Mây Đi Qua Bầu Trời Như Em Đi Vào Tim Anh - Trang 2
Chương 43
Máy bay số hiệu 3169 của Hàng không Trung Nam sau khi áp sát ống lồng đã bị sét đánh, gần như đã mang lại sự kinh hãi hoảng loạn cho sân bay. Tiếng động cực lớn vang lên, trong tích tắc có người đã tưởng máy bay nổ tung. Cả sân bay như thể đứng im, có đến mấy giây, những người mục kích cảnh này đều kinh hoàng đến nỗi đứng đờ tại chỗ, quên cả phản ứng.
Kiểm soát viên không lưu trên đài cũng quên cả chỉ huy máy bay, đứng lên nhìn về phía tiếng động đó. Mà trong thời gian họ im lặng vì kinh hãi, những máy bay đang chờ hạ cánh đã bắt đầu nói:
Cơ phó Hải Hàng 1126 vì cuống lên đã buột miệng chửi thề: "Shit! Cũng may tôi không tranh hạ cánh, nếu không người bị sét đánh chắc chắn là tôi!"
Cơ trưởng của anh ta trả lời: "Đúng là nên đánh cậu!"
Lão cơ trưởng của Minh Hàng 3312 lại lo lắng: "Không biết tiếp viên và tổ bay đã rời máy bay chưa!"
Cơ trưởng máy bay nước ngoài 7716 vừa hạ cánh thành công sợ đến toát mồ hôi, anh ta nói bằng giọng tiếng Trung bập bẹ: "Trời ơi, xin hãy nói cho tôi biết đây không phải là thật, mà là đang quay phim đi!"
Những tổ bay của Hàng không Trung Nam đang xếp hàng chờ cất cánh đều cuống cuồng hỏi đài chỉ huy:
"Là máy bay của công ty chúng ta? Đài chỉ huy, xin hãy trả lời!"
"Có ai nhìn thấy tình hình cụ thể không? Nói đi chứ!"
"Đài chỉ huy, các anh câm hết rồi hả? Tiếp viên và tổ bay xuống chưa? Có gọi xe cứu hỏa không?"
Đài chỉ huy cuối cùng cũng trả lời, "Bãi đáp số 117, máy bay 3169 của Hàng không Trung Nam bị sét đánh, phía đuôi có hiện tượng bắn tia lửa điện, xin các bộ phận cứu hỏa, y tế lập tức đi ứng cứu!"
Các nhân viên làm việc ở sân bay của Hàng không Trung Nam lúc này gần như đều không hẹn mà cùng chạy đến cửa ra gần hiện trường nhất, nhưng ống lồ ng đã bị hư hại, họ không thể lên máy bay, chỉ có thể nhìn thấy máy bay đang phun lửa.
Trước khi máy bay bị sét đánh, Cố Nam Đình đã đến cửa ra, xác định máy bay hạ cánh an toàn rồi, cảm xúc căng thẳng của anh mới vừa dịu lại thì thấy bước chân vội vã như bị đuổi xuống khỏi máy bay của hành khách từ ống lồ ng chạy ra, có mấy giây, như linh cảm trước vậy, tim anh co thắt lại. Kết quả khi anh chỉ dẫn mọi hành khách rời khỏi cửa lên máy bay, tiếp viên cũng xuống rồi, tiếp viên trưởng nói với vẻ thắc mắc: "Trình Tiêu cứ đòi chúng tôi xuống hết, còn công việc..."
Cố Nam Đình không thể nghe nổi nữa, anh nhìn ra bầu trời đen như mực bên ngoài qua cửa kính, chỉ muốn lập tức lên máy bay ngay để tổ bay rời đi. Thế nhưng anh vừa bước lên ống lồ ng thì một tia sét vụt xuống, theo đó là âm thanh rền vang kinh khủng, nơi tiếp xúc giữa ống lồ ng và máy bay "ầm" một tiếng gãy đôi.
