May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ
Chương 45: Virus
Đây là cái Tết đầu tiên hai người đón cùng nhau. Hạ La đề xuất đi xem nghi thức thượng cờ ở Thiên An Môn để ăn mừng.
Giang Sinh vốn có tình cảm với đất nước, nghe đề xuất này tất nhiên là vui vẻ. Dù đã theo cô đến Bắc Kinh hơn hai tháng, nhưng chưa từng đi xem nghi thức thượng cờ.
Sau khi tìm hiểu trước thời gian thượng cờ, hai người vừa qua 12 giờ đã ra khỏi nhà, đến quảng trường đã có một số người đang đợi ở đó.
Giống như những người khác, họ cũng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Giang Sinh mang theo bình giữ nhiệt và đồ ăn vặt, vừa ăn vừa trò chuyện để giết thời gian.
Đêm đông lạnh giá, Hạ La dán nhiều miếng dán giữ nhiệt trên người, nhưng vành tai vẫn không tránh khỏi đỏ lên vì lạnh. Làn da cô vốn trắng, càng làm nổi bật màu đỏ ấy.
Hai người ngồi xếp bằng đối mặt nhau, Giang Sinh mắt tinh, đưa tay nhẹ nhàng che tai cô.
Hạ La sững lại, rồi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh xuyên qua da tai, lan tỏa khắp má.
“Đỡ hơn không?” Giọng trầm của anh truyền qua không khí lạnh lẽo.
Hạ La nhìn anh không chớp mắt, hai tai ấm áp dễ chịu: “Vâng, đỡ nhiều rồi.”
Đến khi tai cô hoàn toàn ấm lên, Giang Sinh mới buông tay ra: “Bây giờ còn sớm, nếu buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”
Hạ La lắc đầu: “Em không buồn ngủ. Em đang rất phấn khích, lớn từng này rồi mà đây là lần đầu tiên đến đây xem thượng cờ. Hồi đại học cũng từng nghĩ đến xem, nhưng dậy không nổi, nên lần này đơn giản là không ngủ luôn.”
“Hồi đại học anh cũng từng muốn đến, nhưng lúc đó một lòng bận rộn đi làm thêm kiếm tiền, nên cũng chỉ nghĩ thôi. Lúc đó hẹn với bạn cùng lớp, tốt nghiệp rồi cùng đến Bắc Kinh khởi nghiệp, nghĩ rằng xem thượng cờ vẫn còn cơ hội, không ngờ sau đó…”
Giang Sinh nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt vốn có chút tiếc nuối, dần dần trở nên thanh thản: “May mà sau đó gặp được em, ước nguyện xem thượng cờ cuối cùng cũng thành hiện thực.”
Hạ La cười đến mắt cong cong: “Giang Sinh, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, sau này còn có thể thực hiện nhiều ước nguyện nữa, đến lúc đó viết ra những điều muốn làm, chúng ta lần lượt hoàn thành, được không?”
Giang Sinh gật đầu mạnh mẽ: “Được.”
…
Hai người nói về những ước nguyện của nhau, không cảm thấy thời gian trôi qua. Vài giờ sau, kiểm tra an ninh mở cửa, đám đông ùa đến cổng kiểm tra.
Xếp hàng qua kiểm tra an ninh xong, họ chạy đi giành vị trí, may mắn giành được hàng đầu gần đồng hồ Đông Hoa.
Giang Sinh đứng sau cô, hai tay chống lên lan can, bảo vệ cô ở phía trước, tránh bị người phía sau chen lấn.
Hạ La cầm điện thoại hào hứng chụp ảnh. Chiếm được vị trí tuyệt vời, quả không uổng công cô thức trắng đêm đến đây xếp hàng.
Khoảng sáu bảy giờ, nhân viên an ninh kéo dây cảnh báo lên, đài truyền hình cũng có người đến, cần cẩu camera được dựng lên, lần thượng cờ đầu tiên của năm mới, nghi thức rất trang trọng.
Ước tính số người đến hôm nay vượt quá một trăm nghìn, hai người như đang ở trong một sự kiện vĩ đại, lòng dâng trào, sự gắn kết và niềm tự hào dân tộc tự nhiên trỗi dậy.
Rất nhanh, đội bảo vệ quốc kỳ từ lầu thành Thiên An Môn đi ra, bước đều đặn qua đường Trường An, khí thế hùng vĩ.
Bảy giờ ba mươi sáu phút, lá cờ đỏ tươi năm sao đúng giờ từ từ được kéo lên trong tiếng quốc ca trang nghiêm, người cầm cờ dùng sức vẫy một cái, thân cờ liền tung bay trong gió.
Hạ La nhìn màu đỏ ấy theo cột cờ từng chút từng chút dâng lên, không hiểu sao có chút muốn khóc.
Cô lén quay đầu nhìn Giang Sinh, phát hiện trong mắt anh cũng có nước, môi khẽ mấp máy, đang hát theo quốc ca.
–
Nghi thức thượng cờ rất ngắn, dù để có được vài phút ngắn ngủi này, họ đã mất gần mười tiếng chuẩn bị, nhưng tất cả đều đáng giá.
Không đến tận nơi xem một lần, sẽ không bao giờ cảm nhận được cảm động của vạn người đồng lòng, nhất tề một lòng.
Đi tàu điện ngầm về nhà, hai người thức trắng đêm, ai về phòng nấy ngủ bù.
Tỉnh dậy đi ăn một bữa ở trung tâm thương mại gần đó, sau đó đi xem một bộ phim, ngày đầu năm mới đã kết thúc viên mãn.
Tết năm nay đúng vào thứ Tư, quốc gia chỉ nghỉ một ngày, nên ngày hôm sau, cả hai đều đi làm.
Giờ nghỉ trưa, Hạ La đi ăn cơm ở căng tin cùng Jessica và người trong nhóm dự án.
Khu công nghệ cao nơi cô làm việc rất lớn, mỗi lần ăn trưa, căng tin luôn đông nghịt người, khiến cô nhớ đến cảnh ăn cơm thời đại học.
Lấy cơm xong, mọi người ngồi quanh một bàn, thảo luận về thời sự gần đây.
