Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Quyển 1 - Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 04
Edit: Miy
Beta: Tĩnh Nhạc
- ----------
Đôi mày thanh tú của Mạnh Chỉ Oánh nhăn lại, không cam lòng gọi một tiếng nữa.
"Bạn học Kỳ Ngôn!"
Đang trôi theo dòng suy nghĩ thì bị tiếng kêu gọi về, Kỳ Ngôn vội cầm áo khoác chạy ra ngoài, chỉ để lại câu nói.
"Ngại quá, mình có chút việc, đi trước."
Mạnh Chỉ Oánh khiếp sợ nhìn theo bóng dáng của Kỳ Ngôn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, càng nhiều hơn là không thể tin được.
Hướng cậu ấy chạy là hướng Lạc Hàn đi.
Lạc Hàn một mình trên phố, lang thang không có mục đích. Đột nhiên hôm nay hắn cảm thấy tình cảm của mình đối với bạn thân rất kỳ quái, sau khi ra khỏi nhà bị một trận gió lạnh thổi qua, hắn cảm thấy có lẽ chỉ là ràng buộc giữa bạn bè với nhau thôi, là bản thân nghĩ nhiều.
Đi đến quán café quen thuộc định mua hai ly café mang về, lại thấy bạn thân cùng với nhỏ nữ sinh luôn tự cho mình là đúng kia nói cười.
Chỗ tình cảm kỳ quái trong lòng lại trỗi dậy.
( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿))
Đối với Mạnh Chỉ Oánh, không thể không nói là hắn có chút hứng thú, cũng bởi từ nhỏ đến lớn, phụ nữ, nữ sinh khắp nơi đều khen hắn, dám đối với hắn trừng mắt hô to hầu như không có.
Vậy Kỳ Ngôn đây, trúc mã từ thuở mặc chung một cái quần, quen thuộc lẫn nhau quá đỗi, nhược điểm cùng dung túng của bản thân dường như chỉ mở rộng với đối phương...
Lạc Hàn lại vô thức đem trúc mã của mình ra so sánh với con gái người ta.
Càng nghĩ càng không thông, gương mặt băng sương của Lạc Hàn lại dày thêm một tầng mây mù, quanh thân tản ra hơi thở lạnh lẽo như muốn nói người sống chớ đến gần.
...
"HÀN!"
Đằng sau truyền đến thanh âm quen thuộc, con ngươi Lạc Hàn hơi co lại, nhanh quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Kỳ Ngôn thở hổn hển chạy đến.
Lạc Hàn nhìn mồ hôi mỏng trên trán cậu, không khỏi nhíu mày, nói: "Chạy gấp như vậy làm gì?"
"Sợ...sợ không đuổi kịp cậu..."
Tay chống đầu gối, Kỳ Ngôn hít thở thật sâu mới có thể nói chuyện bình thường.
"Đuổi theo tôi làm gì?"
"Nghĩ muốn về cùng cậu."
Lạc Hàn mấp nháy môi, không nói tiếng nào nhìn Kỳ Ngôn.
Đối diện với tầm mắt mờ mịt của hắn, Kỳ Ngôn nhẹ cong khóe môi, nở một nụ cười nhẹ:
"Về thôi, còn nhiều văn kiện chưa xử lý đâu."
"...A Ngôn, mình cảm thấy..."
"Đi thôi."
Dường như có chút hoảng loạn, Kỳ Ngôn cắt ngang lời hắn định nói, duỗi tay kéo tay hắn, dẫn hắn đi về phía trường học.
Ánh mắt nhìn đến nơi tay hai người nắm nhau, Lạc Hàn đột nhiên suy nghĩ cẩn thận một vài chuyện, như đang đi trên một con đường lớn phủ đầy sương mù mênh mang, rồi bất chợt hắn thấy sương mù dường như tan đi, có người ở phía trước mỉm cười nhìn mình, đối với mình vươn tay...
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn +15. Độ hảo cảm hiện tại: 90]
Kỳ Ngôn nở nụ cười, giống như ánh mặt trời chiếu rọi, khiến tâm hồn như đang tắm trong nắng, ấm áp lạ thường.
Bắt đầu từ ngày đó, quan hệ giữa Lạc hàn và Kỳ Ngôn có chút vi diệu, các bạn học đều nói, cả hai cơ hồ làm gì cũng bên nhau.