Tiếp viên trưởng hét lên: "Cố tổng!"
Cũng may Cố Nam Đình phản ứng nhanh, anh kịp thời chụp lấy đầu ống lồ ng mới không lăn xuống mặt đất bên dưới.
Tất cả hỗn loạn. Thậm chí hành khách ở cách cửa lên máy bay không xa cũng bị âm thanh kinh khủng bất ngờ dọa cho khiếp sợ, ngã ngồi xuống đất.
Chỉ mỗi Cố Nam Đình bình tĩnh hơn bất kỳ lúc nào khác, anh nhìn kỹ máy bay đang bén lửa đằng kia, vừa trầm giọng ra lệnh cho Lâm Tử Kế vừa vội vã chạy tới, "Gọi cấp cứu ngay, động cơ phải đang phun lửa, tổ bay vẫn còn trên đó", vừa dặn dò cho tiếp viên trưởng, "Thông báo với nhân viên phục vụ mặt đất, duy trì tình trạng hành khách hiện nay, sẵn sàng bị delay."
Sau đó anh chạy đến cửa lên máy bay gần đó, lao vào màn mưa tới chỗ máy bay xảy ra sự cố. Nhưng anh chọn đứng ở vị trí nổi bật nhất nhìn về phía buồng lái cũng chỉ thấp thoáng trông thấy một bóng đàn ông đang cúi đầu làm gì đó. Anh cầm điện thoại gọi cho số của Trình Tiêu, bên kia là giọng nói báo khóa máy, của Lâm Nhất Thành cũng thế.
Cố Nam Đình không biết số của Thời Minh, cũng không lên máy bay được, anh đứng dưới màn mưa gọi điện cho Kiều Kỳ Nặc, quát lên: "Phái ngay xe thang đến vị trí 117, tôi phải lên máy bay. Lập tức!"
Kiều Kỳ Nặc đang ở tổng bộ, chưa biết tình hình sân bay lúc đó, nhưng nghe giọng Cố Nam Đình như thế cũng biết bên đó đã xảy ra chuyện, mà điều khiến anh mất bình tĩnh như vậy chỉ có thể là liên quan tới Trình Tiêu. Kiều Kỳ Nặc đứng bật dậy, anh ta đáp lời rồi lập tức liên lạc với bên sân bay, phái xe thang tới vị trí bãi đỗ 117.
Mưa bỗng to hẳn, lửa dần dần bị dập tắt.
Cố Nam Đình dầm mưa đứng ở nơi không xa máy bay lắm, chú ý tình trạng phía động cơ phải.
Xe cứu hỏa tới trước. Cố Nam Đình ra dấu cho họ dừng lại.
Bên chỉ huy cứu hỏa không biết anh, thò đầu ra hỏi: "Gì thế? Không phải động cơ phải đang phun lửa sao?"
Cố Nam Đình đứng dưới đất, hét to lên: "Lửa đã bị mưa dập tắt rồi."
Chỉ huy cứu hỏa rõ ràng không tin anh lắm, "Chúng tôi nhận được thông báo, 3369 của Trung Nam ở bãi đỗ 117 phía đuôi bên phải bén lửa, anh chắc chắn không cần dập lửa không? Anh là ai? Có thể chịu trách nhiệm không?"
"Tôi là người phụ trách của Hàng không Trung Nam, có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Không có chỉ lệnh của tôi thì không được phun nước." Cố Nam Đình chỉ vào cần cẩu cạnh xe cứu hỏa, "Đưa tôi lên máy bay."
Chỉ huy cứu hỏa nhìn thấy cửa buồng lái và nơi tiếp xúc ống lồ ng bị hư hại, trong tích tắc hiểu ý đồ của Cố Nam Đình, anh ta nhìn người đàn ông ướt đẫm vì mưa, hét lên: "Được, lên đi. Nhưng nếu nguy hiểm thì tôi không chịu đâu nhé."
