Mạt Thế Tập Kích Tôi
Chương 45
Dưới sườn núi, hết xe này đến xe khác nối tiếp nhau lật nhào, bốc cháy ngun ngút.
Những người nhiễm bệnh chen chúc với đống xác chết khổng lồ chưa gặ/m cắn hết. Chúng nó dường như không còn chút cảm giác, ngơ ngơ ngác ngác, tập tễnh di chuyển. Toàn bộ cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình
Những người nhất quyết muốn đi cùng Khang Thành ngã khụy xuống đất. Kinh hãi đạp chân, không ngừng dịch về sau.
Giang Tinh Hoài hít thở không thông, không nhịn được cơn run rẩy, tóm lấy cánh tay Phó Diễn.
Phó Diễn xoay lại ôm cậu, hắn chứng kiến hết thảy những thứ này, đầu ngón tay run run.
"Tất cả trở về." Khang Thành mặc dù rất kinh hãi, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, chỉ huy mọi người dìu nhau xuống núi.
Khang Thành đến cạnh Phó Diễn, nhỏ giọng hỏi: "Anh Phó, có thể biết được bọn họ nhiễm bệnh từ lúc nào không?"
Phó Diễn ôm Giang Tinh Hoài cẩn thận đi xuống, suy tư trong phút chốc mới trả lời: "Căn cứ vào sự thối rữa của lớp da và màu sắc của máu, có lẽ là khoảng 2:00 đến 4:00 sáng hôm nay."
"Sáng sớm nay..." Khang Thành lại quay đầu nhìn ngọn đồi, sắc mặt tái nhợt, "Nơi này có hơn năm mươi ngàn người, còn chưa tính ——" Khang Thành cắn răng, không thể tiếp tục nói.
Ngay từ khi bắt đầu bùng phát dịch bệnh, quốc gia đã nhận thức được mức độ nghiêm trọng của loại virus này. Cũng vì tính đặc thù của virus, quốc gia đã nhanh chóng điều động quân đội xây dựng căn cứ cứu nạn ở nhiều tỉnh để giải cứu người dân. Nhưng tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với mọi người nghĩ, trong những ngày đầu, tổng cộng có 38 khu tạm trú cách ly được thành lập ở nhiều tỉnh thành trên cả nước, chưa đầy một tuần sau, chỉ còn 9 khu, còn lại đều đã thất thủ. Căn cứ của họ là một trong số những nơi còn trụ vững. Tính đến nay đã tròn một tháng bệnh dịch lây lan trên diện rộng, quân khu của bọn họ vẫn an toàn, hầm trú ẩn mà bọn họ xây dựng có lực lượng và nhân lực lớn nhất, đầy đủ nhất.
Khang Thành thậm chí không bao giờ nghĩ rằng có chuyện gì sẽ xảy ra với họ.
Càng không nghĩ đến việc toàn quân bị diệt như lúc này.
Mọi người câm lặng vây quanh xe, cuối cùng không một ai có thể chống lại kết quả này và thứ dịch bệnh kinh khủng đột ngột xuất hiện. Ai nấy đều rơi vào tuyệt vọng, hoảng loạn.
"Em có sao không?" Phó Diễn nghiêng đầu nhìn Giang Tinh Hoài. Sau khi xuống núi, đứa nhỏ nhà mình vẫn luôn im lặng, vẻ mặt rầu rĩ.
Giang Tinh Hoài lắc đầu, không nói gì. Cậu không biết tâm trạng của mình bây giờ là gì, chỉ là hơi khó chịu.
Nhiều người như vậy. Dù cậu có quen biết hay không đều đã biến thành quái vật chỉ trong vài giờ ngắn ngủi.
Họ đều đã chết.
Phó Diễn ôm vai cậu đẩy vào lòng mình.
Giang Tinh Hoài vùi đầu vào ngực hắn, nghẹn ngào không phát ra tiếng, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng mũi nói: "Em hơi sợ."
Phó Diễn vỗ lưng cậu, thở dài, càng ôm sâu hơn.
Tiếng khóc ngột ngạt của người phụ nữ bên cạnh, tiếng kêu r/ên thảm thiết của những người nhiễm bệnh truyền vào tai họ.
Phó Diễn cọ cằm vào đỉnh đầu cậu, nói bằng giọng gần như không thể nghe thấy: "Anh cũng vậy."
Gió càng lúc càng lớn, Khang Thành lo điều này sẽ khiến hơi người bay đến chỗ những người bệnh chỉ cách đây vài trăm mét. Hắn nhanh chóng xốc lại tinh thần, thúc giục mọi người đã gần như gục ngã lên xe.
