Mạt Thế Nữ Phụ Hằng Ngày Đều Bị Sủng
Chương 18
Nguyễn Ninh trở lại phòng, nhanh chóng đóng lại cửa phòng ngủ, dựa lưng vào ván cửa, vỗ ngực, thở hổn hển, mới phục hồi lại tinh thần.
Nam chủ hôm nay hẳn là uống lộn thuốc đi? Bằng không như thế nào đột nhiên lại đối với cô tốt như vậy?
Lúc trước cô gọi thì tắt máy, thái độ hờ hững, xa cách, như thế nào bây giờ lại đối xử với cô tốt như vậy. Cứ như người lúc trước tắt máy của cô không phải là anh vậy?
Nếu không phải Nguyễn Ninh có ký ức của nguyên chủ, hơn nữa còn biết một số nội dung của cốt truyện, biết được tính cách và tính tình của nam chủ, thì thật sự đã đem nam chủ coi thành một người anh trai tốt quan tâm đến em gái.
Nguyễn Ninh nhíu lại mày, như thế nào cũng không rõ nam chủ muốn làm gì.
Dẹp, giặc tới thì đánh, nước đến nâng nền, dù sao cô cũng không có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ có thể tiếp tục căng da đầu đi theo nam chủ.
Hắn hẳn sẽ không phát điên lên, rồi đem cô thành người kéo chân sau của đội rồi giải quyết cô tại chỗ đâu ha.
Nguyễn Ninh chỉ có thể tự an ủi chính mình.
Nói đến cùng, hai người duy nhất mâu thuẫn với nhau chính là nam chủ và ba hắn. Nhưng hai cha con quan hệ cứng đờ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nguyên chủ chính là tiểu pháo hôi đáng thương bị liên lụy, có hay không có một chút cũng không ảnh hưởng gì đến quan hệ của bọn họ. Nam chủ không có khả năng không rõ chuyện này.
Cho nên chỉ cần Nguyễn Ninh không đi chọc giận hắn, ngoan ngoãn ở bên cạnh nam chủ, nhiều ít cũng có thể bảo toàn mạng sống.
Cố Diệc Thừa tuy rằng không có nhiều tình người, nhưng cũng không phải một người hoàn toàn máu lạnh vô tình, không nhận người thân tín.
Hắn kiếp trước bị người bên cạnh phản bội, hiện giờ trọng sinh, tính cách càng trở nên âm trầm bất định, hỉ nộ vô thường cũng có thể lý giải.
Đổi cho cô đi trải qua kiếp trước của nam chủ một chuyến, tâm tình khẳng định cũng sẽ khó chịu, nói không chừng so với hắn còn muốn trả thù gấp mấy chục lần.
Lại nói, hắn vừa rồi cũng cứu cô.
Mặc kệ hắn có phải là xuất phát từ thuận tay mới cứu, nhưng nếu không phải hắn kịp thời đuổi tới, cô chỉ sợ thật sự sẽ bị kia hai người hại chết.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Ninh trong lòng tức khắc dễ chịu đi nhiều, liên quan đến nam chủ đối với mình cũng không như vừa nãy mâu thuẫn cùng sợ hãi nữa.
Mười phút sau.
Nguyễn Ninh đem toàn bộ đồ vật đều thu vào không gian, còn đồ dùng hằng ngày thì tùy tiện thu thập một chút rồi ném vào ba lô, liền chạy nhanh ra cửa, dùng đôi mắt hạnh tha thiết mà nhìn về phía nam nhân đang dựa vào ven tường gọi, "Anh trai, em thu thập xong rồi."
Giang Cảnh Siêu không biết đã đi đâu, trước cửa chỉ lại một mình Cố Diệc Thừa.
Nguyễn Ninh không thể không thừa nhận, diện mạo nam chủ thật là được trời cao ưu ái, hình dáng một cái sườn mặt đẹp như vậy, bộ dáng càng là cái loại nói không nên lời GỢI CẢM.