Hạ La là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, những người khác đều khoảng ba mươi tuổi, nên chủ đề trò chuyện thiên về người trưởng thành, ví dụ như nhà trong khu học chánh, cổ phiếu, chiến lược nuôi con…
Những chuyện này đối với một cô gái chưa kết hôn chưa có con như cô còn quá xa vời, nên phần lớn thời gian, cô chỉ im lặng lắng nghe.
Một chủ đề kết thúc, im lặng chốc lát, Jessica nhanh chóng nghĩ ra chủ đề tiếp theo: “Này, mọi người có nghe không, hình như bên Vũ Hán phát hiện virus SARS.”
Một đồng nghiệp khác lập tức tiếp lời: “Tôi có thấy trên mạng, cũng không biết thật giả thế nào.”
Jessica gật đầu: “Không có lửa làm sao có khói, tin đồn lan truyền có đầu có đuôi, rất có thể là thật.”
Một người dân Bắc Kinh gốc thốt lên: “Vậy thì có vấn đề lớn rồi, năm đó SARS ở Bắc Kinh nghiêm trọng thế nào, tôi sợ muốn chết, đến giờ vẫn còn ám ảnh.”
Một đồng nghiệp khác nói: “Cô đừng nghe gió là mưa, tin tức trên mạng đảo chiều còn ít sao? Để xem tình hình thế nào đã.”
…
Mọi người thảo luận nửa ngày, cũng không có kết luận. Người tin thì đã định đi tích trữ khẩu trang, người không tin thì khinh thường.
Hạ La mơ hồ không rõ, cũng không biết nên tin hay không tin.
Rất nhanh, điều nhỏ nhặt này đã bị cô quên đi, trong thời đại bùng nổ thông tin này, mỗi ngày đều có tin tức thu hút sự chú ý.
Chuyện SARS giống như một hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ, rất nhanh lại trở về yên tĩnh.
Một buổi chiều cuối tuần, Hạ La và Giang Sinh ngồi bên bàn ăn học tập. Hạ La là vì dự án mới của công ty, Giang Sinh vẫn đang ôn tập các môn đại học của anh.
May mà anh rất thông minh, thêm vào đó lại là những thứ đã học trước đây, nên nhặt lại rất nhanh.
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, rơi trên vai hai người, trên lò sưởi có đặt vài vỏ quýt tươi, nướng tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.
Giang Sinh cúi đầu, nghiêm túc ghi lại những điểm quan trọng trong sách vào sổ tay.
Hạ La xem tài liệu trên máy tính. Thỉnh thoảng cô lại mất tập trung, dùng khóe mắt liếc nhìn người bên trái.
Bàn tay anh cầm bút có các khớp đều đặn, chữ viết ngay ngắn mạnh mẽ, dưới hàng mi rậm, ánh mắt chuyên chú, không để ý điều gì khác.
Cô rất thích ngồi cùng anh đọc sách, trong thoáng chốc sẽ có cảm giác như cùng anh là bạn cùng bàn.
Cuộc sống thường ngày với Giang Sinh, đại để đều yên bình như vậy.
Hai người không thích ồn ào, trừ những lúc hẹn hò, đi dạo phố ăn uống xem phim, thời gian còn lại cứ thế bầu bạn bên nhau.
Cuộc sống tuy bình đạm, nhưng có cảm giác vững chắc thiết thực.
Giữa chừng nghỉ ngơi, Giang Sinh đứng dậy vào bếp rửa một ít hoa quả mang ra, điện thoại để trên bàn liên tục vang lên mấy tiếng.
Anh xé một tờ giấy lau khô tay, mở điện thoại ra xem, là tình nguyện viên từ cơ sở động vật lang thang gửi đến.
Vài tháng trước, anh và Hạ La đã cứu một con mèo cam bị thương ở Dương Thành, sau khi phẫu thuật tại bệnh viện, được trạm cứu hộ địa phương nhận nuôi.
Đôi khi họ sẽ hỏi thăm tình hình của mèo con trên WeChat, tình nguyện viên cũng sẽ chủ động gửi cho họ một số video.
Hôm nay đối phương gửi liền mấy video, Giang Sinh tuy chưa mở ra xem, nhưng từ ảnh bìa video có thể thấy, mèo con không ở trạm cứu hộ.
Phía sau nó, bối cảnh giống như ở nhà ai đó, tường phòng khách màu vỏ trứng, có một cái TV lớn, còn có đèn treo màu cam.
Giang Sinh vừa đoán rằng con mèo có thể đã được nhận nuôi thì tin nhắn thoại của tình nguyện viên đến:
“Anh Giang, tin vui này, cuối cùng đã có gia đình tốt nhận nuôi Bé Quýt rồi…”
Đối phương hào hứng nói một tràng dài, Giang Sinh cầm điện thoại bên tai, càng nghe nét mặt càng dịu lại.
Hạ La vừa ăn trái cây vừa nhìn anh, hỏi: “Ai vậy anh?”
Giang Sinh nghe xong tin nhắn thoại, đưa điện thoại cho cô: “Bé Quýt được nhận nuôi rồi.”
Hạ La sững người, vội vàng đón lấy điện thoại, mở tin nhắn thoại nghe lại lần nữa.
Hóa ra gia đình nhận nuôi Bé Quýt là một gia đình ba người, gồm bố mẹ và cậu con trai mười tuổi.
Cậu bé bị mắc bệnh u xương, để giữ được tính mạng, đành phải cắt bỏ chân phải, tính tình vì thế mà trở nên kỳ quặc, trầm lặng.
Tình cờ, bố mẹ thấy bài đăng nhận nuôi của trạm cứu trợ, đưa cho con trai chọn.
Kết quả là cậu bé chọn Bé Quýt – con mèo cũng mất chân sau phải như cậu, nhưng lanh lợi, hoạt bát.
Hạ La lần lượt mở từng video.
Cậu bé cầm que đùa mèo, vui vẻ chạy khắp nhà với Bé Quýt, cậu đeo chân giả, chạy trông có vẻ hơi kỳ.
