Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Quyển 1 - Chương 14
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 14
Edit: Miy
Beta: Snivy
--------------------------------
Canada – Vancouver
Trong một quán bar Gay, Kỳ Ngôn mặc một áo sơ mi trắng cùng quần tây ngồi chỗ quầy bar, lẳng lặng phẩm rượu, phảng phất như chẳng nghe những ồn ào chung quanh.
Áo sơ mi cởi ba nút đầu, lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng ôn nhuận ngày xưa của cậu.
Gương mặt phương Đông tuấn mỹ cùng với khí chất độc đáo như ẩn như hiện, khiến thật nhiều nam nhân trong quán đều muốn giành được sự ưu ái của mỹ nhân phương Đông. truyện chỉ có trên Ý Vị Nhân Sinh.
Kỳ Ngôn rũ mắt, làm lơ những ánh mắt lộ liễu xung quanh.
Rời nhà một tháng, trong thời gian này, trong vòng 5 tiếng độ hảo cảm của Lạc Hàn bất ngờ tăng lên 60 sau đó lặn mất tăm, không thấy hệ thống thông báo nữa.
Không có hệ thống cả ngày láp dáp bên tai, Kỳ Ngôn càng tự tại, cả ngày du sơn ngoạn thủy, đi đến thật nhiểu địa điểm du lịch nổi tiếng của các quốc gia, ngày thật phong phú.
"Hi!"
Bên tai chợt vang lên tiếng cười của một nam nhân, Kỳ Ngôn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam nhân phương Tây tóc nâu, hắn mang theo ánh mắt cùng gương mặt góc cạnh thuần phương Tây.
Không thể không nói, hắn rất anh tuấn.
Lễ phép mỉm cười, Kỳ Ngôn cười nhạt.
"Có việc?"
"Thấy cưng một mình thật cô đơn."
Nam nhân trong mắt đầy hữu ý cười, chỉ một nam nhân bàn kế bên.
"Muốn qua đó uống rượu cùng bọn anh không?"
"Cảm ơn anh đã mời, nhưng không cần."
Kỳ Ngôn nhẹ giọng từ chối.
"Chỉ là uống một ly thôi, xong rồi tan."
"Đừng như vậy a!"
Nam nhân đột nhiên duỗi tay ôm vòng qua vai Kỳ Ngôn.
"Cùng nhau đi chơi a."
Không dấu vết nhíu mày, Kỳ Ngôn nén cơn tức, vẫn lễ độ cự tuyệt.
"Không được, chốc nữa tôi có chuyện."
"Có chuyện gì có thể so với uống rượu còn vui chứ?"
Nam nhân cúi thấp đầu, thì thầm bên tai Kỳ Ngôn, tư thế này người ngoài nhìn vào lại cực kỳ ái muội.
Đôi mắt Kỳ Ngôn toát lên lữa giận, vừa định phủi cái móng heo của hắn thì giây tiếp theo bên tai đã truyền đến tiếng la thảm thiết bén nhọn của nam nhân kia.
Bỗng quay đầu lại, lúc nhìn về đám người, Kỳ Ngôn ngây ngẩn cả người.
"Người của tao mày cũng dám chạm vào?"
Thanh âm lạnh lẽo như đang đi trong gió tuyết băng lãnh, hung hăng đâm vào tim người ta, khiến máu đông lại.
Kỳ Ngôn không thể tin, trừng lớn mắt nhìn người đang đi tới, máu huyết toàn thân như ngừng chảy, cả người cứng đờ.
Thế nhưng lại là hắn!
Đối phương như cảm giác được tầm mắt cậu, cũng nhìn lại.
Tầm mắt tương giao, sắc mặt Kỳ Ngôn đột nhiên tái nhợt.
Trong mắt hắn ngoại trừ đạm mạc, chính là chẳng hề để ý.
Chỉ là liếc mắt nhìn Kỳ Ngôn một cái, Lạc Hàn liền quay đầu đi. Trong tay còn nắm cổ tay nam nhân kia, tựa như chỉ cần dùng lực một chút nữa thôi là tay người kia liền thành tàn phế.
