại cho em gái mình món quà lưu niệm gì, bởi anh cũng làm điều tương tự với em gái của Angus.
Laura lại chuẩn bị bước vào liệu trình truyền máu mới. Dù luôn năng động, nhưng khi Caesar rút máu, cô ngoan ngoãn nằm im trên giường bên cạnh, lặng lẽ nhìn, chẳng nói lời nào.
Máu phải được xử lý trước khi đưa vào cơ thể Laura. Caesar biết cô ghét cảm giác kim đâm vào da, anh nghỉ ngơi một chút, không uống nước đường mà chuẩn bị an ủi cô—
Nhưng Laura lại bóc một viên chocolate, đích thân đút cho anh.
Khi kim tiêm đâm vào da, Laura không kêu một tiếng. Máu của Caesar sau khi được xử lý chậm rãi chảy vào cơ thể cô, như thể anh đang nuôi dưỡng một bông hoa bằng chính máu thịt của mình. Laura đưa cánh tay trắng ngần ra, không nói một lời.
Đến khi truyền máu xong, cô mới gọi, "Caesar."
Caesar chạm vào tóc cô, "Ừ, anh đây."
Triệu chứng thiếu máu của Laura giảm đi đôi chút, nhưng máu vẫn là thứ vô cùng quý giá với cô. Caesar dùng bông gòn đè lên chỗ kim tiêm, giữ cho máu nhanh chóng đông lại. Laura nằm tựa vào lòng anh, khẽ cọ nhẹ một cái.
"Caesar," Cô nhìn thiết bị truyền máu được bác sĩ mang đi, khẽ nói, "Như vậy có tính là anh đang nuôi em bằng máu không? Nghe lãng mạn quá nhỉ."
Nuôi dưỡng người yêu bằng máu, kéo dài tuổi thọ của người yêu.
Caesar nhấn giữ bông gòn, "Ừ."
"Anh dùng máu thịt của mình để ban tặng sự sống cho em," Laura nói, "Nghe có vẻ giống một câu chuyện cấm kỵ nhỉ, "máu thịt của em đến từ anh," vậy nên cha—"
Caesar lập tức bịt miệng cô.
"Đừng nói nữa," Anh nói, "Anh không muốn phải đánh một con heo sữa vừa mới truyền máu xong."
Laura bật cười, hôn nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Cô không phải là không hiểu gì.
Cơ thể con người có giới hạn trong khả năng tái tạo máu, ngay cả với một Alpha khỏe mạnh cũng không thể rút máu với mức độ lớn như Caesar đã làm cho cô.
Huống chi, ngoài máu còn có tủy xương, và cả tinh— à, thứ sau thì không nhất thiết phải có.
Caesar với thân phận đặc biệt, anh hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì. Ở một mức độ nào đó, đánh dấu vĩnh viễn thực chất là sự ràng buộc dành cho Omega, nhưng Caesar cũng đã hứa hẹn với cô.
Anh chia sẻ máu của mình, chia sẻ sự sống của mình.
Chim sơn ca lớn lên trong bóng tối cuối cùng đã đậu xuống cây cổ thụ.
Cây cổ thụ cung cấp nhựa sống của mình, trở thành nguồn dưỡng chất nuôi cô.
...
Sau khi Laura nhập học thuận lợi, tâm trạng của Caesar không vì thế mà tốt hơn.
Vì một số lý do, Emilia học trên Laura một năm nên không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cô. Mà thể trạng của Laura, tốt nhất là không được để bị thương...
Thế nhưng Laura lại theo học tại một trường hỗn hợp. Dù cô chọn chuyên ngành chính trị, trường này vẫn có rất nhiều Alpha tương lai sẽ bước vào chiến trường.
Mặc dù trường học được canh gác rất nghiêm ngặt, Caesar vẫn bí mật sắp xếp vệ sĩ của Salieri đi theo bảo vệ Laura. Những khi không phải tăng ca, Caesar cũng thường ngồi xe của Salieri, kín đáo đón Laura về tận nhà.
Là người đầu tiên của tộc Asti được vào đại học, vô hình trung, Laura gánh chịu nhiều áp lực và ánh mắt soi mói hơn. Cô không chỉ là người đầu tiên của tộc mình học tại một trường công lập mà còn là vị hôn thê của Caesar. Sự đối lập trong hai thân phận này thường xuyên thu hút truyền thông tìm cách theo dõi, hy vọng khai thác được điều gì đó gây chấn động.
Đáng tiếc là, họ chẳng thu được hình ảnh nào như mong muốn.
Trong trường học, quy định kiểm soát rất nghiêm ngặt, những người này không có cơ hội tiếp cận Laura. Thi thoảng, khi chụp được cảnh Laura và Emilia ra ngoài, họ chỉ thấy hai Omega hòa thuận với nhau, hoàn toàn không có sự bất hòa như người ta tưởng tượng.
Ngay cả khi Laura tham dự sự kiện cùng phu nhân Salieri, cũng không hề có bất kỳ mâu thuẫn nào. Trong suốt sự kiện, phu nhân Salieri dịu dàng trò chuyện với Laura, Công tước Salieri kín đáo chăm sóc cả hai. Còn Laura—
Laura đã ăn hết ba suất heo sữa, hai phần trái cây và một phần mì Ý.
Bài báo hôm đó vốn định viết về câu chuyện đau buồn của một người thuộc tộc Asti bị hành hạ khi gả vào gia đình quý tộc bảo thủ, nhưng cuối cùng, họ chỉ xoay xở được một bài viết về "Khẩu vị tốt của vị hôn thê ngài Tổng thống."
Thực tế thì.
Vừa trở về nhà sau sự kiện, Laura liền đá văng giày, tự mình tháo gỡ xương cá và khóa kéo trên chiếc váy, vứt cả bộ xuống sàn, rồi dẫm lên tà váy nhảy thẳng vào vòng tay Caesar.
Caesar ngồi trên ghế, đặt cuốn sách xuống, đón lấy cô.
Laura dụi mặt vào hõm cổ Caesar, hít thật sâu.
Cô nói, "Em vẫn chưa no."
Caesar bật cười.
Anh vuốt ve mái tóc vàng óng của cô, "Muốn ăn gì? Anh ăn cùng em."
Laura vòng tay ôm cổ anh, đặt một nụ hôn "chụt" lên má anh.
Cô nói, "Caesar Salad."
Bầu trời rực rỡ, ánh xuân ấm áp tràn đầy. Họ còn rất nhiều thời gian phía trước, như núi cao sừng sững, như dòng sông ngân hà vĩnh cửu, sao theo trăng chuyển, mãi không dừng lại.
Cô bé Laura sẽ mãi yêu Caesar.
Không chỉ là món salad.
Đó là lời hứa của cô.
[HOÀN TOÀN VĂN]