Cậu bé ngồi trên ghế sofa xem tivi, Bé Quýt đi tới, cuộn tròn trên đùi cậu ngủ, cậu bé nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Ngay cả khi cậu bé đi vệ sinh, Bé Quýt cũng phải đứng gác ngoài cửa nhà vệ sinh, thò chân qua khe cửa móc móc…
Hạ La xem mà nước mắt suýt rơi, vội vàng rút tờ giấy lau mắt.
May mà lúc đó Giang Sinh không để ý tới lời chế giễu của cô, kiên quyết cứu Bé Quýt, nếu không giờ nó đã không thể an ủi được một tâm hồn khác.
Đôi khi con người thật kỳ lạ. Nói về cậu bé, cha mẹ chắc chắn yêu thương cậu, nhưng tình yêu không phải vạn năng.
Tình yêu không thể khiến cậu vui vẻ, đôi khi còn là gánh nặng.
Để mở được ổ khóa của một trái tim, cần một chiếc chìa khóa đúng. Bé Quýt chính là chiếc chìa khóa của cậu.
Bởi vì đã từng chịu cùng một nỗi đau, nên cảm xúc mới có thể đồng cảm.
Đứa trẻ trầm lặng kỳ quặc trước mặt cha mẹ, khi ở bên mèo, lại trở thành một thiếu niên vui vẻ.
“Anh Giang.” Hạ La hít hít mũi:
“Có phải mỗi sinh mệnh sống trên đời này đều có ý nghĩa không? Giống như em sống là để gặp anh, con mèo sống là để gặp cậu bé này?”
Giang Sinh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Anh tin là vậy, nên mới không thể dễ dàng từ bỏ hy vọng sống tiếp.”
Hạ La kéo kéo tay áo anh: “Tối nay anh đi dạo phố với em nhé, em muốn viết thiệp cho cậu bé, không biết chỗ nào còn bán.”
Giang Sinh đương nhiên đồng ý: “Được, lát nữa chúng ta đi tìm, chắc mấy cửa hàng văn phòng phẩm vẫn còn bán đấy.”
Ăn tối xong, hai người mặc áo khoác, đi giày, nắm tay nhau ra ngoài, vừa đi vừa bàn ngoài thiệp ra còn gửi quà gì cho cậu bé và Bé Quýt.
Vừa xuống đến dưới nhà, liền thấy trước tòa nhà đậu một chiếc Mercedes G-Class. Trông có vẻ hơi quen.
Hạ La đứng khựng lại, tim thắt lại. Anh ta chẳng phải đã nói sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa sao?
Giang Sinh thấy cô ngẩn người, nhìn theo hướng cô nhìn, vừa hay thấy cửa ghế lái mở ra, Lục Tắc Tây bước xuống.
Anh theo bản năng tiến lên một bước, che chắn cho cô phía sau.
“Đừng căng thẳng, tôi không có ác ý.” Lục Tắc Tây giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng: “Tôi chỉ đến nói với hai người một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hạ La nghi hoặc nhìn anh ta.
Vẻ mặt Lục Tắc Tây hơi nghiêm túc: “Chuyện phát hiện virus SARS ở Vũ Hán hai người có nghe nói không?”
Hạ La và Giang Sinh liếc nhìn nhau, gật đầu: “Trước đây có thấy trên mạng một chút, nhưng không phải đã được làm rõ là tin đồn rồi sao?”
“Chuyện này là thật, chỉ là hiện giờ còn đang kiềm chế, sợ gây hoang mang nên chưa thông báo chính thức.” Vẻ mặt Lục Tắc Tây trầm trọng: “Thời gian tới trong nước sẽ không được an toàn lắm, hai người phải tích trữ khẩu trang và nước sát khuẩn trước.”
Nói rồi anh ta dừng lại: “Tôi chuẩn bị về Mỹ, nếu hai người muốn ra nước ngoài tránh, tôi có thể giúp lo vé máy bay và chỗ ở.”
Hạ La ngẩn người một lúc mới hoàn hồn: “Cảm ơn anh đã đặc biệt đến báo cho chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ không ra nước ngoài đâu, công việc và gia đình đều ở đây.”
Với câu trả lời của cô, Lục Tắc Tây không có vẻ bất ngờ: “Anh cũng nghĩ vậy. Thế… anh đi đây. Nếu cần giúp đỡ gì, em có số điện thoại của anh.”
Nói xong anh ta lặng lẽ nhìn cô một lúc, như muốn khắc ghi hình dáng cô vào trong đầu, rồi xoay người, lên xe. Đèn hậu màu đỏ biến mất ở cuối đường.
Giang Sinh nắm chặt tay cô: “Lời anh ta nói, đáng tin không?”
Hạ La gật đầu: “Ít nhất chuyện này, anh ta chắc không đem ra đùa đâu. Nhà anh ta có chút thế lực, tin tức chắc chắn nhạy hơn người thường.”
Giang Sinh trầm ngâm: “Vậy lát nữa chúng ta đi ngang qua hiệu thuốc, tiện thể mua khẩu trang mấy thứ đó luôn, phòng bị vô sự. Rồi còn cần thông báo cho người thân, để mọi người đều chú ý.”
“Được.”
Hai người mua xong đồ liền về nhà ngay, không dám ở ngoài lâu, rồi thông báo cho bạn bè người thân.
Hạ La gọi điện cho Dư Mộng Viên và mấy người bạn thân trước, rồi nghĩ đến bố mẹ mình. Họ có lẽ không muốn dính líu gì đến cô nữa.
Thực ra cô cũng vậy, thà cả đời không gặp lại.
Chỉ là chuyện liên quan đến tính mạng, nếu không nhắc nhở một chút, lương tâm lại có phần không yên.
Hạ La cân nhắc một lúc, gửi cho em trai một tin nhắn thoại, nói qua chuyện này. Chỉ cần nói với cậu ấy, chắc cậu ấy sẽ chuyển lại cho bố mẹ.
Đối với người em trai kém cô hai tuổi này, cô không có oán hận gì. Dù sao được sinh ra cũng không phải lỗi của cậu ấy, bố mẹ thiên vị cậu ấy cũng không phải lựa chọn của cậu ấy.
