Mạt Thế Tập Kích Tôi
Chương 39
"Sao chú đến đây?" Giang Tinh Hoài kinh ngạc chạy tới.
Phó Diễn một tay ôm lấy cậu, tay kia rút khăn tay từ túi áo nhấn lên mũi: "Mũi em làm sao vậy?"
Giang Tinh Hoài không để tâm, ngẩng đầu nhìn hắn: "Không sao hết, không phải hôm nay chú phải đến phòng thí nghiệm à?"
"Anh nghe được tiếng nổ." Phó Diễn nhíu mày nhìn bốn phía, ô tô lật lăn lóc, người ngã la liệt, cùng với một mảng cháy đen mơ hồ nhìn thấy ở ngoài cổng.
Tình huống so với hắn dự đoán còn gay go hơn nhiều.
Phó Diễn ôm eo Giang Tinh Hoài: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh Phó." Khang Thành đi tới gật đầu chào hỏi.
"Đội trưởng Khang." Phó Diễn đưa tay ra, hai người bắt tay, sau đó nhanh chóng tách ra.
"Nguyên nhân cụ thể của vụ nổ vẫn cần được điều tra, địa điểm xảy ra vụ nổ là ở khu cách li bên ngoài cổng chính. Phía trong căn cứ tạm thời an toàn, nhưng cần giới nghiêm lại, anh mau đưa cậu ấy trở về kí túc xá." Khang Thành nói.
"Phiền đội trưởng Khang chiếu cố." Phó Diễn khách sáo.
"Chuyện nên làm thôi." Khang Thành cười cười, quay sang nói với Giang Tinh Hoài, "Huấn luyện hôm nay kết thúc ở đây, coi như cậu thắng, tôi sẽ kêu người mang phần thưởng sang cho cậu."
"Coi như là thế nào." Giang Tinh Hoài bụm mũi, không phục, "Tôi có thể so lại với nó."
"Về đi." Khang Thành xoa đầu cậu thành nghiện.
"Đội trưởng Khang, chúng tôi đi trước." Phó Diễn mặt không đổi sắc khẽ kéo đầu Giang Tinh Hoài, ôn hòa cười nói, "Anh làm việc tiếp đi."
Khang Thành nhướn mày, thu tay về, mỉm cười đáp lại.
Sau khi Giang Tinh lên xe, cậu nhóc hạ kính cửa sổ xuống vẫy vẫy tay với Khang Thành đứng ở ngoài.
"Dây an toàn." Phó Diễn túm cổ cậu, bấm nút nâng cửa sổ lên.
Giang Tinh Hoài không nghi ngờ, chuyên tâm thắt dây an toàn.
Phó Diễn đánh tay lái sang trái, tránh đội binh sĩ đang cứu nạn, nghiêng đầu hỏi: "Máu mũi còn chảy không?"
"Hình như hết rồi..." Giang Tinh Hoài gỡ khăn tay, quay qua cho hắn xem.
"Ngước lên một chút." Phó Diễn hơi liếc mắt nhìn, xác nhận máu đã ngừng chảy mới yên tâm.
Giang Tinh Hoài ngước đầu, trong miệng lải nhải, "Không sao đâu, chắc là nóng trong người."
Phó Diễn đang nhìn đường, đưa một tay chuẩn xác bắt lấy cằm cậu, ngón tay cái lau đi vết máu còn sót dưới mũi, "Đây là lần thứ hai rồi, anh đã nói với em phải ăn rau."
Thật ra phải là lần thứ ba mới đúng, chẳng qua Giang Tinh Hoài hoàn toàn không có ý khai ra chỗ giấu chiếc áo ngủ dính máu.
"Hửm, em có ăn đấy chứ!" Giang Tinh Hoài chột dạ cúi đầu lục lọi trong ngăn chứa đồ, "Có gì ăn được không, em đói."
"Không được ăn vặt." Phó Diễn cảnh cáo, "Về rồi ăn cơm."
"Bánh quy hồi sáng chú đưa, em cho người khác rồi, anh ta bị thương ở đầu." Giang Tinh Hoài vừa nói vừa nhìn quần áo dính dớp máu, nhíu mày suy nghĩ miên man như ông cụ non, lát sau khẽ thủ thỉ, "Em kể cho chú cái này, nghe nói vụ nổ là do thằng cha nào đó kích nổ tháp điện cao thế."