Hai vị thiếu gia là bạn thân của nhau không phải là bí mật gì trong trường, nhưng trước kia rất ít khi cùng nhau xuất hiện ở căn tin, càng đừng nói là cùng nhau chơi bóng gì đó.
...
"Hộc...haa..."
Kỳ Ngôn dùng khăn lông lau mồ hôi, cầm bình nước nốc một hơi.
"Đừng uống nhanh vậy."
( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿))
Thanh âm của Lạc Hàn truyền đến bên tai, Kỳ Ngôn quay qua cười cười với hắn, mệt đến độ không nói chuyện nổi.
Hai người chơi bóng rổ suốt hai tiết, bên ngoài là thanh âm hò hét của các nữ sinh, khiến Kỳ Ngôn trào dâng ý chí chiến đấu, chơi quên thời gian, đến khi mệt không thể thở nổi mới dừng lại.
So với cậu, trông Lạc Hàn có vẻ nhẹ nhàng hơn.
Nghỉ một lúc, Kỳ Ngôn bật dậy khởi động giãn gân cốt, túy ý hỏi: "Cậu không mệt hả?"
Lạc Hàn liếc cậu một cái, thành thật nói: "Còn tốt."
"Chậc!"
Kỳ Ngôn cười tủm tỉm nhích đến gần, sau đó bất ngờ duỗi tay véo véo mặt hắn.
"Nói nghe thấy ghét!"
Lạc Hàn bất đắc dĩ cầm bàn tay bướng bỉnh của cậu, ôm trong lòng bàn tay.
"Đừng nháo."
"Ai thèm nháo với cậu."
Hiếm thấy Kỳ Ngôn ngạo kiều, hừ hừ nói: "Lần sau chạy bộ buổi sáng kêu mình."
"Cậu sẽ dậy?"
"Vì sao không? Đừng xem thường mình!"
"Rồi, lần sau sẽ gọi cậu."
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn +5. Độ hảo cảm hiện tại: 95]
...
=====¢=====
[Tác giả]
Nương nương có chuyện muốn nói:
Có phải mọi người cảm thấy khởi đầu quá thuận lợi?!
Hừ, hừ, mị sẽ không nói gì hết _(:3" ∠)_.
~vote this
Chương 04
Edit: Miy
Beta: Tĩnh Nhạc
- ----------
Đôi mày thanh tú của Mạnh Chỉ Oánh nhăn lại, không cam lòng gọi một tiếng nữa.
"Bạn học Kỳ Ngôn!"
Đang trôi theo dòng suy nghĩ thì bị tiếng kêu gọi về, Kỳ Ngôn vội cầm áo khoác chạy ra ngoài, chỉ để lại câu nói.
"Ngại quá, mình có chút việc, đi trước."
Mạnh Chỉ Oánh khiếp sợ nhìn theo bóng dáng của Kỳ Ngôn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, càng nhiều hơn là không thể tin được.
Hướng cậu ấy chạy là hướng Lạc Hàn đi.
Lạc Hàn một mình trên phố, lang thang không có mục đích. Đột nhiên hôm nay hắn cảm thấy tình cảm của mình đối với bạn thân rất kỳ quái, sau khi ra khỏi nhà bị một trận gió lạnh thổi qua, hắn cảm thấy có lẽ chỉ là ràng buộc giữa bạn bè với nhau thôi, là bản thân nghĩ nhiều.
Đi đến quán café quen thuộc định mua hai ly café mang về, lại thấy bạn thân cùng với nhỏ nữ sinh luôn tự cho mình là đúng kia nói cười.
Chỗ tình cảm kỳ quái trong lòng lại trỗi dậy.
( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿))
Đối với Mạnh Chỉ Oánh, không thể không nói là hắn có chút hứng thú, cũng bởi từ nhỏ đến lớn, phụ nữ, nữ sinh khắp nơi đều khen hắn, dám đối với hắn trừng mắt hô to hầu như không có.
Vậy Kỳ Ngôn đây, trúc mã từ thuở mặc chung một cái quần, quen thuộc lẫn nhau quá đỗi, nhược điểm cùng dung túng của bản thân dường như chỉ mở rộng với đối phương...
Lạc Hàn lại vô thức đem trúc mã của mình ra so sánh với con gái người ta.
Càng nghĩ càng không thông, gương mặt băng sương của Lạc Hàn lại dày thêm một tầng mây mù, quanh thân tản ra hơi thở lạnh lẽo như muốn nói người sống chớ đến gần.