Còn về việc họ nhận được tin, sẽ đối phó thế nào, không phải là chuyện cô có thể quản được.
Thứ hai đi làm, Hạ La đeo khẩu trang, đến công ty cũng không dám tháo ra. Có đồng nghiệp cười hỏi: “Hạ Hạ sao thế? Bị cảm à?”
Hạ La lắc đầu: “Không phải là sợ virus SARS sao?”
Đồng nghiệp cười cô: “Chuyện đó không phải đã làm rõ là tin đồn rồi sao?”
Hạ La nghiêm túc sửa lại: “Không phải, là thật đấy.”
Đồng nghiệp nghi hoặc đánh giá cô: “Cậu biết từ đâu?”
“Một người bạn nói với tôi, nhà anh ấy quan hệ rộng, tin tức không thể sai được.”
Đồng nghiệp nhìn cô từ trên xuống dưới, không để tâm đến lời cô nói.
Một cô gái hai mươi bốn tuổi, người ngoại tỉnh, ở Bắc Kinh còn phải thuê nhà, làm sao quen biết được người có máu mặt, chắc là nói khoác.
Đối với sự không tin tưởng của một số đồng nghiệp, Hạ La lo lắng trong lòng, nhưng cũng rất bất lực. Lời nói không bằng chứng cớ, không có lý do gì người ta nghe một câu của cô là tin ngay.
Về điều này, cô cũng không thể làm gì.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã gần Tết.
Giang Sinh đã nói trước với bố mẹ về chuyện bệnh truyền nhiễm, để tránh rủi ro trong chuyến đi, nên Tết này họ không về quê.
Công ty Hạ La có đồng nghiệp ở Vũ Hán, đã mua vé chuẩn bị về nhà, cô nhắc nhở nhiều lần, đối phương chỉ hứa sẽ đeo khẩu trang, nhưng không ở lại Bắc Kinh.
Một đợt cao điểm về quê ăn Tết với hàng tỷ người, từ đây bắt đầu rầm rộ.
Công ty Hạ La khá nhân văn, mấy ngày trước Giao thừa đã cho mọi người làm việc tại nhà. Cô và Giang Sinh tích trữ ít gạo, bột mì, đồ hộp, mì ăn liền, còn tích trữ ít thịt đông lạnh, phòng trừ bất trắc.
Giang Sinh vẫn đi làm bình thường, Hạ La ở nhà, trong lúc rảnh việc, cô lướt xem tin tức.
Lúc đó trên Weibo đã có video bệnh nhân đột nhiên ngất xỉu ngoài đường, nhưng vẫn chưa có cơ quan chính thức nào ra mặt xác định chuyện này.
Cho đến ngày 20 tháng 1, có chuyên gia ra mặt xác nhận virus mới lây từ người sang người.
Càng ngày càng nhiều manh mối nổi lên, Hạ La qua màn hình cũng cảm nhận được tình hình nghiêm trọng, có người chỉ đi qua nhà ga là đã bị nhiễm virus.
Người dân bắt đầu càng thêm điên cuồng mua khẩu trang, cồn, nước sát khuẩn, một nỗi hoang mang vô hình lan rộng khắp cả nước.
Rất nhanh, trên Weibo bắt đầu xuất hiện những video càng khiến người ta đau lòng, Hạ La mỗi ngày lên mạng là không kìm được sự u uất và muốn khóc.
Mỗi lần Giang Sinh đều phải ôm dỗ rất lâu, mới có thể khiến cảm xúc của cô trở lại bình thường.
Hai người đều muốn làm gì đó cho thảm họa này, nhưng lại không biết mình có thể làm gì. Ngoài việc mỗi ngày giúp chuyển tiếp thông tin cầu cứu và quyên góp, dường như không làm được gì.
Ngày 23. Vũ Hán đột ngột phong thành.
Sau đó, vật tư y tế phòng dịch, vật tư sinh hoạt thiếu hụt, cần sự chi viện gấp từ bên ngoài.
Mồng hai Tết, Hạ La ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cầm điện thoại, không kiểm soát được việc cập nhật tin tức. Mỗi ngày cô vừa tỉnh dậy là lên mạng theo dõi diễn biến dịch bệnh.
Giang Sinh đi chợ mua rau tươi về, để rau vào bếp, đi đến trước mặt cô, ngồi xuống: “Anh muốn bàn với em một chuyện.”
Hạ La ngẩng đầu lên, vừa xem một video rất đau lòng, đến giờ hốc mắt vẫn còn đỏ. Cô hít hít mũi: “Chuyện gì ạ?”
Giang Sinh nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Em biết bây giờ Vũ Hán thiếu thốn mọi thứ, đúng không?”
Hạ La mạnh mẽ gật đầu: “Biết ạ.”
Giang Sinh nắm lấy tay cô: “Nhóm tài xế xe tải của anh vừa đăng một tin nhắn, có 100 tấn rau cần quyên góp cho Vũ Hán, đang kêu gọi tài xế tình nguyện.”
Hạ La ngẩn người một lúc, từ từ rút tay khỏi lòng bàn tay anh: “Anh… muốn đi sao?”
Giang Sinh từ cử chỉ của cô đã đọc được ý định của cô, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, dò hỏi: “Em đồng ý không?”
“Em…” Hạ La mấp máy môi, ánh mắt có phần né tránh. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng phản ứng đầu tiên của cô, thực sự là không muốn để anh đi.
Cô đúng là đồng cảm với người dân vùng dịch, cô sẵn lòng chuyển tiếp kêu gọi, và quyên góp, nếu cô biết làm khẩu trang, cô cũng sẵn lòng làm.
Mọi việc có thể giúp đỡ người dân vùng dịch mà không nguy hiểm đến an toàn bản thân, cô đều sẵn lòng làm. Nhưng bảo cô để Giang Sinh đi sâu vào vùng dịch, cô không dám.
Anh đối với cô, ý nghĩa quá lớn lao, là niềm tin duy nhất để cô tiếp tục sống trên đời này. Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng một thế giới không có anh.