"Bớt nói đi!" Cố Nam Đình nói, anh đã chạy về phía cần cẩu của xe cứu hỏa.
Lúc xe thang đến nơi thì Cố Nam Đình vừa được cần cẩu của xe cứu hỏa đưa lên độ cao buồng lái.
Trông thì có vẻ ổn hơn anh nghĩ, chỉ mỗi mặt đất chỗ cửa khoang hơi biến dạng, mà cửa buồng lái còn vẳng đến âm thanh của Lâm Nhất Thành đang dùng vô tuyến điện liên lạc với mặt đất. Nhưng Trình Tiêu thì ngã ngồi ở cửa buồng lái, có vẻ không đứng dậy được.
Sắc mặt Cố Nam Đình sa sầm, anh cuống cuồng gọi: "Trình Tiêu!"
Thời Minh lúc đó đang đứng phía trong buồng lái, ngồi xổm cạnh Trình Tiêu, dường như đang nói gì với cô, nghe thế thì ngước lên: "Cố tổng?"
Cố Nam Đình đã đến gần, anh ngồi xổm xuống góc bên ngoài buồng lái, cạnh Trình Tiêu, "Là anh, nói anh biết em thấy khó chịu ở đâu?"
Trình Tiêu nhắm nghiền mắt, không phản ứng nghe, chỉ mỗi hàng lông mày cau chặt biểu hiện cô bị thương, mà còn rất đau.
Thời Minh cuống đến mức phát khóc: "Trình Tiêu do thân máy bay rung lắc đã té ngã, phần đầu đập vào góc nhọn của cửa buồng lái. Ban nãy có mấy phút như ngất đi, mới tỉnh lại, nhưng không hề nói gì, chúng tôi cũng không dám động vào cô ấy."
Lâm Nhất Thành đã xác nhận xe cấp cứu sắp tới ngay qua vô tuyến điện, anh ta quay lại bảo Cố Nam Đình: "Ngoài phần đầu ra, eo chắc cũng bị va đập nên mới không dậy được, Cố tổng, anh khoan đừng động vào cô ấy."
Trình Tiêu không có vết thương ngoài da rõ ràng, cũng không chảy máu, nhưng chính vì thế mà Cố Nam Đình càng lo lắng hơn. Tay anh không dám siết mạnh, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Tiêu, thậm chí không dám nhấc tay cô lên, ánh mắt tràn ngập sự thương xót dừng ở phần trán lấm tấm mồ hôi của cô, giọng anh khàn khàn: "Là anh, em có nghe được không? Nếu nghe thấy thì phản ứng một chút nhé, Trình Trình?"
Một giây, hai giây, năm giây... Trình Tiêu mới có phản ứng, cô khẽ khàng cau mày lại khi hơi thở vẫn còn dồn dập, cùng lúc đó, bàn tay được anh nắm lấy cũng khẽ nhúc nhích.
Cố Nam Đình trong tích tắc cảm thấy tròng mắt nóng lên, anh kiềm chế, quỳ một gối xuống trước mặt Trình Tiêu, dùng ngón tay lau mồ hôi trên trán cô, ra lệnh với giọng kiên định: "Bác sĩ lên máy bay ngay, em hãy kiên trì một chút, hãy nói đồng ý đi!"
Trình Tiêu vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng tay cô nhẹ nhàng đáp lời anh.
Cố Nam Đình cố giữ giọng bình tĩnh: "Anh xem vết thương trên đầu nhé." Vừa nói vừa buông tay, một tay áp lên má cô giữ lấy đầu cô, tay kia vô cùng dịu dàng xoa lên gáy, sờ thấy một chỗ sưng to tướng.
Ý thức của Trình Tiêu dần hồi phục, cô chậm rãi mở mắt, an ủi anh bằng giọng nhỏ như muỗi kêu: "Không sao."