Chỉ có Ma vương cắn cửa xe không chịu nhúc nhích.
Nó không ngừng xoay tròn, thậm chí còn sủa lên với Khang Thành mấy lần.
"Ma Vương! Im lặng! Có nghe hay không! Im lặng!" Khang Thành kéo dây thừng, thấp giọng ra lệnh.
Ma Vương khác thường không tiếp thu mệnh lệnh, không ngừng giãy dụa kéo lê thân mình về phía trước.
"Làm sao vậy?" Giang Tinh Hoài nhìn từ cửa xe.
Bên ngoài chẳng có gì cả.
Phó Diễn nhíu mày, chó nghiệp vụ của quân đội sẽ không dễ dàng vi phạm mệnh lệnh.
Trừ phi ——
Khang Thành cũng ý thức được điểm này, ngồi xổm người xuống, cởi dây trói trên cổ Ma Vương.
Ma vương sẽ không vô duyên vô cớ không nghe lệnh, nó liều mạng muốn lôi mọi người đi tiếp đoạn đường đó chỉ có một khả năng. Ở đó có người sống sót yêu cầu trợ giúp.
"Ma Vương! Tìm kiếm!" Khang Thành hô.
Ma Vương kêu lên một tiếng rất khẽ, nhằm vào lối đi bên phải sườn núi, lao như tên bắn.
Khang Thành nhanh chân lên xe: "Lái xe!"
Xe buýt quân dụng quay đầu, bắt đầu đuổi theo.
Quãng đường đi không xa, hơn 20 phút sau, Ma Vương khập khiễng dừng lại bên ngoài một cánh đồng lúa mì xơ xác.
Một chiếc xe bán tải hỏng hóc nằm giữa cánh đồng lúa mì, có một người nhiễm bệnh cao lớn đang cúi mình ngoài cửa.
Nghe thấy tiếng động, người nhiễm bệnh quay đầu lại, đối mặt với Ma Vương ở gần nó nhất. Ma Vương cúi người gầm lên, nhưng nó không lao tới.
“Bắn.” Khang Thành ở trên nóc xe ra lệnh cho Lôi Bỉnh Đào.
Lôi Bỉnh Đào giơ súng lên nhắm, sau khi nhìn rõ mặt người nhiễm bệnh, anh ta sững người.
“Sao vậy?” Khang Thành hỏi.
"Cục trưởng... là cục trưởng..." Lôi Bỉnh Đào hai mắt đỏ lên, hai tay run run đặt súng xuống.
Khang Thành sửng sốt.
Huy hiệu trên vai trái quân trang của người nhiễm bệnh nhuộm đỏ máu, nó gầm gừ, tập tễnh lê bước về phía Ma Vương.
Ma Vương không ngừng lùi lại.
Khoảng cách một người một chó từ từ rút ngắn, Ma Vương nghẹn ngào rên một tiếng, liếc người trong xe, không tiếp tục lùi nữa. Nó nằm sấp xuống, không tính công kích, vẫy đuôi giống như lần đầu nó gặp mặt ông.
Người nhiễm bệnh dần áp sát.
"Đoàng —— "
Một tiếng súng vang lên.
Người nhiễm bệnh ngã xuống, nằm ở bên người Ma Vương. Ma vương liếm liếm gò má của ông.
Khang Thành cầm súng, đôi tay không ngừng run rẩy.
Gió thổi quá ruộng lúa mạch, âm thanh nghẹn ngào bé nhỏ không thể nghe thấy.
"Ma Vương bị sao vậy?" Giang Tinh Hoài nhíu mày nhìn Ma Vương nằm rạp trên mặt đất không chịu đứng dậy, "Chân của nó —— "
"Ma Vương là chú chó được thủ trưởng mang tới..." Khang Thành thì thào, dẫn theo binh sĩ đi kiểm tra xe bán tải.
Khi cách chiếc xe cỡ 1 mét, cánh cửa bật ra từ bên trong. Một cánh tay tái nhợt kéo cửa xe thò đầu ra ngoài.
"Tiến sĩ Trịnh!" Khang Thành kinh ngạc hạ súng xuống.
"Tôi ổn, các anh có thuốc hạ sốt không?" Trịnh Nhất lại chui vào xe, ôm một cô nhóc, "Nhiễm Nhiễm đang sốt, nhất phải lập tức xử lý."
"Con gái viện sĩ Tiền?" Khang Thành tiến lên vài bước bế cô bé, "Có thuốc, anh Phó mang theo."