"A... Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
Nam nhân bắt đầu cầu xin buông tha.
"Tôi không biết cậu ấy là người của cậu, thấy cậu ấy uống rượu một mình muốn mời cậu ấy cùng nhau đi chơi thôi."
Lạc Hàn lạnh nhạt nhìn gã, phảng phất như nhìn một vật chết.
"Cút."
Nam nhân chạy trốn tè ra quần, bạn của gã sau khi gã chạy đi cũng kéo nhau lặng lẽ rời đi.
Trải qua đoạn nhạc đệm hiểu lầm này, bầu không khí xung quanh lại ầm ỹ sinh động như cũ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. truyện chỉ có trên Ý Vị Nhân Sinh
Kỳ Ngôn sợ run, cậu uống nốt ngụm cuối trong ly rượu, buông ly hô một tiếng "bye" với Lạc Hàn rồi rời đi.
Khi thoáng qua nhau, không hề dự đoán đối phương bắt lấy cánh tay cậu.
"Cùng tôi về nhà."
"Về nhà?"
Kỳ Ngôn cười khẽ.
"Tôi cũng chưa nói không về nhà, chẳng qua không phải lúc này."
"Cha mẹ thật lo lắng cho cậu."
"Tôi nghĩ chuyện này không liên quan đến cậu đi."
Nghe vậy, Lạc Hàn nhíu mày, hô một tiếng, mạnh kéo Kỳ Ngôn rởi khỏi quán bar.
Kỳ Ngôn tránh không ra, chân mày cậu nhíu chặt, càng dùng sức tránh thoát, nhưng tay đối phương như một cái còng khóa bằng thiếc, một chút đều không buông lỏng.
"Tôi với cậu đã chia tay, cậu không thể quản tôi phải làm bất cứ chuyện gì."
"Buông tôi ra, bị người ta nhìn thấy còn ra cái gì!"
"Lạc Hàn, mau buông tay..."
"Được rồi, tôi chỉ là đi du lịch giải sầu, cậu có thể tìm được tôi chứng minh tôi căn bản không có che dấu hành tung của mình, chờ khi tôi nghĩ thông thì tôi sẽ về nhà."
"Lạc Hàn.... A!"
Đột nhiên bị ném vào ghế sau một chiếc siêu xe, lưng ngã vào trên ghế có chút đau.
"Cậu...!"
Không đợi cậu nói gì, trước mắt bỗng tối sầm cùng với thanh âm cửa xe đóng lại cái rầm, một đạo cảm xúc mềm mại dừng trên môi Kỳ Ngôn.
"Ưm..."
Đối phương không chút ôn nhu lôi kéo môi Kỳ Ngôn, thay vì nói hôn môi, có thể nói đây là một màn cắn xé.
...
===0===
Chương sau, kết thúc thế giới này.
Nói sơ qua trọng điểm chuyện xưa kế tiếp: Chính là Cổ phong ngôn tình!
Mỗi câu chuyện xưa kết thúc đều sẽ có phiên ngoại nhỏ, nằm riêng một chương.
Ngày mai có lẽ sẽ không có chương mới, có lẽ phải đợi Mị thi xong kỳ thi mới có thời gian rảnh viết chương mới, kết thúc câu chuyện này xong sẽ không đăng.
Chú ý chút, là có lẽ thôi nha! -(¬?¬)σ
Nếu ngày mai bận quá liền không có chương. Dù sao ngày 7-8 khẳng định không có chương mới, ngày 9 sẽ bắt đầu đăng lại.
Moah, moah, phải nhớ Mị nha!
hí hí ~ tặng cái cho vui nhà vui cửa~
~~ vote this~ end chương 14~
P/s: các ái phi ơi, xin hình thì cứ xin nhé, vì đương nhiên các nàng xin thì trẫm sẽ ân chuẩn mà ~(✿ヘᴥヘ), chỉ cần để lại lời nhắn là được nhé!