"Tháp điện cao thế?" Phó Diễn ngẩn người, "Kích nổ tháp điện để làm gì?"
"Không biết." Giang Tinh Hoài lắc đầu, lập tức nhớ lại cảnh tượng hãi hùng cậu chứng kiến khi đứng trên đầu xe, bức xúc lên tiếng, "Chú chưa thấy đâu, mọi người ở ngoài đó... hầu như bỏ mạng vì vụ nổ, em trèo lên nóc xe nhìn được, em..."
"Đừng nghĩ nữa." Phó Diễn thả tay sau gáy cậu, vuốt ve như đang an ủi một chú cún con.
Giang Tinh Hoài thở dài, nghiêng đầu cà vào lòng bàn tay Phó Diễn, thương tâm mắng tục: "Mẹ kiếp."
Phó Diễn không trách cứ, chỉ im lặng xo/a nắn làn da sau gáy cậu, ngoảnh mặt nhìn khung cảnh bên ngoài.
Chiếc xe chạy xuyên qua những con đường giữa các tòa nhà, phía xa là hàng rào sắt có từ thời khu quân sự cũ, bọc ngoài là một lớp lưới đen nhìn không rõ lắm.
Có vài người mặc quân phục đứng cạnh hàng rào sắt.
Đột nhiên một đoạn hình ảnh ngắn ngủi nhanh chóng xẹt qua.
Phó Diễn lại quay đầu nhìn đường, đôi mày nhíu chặt.
Tháp điện cao thế là nguồn cung cấp cho lưới điện bảo vệ bao quanh căn cứ. Một khi tháp điện nổ tung, lưới điện ngoại vi sẽ ngừng hoạt động. Vì vậy tháp điện cao thế thường được canh giữ nghiêm mật, tỉ lệ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn là vô cùng nhỏ.
Rốt cuộc là ai có thể ngang nhiên tiếp cận tháp điện dưới mí mắt quân đội? Và tại sao lại muốn kích nổ?
"Không còn ai cả." Giang Tinh Hoài dựa người vào cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài, "Còi báo động reo lên khoảng 5 phút rồi, tốc độ này so với diễn tập động đất của trường bọn em còn nhanh hơn nhiều."
Còi báo động trong căn cứ đã ngừng, xuyên suốt đoạn đường trở về kí xúc xá không có một bóng người, chỉ thấy binh sĩ cầm súng bắt đầu tuần tra, biểu cảm căng thẳng, nghiêm túc. Khu vực dân cư bình thường náo nhiệt nay trở nên yên tĩnh vô cùng.
Phó Diễn đậu xe, nhanh chóng kéo tay Giang Tinh Hoài về phòng.
Phó Diễn đi phía trước, Giang Tinh Hoài chậm rãi theo sau, mải ăn bánh mì và nước ép Phó Diễn đưa. Khi Phó Diễn dừng bước, cậu cũng không hay biết, va sầm vào lưng hắn.
"Sao thế?" Giang Tinh Hoài nuốt miếng bánh mì, ngơ ngác nhìn phía trước, ngoài ý muốn thấy bóng dáng một người.
—— Giang Lương Viễn
Giang Lương Viễn mặc bộ vest sờn cũ, chân đeo giày thể thao, đứng thẳng lưng dưới lầu trệt của kí túc xá. Mắt thấy hai người họ về chung, trừng mắt liếc Phó Diễn, rồi chợt xoay người đi đến khu vực trồng cây xanh.
Có nghĩa là ra hiệu cho Giang Tinh Hoài một mình đi theo.
Giang Tinh Hoài nhìn Phó Diễn, nắm chặt bánh mì trong tay, không biết nên làm gì.
Phó Diễn vỗ lưng cậu: "Anh ở đây chờ em."
"Em không đi, em ghét ông ấy." Giang Tinh Hoài bức bối ngoặm bánh mì, đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Giang Lương Viễn.
Phó Diễn: "Nghe theo em."
Giang Tinh Hoài muốn ăn nốt bánh mì, gấp gáp nuốt từng miếng, nói: "Em muốn hỏi ông ấy một vài điều."
"Đi đi." Phó Diễn cầm bánh mì và đồ uống giùm cậu, "Về rồi lại ăn."
Giang Tinh Hoài gật đầu, quệt miệng, đi tới.
Thật ra cũng không có gì để hỏi, trong lòng không còn hi vọng, thì sẽ không còn để ý đến những thiếu sót.