"Phó Diễn đi cùng các anh?" Trịnh Nhất mừng rỡ ngẩng đầu.
"Đúng, anh Phó! Anh Phó!" Khang Thành bế em chạy về sau.
Phó Diễn nhìn tình huống từ xa, lập tức ôm theo hộp thuốc xuống xe.
Giang Tinh Hoài đi theo hắn, nhìn thấy Trịnh Nhất thì ngạc nhiên trợn to mắt.
"Triệu chứng gì?" Phó Diễn kiểm tra cho cô nhóc.
"Sốt cao." Trịnh Nhất nói, "Phải lập tức hạ sốt mới được."
"Tiền Nhiễm Nhiễm, cháu nghe chú nói gì không?" Phó Diễn bế em lên xe, "Lên đây đi."
Hắn vừa bước chân lên.
"Chờ đã..." Khang Thành nhíu mày, một phát bắt lấy cẳng chân của cô bé dưới lớp váy.
Xốc lên.
Trên bắp chân mảnh khảnh và trắng trẻo của em có một vết cắn, phần thịt xung quanh đã chuyển sang màu xanh tím, những sợi chỉ đen kỳ lạ nổi chằng chịt dưới da thịt..
Đây là triệu chứng vết thương điển hình sau khi bị người bệnh cắn.
"Thế này là thế nào?" Khang Thành trầm mặt nhìn về phía Trịnh Nhất.
"Cô bé bị cắn." Trịnh Nhất nhìn hắn, bình tĩnh nói.
Khang Thành bế em từ trong lòng Phó Diễn: "Tiến sĩ Trịnh, cho dù cô bé là con gái của viện sĩ Tiền —— "
"Cô bé bị cắn, nhưng vết thương đã hơn mười tiếng trước. Mấy tiếng sau, vết thương của cô bé dần khép lại, không tiếp tục thối rữa." Trịnh Nhất nói tiếp.
"Có ý gì?" Khang Thành sửng sốt.
"Anh đoán được mà." Trịnh Nhất quay đầu nhìn về phía Phó Diễn, đôi mắt rất sáng, từng chữ từng câu nói rõ ràng mạnh mẽ."Cô bé có thể là người mang kháng thể."
______^_^______
Editor: Tính ra cũm hơi thích thích thủ trưởng Cung mà chú nghẻo sớm quá ?
Những người nhiễm bệnh chen chúc với đống xác chết khổng lồ chưa gặ/m cắn hết. Chúng nó dường như không còn chút cảm giác, ngơ ngơ ngác ngác, tập tễnh di chuyển. Toàn bộ cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình
Những người nhất quyết muốn đi cùng Khang Thành ngã khụy xuống đất. Kinh hãi đạp chân, không ngừng dịch về sau.
Giang Tinh Hoài hít thở không thông, không nhịn được cơn run rẩy, tóm lấy cánh tay Phó Diễn.
Phó Diễn xoay lại ôm cậu, hắn chứng kiến hết thảy những thứ này, đầu ngón tay run run.
"Tất cả trở về." Khang Thành mặc dù rất kinh hãi, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, chỉ huy mọi người dìu nhau xuống núi.
Khang Thành đến cạnh Phó Diễn, nhỏ giọng hỏi: "Anh Phó, có thể biết được bọn họ nhiễm bệnh từ lúc nào không?"
Phó Diễn ôm Giang Tinh Hoài cẩn thận đi xuống, suy tư trong phút chốc mới trả lời: "Căn cứ vào sự thối rữa của lớp da và màu sắc của máu, có lẽ là khoảng 2:00 đến 4:00 sáng hôm nay."
"Sáng sớm nay..." Khang Thành lại quay đầu nhìn ngọn đồi, sắc mặt tái nhợt, "Nơi này có hơn năm mươi ngàn người, còn chưa tính ——" Khang Thành cắn răng, không thể tiếp tục nói.
Ngay từ khi bắt đầu bùng phát dịch bệnh, quốc gia đã nhận thức được mức độ nghiêm trọng của loại virus này. Cũng vì tính đặc thù của virus, quốc gia đã nhanh chóng điều động quân đội xây dựng căn cứ cứu nạn ở nhiều tỉnh để giải cứu người dân. Nhưng tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với mọi người nghĩ, trong những ngày đầu, tổng cộng có 38 khu tạm trú cách ly được thành lập ở nhiều tỉnh thành trên cả nước, chưa đầy một tuần sau, chỉ còn 9 khu, còn lại đều đã thất thủ. Căn cứ của họ là một trong số những nơi còn trụ vững. Tính đến nay đã tròn một tháng bệnh dịch lây lan trên diện rộng, quân khu của bọn họ vẫn an toàn, hầm trú ẩn mà bọn họ xây dựng có lực lượng và nhân lực lớn nhất, đầy đủ nhất.
Khang Thành thậm chí không bao giờ nghĩ rằng có chuyện gì sẽ xảy ra với họ.
Càng không nghĩ đến việc toàn quân bị diệt như lúc này.
Mọi người câm lặng vây quanh xe, cuối cùng không một ai có thể chống lại kết quả này và thứ dịch bệnh kinh khủng đột ngột xuất hiện. Ai nấy đều rơi vào tuyệt vọng, hoảng loạn.
"Em có sao không?" Phó Diễn nghiêng đầu nhìn Giang Tinh Hoài. Sau khi xuống núi, đứa nhỏ nhà mình vẫn luôn im lặng, vẻ mặt rầu rĩ.
Giang Tinh Hoài lắc đầu, không nói gì. Cậu không biết tâm trạng của mình bây giờ là gì, chỉ là hơi khó chịu.
Nhiều người như vậy. Dù cậu có quen biết hay không đều đã biến thành quái vật chỉ trong vài giờ ngắn ngủi.
Họ đều đã chết.
Phó Diễn ôm vai cậu đẩy vào lòng mình.
Giang Tinh Hoài vùi đầu vào ngực hắn, nghẹn ngào không phát ra tiếng, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng mũi nói: "Em hơi sợ."
Phó Diễn vỗ lưng cậu, thở dài, càng ôm sâu hơn.
Tiếng khóc ngột ngạt của người phụ nữ bên cạnh, tiếng kêu r/ên thảm thiết của những người nhiễm bệnh truyền vào tai họ.
Phó Diễn cọ cằm vào đỉnh đầu cậu, nói bằng giọng gần như không thể nghe thấy: "Anh cũng vậy."
Gió càng lúc càng lớn, Khang Thành lo điều này sẽ khiến hơi người bay đến chỗ những người bệnh chỉ cách đây vài trăm mét. Hắn nhanh chóng xốc lại tinh thần, thúc giục mọi người đã gần như gục ngã lên xe.
Chỉ có Ma vương cắn cửa xe không chịu nhúc nhích.
Nó không ngừng xoay tròn, thậm chí còn sủa lên với Khang Thành mấy lần.
"Ma Vương! Im lặng! Có nghe hay không! Im lặng!" Khang Thành kéo dây thừng, thấp giọng ra lệnh.
Ma Vương khác thường không tiếp thu mệnh lệnh, không ngừng giãy dụa kéo lê thân mình về phía trước.
"Làm sao vậy?" Giang Tinh Hoài nhìn từ cửa xe.
Bên ngoài chẳng có gì cả.
Phó Diễn nhíu mày, chó nghiệp vụ của quân đội sẽ không dễ dàng vi phạm mệnh lệnh.
Trừ phi ——
Khang Thành cũng ý thức được điểm này, ngồi xổm người xuống, cởi dây trói trên cổ Ma Vương.
Ma vương sẽ không vô duyên vô cớ không nghe lệnh, nó liều mạng muốn lôi mọi người đi tiếp đoạn đường đó chỉ có một khả năng. Ở đó có người sống sót yêu cầu trợ giúp.
"Ma Vương! Tìm kiếm!" Khang Thành hô.
Ma Vương kêu lên một tiếng rất khẽ, nhằm vào lối đi bên phải sườn núi, lao như tên bắn.
Khang Thành nhanh chân lên xe: "Lái xe!"
Xe buýt quân dụng quay đầu, bắt đầu đuổi theo.
Quãng đường đi không xa, hơn 20 phút sau, Ma Vương khập khiễng dừng lại bên ngoài một cánh đồng lúa mì xơ xác.
Một chiếc xe bán tải hỏng hóc nằm giữa cánh đồng lúa mì, có một người nhiễm bệnh cao lớn đang cúi mình ngoài cửa.
Nghe thấy tiếng động, người nhiễm bệnh quay đầu lại, đối mặt với Ma Vương ở gần nó nhất. Ma Vương cúi người gầm lên, nhưng nó không lao tới.
“Bắn.” Khang Thành ở trên nóc xe ra lệnh cho Lôi Bỉnh Đào.
Lôi Bỉnh Đào giơ súng lên nhắm, sau khi nhìn rõ mặt người nhiễm bệnh, anh ta sững người.