Cố Diệc Thừa thấy Nguyễn Ninh ra, quay đầu lại, trong mắt hơi lộ ra tia kinh ngạc, tựa hồ là không nghĩ tới động tác của cô có thể nhanh chóng như vậy.
Hắn bóp tắt tàn thuốc trong tay, trên người mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt tới gần, "Nhanh như vậy liền thu thập xong rồi?"
Nam nhân thân cao chân dài, khí chất cường đại, cho người ta cảm giác mười phần xâm lược, đột nhiên đến gần, Nguyễn Ninh có chút không thích ứng, "Ừm, em đồ vật không nhiều."
Cố Diệc Thừa cũng là thuận miệng hỏi, cũng không thèm để ý cái này, dù sao thực mau liền có người tới tiếp nhận người trước mặt.
Hắn nhấc chân xoay người, "Vậy đi thôi."
Nguyễn Ninh nhìn góc tường có vài cái tàn thuốc, chạy chậm đuổi theo, lấy hết can đảm nói: " Anh, giáo viên nói cái này đối với thân thể không tốt...... Anh về sau dùng ít một chút a."
Bước đầu tiên ôm đùi, quan tâm nam chủ.
Nghe được lời cô nói, Cố Diệc Thừa dừng lại bước chân, từ xoang mũi phát ra một tiếng, ngữ khí không rõ, "Hửm? Ninh Ninh hiện tại bắt đầu quản anh trai rồi?"
Cố Diệc Thừa đồng tử đen nhánh sâu không thấy đáy, khi hắn nhìn một người sẽ làm người nọ sinh ra một loại cảm giác áp bách, Nguyễn Ninh trong lòng run lên, nhấp miệng, mí mắt rũ xuống, che khuất cảm xúc trong mắt.
Cô tưởng bản thân làm sai bước này thì đột nhiên người bên cạnh nhẹ giọng cười một chút.
" Anh trai sẽ suy xét một chút đề nghị của em." Hắn nói xong bàn tay to giữ chặt lấy tay cô, hướng về phía trước, "Bao thuốc này trước cứ giao cho em bảo quản đi."
Nguyễn Ninh nhìn lòng bàn tay đột nhiên nhiều thêm một đồ vật, không khỏi sửng sốt một chút.
Hắn đem bao thuốc đưa cho cô làm cái gì??
Cô nói thật từ đầu chỉ là muốn cho nam chủ biết cô quan tâm hắn thôi.
Hiện tại hắn đưa cho cô, sẽ là không cảm thấy cô xen vào việc của người khác, tức giận đi?
Nguyễn Ninh ngước mắt lên, trộm ngắm nam nhân đối diện, thấy trên mặt hắn không tỏ ra cảm xúc gì thì thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra nam chủ hẳn là cảm thấy cùng loại cô dây dưa là không cần thiết, không nghĩ nói chuyện nhiều, cho nên dứt khoát không cùng cô nói chuyện. Dù sao trong không gian của nam chủ hẳn là có rất nhiều vật tư cũng không thiếu một gói thuốc lá, sử dụng cái này để ngăn cô nói chuyện với mình.
Nguyễn Ninh nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả, dây thần kinh trong lòng đang căng chặt cũng liền thả lỏng.
Hai người đi đến thông đạo an toàn, Lâm Dương kéo hai người đàn ông mặt mũi bầm dập đi tới.
Hắn đem hai người ném sang một bên, nói: "Cố ca, hai người vẫn luôn lén lén lút lút mà canh ở cửa thang rồi bị em phát hiện, anh xem xử lý như thế nào."
Nguyễn Ninh ở bên cạnh nhìn đến lúc sau, đôi mắt hơi lóe lóe bỗng nhiên lập tức tránh ở phía sau Cố Diệc Thừa duỗi tay nắm chặt ống tay áo của hắn.
Cảm giác được tay áo căng thẳng, Cố Diệc Thừa híp híp mắt, cúi người hỏi: "Làm sao vậy?"