...
"HÀN!"
Đằng sau truyền đến thanh âm quen thuộc, con ngươi Lạc Hàn hơi co lại, nhanh quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Kỳ Ngôn thở hổn hển chạy đến.
Lạc Hàn nhìn mồ hôi mỏng trên trán cậu, không khỏi nhíu mày, nói: "Chạy gấp như vậy làm gì?"
"Sợ...sợ không đuổi kịp cậu..."
Tay chống đầu gối, Kỳ Ngôn hít thở thật sâu mới có thể nói chuyện bình thường.
"Đuổi theo tôi làm gì?"
"Nghĩ muốn về cùng cậu."
Lạc Hàn mấp nháy môi, không nói tiếng nào nhìn Kỳ Ngôn.
Đối diện với tầm mắt mờ mịt của hắn, Kỳ Ngôn nhẹ cong khóe môi, nở một nụ cười nhẹ:
"Về thôi, còn nhiều văn kiện chưa xử lý đâu."
"...A Ngôn, mình cảm thấy..."
"Đi thôi."
Dường như có chút hoảng loạn, Kỳ Ngôn cắt ngang lời hắn định nói, duỗi tay kéo tay hắn, dẫn hắn đi về phía trường học.
Ánh mắt nhìn đến nơi tay hai người nắm nhau, Lạc Hàn đột nhiên suy nghĩ cẩn thận một vài chuyện, như đang đi trên một con đường lớn phủ đầy sương mù mênh mang, rồi bất chợt hắn thấy sương mù dường như tan đi, có người ở phía trước mỉm cười nhìn mình, đối với mình vươn tay...
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn +15. Độ hảo cảm hiện tại: 90]
Kỳ Ngôn nở nụ cười, giống như ánh mặt trời chiếu rọi, khiến tâm hồn như đang tắm trong nắng, ấm áp lạ thường.
Bắt đầu từ ngày đó, quan hệ giữa Lạc hàn và Kỳ Ngôn có chút vi diệu, các bạn học đều nói, cả hai cơ hồ làm gì cũng bên nhau.
Hai vị thiếu gia là bạn thân của nhau không phải là bí mật gì trong trường, nhưng trước kia rất ít khi cùng nhau xuất hiện ở căn tin, càng đừng nói là cùng nhau chơi bóng gì đó.
...
"Hộc...haa..."
Kỳ Ngôn dùng khăn lông lau mồ hôi, cầm bình nước nốc một hơi.
"Đừng uống nhanh vậy."
( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿))
Thanh âm của Lạc Hàn truyền đến bên tai, Kỳ Ngôn quay qua cười cười với hắn, mệt đến độ không nói chuyện nổi.
Hai người chơi bóng rổ suốt hai tiết, bên ngoài là thanh âm hò hét của các nữ sinh, khiến Kỳ Ngôn trào dâng ý chí chiến đấu, chơi quên thời gian, đến khi mệt không thể thở nổi mới dừng lại.
So với cậu, trông Lạc Hàn có vẻ nhẹ nhàng hơn.
Nghỉ một lúc, Kỳ Ngôn bật dậy khởi động giãn gân cốt, túy ý hỏi: "Cậu không mệt hả?"
Lạc Hàn liếc cậu một cái, thành thật nói: "Còn tốt."
"Chậc!"
Kỳ Ngôn cười tủm tỉm nhích đến gần, sau đó bất ngờ duỗi tay véo véo mặt hắn.
"Nói nghe thấy ghét!"
Lạc Hàn bất đắc dĩ cầm bàn tay bướng bỉnh của cậu, ôm trong lòng bàn tay.
"Đừng nháo."
"Ai thèm nháo với cậu."
Hiếm thấy Kỳ Ngôn ngạo kiều, hừ hừ nói: "Lần sau chạy bộ buổi sáng kêu mình."
"Cậu sẽ dậy?"
"Vì sao không? Đừng xem thường mình!"
"Rồi, lần sau sẽ gọi cậu."
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn +5. Độ hảo cảm hiện tại: 95]
...
=====¢=====
[Tác giả]
Nương nương có chuyện muốn nói:
Có phải mọi người cảm thấy khởi đầu quá thuận lợi?!
Hừ, hừ, mị sẽ không nói gì hết _(:3" ∠)_.
~vote this