Nhưng cậu nghẹn đến khó chịu, cơn tức này dù có nuốt trôi hay phun ra, Giang Lương Viễn nhất định phải cho cậu câu trả lời hợp lý.
"Con không muốn nói gì sao?"
Hai người đối diện một lúc lâu, vẫn là Giang Lương Viễn mở miệng trước.
"Ba." Giang Tinh Hoài gọi.
Vẻ mặt Giang Lương Viễn hiển nhiên có chút kinh ngạc, ông không nghĩ Giang Tinh Hoài sẽ chịu thẳng thắn gọi ông một tiếng ba.
"Có bao giờ ba lo lắng cho con chưa?" Giang Tinh Hoài hỏi.
"Cái gì?" Giang Lương Viễn không kịp tiếp nhận.
"Nếu như con chết trong nhà, ba có đau buồn không?" Giang Tinh Hoài tiếp tục chất vấn.
"Con có ý gì?" Giang Lương Viễn hơi nhíu mày, "Con hận ba sao? Trách ba không đến tìm con trước? Rốt cuộc con muốn ba phải nói mấy lần nữa đây, tình huống của dì con lúc ấy nguy hiểm hơn, khi đó..."
Tình thế nguy hiểm hơn cậu, bà ta là phụ nữ dắt theo một đứa trẻ, càng cần Giang Lương Viễn hơn cậu. Giang Lương Viễn không sai chút nào, chính cậu là kẻ không hiểu chuyện, là cậu cố tình gây sự.
Giang Tinh Hoài không muốn nghe nữa, ngắt lời ông, "Được rồi, ba tìm con làm gì?"
Giang Lương Viễn ngừng nói, thiếu kiên nhẫn liếc nhìn Phó Diễn đứng ở xa, nghiêm túc ra lệnh: "Con đi thu dọn đồ đạc, về với ba."
"Về với ba?" Giang Tinh Hoài kinh ngạc.
"Con là con trai của ba." Giang Lương Viễn thản nhiên nói.
"Ba còn xem con là con à?" Giang Tinh Hoài cau có hỏi ngược lại.
"Ba không coi con là con?" Giang Lương Viễn bị chọc giận, định sẵn giọng nói điều gì, lại cắn răng quan sát xung quanh, giương đôi mắt đầy tơ máu, thấp giọng nói: "Ba không coi con là con thì còn cất công đến tìm làm gì? Nếu không xem con là con thì ba đã để cho con và tên đàn ông lớn tuổi kia —— "
Giang Lương Viễn nói đến đây, đột ngột dừng lại, dáng vẻ bực bội thúc giục: "Thôi, mau đi thu dọn đồ đạc đi."
Nghe không lọt tai, Giang Tinh Hoài quyết đoán quay người bỏ đi.
"Chờ đã!" Giang Lương Viễn nắm cánh tay cậu, "Giang Tinh Hoài!"
Giang Tinh Hoài nhìn bàn tay đặt trên cánh tay mình, cố gắng áp lửa giận, "Ba, cho đến bây giờ, chúng ta đã hơn một tháng không gặp lại nhau kể từ lần tranh cãi ầm ĩ ở công ty. Nhưng hôm qua khi nhìn thấy con, câu đầu tiên ba nói vậy mà chỉ là sao con lại ở đây. Con còn tưởng...ít nhất ba sẽ..."
Nói được một nửa, Giang Tinh Hoài bất lực nhún vai, cảm thấy có nói tiếp cũng bằng không, cậu gỡ bàn tay Giang Lương Viễn, "Quên đi, con không trách ba, lúc trước thì có, nhưng bây giờ đã không còn nữa. Cho nên con sẽ không quay về đó với ba, con đã nói rồi, con hận người phụ nữ đó, càng không thích con trai nhỏ của bà ta. Nhưng lời của con ba vẫn luôn coi như không nghe thấy, vậy cũng tốt, dù sao bây giờ cũng không cần nghe nữa."
Giang Lương Viễn há hốc miếng, nửa ngày không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Ba ở tòa nhà có mái đỏ bên kia, tối nay...trước bảy giờ tối nếu con thay đổi chủ ý, thì tới tìm ba, ba... Tốt xấu gì ba cũng là ba của con, ba sẽ không hại con, con như vậy... Thôi, "
"Cứ vậy đi." Giang Lương Viễn nói xong, thở dài, xoay người rời đi.