Nếu không phải anh gắng sức kiềm chế, nước mắt nhất định đã rơi rồi. Cố Nam Đình nghiêng người hôn lên trán cô, khàn giọng nói: "Đương nhiên sẽ không sao, Trình Trình của anh là cô gái dũng cảm nhất."
Cũng không biết do cuống quá mà đổ mồ hôi, hay bị cảm động đến phát khóc, Thời Minh đứng dậy lau mặt, anh ta nói: "Tôi ra cửa khoang trợ giúp bác sĩ lên máy bay."
Sau khi nhân viên y tế lên máy bay, dưới sự giúp sức của Cố Nam Đình và Lâm Nhất Thành, họ đưa Trình Tiêu lên cáng. Nhưng vị trí Trình Tiêu ngồi quá chật hẹp, không thể nào di chuyển bằng phẳng, thế nên trong quá trình di chuyển khó tránh khỏi làm cô thấy đau đớn hơn, nhưng cô vẫn không nói một lời.
Cố Nam Đình thương cô vô cùng, nhưng không thể làm gì hơn cho cô. Trên đường đến bệnh viện, anh chỉ nắm tay Trình Tiêu, một câu an ủi cũng chẳng thể thốt ra. Trình Tiêu như cảm nhận được tâm trạng bất lực của anh, tay cô hơi nhúc nhích mạnh hơn, nắm lại tay anh.
Trong tích tắc, Cố Nam Đình gần như nước mắt lưng tròng. Anh sực nhớ ra trong quỹ đạo thời gian bình thường, máy bay của công ty quả thực có bị sét đánh một lần. Nhưng anh bất lực nghĩ: Đó rõ ràng là một chiếc máy bay bị ảnh hưởng thời tiết mà phải bay sang sân bay dự bị ở sân bay thành phố A, lúc đó một trăm ba mươi chín người gồm cả tiếp viên và bảy nhân viên tổ bay đều an toàn rời đi, thứ bị hư hỏng chỉ là cánh máy bay mà thôi. Hôm nay và giờ phút này, sao lại thành ra thế này?
Lúc đến bệnh viện, Trình Tiêu vẫn ở trong trạng thái tỉnh táo, không có hiện tượng hôn mê, nôn ói v.v... bác sĩ bước đầu loại trừ khả năng xuất huyết trong, hoặc máu đông dưới màng cứng, vẫn kịp thời sắp xếp cho cô đi chụp CT não, phần eo chụp X quang, kiểm tra CT xác định phần eo bị thương, mức độ vết thương, mức độ và vị trí dây thần kinh bị chèn ép.
Cố Nam Đình trong suốt quá trình đều ở cạnh Trình Tiêu. Cô đã mở miệng nói được, bác sĩ nói gì cô cũng nghe hiểu, cũng có thể trả lời rõ ràng, nhưng vì eo, lưng, đầu đều rất đau nên giọng nói rất nhỏ.
Kết quả kiểm tra có rất nhanh, dù trước đó Trình Tiêu xuất hiện tình trạng ý thức không tỉnh táo trong thời gian ngắn, nhưng chụp CT phần đầu lại không phát hiện ra điều gì bất thường, mà phần cơ thịt, thần kinh, gân ở eo do bị va đập mạnh dẫn đến nứt vỡ, tạo thành vết thương cấp tính nên phải nằm viện điều trị.
Trình Tiêu vừa bị đẩy vào phòng bệnh thì Kiều Kỳ Nặc và Hạ Chí đã đến. Mắt Hạ Chí đỏ hoe, rõ ràng là trên đường đi đã khóc, nhưng thấy Trình Tiêu thì lại trách móc bằng giọng đùa cợt: "Có phải lén lút tớ làm chuyện xấu nên bị sét đánh không?"
Trình Tiêu chớp mắt, mệt mỏi và chậm rãi trả lời: "Nhiều quá nhớ không hết, cậu nói chuyện nào?"
Hạ Chí theo thói quen đưa tay lên định đánh cô.