“Anh… để em suy nghĩ đã.” Nói rồi cô nhảy khỏi ghế sofa, chạy thình thịch về phòng ngủ, muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ.
Giang Sinh vốn có tình cảm với đất nước, nghe đề xuất này tất nhiên là vui vẻ. Dù đã theo cô đến Bắc Kinh hơn hai tháng, nhưng chưa từng đi xem nghi thức thượng cờ.
Sau khi tìm hiểu trước thời gian thượng cờ, hai người vừa qua 12 giờ đã ra khỏi nhà, đến quảng trường đã có một số người đang đợi ở đó.
Giống như những người khác, họ cũng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Giang Sinh mang theo bình giữ nhiệt và đồ ăn vặt, vừa ăn vừa trò chuyện để giết thời gian.
Đêm đông lạnh giá, Hạ La dán nhiều miếng dán giữ nhiệt trên người, nhưng vành tai vẫn không tránh khỏi đỏ lên vì lạnh. Làn da cô vốn trắng, càng làm nổi bật màu đỏ ấy.
Hai người ngồi xếp bằng đối mặt nhau, Giang Sinh mắt tinh, đưa tay nhẹ nhàng che tai cô.
Hạ La sững lại, rồi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh xuyên qua da tai, lan tỏa khắp má.
“Đỡ hơn không?” Giọng trầm của anh truyền qua không khí lạnh lẽo.
Hạ La nhìn anh không chớp mắt, hai tai ấm áp dễ chịu: “Vâng, đỡ nhiều rồi.”
Đến khi tai cô hoàn toàn ấm lên, Giang Sinh mới buông tay ra: “Bây giờ còn sớm, nếu buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”
Hạ La lắc đầu: “Em không buồn ngủ. Em đang rất phấn khích, lớn từng này rồi mà đây là lần đầu tiên đến đây xem thượng cờ. Hồi đại học cũng từng nghĩ đến xem, nhưng dậy không nổi, nên lần này đơn giản là không ngủ luôn.”
“Hồi đại học anh cũng từng muốn đến, nhưng lúc đó một lòng bận rộn đi làm thêm kiếm tiền, nên cũng chỉ nghĩ thôi. Lúc đó hẹn với bạn cùng lớp, tốt nghiệp rồi cùng đến Bắc Kinh khởi nghiệp, nghĩ rằng xem thượng cờ vẫn còn cơ hội, không ngờ sau đó…”
Giang Sinh nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt vốn có chút tiếc nuối, dần dần trở nên thanh thản: “May mà sau đó gặp được em, ước nguyện xem thượng cờ cuối cùng cũng thành hiện thực.”
Hạ La cười đến mắt cong cong: “Giang Sinh, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, sau này còn có thể thực hiện nhiều ước nguyện nữa, đến lúc đó viết ra những điều muốn làm, chúng ta lần lượt hoàn thành, được không?”
Giang Sinh gật đầu mạnh mẽ: “Được.”
…
Hai người nói về những ước nguyện của nhau, không cảm thấy thời gian trôi qua. Vài giờ sau, kiểm tra an ninh mở cửa, đám đông ùa đến cổng kiểm tra.
Xếp hàng qua kiểm tra an ninh xong, họ chạy đi giành vị trí, may mắn giành được hàng đầu gần đồng hồ Đông Hoa.
Giang Sinh đứng sau cô, hai tay chống lên lan can, bảo vệ cô ở phía trước, tránh bị người phía sau chen lấn.
Hạ La cầm điện thoại hào hứng chụp ảnh. Chiếm được vị trí tuyệt vời, quả không uổng công cô thức trắng đêm đến đây xếp hàng.
Khoảng sáu bảy giờ, nhân viên an ninh kéo dây cảnh báo lên, đài truyền hình cũng có người đến, cần cẩu camera được dựng lên, lần thượng cờ đầu tiên của năm mới, nghi thức rất trang trọng.
Ước tính số người đến hôm nay vượt quá một trăm nghìn, hai người như đang ở trong một sự kiện vĩ đại, lòng dâng trào, sự gắn kết và niềm tự hào dân tộc tự nhiên trỗi dậy.
Rất nhanh, đội bảo vệ quốc kỳ từ lầu thành Thiên An Môn đi ra, bước đều đặn qua đường Trường An, khí thế hùng vĩ.
Bảy giờ ba mươi sáu phút, lá cờ đỏ tươi năm sao đúng giờ từ từ được kéo lên trong tiếng quốc ca trang nghiêm, người cầm cờ dùng sức vẫy một cái, thân cờ liền tung bay trong gió.
Hạ La nhìn màu đỏ ấy theo cột cờ từng chút từng chút dâng lên, không hiểu sao có chút muốn khóc.
Cô lén quay đầu nhìn Giang Sinh, phát hiện trong mắt anh cũng có nước, môi khẽ mấp máy, đang hát theo quốc ca.
–
Nghi thức thượng cờ rất ngắn, dù để có được vài phút ngắn ngủi này, họ đã mất gần mười tiếng chuẩn bị, nhưng tất cả đều đáng giá.
Không đến tận nơi xem một lần, sẽ không bao giờ cảm nhận được cảm động của vạn người đồng lòng, nhất tề một lòng.
Đi tàu điện ngầm về nhà, hai người thức trắng đêm, ai về phòng nấy ngủ bù.
Tỉnh dậy đi ăn một bữa ở trung tâm thương mại gần đó, sau đó đi xem một bộ phim, ngày đầu năm mới đã kết thúc viên mãn.
Tết năm nay đúng vào thứ Tư, quốc gia chỉ nghỉ một ngày, nên ngày hôm sau, cả hai đều đi làm.
Giờ nghỉ trưa, Hạ La đi ăn cơm ở căng tin cùng Jessica và người trong nhóm dự án.
Khu công nghệ cao nơi cô làm việc rất lớn, mỗi lần ăn trưa, căng tin luôn đông nghịt người, khiến cô nhớ đến cảnh ăn cơm thời đại học.
Lấy cơm xong, mọi người ngồi quanh một bàn, thảo luận về thời sự gần đây.