Giang Tinh Hoài nhìn bóng lưng của ông, càng nhíu chặt mày, cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Giang Lương Viễn là người rất trọng thể diện, hôm qua vừa cãi nhau ầm ĩ, mất hết mặt mũi trước nhiều người như vậy, dù thế nào Giang Lương Viễn cũng sẽ không chủ động đến tìm cậu, còn muốn cậu cùng đi với ông ấy.
Cậu mơ hồ nhận ra điều bất thường, nhưng tạm thời không xác định được. Giống như cầm trong tay mớ chỉ rối, không biết nên bắt đầu gỡ từ đâu.
Một bàn tay to lớn đặt trên lưng, cậu quay đầu lại, là Phó Diễn.
Phó Diễn cúi đầu nhìn sắc mặt cậu, đưa tay sờ chóp mũi an ủi: "Không phải em kêu đói sao, phát ngốc cái gì, đi thôi."
"Em thấy có gì đó không ổn, nhưng không rõ rốt cuộc là ở chỗ nào." Giang Tinh Hoài bất an nhớ đến những lời vừa rồi của Giang Lương Viễn.
"Làm sao vậy?" Phó Diễn hỏi.
"Ông ấy nói... ông ấy nói..." Giang Tinh Hoài liều mạng nhớ lại, không bắt được điểm khác thường, chỉ rõ mười mươi cái cảnh Giang Lương Viễn tức nổ phổi, hất hàm ra lệnh. Ngọn lửa bị kìm nén lập tức bùng nổ.
Chưa kể phe phái của ông ấy rõ là nguy hiểm, nói nữa chỉ tổ phí lời.
Chết tiệt.
Cậu không nên hi vọng Giang Lương Viễn sẽ nói lời hay ho.
Giang Tinh Hoài càng nghĩ càng giận: "Tiên sư nó, ông ba nhà tôi mới mắng chú là tên đàn ông già, gì chứ, ai già cơ? Ổng hơn bốn mươi đến tuổi gần đất xa trời rồi còn chê người khác?"
Phó Diễn dở khóc dở cười, dỗ ngọt người lên lầu, nói: "Được rồi, một lát nữa thích ăn gì?"
Giang Tinh Hoài bị dời lực chú ý, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù gì cũng không ăn rau đâu."
Phó Diễn một tay ôm lấy cậu, tay kia rút khăn tay từ túi áo nhấn lên mũi: "Mũi em làm sao vậy?"
Giang Tinh Hoài không để tâm, ngẩng đầu nhìn hắn: "Không sao hết, không phải hôm nay chú phải đến phòng thí nghiệm à?"
"Anh nghe được tiếng nổ." Phó Diễn nhíu mày nhìn bốn phía, ô tô lật lăn lóc, người ngã la liệt, cùng với một mảng cháy đen mơ hồ nhìn thấy ở ngoài cổng.
Tình huống so với hắn dự đoán còn gay go hơn nhiều.
Phó Diễn ôm eo Giang Tinh Hoài: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh Phó." Khang Thành đi tới gật đầu chào hỏi.
"Đội trưởng Khang." Phó Diễn đưa tay ra, hai người bắt tay, sau đó nhanh chóng tách ra.
"Nguyên nhân cụ thể của vụ nổ vẫn cần được điều tra, địa điểm xảy ra vụ nổ là ở khu cách li bên ngoài cổng chính. Phía trong căn cứ tạm thời an toàn, nhưng cần giới nghiêm lại, anh mau đưa cậu ấy trở về kí túc xá." Khang Thành nói.
"Phiền đội trưởng Khang chiếu cố." Phó Diễn khách sáo.
"Chuyện nên làm thôi." Khang Thành cười cười, quay sang nói với Giang Tinh Hoài, "Huấn luyện hôm nay kết thúc ở đây, coi như cậu thắng, tôi sẽ kêu người mang phần thưởng sang cho cậu."
"Coi như là thế nào." Giang Tinh Hoài bụm mũi, không phục, "Tôi có thể so lại với nó."
"Về đi." Khang Thành xoa đầu cậu thành nghiện.
"Đội trưởng Khang, chúng tôi đi trước." Phó Diễn mặt không đổi sắc khẽ kéo đầu Giang Tinh Hoài, ôn hòa cười nói, "Anh làm việc tiếp đi."
Khang Thành nhướn mày, thu tay về, mỉm cười đáp lại.
Sau khi Giang Tinh lên xe, cậu nhóc hạ kính cửa sổ xuống vẫy vẫy tay với Khang Thành đứng ở ngoài.
"Dây an toàn." Phó Diễn túm cổ cậu, bấm nút nâng cửa sổ lên.
Giang Tinh Hoài không nghi ngờ, chuyên tâm thắt dây an toàn.
Phó Diễn đánh tay lái sang trái, tránh đội binh sĩ đang cứu nạn, nghiêng đầu hỏi: "Máu mũi còn chảy không?"
"Hình như hết rồi..." Giang Tinh Hoài gỡ khăn tay, quay qua cho hắn xem.
"Ngước lên một chút." Phó Diễn hơi liếc mắt nhìn, xác nhận máu đã ngừng chảy mới yên tâm.
Giang Tinh Hoài ngước đầu, trong miệng lải nhải, "Không sao đâu, chắc là nóng trong người."
Phó Diễn đang nhìn đường, đưa một tay chuẩn xác bắt lấy cằm cậu, ngón tay cái lau đi vết máu còn sót dưới mũi, "Đây là lần thứ hai rồi, anh đã nói với em phải ăn rau."
Thật ra phải là lần thứ ba mới đúng, chẳng qua Giang Tinh Hoài hoàn toàn không có ý khai ra chỗ giấu chiếc áo ngủ dính máu.
"Hửm, em có ăn đấy chứ!" Giang Tinh Hoài chột dạ cúi đầu lục lọi trong ngăn chứa đồ, "Có gì ăn được không, em đói."
"Không được ăn vặt." Phó Diễn cảnh cáo, "Về rồi ăn cơm."
"Bánh quy hồi sáng chú đưa, em cho người khác rồi, anh ta bị thương ở đầu." Giang Tinh Hoài vừa nói vừa nhìn quần áo dính dớp máu, nhíu mày suy nghĩ miên man như ông cụ non, lát sau khẽ thủ thỉ, "Em kể cho chú cái này, nghe nói vụ nổ là do thằng cha nào đó kích nổ tháp điện cao thế."
"Tháp điện cao thế?" Phó Diễn ngẩn người, "Kích nổ tháp điện để làm gì?"
"Không biết." Giang Tinh Hoài lắc đầu, lập tức nhớ lại cảnh tượng hãi hùng cậu chứng kiến khi đứng trên đầu xe, bức xúc lên tiếng, "Chú chưa thấy đâu, mọi người ở ngoài đó... hầu như bỏ mạng vì vụ nổ, em trèo lên nóc xe nhìn được, em..."
"Đừng nghĩ nữa." Phó Diễn thả tay sau gáy cậu, vuốt ve như đang an ủi một chú cún con.
Giang Tinh Hoài thở dài, nghiêng đầu cà vào lòng bàn tay Phó Diễn, thương tâm mắng tục: "Mẹ kiếp."
Phó Diễn không trách cứ, chỉ im lặng xo/a nắn làn da sau gáy cậu, ngoảnh mặt nhìn khung cảnh bên ngoài.
Chiếc xe chạy xuyên qua những con đường giữa các tòa nhà, phía xa là hàng rào sắt có từ thời khu quân sự cũ, bọc ngoài là một lớp lưới đen nhìn không rõ lắm.
Có vài người mặc quân phục đứng cạnh hàng rào sắt.
Đột nhiên một đoạn hình ảnh ngắn ngủi nhanh chóng xẹt qua.
Phó Diễn lại quay đầu nhìn đường, đôi mày nhíu chặt.
Tháp điện cao thế là nguồn cung cấp cho lưới điện bảo vệ bao quanh căn cứ. Một khi tháp điện nổ tung, lưới điện ngoại vi sẽ ngừng hoạt động. Vì vậy tháp điện cao thế thường được canh giữ nghiêm mật, tỉ lệ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn là vô cùng nhỏ.
Rốt cuộc là ai có thể ngang nhiên tiếp cận tháp điện dưới mí mắt quân đội? Và tại sao lại muốn kích nổ?
"Không còn ai cả." Giang Tinh Hoài dựa người vào cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài, "Còi báo động reo lên khoảng 5 phút rồi, tốc độ này so với diễn tập động đất của trường bọn em còn nhanh hơn nhiều."
Còi báo động trong căn cứ đã ngừng, xuyên suốt đoạn đường trở về kí xúc xá không có một bóng người, chỉ thấy binh sĩ cầm súng bắt đầu tuần tra, biểu cảm căng thẳng, nghiêm túc. Khu vực dân cư bình thường náo nhiệt nay trở nên yên tĩnh vô cùng.
Phó Diễn đậu xe, nhanh chóng kéo tay Giang Tinh Hoài về phòng.
Phó Diễn đi phía trước, Giang Tinh Hoài chậm rãi theo sau, mải ăn bánh mì và nước ép Phó Diễn đưa. Khi Phó Diễn dừng bước, cậu cũng không hay biết, va sầm vào lưng hắn.
"Sao thế?" Giang Tinh Hoài nuốt miếng bánh mì, ngơ ngác nhìn phía trước, ngoài ý muốn thấy bóng dáng một người.
—— Giang Lương Viễn
Giang Lương Viễn mặc bộ vest sờn cũ, chân đeo giày thể thao, đứng thẳng lưng dưới lầu trệt của kí túc xá. Mắt thấy hai người họ về chung, trừng mắt liếc Phó Diễn, rồi chợt xoay người đi đến khu vực trồng cây xanh.
Có nghĩa là ra hiệu cho Giang Tinh Hoài một mình đi theo.
Giang Tinh Hoài nhìn Phó Diễn, nắm chặt bánh mì trong tay, không biết nên làm gì.
Phó Diễn vỗ lưng cậu: "Anh ở đây chờ em."
"Em không đi, em ghét ông ấy." Giang Tinh Hoài bức bối ngoặm bánh mì, đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Giang Lương Viễn.
Phó Diễn: "Nghe theo em."
Giang Tinh Hoài muốn ăn nốt bánh mì, gấp gáp nuốt từng miếng, nói: "Em muốn hỏi ông ấy một vài điều."
"Đi đi." Phó Diễn cầm bánh mì và đồ uống giùm cậu, "Về rồi lại ăn."
Giang Tinh Hoài gật đầu, quệt miệng, đi tới.
Thật ra cũng không có gì để hỏi, trong lòng không còn hi vọng, thì sẽ không còn để ý đến những thiếu sót.
Nhưng cậu nghẹn đến khó chịu, cơn tức này dù có nuốt trôi hay phun ra, Giang Lương Viễn nhất định phải cho cậu câu trả lời hợp lý.
"Con không muốn nói gì sao?"
Hai người đối diện một lúc lâu, vẫn là Giang Lương Viễn mở miệng trước.
"Ba." Giang Tinh Hoài gọi.
Vẻ mặt Giang Lương Viễn hiển nhiên có chút kinh ngạc, ông không nghĩ Giang Tinh Hoài sẽ chịu thẳng thắn gọi ông một tiếng ba.
"Có bao giờ ba lo lắng cho con chưa?" Giang Tinh Hoài hỏi.
"Cái gì?" Giang Lương Viễn không kịp tiếp nhận.
"Nếu như con chết trong nhà, ba có đau buồn không?" Giang Tinh Hoài tiếp tục chất vấn.
"Con có ý gì?" Giang Lương Viễn hơi nhíu mày, "Con hận ba sao? Trách ba không đến tìm con trước? Rốt cuộc con muốn ba phải nói mấy lần nữa đây, tình huống của dì con lúc ấy nguy hiểm hơn, khi đó..."
Tình thế nguy hiểm hơn cậu, bà ta là phụ nữ dắt theo một đứa trẻ, càng cần Giang Lương Viễn hơn cậu. Giang Lương Viễn không sai chút nào, chính cậu là kẻ không hiểu chuyện, là cậu cố tình gây sự.
Giang Tinh Hoài không muốn nghe nữa, ngắt lời ông, "Được rồi, ba tìm con làm gì?"
Giang Lương Viễn ngừng nói, thiếu kiên nhẫn liếc nhìn Phó Diễn đứng ở xa, nghiêm túc ra lệnh: "Con đi thu dọn đồ đạc, về với ba."
"Về với ba?" Giang Tinh Hoài kinh ngạc.
"Con là con trai của ba." Giang Lương Viễn thản nhiên nói.
"Ba còn xem con là con à?" Giang Tinh Hoài cau có hỏi ngược lại.