"Cô làm gì vậy?" Ánh mắt Cố Nam Đình chợt sắc nhọn, một tay túm cổ tay Hạ Chí, nói bằng giọng trách móc và mang ý cảnh cáo: "Người cô ấy toàn vết thương mà cô lại định đánh cô ấy?!"
Hạ Chí bị anh dọa phát khiếp, nhưng đúng là do cô có lỗi trước nên vội rụt tay lại, miệng nói với Trình Tiêu: "Mau mau khỏe lại cho tớ, nếu không đợi bị tớ bắt nạt nhé."
Trình Tiêu trừng nhìn Cố Nam Đình, giơ tay ra với Hạ Chí.
Hạ Chí đưa tay nhẹ nhàng nắm tay bạn, "Bảo tớ đừng nói với bố và mẹ nuôi hả?"
Trình Tiêu "ừ" một tiếng.
Hạ Chí muốn xỉa vào trán cô nhưng không nỡ, "Mẹ nuôi giấu cậu làm phẫu thuật, cậu đã giận đến thế, giờ lại học theo mẹ? Sao cậu không học cái gì tốt hơn?"
Trình Tiêu hơi mỉm cười, khẽ nói: "Ai bảo bà ấy là mẹ tớ."
Kiều Kỳ Nặc nói với Cố Nam Đình: "Bộ phận cơ vụ đã tiến hành kiểm tra máy bay suốt đêm, trưởng phòng cơ vụ nói: cũng may không phun bọt chữa cháy về phía đuôi, nếu không động cơ sẽ bị tổn hại nghiêm trọng hơn. Nhưng do ảnh hưởng này mà sân bay đã bị delay một tiếng. Ngoài Trình Tiêu ra thì nhân viên tổ bay khác đều an toàn. Ngoài ra, hành khách 3169 nghe phi công của công ty chúng ta bị thương nên muốn đến bệnh viện thăm, tôi đã bảo Lâm Tử Kế ngăn họ lại."
Cố Nam Đình gật gù, "Cô ấy cần nghỉ ngơi, không cần phải thăm. Đại diện công ty và cá nhân cô ấy sẽ bày tỏ lòng cảm ơn với họ là được."
Kiều Kỳ Nặc nhìn bộ quần áo còn ướt đẫm trên người anh, "Tôi có mang theo một bộ quần áo cho anh, Hạ Chí cũng mang đồ dùng cá nhân của Trình Tiêu tới đây, anh thay đồ nhé? Ướt thế nào cũng không tiện chăm sóc cô ấy."
Cố Nam Đình cúi xuống sờ trán Trình Tiêu, nói như hỏi ý: "Anh đi thay đồ, sẽ quay lại ngay."
Trình Tiêu chớp mắt, nói khẽ: "Thay ở đây đi, em không để ý đâu."
Lại còn có tâm trạng chọc ghẹo anh!
Cố Nam Đình hiểu cô đang dùng một cách khác để anh yên lòng, anh nói: "Đợi em khỏe lại đấy!"
Khi Cố Nam Đình rời khỏi phòng bệnh, Kiều Kỳ Nặc mới dám cười, "Thế là gián tiếp báo bọn anh là hai người đã ở bên nhau rồi hả?"
Hạ Chí cũng chồm tới nhéo má cô: "Cậu nói rõ ràng xem nào, hai người từ bao giờ mà nhanh thế hả?"
Trình Tiêu cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng để không làm họ lo lắng, cô mỉm cười nói: "Không phải mọi người đều mong muốn thế sao?"
Cô đã nói thế rồi, dù Hạ Chí và Kiều Kỳ Nặc có lòng muốn ở lại chăm sóc thì cũng phải chừa cơ hội lại cho Cố Nam Đình.
Nên sau khi Trình Tiêu nhập viện, Cố Nam Đình không rời cô nửa bước, ba ngày ba đêm.