Chương 14
Edit: Miy
Beta: Snivy
--------------------------------
Canada – Vancouver
Trong một quán bar Gay, Kỳ Ngôn mặc một áo sơ mi trắng cùng quần tây ngồi chỗ quầy bar, lẳng lặng phẩm rượu, phảng phất như chẳng nghe những ồn ào chung quanh.
Áo sơ mi cởi ba nút đầu, lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng ôn nhuận ngày xưa của cậu.
Gương mặt phương Đông tuấn mỹ cùng với khí chất độc đáo như ẩn như hiện, khiến thật nhiều nam nhân trong quán đều muốn giành được sự ưu ái của mỹ nhân phương Đông. truyện chỉ có trên Ý Vị Nhân Sinh.
Kỳ Ngôn rũ mắt, làm lơ những ánh mắt lộ liễu xung quanh.
Rời nhà một tháng, trong thời gian này, trong vòng 5 tiếng độ hảo cảm của Lạc Hàn bất ngờ tăng lên 60 sau đó lặn mất tăm, không thấy hệ thống thông báo nữa.
Không có hệ thống cả ngày láp dáp bên tai, Kỳ Ngôn càng tự tại, cả ngày du sơn ngoạn thủy, đi đến thật nhiểu địa điểm du lịch nổi tiếng của các quốc gia, ngày thật phong phú.
"Hi!"
Bên tai chợt vang lên tiếng cười của một nam nhân, Kỳ Ngôn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam nhân phương Tây tóc nâu, hắn mang theo ánh mắt cùng gương mặt góc cạnh thuần phương Tây.
Không thể không nói, hắn rất anh tuấn.
Lễ phép mỉm cười, Kỳ Ngôn cười nhạt.
"Có việc?"
"Thấy cưng một mình thật cô đơn."
Nam nhân trong mắt đầy hữu ý cười, chỉ một nam nhân bàn kế bên.
"Muốn qua đó uống rượu cùng bọn anh không?"
"Cảm ơn anh đã mời, nhưng không cần."
Kỳ Ngôn nhẹ giọng từ chối.
"Chỉ là uống một ly thôi, xong rồi tan."
"Đừng như vậy a!"
Nam nhân đột nhiên duỗi tay ôm vòng qua vai Kỳ Ngôn.
"Cùng nhau đi chơi a."
Không dấu vết nhíu mày, Kỳ Ngôn nén cơn tức, vẫn lễ độ cự tuyệt.
"Không được, chốc nữa tôi có chuyện."
"Có chuyện gì có thể so với uống rượu còn vui chứ?"
Nam nhân cúi thấp đầu, thì thầm bên tai Kỳ Ngôn, tư thế này người ngoài nhìn vào lại cực kỳ ái muội.
Đôi mắt Kỳ Ngôn toát lên lữa giận, vừa định phủi cái móng heo của hắn thì giây tiếp theo bên tai đã truyền đến tiếng la thảm thiết bén nhọn của nam nhân kia.
Bỗng quay đầu lại, lúc nhìn về đám người, Kỳ Ngôn ngây ngẩn cả người.
"Người của tao mày cũng dám chạm vào?"
Thanh âm lạnh lẽo như đang đi trong gió tuyết băng lãnh, hung hăng đâm vào tim người ta, khiến máu đông lại.
Kỳ Ngôn không thể tin, trừng lớn mắt nhìn người đang đi tới, máu huyết toàn thân như ngừng chảy, cả người cứng đờ.
Thế nhưng lại là hắn!
Đối phương như cảm giác được tầm mắt cậu, cũng nhìn lại.
Tầm mắt tương giao, sắc mặt Kỳ Ngôn đột nhiên tái nhợt.
Trong mắt hắn ngoại trừ đạm mạc, chính là chẳng hề để ý.
Chỉ là liếc mắt nhìn Kỳ Ngôn một cái, Lạc Hàn liền quay đầu đi. Trong tay còn nắm cổ tay nam nhân kia, tựa như chỉ cần dùng lực một chút nữa thôi là tay người kia liền thành tàn phế.