"Ba không coi con là con?" Giang Lương Viễn bị chọc giận, định sẵn giọng nói điều gì, lại cắn răng quan sát xung quanh, giương đôi mắt đầy tơ máu, thấp giọng nói: "Ba không coi con là con thì còn cất công đến tìm làm gì? Nếu không xem con là con thì ba đã để cho con và tên đàn ông lớn tuổi kia —— "
Giang Lương Viễn nói đến đây, đột ngột dừng lại, dáng vẻ bực bội thúc giục: "Thôi, mau đi thu dọn đồ đạc đi."
Nghe không lọt tai, Giang Tinh Hoài quyết đoán quay người bỏ đi.
"Chờ đã!" Giang Lương Viễn nắm cánh tay cậu, "Giang Tinh Hoài!"
Giang Tinh Hoài nhìn bàn tay đặt trên cánh tay mình, cố gắng áp lửa giận, "Ba, cho đến bây giờ, chúng ta đã hơn một tháng không gặp lại nhau kể từ lần tranh cãi ầm ĩ ở công ty. Nhưng hôm qua khi nhìn thấy con, câu đầu tiên ba nói vậy mà chỉ là sao con lại ở đây. Con còn tưởng...ít nhất ba sẽ..."
Nói được một nửa, Giang Tinh Hoài bất lực nhún vai, cảm thấy có nói tiếp cũng bằng không, cậu gỡ bàn tay Giang Lương Viễn, "Quên đi, con không trách ba, lúc trước thì có, nhưng bây giờ đã không còn nữa. Cho nên con sẽ không quay về đó với ba, con đã nói rồi, con hận người phụ nữ đó, càng không thích con trai nhỏ của bà ta. Nhưng lời của con ba vẫn luôn coi như không nghe thấy, vậy cũng tốt, dù sao bây giờ cũng không cần nghe nữa."
Giang Lương Viễn há hốc miếng, nửa ngày không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Ba ở tòa nhà có mái đỏ bên kia, tối nay...trước bảy giờ tối nếu con thay đổi chủ ý, thì tới tìm ba, ba... Tốt xấu gì ba cũng là ba của con, ba sẽ không hại con, con như vậy... Thôi, "
"Cứ vậy đi." Giang Lương Viễn nói xong, thở dài, xoay người rời đi.
Giang Tinh Hoài nhìn bóng lưng của ông, càng nhíu chặt mày, cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Giang Lương Viễn là người rất trọng thể diện, hôm qua vừa cãi nhau ầm ĩ, mất hết mặt mũi trước nhiều người như vậy, dù thế nào Giang Lương Viễn cũng sẽ không chủ động đến tìm cậu, còn muốn cậu cùng đi với ông ấy.
Cậu mơ hồ nhận ra điều bất thường, nhưng tạm thời không xác định được. Giống như cầm trong tay mớ chỉ rối, không biết nên bắt đầu gỡ từ đâu.
Một bàn tay to lớn đặt trên lưng, cậu quay đầu lại, là Phó Diễn.
Phó Diễn cúi đầu nhìn sắc mặt cậu, đưa tay sờ chóp mũi an ủi: "Không phải em kêu đói sao, phát ngốc cái gì, đi thôi."
"Em thấy có gì đó không ổn, nhưng không rõ rốt cuộc là ở chỗ nào." Giang Tinh Hoài bất an nhớ đến những lời vừa rồi của Giang Lương Viễn.
"Làm sao vậy?" Phó Diễn hỏi.
"Ông ấy nói... ông ấy nói..." Giang Tinh Hoài liều mạng nhớ lại, không bắt được điểm khác thường, chỉ rõ mười mươi cái cảnh Giang Lương Viễn tức nổ phổi, hất hàm ra lệnh. Ngọn lửa bị kìm nén lập tức bùng nổ.
Chưa kể phe phái của ông ấy rõ là nguy hiểm, nói nữa chỉ tổ phí lời.
Chết tiệt.
Cậu không nên hi vọng Giang Lương Viễn sẽ nói lời hay ho.
Giang Tinh Hoài càng nghĩ càng giận: "Tiên sư nó, ông ba nhà tôi mới mắng chú là tên đàn ông già, gì chứ, ai già cơ? Ổng hơn bốn mươi đến tuổi gần đất xa trời rồi còn chê người khác?"
Phó Diễn dở khóc dở cười, dỗ ngọt người lên lầu, nói: "Được rồi, một lát nữa thích ăn gì?"
Giang Tinh Hoài bị dời lực chú ý, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù gì cũng không ăn rau đâu."