“Sao vậy?” Khang Thành hỏi.
"Cục trưởng... là cục trưởng..." Lôi Bỉnh Đào hai mắt đỏ lên, hai tay run run đặt súng xuống.
Khang Thành sửng sốt.
Huy hiệu trên vai trái quân trang của người nhiễm bệnh nhuộm đỏ máu, nó gầm gừ, tập tễnh lê bước về phía Ma Vương.
Ma Vương không ngừng lùi lại.
Khoảng cách một người một chó từ từ rút ngắn, Ma Vương nghẹn ngào rên một tiếng, liếc người trong xe, không tiếp tục lùi nữa. Nó nằm sấp xuống, không tính công kích, vẫy đuôi giống như lần đầu nó gặp mặt ông.
Người nhiễm bệnh dần áp sát.
"Đoàng —— "
Một tiếng súng vang lên.
Người nhiễm bệnh ngã xuống, nằm ở bên người Ma Vương. Ma vương liếm liếm gò má của ông.
Khang Thành cầm súng, đôi tay không ngừng run rẩy.
Gió thổi quá ruộng lúa mạch, âm thanh nghẹn ngào bé nhỏ không thể nghe thấy.
"Ma Vương bị sao vậy?" Giang Tinh Hoài nhíu mày nhìn Ma Vương nằm rạp trên mặt đất không chịu đứng dậy, "Chân của nó —— "
"Ma Vương là chú chó được thủ trưởng mang tới..." Khang Thành thì thào, dẫn theo binh sĩ đi kiểm tra xe bán tải.
Khi cách chiếc xe cỡ 1 mét, cánh cửa bật ra từ bên trong. Một cánh tay tái nhợt kéo cửa xe thò đầu ra ngoài.
"Tiến sĩ Trịnh!" Khang Thành kinh ngạc hạ súng xuống.
"Tôi ổn, các anh có thuốc hạ sốt không?" Trịnh Nhất lại chui vào xe, ôm một cô nhóc, "Nhiễm Nhiễm đang sốt, nhất phải lập tức xử lý."
"Con gái viện sĩ Tiền?" Khang Thành tiến lên vài bước bế cô bé, "Có thuốc, anh Phó mang theo."
"Phó Diễn đi cùng các anh?" Trịnh Nhất mừng rỡ ngẩng đầu.
"Đúng, anh Phó! Anh Phó!" Khang Thành bế em chạy về sau.
Phó Diễn nhìn tình huống từ xa, lập tức ôm theo hộp thuốc xuống xe.
Giang Tinh Hoài đi theo hắn, nhìn thấy Trịnh Nhất thì ngạc nhiên trợn to mắt.
"Triệu chứng gì?" Phó Diễn kiểm tra cho cô nhóc.
"Sốt cao." Trịnh Nhất nói, "Phải lập tức hạ sốt mới được."
"Tiền Nhiễm Nhiễm, cháu nghe chú nói gì không?" Phó Diễn bế em lên xe, "Lên đây đi."
Hắn vừa bước chân lên.
"Chờ đã..." Khang Thành nhíu mày, một phát bắt lấy cẳng chân của cô bé dưới lớp váy.
Xốc lên.
Trên bắp chân mảnh khảnh và trắng trẻo của em có một vết cắn, phần thịt xung quanh đã chuyển sang màu xanh tím, những sợi chỉ đen kỳ lạ nổi chằng chịt dưới da thịt..
Đây là triệu chứng vết thương điển hình sau khi bị người bệnh cắn.
"Thế này là thế nào?" Khang Thành trầm mặt nhìn về phía Trịnh Nhất.
"Cô bé bị cắn." Trịnh Nhất nhìn hắn, bình tĩnh nói.
Khang Thành bế em từ trong lòng Phó Diễn: "Tiến sĩ Trịnh, cho dù cô bé là con gái của viện sĩ Tiền —— "
"Cô bé bị cắn, nhưng vết thương đã hơn mười tiếng trước. Mấy tiếng sau, vết thương của cô bé dần khép lại, không tiếp tục thối rữa." Trịnh Nhất nói tiếp.
"Có ý gì?" Khang Thành sửng sốt.
"Anh đoán được mà." Trịnh Nhất quay đầu nhìn về phía Phó Diễn, đôi mắt rất sáng, từng chữ từng câu nói rõ ràng mạnh mẽ."Cô bé có thể là người mang kháng thể."
______^_^______
Editor: Tính ra cũm hơi thích thích thủ trưởng Cung mà chú nghẻo sớm quá ?