Đó là ba ngày khá căng thẳng. Vì Trình Tiêu sau khi bị thương đã có tình trạng khá nghiêm trọng, có dạo không thể nói được, kết quả sau khi chẩn đoán thì đầu không bị tụ máu, lại không bị chấn động não, và Trình Tiêu sau đó đúng là cũng không xuất hiện trạng thái nhức đầu nôn ói v.v... Cố Nam Đình mới yên lòng một chút, bắt đầu từ ngày thứ tư anh đi làm ban ngày, còn tối về chăm sóc cô.
Trình Tiêu bắt đầu chê bai anh, "Cô nam quả nữ, anh ở lại làm gì? Nếu ở lại thì cũng là Hạ Chí chứ."
"Em bị thương ở eo, đi lại không tiện, nếu có việc gì Hạ Chí bế nổi em không?" Trong tình huống này, Cố Nam Đình không chiều theo cô, "Anh không chăm sóc cũng được, thế thì thông báo cho Trình tổng và bác gái. Có bố mẹ chăm sóc em, anh mới yên tâm."
Trình Tiêu thò tay cầm điện thoại, "Thế em gọi cho lão Trình."
Cố Nam Đình giật lấy điện thoại, "Chẳng phải em sợ họ lo lắng sao?"
Trình Tiêu mắt sáng rỡ nhìn anh, "Thế thì em cũng sợ anh làm gì bất chính với em."
Cuối cùng cô đã hồi phục tinh thần, lại đấu khẩu với anh rồi. Cố Nam Đình nhận ra, anh vô cùng mong nhớ cô tranh cãi với mình. Anh tức đến phì cười, thò tay cốc lên trán cô, "Em bị thương thế này rồi, anh phải cầm thú đến mức nào mới có suy nghĩ bậy bạ với em?"
Trình Tiêu "ai da" một tiếng, khẽ xoa trán, "Sao bỗng dưng đau thế nhỉ."
Cố Nam Đình kéo tay cô lên hôn với vẻ yêu thương, "Ngoài việc lấy bệnh tật ra hù dọa anh thì tất cả đều theo ý em."
Trình Tiêu hồi phục khá tốt, nằm trên giường bệnh ba ngày sau đó trị liệu bằng Trung dược và cả châm cứu... không đến một tuần đã có thể tự mình làm một vài động tác xoay eo.
Cố Nam Đình vẫn đến với cô mỗi tối, nhưng Trình Tiêu nhận ra giấc ngủ của anh còn tệ hơn cả bệnh nhân là cô, trong đêm cứ lăn lộn mãi không ngủ được.
Tối đó Trình Tiêu mới trở mình, Cố Nam Đình đã căng thẳng hỏi, "Sao, không khỏe hả?" Rõ ràng là anh chưa hề ngủ.
Trình Tiêu nằm nghiêng về phía vị trí của anh, "Là anh không khỏe chứ? Nếu ngủ không quen thì buổi tối đừng đến nữa, em có thể tự xử lý được. Bác sĩ nói sẽ ra viện nhanh thôi."
Xác định cô không sao rồi, Cố Nam Đình nằm đó bất động, cũng không bật đèn, anh im lặng hồi lâu rồi bảo: "Tuần sau anh đến A một chuyến."
Trình Tiêu đương nhiên cho là anh đi vì công việc, định nói "Thế thì anh cứ đi" thì lại nghe Cố Nam Đình bảo: "Trình Trình, em đi cùng anh."
Bỗng dưng, Trình Tiêu cảm thấy giọng anh có một vẻ dựa dẫm vào cô.
Có chuyện gì khiến anh lo lắng bất an sao?
Trong bóng tối, hàng lông mày của Trình Tiêu hơi nhíu lại, cô đáp: "Vâng."
Và thứ hai tuần sau, lại là ngày 9 tháng 10, hôm trước khi xảy ra vụ án song thập. (song thập là ngày 10 tháng 10)