Hạ La là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, những người khác đều khoảng ba mươi tuổi, nên chủ đề trò chuyện thiên về người trưởng thành, ví dụ như nhà trong khu học chánh, cổ phiếu, chiến lược nuôi con…
Những chuyện này đối với một cô gái chưa kết hôn chưa có con như cô còn quá xa vời, nên phần lớn thời gian, cô chỉ im lặng lắng nghe.
Một chủ đề kết thúc, im lặng chốc lát, Jessica nhanh chóng nghĩ ra chủ đề tiếp theo: “Này, mọi người có nghe không, hình như bên Vũ Hán phát hiện virus SARS.”
Một đồng nghiệp khác lập tức tiếp lời: “Tôi có thấy trên mạng, cũng không biết thật giả thế nào.”
Jessica gật đầu: “Không có lửa làm sao có khói, tin đồn lan truyền có đầu có đuôi, rất có thể là thật.”
Một người dân Bắc Kinh gốc thốt lên: “Vậy thì có vấn đề lớn rồi, năm đó SARS ở Bắc Kinh nghiêm trọng thế nào, tôi sợ muốn chết, đến giờ vẫn còn ám ảnh.”
Một đồng nghiệp khác nói: “Cô đừng nghe gió là mưa, tin tức trên mạng đảo chiều còn ít sao? Để xem tình hình thế nào đã.”
…
Mọi người thảo luận nửa ngày, cũng không có kết luận. Người tin thì đã định đi tích trữ khẩu trang, người không tin thì khinh thường.
Hạ La mơ hồ không rõ, cũng không biết nên tin hay không tin.
Rất nhanh, điều nhỏ nhặt này đã bị cô quên đi, trong thời đại bùng nổ thông tin này, mỗi ngày đều có tin tức thu hút sự chú ý.
Chuyện SARS giống như một hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ, rất nhanh lại trở về yên tĩnh.
Một buổi chiều cuối tuần, Hạ La và Giang Sinh ngồi bên bàn ăn học tập. Hạ La là vì dự án mới của công ty, Giang Sinh vẫn đang ôn tập các môn đại học của anh.
May mà anh rất thông minh, thêm vào đó lại là những thứ đã học trước đây, nên nhặt lại rất nhanh.
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, rơi trên vai hai người, trên lò sưởi có đặt vài vỏ quýt tươi, nướng tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.
Giang Sinh cúi đầu, nghiêm túc ghi lại những điểm quan trọng trong sách vào sổ tay.
Hạ La xem tài liệu trên máy tính. Thỉnh thoảng cô lại mất tập trung, dùng khóe mắt liếc nhìn người bên trái.
Bàn tay anh cầm bút có các khớp đều đặn, chữ viết ngay ngắn mạnh mẽ, dưới hàng mi rậm, ánh mắt chuyên chú, không để ý điều gì khác.
Cô rất thích ngồi cùng anh đọc sách, trong thoáng chốc sẽ có cảm giác như cùng anh là bạn cùng bàn.
Cuộc sống thường ngày với Giang Sinh, đại để đều yên bình như vậy.
Hai người không thích ồn ào, trừ những lúc hẹn hò, đi dạo phố ăn uống xem phim, thời gian còn lại cứ thế bầu bạn bên nhau.
Cuộc sống tuy bình đạm, nhưng có cảm giác vững chắc thiết thực.
Giữa chừng nghỉ ngơi, Giang Sinh đứng dậy vào bếp rửa một ít hoa quả mang ra, điện thoại để trên bàn liên tục vang lên mấy tiếng.
Anh xé một tờ giấy lau khô tay, mở điện thoại ra xem, là tình nguyện viên từ cơ sở động vật lang thang gửi đến.
Vài tháng trước, anh và Hạ La đã cứu một con mèo cam bị thương ở Dương Thành, sau khi phẫu thuật tại bệnh viện, được trạm cứu hộ địa phương nhận nuôi.
Đôi khi họ sẽ hỏi thăm tình hình của mèo con trên WeChat, tình nguyện viên cũng sẽ chủ động gửi cho họ một số video.
Hôm nay đối phương gửi liền mấy video, Giang Sinh tuy chưa mở ra xem, nhưng từ ảnh bìa video có thể thấy, mèo con không ở trạm cứu hộ.
Phía sau nó, bối cảnh giống như ở nhà ai đó, tường phòng khách màu vỏ trứng, có một cái TV lớn, còn có đèn treo màu cam.
Giang Sinh vừa đoán rằng con mèo có thể đã được nhận nuôi thì tin nhắn thoại của tình nguyện viên đến:
“Anh Giang, tin vui này, cuối cùng đã có gia đình tốt nhận nuôi Bé Quýt rồi…”
Đối phương hào hứng nói một tràng dài, Giang Sinh cầm điện thoại bên tai, càng nghe nét mặt càng dịu lại.
Hạ La vừa ăn trái cây vừa nhìn anh, hỏi: “Ai vậy anh?”
Giang Sinh nghe xong tin nhắn thoại, đưa điện thoại cho cô: “Bé Quýt được nhận nuôi rồi.”
Hạ La sững người, vội vàng đón lấy điện thoại, mở tin nhắn thoại nghe lại lần nữa.
Hóa ra gia đình nhận nuôi Bé Quýt là một gia đình ba người, gồm bố mẹ và cậu con trai mười tuổi.
Cậu bé bị mắc bệnh u xương, để giữ được tính mạng, đành phải cắt bỏ chân phải, tính tình vì thế mà trở nên kỳ quặc, trầm lặng.
Tình cờ, bố mẹ thấy bài đăng nhận nuôi của trạm cứu trợ, đưa cho con trai chọn.
Kết quả là cậu bé chọn Bé Quýt – con mèo cũng mất chân sau phải như cậu, nhưng lanh lợi, hoạt bát.
Hạ La lần lượt mở từng video.
Cậu bé cầm que đùa mèo, vui vẻ chạy khắp nhà với Bé Quýt, cậu đeo chân giả, chạy trông có vẻ hơi kỳ.