"A... Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"
Nam nhân bắt đầu cầu xin buông tha.
"Tôi không biết cậu ấy là người của cậu, thấy cậu ấy uống rượu một mình muốn mời cậu ấy cùng nhau đi chơi thôi."
Lạc Hàn lạnh nhạt nhìn gã, phảng phất như nhìn một vật chết.
"Cút."
Nam nhân chạy trốn tè ra quần, bạn của gã sau khi gã chạy đi cũng kéo nhau lặng lẽ rời đi.
Trải qua đoạn nhạc đệm hiểu lầm này, bầu không khí xung quanh lại ầm ỹ sinh động như cũ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. truyện chỉ có trên Ý Vị Nhân Sinh
Kỳ Ngôn sợ run, cậu uống nốt ngụm cuối trong ly rượu, buông ly hô một tiếng "bye" với Lạc Hàn rồi rời đi.
Khi thoáng qua nhau, không hề dự đoán đối phương bắt lấy cánh tay cậu.
"Cùng tôi về nhà."
"Về nhà?"
Kỳ Ngôn cười khẽ.
"Tôi cũng chưa nói không về nhà, chẳng qua không phải lúc này."
"Cha mẹ thật lo lắng cho cậu."
"Tôi nghĩ chuyện này không liên quan đến cậu đi."
Nghe vậy, Lạc Hàn nhíu mày, hô một tiếng, mạnh kéo Kỳ Ngôn rởi khỏi quán bar.
Kỳ Ngôn tránh không ra, chân mày cậu nhíu chặt, càng dùng sức tránh thoát, nhưng tay đối phương như một cái còng khóa bằng thiếc, một chút đều không buông lỏng.
"Tôi với cậu đã chia tay, cậu không thể quản tôi phải làm bất cứ chuyện gì."
"Buông tôi ra, bị người ta nhìn thấy còn ra cái gì!"
"Lạc Hàn, mau buông tay..."
"Được rồi, tôi chỉ là đi du lịch giải sầu, cậu có thể tìm được tôi chứng minh tôi căn bản không có che dấu hành tung của mình, chờ khi tôi nghĩ thông thì tôi sẽ về nhà."
"Lạc Hàn.... A!"
Đột nhiên bị ném vào ghế sau một chiếc siêu xe, lưng ngã vào trên ghế có chút đau.
"Cậu...!"
Không đợi cậu nói gì, trước mắt bỗng tối sầm cùng với thanh âm cửa xe đóng lại cái rầm, một đạo cảm xúc mềm mại dừng trên môi Kỳ Ngôn.
"Ưm..."
Đối phương không chút ôn nhu lôi kéo môi Kỳ Ngôn, thay vì nói hôn môi, có thể nói đây là một màn cắn xé.
...
===0===
Chương sau, kết thúc thế giới này.
Nói sơ qua trọng điểm chuyện xưa kế tiếp: Chính là Cổ phong ngôn tình!
Mỗi câu chuyện xưa kết thúc đều sẽ có phiên ngoại nhỏ, nằm riêng một chương.
Ngày mai có lẽ sẽ không có chương mới, có lẽ phải đợi Mị thi xong kỳ thi mới có thời gian rảnh viết chương mới, kết thúc câu chuyện này xong sẽ không đăng.
Chú ý chút, là có lẽ thôi nha! -(¬?¬)σ
Nếu ngày mai bận quá liền không có chương. Dù sao ngày 7-8 khẳng định không có chương mới, ngày 9 sẽ bắt đầu đăng lại.
Moah, moah, phải nhớ Mị nha!
hí hí ~ tặng cái cho vui nhà vui cửa~
~~ vote this~ end chương 14~
P/s: các ái phi ơi, xin hình thì cứ xin nhé, vì đương nhiên các nàng xin thì trẫm sẽ ân chuẩn mà ~(✿ヘᴥヘ), chỉ cần để lại lời nhắn là được nhé!