[Mạt Thế] Quỷ Nhân Doanh Uyên
Chương 39: " Ta đã trở về rồi! "
Doanh Uyên sau khi băng lại vết thương rồi lại thu thập chính mình một lần, sau khi xác định mùi trên cơ thể đã không còn cô mới rời khỏi nhà vệ sinh.
Vừa ra ngoài thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ, cô ra mở cửa, là ông cụ Đường đúng giờ mang trái cây đến cho cô.
" Ông nội! đã muộn thế này rồi sao ông không nghỉ ngơi sớm đi ạ?"
Doanh Uyên nhận lấy đĩa trái cây trên tay ông cụ, một tay khác thì đỡ ông cụ vào phòng.
" Tại ông nhớ con mà. "
" chúng ta mới gặp nhau lúc sáng nay!" Doanh Uyên liền lập tức bắt bẻ.
" Nhưng ông thật sự rất nhớ con."
Ông cụ Đường liền có chú ỉu xìu xuống, sau đó liền tỏ ra buồn rầu, giống như Doanh Uyên đã làm gì có lỗi với ông cụ.
Doanh Uyên: “…” Phạm quy! ông chơi vậy là phạm quy nhá.
Rõ ràng ông cụ Đường biết cô rất dễ mềm lòng với ông, ông cụ mới chơi trò ngả bài tủi thân này với cô.
" Được rồi! được rồi! Là ông nhớ con! Là ông nhớ con! Ai không biết lại tưởng con bắt nạt ông không đấy " Doanh Uyên chỉ có thể thở dài dỗ dành ông cụ Đường vui vẻ.
Ông cụ Đường được trong phút chốc liền vui vẻ trở lại, hăng hái gọt vỏ trái cây tươi trên đĩa đưa cho cô.
" ông cũng thật là không chịu chăm sóc cho sức khỏe của mình gì cả "
Nghe thấy lời phàn nàn của cháu cưng nhà mình ông cụ liền cười tươi nói " Có sao đâu, không phải sau này còn có Bảo Bảo bên cạnh ông sao "
Nghe thấy lời ông cụ nói Doanh Uyên liền cứng đờ trong chốc lát, nhưng cái cứng đờ trong chốc lát này đã bị ông cụ Đường thu toàn bộ vào mắt, nụ cười tươi trên mặt ông dường như giảm đi vài phần.
" Đúng vậy… sau này còn có con ở bên cạnh ông mà…" nếu như còn có thể.
Hiển nhiên những lời nói phía sau Doanh Uyên cũng không thể nói ra khỏi miệng, cô sợ mình nói ra sẽ nhìn thấy một một mặt đau khổ thất vọng của ông cụ Đường.
Hai ông cháu nói chuyện một lúc ông cụ Đường mới chịu trở về phòng.
Doanh Uyên nhìn bóng lưng ông cụ rời đi mà có chút thở dài, có lẽ cô lại phải làm ông thất vọng rồi.
Vài ngày sau đó Doanh Uyên vẫn đều đặn xuất hiện trong tòa nhà, nhưng vào một ngày cô liền biến mất, một chút tung tính cũng không có, không một ai thấy cô rời khỏi tòa nhà, cô giống như biến mất giữa hư không, đến một lời tạm biệt cũng không để lại.
Đường gia giống như phát điên lật tung toàn bộ căn cứ để tìm kiếm cô, nhưng mọi thứ giống như một hòn đá nhỏ vứt vào đại dương vô tận một chút tin tức cũng không có.
Nhưng Đường gia giống như không hết hi vọng liền treo thưởng để tìm kiếm cô.
Người được tìm kiếm lúc lại đang ở một nơi mà tất cả họ đều không thể ngờ đến.
Doanh Uyên đang ở một nghĩ trang rất gần với căn cứ, vì sau mạt thế nghĩa trang đã không còn được chăm chút đến đã có rất nhiều cỏ dại mọc lên, cô nhìn phần mộ trước mắt nó đã trở nên cũ kỹ rất nhiều, nhưng vẫn có thể thấy được ba chữ Đường Bảo Quân khắc trên bia mộ cũ kỹ.