Cậu bé ngồi trên ghế sofa xem tivi, Bé Quýt đi tới, cuộn tròn trên đùi cậu ngủ, cậu bé nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Ngay cả khi cậu bé đi vệ sinh, Bé Quýt cũng phải đứng gác ngoài cửa nhà vệ sinh, thò chân qua khe cửa móc móc…
Hạ La xem mà nước mắt suýt rơi, vội vàng rút tờ giấy lau mắt.
May mà lúc đó Giang Sinh không để ý tới lời chế giễu của cô, kiên quyết cứu Bé Quýt, nếu không giờ nó đã không thể an ủi được một tâm hồn khác.
Đôi khi con người thật kỳ lạ. Nói về cậu bé, cha mẹ chắc chắn yêu thương cậu, nhưng tình yêu không phải vạn năng.
Tình yêu không thể khiến cậu vui vẻ, đôi khi còn là gánh nặng.
Để mở được ổ khóa của một trái tim, cần một chiếc chìa khóa đúng. Bé Quýt chính là chiếc chìa khóa của cậu.
Bởi vì đã từng chịu cùng một nỗi đau, nên cảm xúc mới có thể đồng cảm.
Đứa trẻ trầm lặng kỳ quặc trước mặt cha mẹ, khi ở bên mèo, lại trở thành một thiếu niên vui vẻ.
“Anh Giang.” Hạ La hít hít mũi:
“Có phải mỗi sinh mệnh sống trên đời này đều có ý nghĩa không? Giống như em sống là để gặp anh, con mèo sống là để gặp cậu bé này?”
Giang Sinh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Anh tin là vậy, nên mới không thể dễ dàng từ bỏ hy vọng sống tiếp.”
Hạ La kéo kéo tay áo anh: “Tối nay anh đi dạo phố với em nhé, em muốn viết thiệp cho cậu bé, không biết chỗ nào còn bán.”
Giang Sinh đương nhiên đồng ý: “Được, lát nữa chúng ta đi tìm, chắc mấy cửa hàng văn phòng phẩm vẫn còn bán đấy.”
Ăn tối xong, hai người mặc áo khoác, đi giày, nắm tay nhau ra ngoài, vừa đi vừa bàn ngoài thiệp ra còn gửi quà gì cho cậu bé và Bé Quýt.
Vừa xuống đến dưới nhà, liền thấy trước tòa nhà đậu một chiếc Mercedes G-Class. Trông có vẻ hơi quen.
Hạ La đứng khựng lại, tim thắt lại. Anh ta chẳng phải đã nói sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa sao?
Giang Sinh thấy cô ngẩn người, nhìn theo hướng cô nhìn, vừa hay thấy cửa ghế lái mở ra, Lục Tắc Tây bước xuống.
Anh theo bản năng tiến lên một bước, che chắn cho cô phía sau.
“Đừng căng thẳng, tôi không có ác ý.” Lục Tắc Tây giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng: “Tôi chỉ đến nói với hai người một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hạ La nghi hoặc nhìn anh ta.
Vẻ mặt Lục Tắc Tây hơi nghiêm túc: “Chuyện phát hiện virus SARS ở Vũ Hán hai người có nghe nói không?”
Hạ La và Giang Sinh liếc nhìn nhau, gật đầu: “Trước đây có thấy trên mạng một chút, nhưng không phải đã được làm rõ là tin đồn rồi sao?”
“Chuyện này là thật, chỉ là hiện giờ còn đang kiềm chế, sợ gây hoang mang nên chưa thông báo chính thức.” Vẻ mặt Lục Tắc Tây trầm trọng: “Thời gian tới trong nước sẽ không được an toàn lắm, hai người phải tích trữ khẩu trang và nước sát khuẩn trước.”
Nói rồi anh ta dừng lại: “Tôi chuẩn bị về Mỹ, nếu hai người muốn ra nước ngoài tránh, tôi có thể giúp lo vé máy bay và chỗ ở.”
Hạ La ngẩn người một lúc mới hoàn hồn: “Cảm ơn anh đã đặc biệt đến báo cho chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ không ra nước ngoài đâu, công việc và gia đình đều ở đây.”
Với câu trả lời của cô, Lục Tắc Tây không có vẻ bất ngờ: “Anh cũng nghĩ vậy. Thế… anh đi đây. Nếu cần giúp đỡ gì, em có số điện thoại của anh.”
Nói xong anh ta lặng lẽ nhìn cô một lúc, như muốn khắc ghi hình dáng cô vào trong đầu, rồi xoay người, lên xe. Đèn hậu màu đỏ biến mất ở cuối đường.
Giang Sinh nắm chặt tay cô: “Lời anh ta nói, đáng tin không?”
Hạ La gật đầu: “Ít nhất chuyện này, anh ta chắc không đem ra đùa đâu. Nhà anh ta có chút thế lực, tin tức chắc chắn nhạy hơn người thường.”
Giang Sinh trầm ngâm: “Vậy lát nữa chúng ta đi ngang qua hiệu thuốc, tiện thể mua khẩu trang mấy thứ đó luôn, phòng bị vô sự. Rồi còn cần thông báo cho người thân, để mọi người đều chú ý.”
“Được.”
Hai người mua xong đồ liền về nhà ngay, không dám ở ngoài lâu, rồi thông báo cho bạn bè người thân.
Hạ La gọi điện cho Dư Mộng Viên và mấy người bạn thân trước, rồi nghĩ đến bố mẹ mình. Họ có lẽ không muốn dính líu gì đến cô nữa.
Thực ra cô cũng vậy, thà cả đời không gặp lại.
Chỉ là chuyện liên quan đến tính mạng, nếu không nhắc nhở một chút, lương tâm lại có phần không yên.
Hạ La cân nhắc một lúc, gửi cho em trai một tin nhắn thoại, nói qua chuyện này. Chỉ cần nói với cậu ấy, chắc cậu ấy sẽ chuyển lại cho bố mẹ.
Đối với người em trai kém cô hai tuổi này, cô không có oán hận gì. Dù sao được sinh ra cũng không phải lỗi của cậu ấy, bố mẹ thiên vị cậu ấy cũng không phải lựa chọn của cậu ấy.
Còn về việc họ nhận được tin, sẽ đối phó thế nào, không phải là chuyện cô có thể quản được.
