May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ
Chương 29: Hoàng hôn
Sau khi ăn xong, hai người ngồi nghỉ trên phiến đá xanh. Hạ La lấy hộp cơm từ trong túi ra, mở nắp, dùng tăm xiên một miếng dưa lưới đưa đến bên miệng Giang Sinh: “Ăn trái cây đi anh.”
Giang Sinh liếc nhìn cô: “Tôi tự làm được.” Nói rồi anh đưa tay định lấy cây tăm trong tay cô.
Hạ La nhanh chóng giơ tay lên cao, không cho anh lấy. Giang Sinh cố giành thêm lần nữa nhưng vẫn bị cô né tránh. Hai người bắt đầu giằng co, ánh mắt Hạ La vừa khiêu khích vừa bướng bỉnh, Giang Sinh nhìn cô, có phần bất lực, có vẻ như cô nhất định phải đút cho anh ăn mới chịu.
Thoáng thấy đám thanh niên đối diện vẫn đang nhìn về phía họ, Giang Sinh bỗng không muốn chống cự nữa, từ từ thu tay về.
Thấy anh chịu thua, Hạ La đắc ý cười và đưa miếng dưa lưới nhỏ đến gần miệng anh lần nữa. Giang Sinh hơi cúi đầu, ngậm miếng trái cây vào miệng, từ từ nhai.
Hạ La háo hức hỏi: “Ngọt không anh?”
Giang Sinh gật đầu: “Ngọt.”
Thế là Hạ La lại xiên thêm một miếng nữa, chu đáo đút vào miệng anh.
Hai chàng trai đi ngang qua bên cạnh, vừa lắc đầu vừa nói giọng chê bai: “Anh Sinh không có tay à?”
“Đúng đó, hai người cũng quá ghê quá, giữa ban ngày ban mặt mà cho tụi em ăn cơm chó, cũng nên nghĩ đến cảm xúc của mấy chú chó độc thân chứ!”
Hạ La bật cười khúc khích, khóe miệng Giang Sinh cũng hơi nhếch lên. Hai người nhìn nhau, Hạ La đưa hộp cơm cho anh: “Thôi được rồi, anh tự ăn đi, kẻo người ta nói em ngược đãi động vật.”
–
Hai người ăn hết hộp trái cây, Giang Sinh nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi làm việc. Hạ La ngồi lại ghế mây, định đợi anh tan ca rồi cùng về nhà. Có lẽ nhìn ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người, những chàng trai kia cũng không đến nói chuyện với cô nữa, lịch sự giữ khoảng cách.
Hạ La rất hài lòng. Phải thế chứ, cần phải tuyên bố chủ quyền, để mọi người biết cô là của anh ấy, như vậy cô mới an tâm, mới biết trong lòng anh ấy thực sự quan tâm đến cô.
Khi Giang Sinh làm việc, ánh mắt Hạ La dính chặt vào người anh, thỉnh thoảng anh kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên mặt, để lộ cơ bụng săn chắc, màu đồng cổ, đường nét rõ ràng, trông cực kỳ rắn rỏi, khiến cô có xung động muốn sờ thử.
Nhưng cô nhanh chóng dập tắt ý nghĩ xấu xa đó, dù sao cô cũng là người đứng đắn, phải không?
Đầu thu, nắng vẫn còn gay gắt, Hạ La chỉ ngồi không mà vẫn phải liên tục uống trà chanh giải khát, huống chi là người đang lao động. Mỗi lần Giang Sinh gánh đầy giỏ chanh về, cô đều tích cực bưng trà rót nước cho anh.
Qua lại vài lần, nước người ta uống vào đã bay hơi qua mồ hôi khi làm việc, còn của cô thì tích tụ trong bàng quang. Hỏi dì hướng nhà vệ sinh, cô chạy nhỏ qua đó.
Đi vệ sinh xong, đang rửa tay ở vòi nước trước cửa, cô nghe thấy tiếng xì xào từ nhà kho bên cạnh. Cô thò đầu ra nhìn, là hai thanh niên trốn việc, vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
A: “Không ngờ anh Sinh cũng giỏi ghê, thu hút được một cô gái xinh đẹp như vậy quanh quẩn bên cạnh.”
B: “Ừ, anh ấy còn bảo chỉ là bạn, hóa ra là cô gái đuổi theo anh ấy.”
A: “Nói ra cũng lạ, trước đây anh ấy không phải chạy vận tải sao, sao giờ lại chạy đến đây làm việc?”
B: “Đúng đấy, tôi cũng không hiểu nổi, chạy vận tải kiếm tiền nhiều hơn chứ, tôi có ông anh họ cũng lái xe tải, tháng tốt kiếm được hai ba chục nghìn, tháng xấu cũng được tám nghìn. Ở đây làm một tháng nhiều lắm được hai ba nghìn, không hiểu anh ấy nghĩ gì.”
A: “Không phải là định cưới vợ đấy chứ, nên muốn ở quê định cư?”
B: “Không phải đâu? Với cô gái đó á? Anh ấy cũng phúc đức quá nhỉ, lại có một cô gái học đại học, xinh đẹp như tiên nữ chết mê chết mệt theo anh ấy.”
…
Hạ La không nghe tiếp nữa. Cô biết tại sao Giang Sinh lại làm việc ở đây, nhận đồng lương ít ỏi như vậy, tất cả là vì cô, vì tim cô không tốt, không thể theo anh chạy xe ngày đêm nữa, lại cứ chần chừ không muốn quay về thế giới thực kia.
Anh không thể để cô một mình ở đây, nên chỉ có thể ở lại bên cô. Nhưng điều anh không biết là, thực ra cô đã có can đảm quay về thế giới kia rồi, cô chỉ muốn có anh bên cạnh thôi.
Ít nhất, không thể kết thúc mối quan hệ của hai người trong tình trạng hiện tại, nếu không sẽ thực sự không còn gì nữa.
Dần dần, mặt trời xế bóng, chiếc xe chuyển phát nhanh cuối cùng cũng đã đi. Giang Sinh nhận tiền công ngày, dẫn Hạ La đi đón xe buýt nhỏ về thành phố.
Lên xe, ghế còn nhiều chỗ trống, Giang Sinh chọn một hàng ghế đôi, để Hạ La ngồi trong, anh ngồi ngoài.
“Tối nay chúng ta ăn gì?” Hạ La chợt nghĩ đến vấn đề này, mấy ngày trước đều do cô nấu cơm tối, hôm nay cô cũng ở vườn trái cây, nhà không có đồ ăn.
Giang Sinh nhìn giờ trên điện thoại: “Về đến nhà cũng hơn 8 giờ rồi, nấu cơm hơi muộn, ăn ngoài đi. Em muốn ăn gì?”
Hạ La thờ ơ: “Tùy anh. Ăn đơn giản thôi, dễ tiêu.”
“Được.” Xe buýt nhỏ chở đủ hành khách, tài xế đóng cửa, nhả phanh, xe từ từ chuyển bánh. Hạ La nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây chanh, những ngôi nhà nhỏ rải rác trong rừng, những ngọn núi trùng điệp phía xa, và ánh hoàng hôn rực đỏ nơi chân trời.
Đây là những hình ảnh không thể thấy trong thành phố, trước đây cô cũng chưa từng nghĩ, hóa ra có một nhóm người đang sống như thế này.
Im lặng ngắm cảnh một lúc, cô âm thầm quyết định, ngày mai, cô cũng muốn đi làm cùng anh, anh ấy sẽ đồng ý chứ?
Quay đầu, định bàn với anh về chuyện này, mới phát hiện Giang Sinh đã ngủ thiếp đi, hàng mi dày phủ trên mặt, đầu theo chuyển động của xe khẽ gật gật.
Chắc là mệt rồi…
Hạ La không đánh thức anh dậy, ánh mắt vô tư dạo quanh trên gương mặt anh, từ trán đến cằm, nhìn lên nhìn xuống khắp lượt. Ngoại trừ màu da, đường nét khuôn mặt anh vẫn giống như trong tấm ảnh cũ tám năm trước, nếu có thể dưỡng da trắng lại, có lẽ còn có thể trở về dáng vẻ học sinh đầy khí chất văn nhã năm xưa.
Nghĩ lại thì không được, nếu thực sự trắng trở lại, không chừng sẽ thu hút mấy con cáo tinh, thôi bỏ đi. Lúc này hoàng hôn đang chiếu vào mặt phải anh, ánh tà dương phủ lên làn da đồng cổ của anh một lớp màu mật ong, có cảm giác như bức tranh sơn dầu.
Hạ La nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, lén chụp một tấm ảnh nghiêng mặt của anh, cự ly gần, hậu cảnh mờ ảo, lại thuận sáng, chụp ra như có sẵn bộ lọc. Cô hài lòng ngắm nghía tấm ảnh một lúc rồi nhét điện thoại vào túi quần.
Có lẽ Giang Sinh ngủ say, đầu bắt đầu lắc qua lắc lại, Hạ La do dự một lát, nhích người về phía anh, rồi khẽ tựa đầu lên vai anh, nín thở chờ đợi.
Đợi một lúc lâu, không thấy anh phản ứng gì, cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra thực sự ngủ say rồi, thế là cô mạnh dạn đưa tay đỡ lấy mặt anh, nhẹ nhàng để đầu anh tựa lên đầu mình, như vậy có thể ngủ ngon rồi.
Cho đến khi gần về đến nhà, người soát vé gọi tên trạm, Giang Sinh mới theo phản xạ tỉnh dậy, vụt ngẩng đầu lên, cảm thấy vai phải hơi nặng, liếc mắt nhìn, một cái đầu nhỏ đang tựa vào vai anh, có vẻ như đã ngủ thiếp đi.
Vừa rồi, có vẻ như cô đã dựa vào anh mà ngủ cùng? Giang Sinh đưa tay chạm vào má phải, nơi ấy vẫn còn ấm nóng, có cảm giác tê nhẹ như đã bị đè ép khá lâu, khẳng định suy đoán của anh. Trong lòng anh chợt dâng lên cảm giác mãn nguyện, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc trong thoáng chốc. Giá mà chiếc xe này cứ tiếp tục chạy mãi như thế thì tốt biết mấy.
Đang lúc anh do dự không biết có nên gọi cô dậy hay không thì Hạ La ngáp một cái, tỉnh dậy, ngồi dậy mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sắp tới rồi nè, nhanh thật.”
Rõ ràng khi đi thì thấy lâu lắm, mãi không đến, nhưng lúc về lại nhanh đến lạ, nhà đã ngay trước mắt rồi.
Giang Sinh điều chỉnh lại cảm xúc, đứng dậy: “Đi nào, chuẩn bị xuống xe thôi.”
Hai người đứng chờ ở cửa sau xe buýt nhỏ, không bao lâu, xe đến trạm, tấp vào lề và cả hai xuống xe. Trời lúc này vừa chập tối, đèn từ các cửa tiệm dọc đường dần dần bật lên, họ tìm một quán cháo để dùng bữa tối.
Trong lúc ăn, Hạ La nhớ ra điều cần hỏi anh, bèn nói: “Giang Sinh, ngày mai em đi vườn trái cây với anh nữa, được không?”
Giang Sinh đoán được phần nào lý do cô muốn đi, nên từ chối: “Em đi rồi cũng chỉ ngồi đó cả ngày, lại nắng nữa, tôi bận làm việc, không có thời gian rảnh để đi với em, thôi đừng đi.”
Hạ La nhướng mày: “Anh không muốn em đi à?”
Giang Sinh uống một ngụm cháo, ậm ừ nói: “Không muốn.”
“…” Hạ La vừa định giận thì đột nhiên nghĩ ra điều gì, mắt khẽ sáng lên, cười nói: “Anh không muốn em đi cũng được, vậy chúng ta thương lượng điều kiện nhé.”
Giang Sinh ngẩng đầu lên: “Điều kiện gì?”
Hạ La nheo mắt lại: “Nếu anh không muốn em đến vườn trái cây để kiếm sự hiện diện mỗi ngày, em có thể đồng ý, nhưng sau khi anh về nhà buổi tối, không được ăn xong rồi lại trốn vào phòng, hiểu chưa?”
Giang Sinh sững người, lắp bắp: “Tôi, tôi không có trốn…”
“Anh nghe xem cái giọng không tự tin của anh kìa, còn nói không trốn.” Hạ La quyết định làm tới: “Anh tại sao lại trốn em? Em là yêu quái ăn thịt người chắc?”
Giang Sinh ánh mắt trở nên phức tạp, môi khẽ động, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Được, tôi đồng ý, sau này mỗi tối sẽ ở lại phòng khách cho đến khi đến giờ ngủ.”
Hạ La thấy đạt được mục đích thì mỉm cười, không hỏi thêm. Anh chắc chắn có lý do gì đó mới trốn tránh cô, chỉ là không muốn nói rõ, cô cũng không muốn ép anh quá, cứ từ từ từng bước thôi.
Kể từ đó, quả nhiên Giang Sinh giữ đúng lời hứa, ăn xong, rửa bát rồi anh sẽ ở lại phòng khách cùng cô xem phim truyền hình, nếu về sớm còn sẽ dẫn cô đi dạo bên bờ sông.
Yên bình trôi qua vài ngày, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh cũng kết thúc. Hạ La đối mặt với một khó khăn mới – tiền ăn sắp không đủ. Mặc dù Giang Sinh đã đưa tiền cho cô, nhưng cô lại không biết trả giá, cũng không biết tính toán chi li, đôi khi lại mua mấy nguyên liệu đắt tiền nên dùng hết nhanh hơn dự kiến.
Nhưng cô ngại không dám đòi tiền từ Giang Sinh nữa. Lương anh hiện tại vốn đã không nhiều, hình như còn vì lý do nào đó phải trả nợ cho bố mẹ, nên cô không mở lời nổi.
Bản thân cô ăn ở không tốn kém ở đây lâu vậy rồi, cũng nên gánh vác một chút chi phí sinh hoạt hàng ngày. Nghĩ như vậy, cô quyết định đi tìm một công việc bán thời gian trong thị trấn, làm trong thời gian ngắn là được, đến khi nào “hạ gục” được Giang Sinh rồi thì cô sẽ nghỉ, về Bắc Kinh tìm việc.
Cô lên trang web cùng thành phố xem một lượt, đủ loại tuyển dụng loạn xạ, nhưng không có gì phù hợp với cô cả. Xem đi xem lại, chỉ có công việc quản trị mạng là có chút liên quan đến ngành học máy tính của cô.
Bên đăng tuyển là một tiệm net, nội dung công việc cụ thể không ghi rõ, lương thì thương lượng. Quản trị mạng? Có lẽ là quản lý và bảo trì mạng chăng, cô ghi lại địa chỉ của tiệm net, chuẩn bị khi nào rảnh sẽ qua hỏi xem sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp rồi, câu chuyện của Sinh Sinh sắp dần hé lộ rồi.
Giang Sinh liếc nhìn cô: “Tôi tự làm được.” Nói rồi anh đưa tay định lấy cây tăm trong tay cô.
Hạ La nhanh chóng giơ tay lên cao, không cho anh lấy. Giang Sinh cố giành thêm lần nữa nhưng vẫn bị cô né tránh. Hai người bắt đầu giằng co, ánh mắt Hạ La vừa khiêu khích vừa bướng bỉnh, Giang Sinh nhìn cô, có phần bất lực, có vẻ như cô nhất định phải đút cho anh ăn mới chịu.
Thoáng thấy đám thanh niên đối diện vẫn đang nhìn về phía họ, Giang Sinh bỗng không muốn chống cự nữa, từ từ thu tay về.
Thấy anh chịu thua, Hạ La đắc ý cười và đưa miếng dưa lưới nhỏ đến gần miệng anh lần nữa. Giang Sinh hơi cúi đầu, ngậm miếng trái cây vào miệng, từ từ nhai.
Hạ La háo hức hỏi: “Ngọt không anh?”
Giang Sinh gật đầu: “Ngọt.”
Thế là Hạ La lại xiên thêm một miếng nữa, chu đáo đút vào miệng anh.
Hai chàng trai đi ngang qua bên cạnh, vừa lắc đầu vừa nói giọng chê bai: “Anh Sinh không có tay à?”
“Đúng đó, hai người cũng quá ghê quá, giữa ban ngày ban mặt mà cho tụi em ăn cơm chó, cũng nên nghĩ đến cảm xúc của mấy chú chó độc thân chứ!”
Hạ La bật cười khúc khích, khóe miệng Giang Sinh cũng hơi nhếch lên. Hai người nhìn nhau, Hạ La đưa hộp cơm cho anh: “Thôi được rồi, anh tự ăn đi, kẻo người ta nói em ngược đãi động vật.”
–
Hai người ăn hết hộp trái cây, Giang Sinh nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi làm việc. Hạ La ngồi lại ghế mây, định đợi anh tan ca rồi cùng về nhà. Có lẽ nhìn ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người, những chàng trai kia cũng không đến nói chuyện với cô nữa, lịch sự giữ khoảng cách.
Hạ La rất hài lòng. Phải thế chứ, cần phải tuyên bố chủ quyền, để mọi người biết cô là của anh ấy, như vậy cô mới an tâm, mới biết trong lòng anh ấy thực sự quan tâm đến cô.
Khi Giang Sinh làm việc, ánh mắt Hạ La dính chặt vào người anh, thỉnh thoảng anh kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên mặt, để lộ cơ bụng săn chắc, màu đồng cổ, đường nét rõ ràng, trông cực kỳ rắn rỏi, khiến cô có xung động muốn sờ thử.
Nhưng cô nhanh chóng dập tắt ý nghĩ xấu xa đó, dù sao cô cũng là người đứng đắn, phải không?
Đầu thu, nắng vẫn còn gay gắt, Hạ La chỉ ngồi không mà vẫn phải liên tục uống trà chanh giải khát, huống chi là người đang lao động. Mỗi lần Giang Sinh gánh đầy giỏ chanh về, cô đều tích cực bưng trà rót nước cho anh.
Qua lại vài lần, nước người ta uống vào đã bay hơi qua mồ hôi khi làm việc, còn của cô thì tích tụ trong bàng quang. Hỏi dì hướng nhà vệ sinh, cô chạy nhỏ qua đó.
Đi vệ sinh xong, đang rửa tay ở vòi nước trước cửa, cô nghe thấy tiếng xì xào từ nhà kho bên cạnh. Cô thò đầu ra nhìn, là hai thanh niên trốn việc, vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
A: “Không ngờ anh Sinh cũng giỏi ghê, thu hút được một cô gái xinh đẹp như vậy quanh quẩn bên cạnh.”
B: “Ừ, anh ấy còn bảo chỉ là bạn, hóa ra là cô gái đuổi theo anh ấy.”
A: “Nói ra cũng lạ, trước đây anh ấy không phải chạy vận tải sao, sao giờ lại chạy đến đây làm việc?”
B: “Đúng đấy, tôi cũng không hiểu nổi, chạy vận tải kiếm tiền nhiều hơn chứ, tôi có ông anh họ cũng lái xe tải, tháng tốt kiếm được hai ba chục nghìn, tháng xấu cũng được tám nghìn. Ở đây làm một tháng nhiều lắm được hai ba nghìn, không hiểu anh ấy nghĩ gì.”
A: “Không phải là định cưới vợ đấy chứ, nên muốn ở quê định cư?”
B: “Không phải đâu? Với cô gái đó á? Anh ấy cũng phúc đức quá nhỉ, lại có một cô gái học đại học, xinh đẹp như tiên nữ chết mê chết mệt theo anh ấy.”
…
Hạ La không nghe tiếp nữa. Cô biết tại sao Giang Sinh lại làm việc ở đây, nhận đồng lương ít ỏi như vậy, tất cả là vì cô, vì tim cô không tốt, không thể theo anh chạy xe ngày đêm nữa, lại cứ chần chừ không muốn quay về thế giới thực kia.
Anh không thể để cô một mình ở đây, nên chỉ có thể ở lại bên cô. Nhưng điều anh không biết là, thực ra cô đã có can đảm quay về thế giới kia rồi, cô chỉ muốn có anh bên cạnh thôi.
Ít nhất, không thể kết thúc mối quan hệ của hai người trong tình trạng hiện tại, nếu không sẽ thực sự không còn gì nữa.
Dần dần, mặt trời xế bóng, chiếc xe chuyển phát nhanh cuối cùng cũng đã đi. Giang Sinh nhận tiền công ngày, dẫn Hạ La đi đón xe buýt nhỏ về thành phố.
Lên xe, ghế còn nhiều chỗ trống, Giang Sinh chọn một hàng ghế đôi, để Hạ La ngồi trong, anh ngồi ngoài.
“Tối nay chúng ta ăn gì?” Hạ La chợt nghĩ đến vấn đề này, mấy ngày trước đều do cô nấu cơm tối, hôm nay cô cũng ở vườn trái cây, nhà không có đồ ăn.
Giang Sinh nhìn giờ trên điện thoại: “Về đến nhà cũng hơn 8 giờ rồi, nấu cơm hơi muộn, ăn ngoài đi. Em muốn ăn gì?”
Hạ La thờ ơ: “Tùy anh. Ăn đơn giản thôi, dễ tiêu.”
“Được.” Xe buýt nhỏ chở đủ hành khách, tài xế đóng cửa, nhả phanh, xe từ từ chuyển bánh. Hạ La nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây chanh, những ngôi nhà nhỏ rải rác trong rừng, những ngọn núi trùng điệp phía xa, và ánh hoàng hôn rực đỏ nơi chân trời.
Đây là những hình ảnh không thể thấy trong thành phố, trước đây cô cũng chưa từng nghĩ, hóa ra có một nhóm người đang sống như thế này.
Im lặng ngắm cảnh một lúc, cô âm thầm quyết định, ngày mai, cô cũng muốn đi làm cùng anh, anh ấy sẽ đồng ý chứ?
Quay đầu, định bàn với anh về chuyện này, mới phát hiện Giang Sinh đã ngủ thiếp đi, hàng mi dày phủ trên mặt, đầu theo chuyển động của xe khẽ gật gật.
Chắc là mệt rồi…
Hạ La không đánh thức anh dậy, ánh mắt vô tư dạo quanh trên gương mặt anh, từ trán đến cằm, nhìn lên nhìn xuống khắp lượt. Ngoại trừ màu da, đường nét khuôn mặt anh vẫn giống như trong tấm ảnh cũ tám năm trước, nếu có thể dưỡng da trắng lại, có lẽ còn có thể trở về dáng vẻ học sinh đầy khí chất văn nhã năm xưa.
Nghĩ lại thì không được, nếu thực sự trắng trở lại, không chừng sẽ thu hút mấy con cáo tinh, thôi bỏ đi. Lúc này hoàng hôn đang chiếu vào mặt phải anh, ánh tà dương phủ lên làn da đồng cổ của anh một lớp màu mật ong, có cảm giác như bức tranh sơn dầu.
Hạ La nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, lén chụp một tấm ảnh nghiêng mặt của anh, cự ly gần, hậu cảnh mờ ảo, lại thuận sáng, chụp ra như có sẵn bộ lọc. Cô hài lòng ngắm nghía tấm ảnh một lúc rồi nhét điện thoại vào túi quần.
Có lẽ Giang Sinh ngủ say, đầu bắt đầu lắc qua lắc lại, Hạ La do dự một lát, nhích người về phía anh, rồi khẽ tựa đầu lên vai anh, nín thở chờ đợi.
Đợi một lúc lâu, không thấy anh phản ứng gì, cô thở phào nhẹ nhõm, xem ra thực sự ngủ say rồi, thế là cô mạnh dạn đưa tay đỡ lấy mặt anh, nhẹ nhàng để đầu anh tựa lên đầu mình, như vậy có thể ngủ ngon rồi.
Cho đến khi gần về đến nhà, người soát vé gọi tên trạm, Giang Sinh mới theo phản xạ tỉnh dậy, vụt ngẩng đầu lên, cảm thấy vai phải hơi nặng, liếc mắt nhìn, một cái đầu nhỏ đang tựa vào vai anh, có vẻ như đã ngủ thiếp đi.
Vừa rồi, có vẻ như cô đã dựa vào anh mà ngủ cùng? Giang Sinh đưa tay chạm vào má phải, nơi ấy vẫn còn ấm nóng, có cảm giác tê nhẹ như đã bị đè ép khá lâu, khẳng định suy đoán của anh. Trong lòng anh chợt dâng lên cảm giác mãn nguyện, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc trong thoáng chốc. Giá mà chiếc xe này cứ tiếp tục chạy mãi như thế thì tốt biết mấy.
Đang lúc anh do dự không biết có nên gọi cô dậy hay không thì Hạ La ngáp một cái, tỉnh dậy, ngồi dậy mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sắp tới rồi nè, nhanh thật.”
Rõ ràng khi đi thì thấy lâu lắm, mãi không đến, nhưng lúc về lại nhanh đến lạ, nhà đã ngay trước mắt rồi.
Giang Sinh điều chỉnh lại cảm xúc, đứng dậy: “Đi nào, chuẩn bị xuống xe thôi.”
Hai người đứng chờ ở cửa sau xe buýt nhỏ, không bao lâu, xe đến trạm, tấp vào lề và cả hai xuống xe. Trời lúc này vừa chập tối, đèn từ các cửa tiệm dọc đường dần dần bật lên, họ tìm một quán cháo để dùng bữa tối.
Trong lúc ăn, Hạ La nhớ ra điều cần hỏi anh, bèn nói: “Giang Sinh, ngày mai em đi vườn trái cây với anh nữa, được không?”
Giang Sinh đoán được phần nào lý do cô muốn đi, nên từ chối: “Em đi rồi cũng chỉ ngồi đó cả ngày, lại nắng nữa, tôi bận làm việc, không có thời gian rảnh để đi với em, thôi đừng đi.”
Hạ La nhướng mày: “Anh không muốn em đi à?”
Giang Sinh uống một ngụm cháo, ậm ừ nói: “Không muốn.”
“…” Hạ La vừa định giận thì đột nhiên nghĩ ra điều gì, mắt khẽ sáng lên, cười nói: “Anh không muốn em đi cũng được, vậy chúng ta thương lượng điều kiện nhé.”
Giang Sinh ngẩng đầu lên: “Điều kiện gì?”
Hạ La nheo mắt lại: “Nếu anh không muốn em đến vườn trái cây để kiếm sự hiện diện mỗi ngày, em có thể đồng ý, nhưng sau khi anh về nhà buổi tối, không được ăn xong rồi lại trốn vào phòng, hiểu chưa?”
Giang Sinh sững người, lắp bắp: “Tôi, tôi không có trốn…”
“Anh nghe xem cái giọng không tự tin của anh kìa, còn nói không trốn.” Hạ La quyết định làm tới: “Anh tại sao lại trốn em? Em là yêu quái ăn thịt người chắc?”
Giang Sinh ánh mắt trở nên phức tạp, môi khẽ động, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Được, tôi đồng ý, sau này mỗi tối sẽ ở lại phòng khách cho đến khi đến giờ ngủ.”
Hạ La thấy đạt được mục đích thì mỉm cười, không hỏi thêm. Anh chắc chắn có lý do gì đó mới trốn tránh cô, chỉ là không muốn nói rõ, cô cũng không muốn ép anh quá, cứ từ từ từng bước thôi.
Kể từ đó, quả nhiên Giang Sinh giữ đúng lời hứa, ăn xong, rửa bát rồi anh sẽ ở lại phòng khách cùng cô xem phim truyền hình, nếu về sớm còn sẽ dẫn cô đi dạo bên bờ sông.
Yên bình trôi qua vài ngày, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh cũng kết thúc. Hạ La đối mặt với một khó khăn mới – tiền ăn sắp không đủ. Mặc dù Giang Sinh đã đưa tiền cho cô, nhưng cô lại không biết trả giá, cũng không biết tính toán chi li, đôi khi lại mua mấy nguyên liệu đắt tiền nên dùng hết nhanh hơn dự kiến.
Nhưng cô ngại không dám đòi tiền từ Giang Sinh nữa. Lương anh hiện tại vốn đã không nhiều, hình như còn vì lý do nào đó phải trả nợ cho bố mẹ, nên cô không mở lời nổi.
Bản thân cô ăn ở không tốn kém ở đây lâu vậy rồi, cũng nên gánh vác một chút chi phí sinh hoạt hàng ngày. Nghĩ như vậy, cô quyết định đi tìm một công việc bán thời gian trong thị trấn, làm trong thời gian ngắn là được, đến khi nào “hạ gục” được Giang Sinh rồi thì cô sẽ nghỉ, về Bắc Kinh tìm việc.
Cô lên trang web cùng thành phố xem một lượt, đủ loại tuyển dụng loạn xạ, nhưng không có gì phù hợp với cô cả. Xem đi xem lại, chỉ có công việc quản trị mạng là có chút liên quan đến ngành học máy tính của cô.
Bên đăng tuyển là một tiệm net, nội dung công việc cụ thể không ghi rõ, lương thì thương lượng. Quản trị mạng? Có lẽ là quản lý và bảo trì mạng chăng, cô ghi lại địa chỉ của tiệm net, chuẩn bị khi nào rảnh sẽ qua hỏi xem sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp rồi, câu chuyện của Sinh Sinh sắp dần hé lộ rồi.