Doanh Uyên ngồi xổm xuống, cô mò mẫm trên bia mộ một hồi sau đó cô liền lật một viên gạch ra, lúc này liền để lộ ra bên dưới viên gạch là một hộp gỗ nhỏ bằng hai đầu ngón tay người lớn.
Ngay lúc Doanh Uyên vừa lấy hộp gỗ nhỏ ra khỏi bia mộ, bầu trời đang trong xanh liền nổi gió, mây đen giăng kín cả bầu trời, trên trời không ngừng xuất hiện những tia chớp, Linh khí trong hộp gỗ không ngừng tuôn ra, bia mộ cũng theo đó mà nứt vỡ, Doanh Uyên liền nhanh tay nhét hộp gỗ vào không gian, Linh khí cũng liền bị cắt đứt, bầu trời cũng trở lại trong xanh.
Doanh Uyên sau khi nhét hộp gỗ vào trong không gian liền nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang, động tĩnh vừa rồi chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều thiên sư.
Tình trạng hiện tại của cô không thể đối đầu với nhiều người như vậy, lúc này chỉ có chạy là thượng sách.
Cục bông nhỏ trong không gian lúc này đang ngơ ngác, nó trắc chắn vừa rồi thứ trong hộp tràn ra là Linh khí, mà lại còn là Linh khí tinh túy của thiên địa.
Rốt cuộc con sen đã giấu nó bao nhiêu bí mật, lúc này cục bông nhỏ chỉ muốn yên tĩnh, nó không muốn tranh cãi với con sen nữa, vì nó sợ con sen sẽ giết nó diệt khẩu.
Doanh Uyên rất nhanh đã rời xa khỏi nghĩa trang, sau khi xác định là an toàn cô mới dừng lại chậm rãi đi về phía trước.
Tối hôm nay chính là ngày âm giới mở quỷ môn quan, Doanh Uyên tìm một nơi nghỉ tạm đợi đến 12 giờ đêm.
Thời gian rất nhanh đã đến 12 giờ đêm, âm khí trong đêm nay đã trở lên dày đặc hơn rất nhiều, trong đêm nay nếu như nhân loại không cẩn thận rất dễ có thể đi lạc vào âm giới.
Doanh Uyên rất nhanh đã tìm thấy một quỷ môn quan, bên ngoài môn quan có hai quỷ sai đang canh gác, khi đến gần cô đưa kí hiệu trên cổ tay ra hai quỷ sai liền để cô đi qua.
Bước vào quỷ môn quan chính là một màu tối đen nhưng rất nhanh cô đã nhìn thấy được xung quanh, xung quanh cô chính là vô vàn con quỷ, có những con cụt đầu cụt chân thiếu đi một bộ phận nào đó trên cơ thể, chúng lắc lư đi ngược chiều với cô.
Doanh Uyên xuyên qua đàn quỷ rất nhanh xung quanh cô đã không còn con quỷ nào nữa, hiện tại cô đang đứng trên một bãi đất trống trước mặt cô là một con sông trải dài về phương xa, hai bên bờ sông là những đóa hoa Bỉ Ngạn đang khoe sắc.
Đây là sông Vong Xuyên, nhìn xa xa còn có thể thấy được cầu Nại Hà và một Mạnh Bà Trang bé nhỏ, sau Mạnh Bà Trang là một mảnh chảy dài đỏ rực đó chính là Trầm Tĩnh Uyên.
Doanh Uyên nhìn về hướng Trầm Tĩnh Uyên nhẹ nhàng thốt ra " Ta đã trở về rồi! "
Nhưng Doanh Uyên lại không đi về hướng đó mà đi về hướng ngược lại, nơi cô hướng đến chính là Điện Diêm Vương.
Cô trước đây đã từng nói…khi cô trở về cô sẽ nhất định đốt Điện Diêm Vương.
Hiển nhiên Doanh Uyên không hề nói khoác, hôm đấy Điện Diêm Vương chính là sáng nhất âm giới