Thứ hai đi làm, Hạ La đeo khẩu trang, đến công ty cũng không dám tháo ra. Có đồng nghiệp cười hỏi: “Hạ Hạ sao thế? Bị cảm à?”
Hạ La lắc đầu: “Không phải là sợ virus SARS sao?”
Đồng nghiệp cười cô: “Chuyện đó không phải đã làm rõ là tin đồn rồi sao?”
Hạ La nghiêm túc sửa lại: “Không phải, là thật đấy.”
Đồng nghiệp nghi hoặc đánh giá cô: “Cậu biết từ đâu?”
“Một người bạn nói với tôi, nhà anh ấy quan hệ rộng, tin tức không thể sai được.”
Đồng nghiệp nhìn cô từ trên xuống dưới, không để tâm đến lời cô nói.
Một cô gái hai mươi bốn tuổi, người ngoại tỉnh, ở Bắc Kinh còn phải thuê nhà, làm sao quen biết được người có máu mặt, chắc là nói khoác.
Đối với sự không tin tưởng của một số đồng nghiệp, Hạ La lo lắng trong lòng, nhưng cũng rất bất lực. Lời nói không bằng chứng cớ, không có lý do gì người ta nghe một câu của cô là tin ngay.
Về điều này, cô cũng không thể làm gì.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã gần Tết.
Giang Sinh đã nói trước với bố mẹ về chuyện bệnh truyền nhiễm, để tránh rủi ro trong chuyến đi, nên Tết này họ không về quê.
Công ty Hạ La có đồng nghiệp ở Vũ Hán, đã mua vé chuẩn bị về nhà, cô nhắc nhở nhiều lần, đối phương chỉ hứa sẽ đeo khẩu trang, nhưng không ở lại Bắc Kinh.
Một đợt cao điểm về quê ăn Tết với hàng tỷ người, từ đây bắt đầu rầm rộ.
Công ty Hạ La khá nhân văn, mấy ngày trước Giao thừa đã cho mọi người làm việc tại nhà. Cô và Giang Sinh tích trữ ít gạo, bột mì, đồ hộp, mì ăn liền, còn tích trữ ít thịt đông lạnh, phòng trừ bất trắc.
Giang Sinh vẫn đi làm bình thường, Hạ La ở nhà, trong lúc rảnh việc, cô lướt xem tin tức.
Lúc đó trên Weibo đã có video bệnh nhân đột nhiên ngất xỉu ngoài đường, nhưng vẫn chưa có cơ quan chính thức nào ra mặt xác định chuyện này.
Cho đến ngày 20 tháng 1, có chuyên gia ra mặt xác nhận virus mới lây từ người sang người.
Càng ngày càng nhiều manh mối nổi lên, Hạ La qua màn hình cũng cảm nhận được tình hình nghiêm trọng, có người chỉ đi qua nhà ga là đã bị nhiễm virus.
Người dân bắt đầu càng thêm điên cuồng mua khẩu trang, cồn, nước sát khuẩn, một nỗi hoang mang vô hình lan rộng khắp cả nước.
Rất nhanh, trên Weibo bắt đầu xuất hiện những video càng khiến người ta đau lòng, Hạ La mỗi ngày lên mạng là không kìm được sự u uất và muốn khóc.
Mỗi lần Giang Sinh đều phải ôm dỗ rất lâu, mới có thể khiến cảm xúc của cô trở lại bình thường.
Hai người đều muốn làm gì đó cho thảm họa này, nhưng lại không biết mình có thể làm gì. Ngoài việc mỗi ngày giúp chuyển tiếp thông tin cầu cứu và quyên góp, dường như không làm được gì.
Ngày 23. Vũ Hán đột ngột phong thành.
Sau đó, vật tư y tế phòng dịch, vật tư sinh hoạt thiếu hụt, cần sự chi viện gấp từ bên ngoài.
Mồng hai Tết, Hạ La ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cầm điện thoại, không kiểm soát được việc cập nhật tin tức. Mỗi ngày cô vừa tỉnh dậy là lên mạng theo dõi diễn biến dịch bệnh.
Giang Sinh đi chợ mua rau tươi về, để rau vào bếp, đi đến trước mặt cô, ngồi xuống: “Anh muốn bàn với em một chuyện.”
Hạ La ngẩng đầu lên, vừa xem một video rất đau lòng, đến giờ hốc mắt vẫn còn đỏ. Cô hít hít mũi: “Chuyện gì ạ?”
Giang Sinh nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Em biết bây giờ Vũ Hán thiếu thốn mọi thứ, đúng không?”
Hạ La mạnh mẽ gật đầu: “Biết ạ.”
Giang Sinh nắm lấy tay cô: “Nhóm tài xế xe tải của anh vừa đăng một tin nhắn, có 100 tấn rau cần quyên góp cho Vũ Hán, đang kêu gọi tài xế tình nguyện.”
Hạ La ngẩn người một lúc, từ từ rút tay khỏi lòng bàn tay anh: “Anh… muốn đi sao?”
Giang Sinh từ cử chỉ của cô đã đọc được ý định của cô, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, dò hỏi: “Em đồng ý không?”
“Em…” Hạ La mấp máy môi, ánh mắt có phần né tránh. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng phản ứng đầu tiên của cô, thực sự là không muốn để anh đi.
Cô đúng là đồng cảm với người dân vùng dịch, cô sẵn lòng chuyển tiếp kêu gọi, và quyên góp, nếu cô biết làm khẩu trang, cô cũng sẵn lòng làm.
Mọi việc có thể giúp đỡ người dân vùng dịch mà không nguy hiểm đến an toàn bản thân, cô đều sẵn lòng làm. Nhưng bảo cô để Giang Sinh đi sâu vào vùng dịch, cô không dám.
Anh đối với cô, ý nghĩa quá lớn lao, là niềm tin duy nhất để cô tiếp tục sống trên đời này. Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng một thế giới không có anh.
“Anh… để em suy nghĩ đã.” Nói rồi cô nhảy khỏi ghế sofa, chạy thình thịch về phòng ngủ, muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ.