Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer
Chương 26: Khiêu khích
Vân Tước dặn nhân viên hướng dẫn để cô trễ một chút hẵng gửi hóa đơn qua, nhân viên hướng dẫn mua sắm tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng yêu cầu của khách hàng cô chỉ cần làm theo là tốt rồi.
Thế là ngày hôm sau Văn Cữu khi đang giằng co với người ngồi phía bên kia bàn dài trong phòng hội nghị nghiêm túc ở Yên Đảo, thiết bị đầu cuối đã được chỉnh thành chế độ cuộc họp trên cổ tay đột nhiên rung lên khác thường, một tin nhắn tư nhân sáng lên trên màn hình, cùng với đó là hóa đơn tính tiền của thương hiệu trang phục xuất hiện.
Vào khoảng thời gian này nhật ký mua sắm chỉ có thể là Vân Tước, Văn Cữu tò mò nhấn vào, xẹt qua một chuỗi dài thông tin từ phía nhãn hàng, phía dưới cùng là một bức ảnh chụp nội y ren trắng kiểu nữ dáng liền.
Mày Văn Cữu không kìm được nhíu lại, ngón tay lướt về phía một phần mềm không mấy gây chú ý giấu trong góc màn hình, trong danh sách sạch trơn chỉ có một tin nhắn mới được gửi một phút trước, là một bức hình chụp.
Những người đứng phía sau Văn Cữu trong phòng hội nghị đều cảm nhận được tâm trạng không được tốt lắm của Văn Cữu, một đám trầm mặc đứng thẳng người, lạnh mặt giằng co với bên đối diện. Sắc mặt của đối phương cũng không tốt lắm, hiển nhiên là cuộc nói chuyện lúc trước tiến triển thực sự không thoải mái, càng không nói đến Văn Cữu công khai ngó lơ gã ở một hội nghị quan trọng như vậy, trăm phần trăm không nể mặt.
"**."
Một tiếng chửi nhỏ đánh vỡ những tượng người yên tĩnh trong phòng hội nghị, người của hai bên đều sửng sốt trong một chớp mắt, sau đó đồng loạt nhìn về phía Văn Cữu đang ngồi trên ghế vừa tắt thiết bị đầu cuối đi.
"Văn tiên sinh, lần hợp tác này..." Người ngồi phía bên kia bàn dài không nhịn được phải mở miệng, nhưng mà Văn Cữu không gã có cơ hội được nói hết lời.
"Tôi nghĩ trước đó tôi đã nói rất rõ rồi." Văn Cữu cau mày, trông như đã cạn kiệt sự kiên nhẫn, "Tôi bảy, ông ba, ngoài ra không cần bàn nữa."
Người đối diện chưa từ bỏ ý định, muốn thử cố gắng một lần nữa: "Văn tiên sinh, có lẽ ông không rõ mắt xích trong đó phức tạp tới mức độ nào, sau khi hiệp ước được thực hiện chúng tôi phải chịu trách nhiệm hầu hết..."
"Tiễn khách."
"Chờ một chút... Văn tiên sinh..." Người đối diện nhắm mắt, cuối cùng vẫn phải chọn thỏa hiệp, "Tôi ký."
Văn Cữu cười lạnh một tiếng: "Về nói với Quan Bình Độ, phái một kẻ nhỏ bé không đầu không mặt mũi đến cò kè mặc cả với tôi, không phải thái độ cầu xin người ta đâu."
Sắc mặt Đinh Hệ thay đổi, người phía sau gã cũng giận mà không dám nói, nói thế nào đi nữa Đinh Hệ cũng là người phó lãnh đạo của họ, giờ lại bị Văn Cữu gọi là "kẻ nhỏ bé không đầu không mặt mũi".
Văn Cữu không để ý đám người suy nghĩ khác nhau, để người lại xử lý công việc kế tiếp rồi rời đi trước, hắn vừa đi vừa nhét tai nghe vào tai, làm một động tác với phía sau, người đi theo sau lập tức dãn khoảng cách ra, chỉ đi theo rất xa phía sau.
Tiếng chờ cuộc gọi được nhận trong điện thoại buồn tẻ vô vị, kiên nhẫn không còn thừa lại bao nhiêu của Văn Cữu làm hắn bực bội không thôi.
"Alo?" Tầm một phút sau cuộc gọi mới được nhận, giọng nói biếng nhác của Vân Tước truyền vào lỗ tai hắn, tiếng vật liệu may mặc cọ xát sột soạt làm nền cho tiếng thở dốc như có như không, gần như ngay lập tức khiến Văn Cữu nhớ tới bức ảnh nhìn thấy trong phòng hội nghị ban nãy.
Đó là một bức Vân Tước chụp trước tấm gương lớn trong phòng để quần áo, nội y màu trắng kiểu nữ khóa lại thân hình trần trụi trắng nõn của người trong gương, vì kích cỡ của nó quá nhỏ nên để lại những đường bó chặt lấy phần thịt ở đùi và mông, những dấu vết ái muội rải rác khắp cơ thể đã gần như không thể nhìn thấy, khu vực từ ngực đến cổ bị vải che kín mít, đầu v* hồng nhạt lại phơi bày dưới lớp hoa văn bằng ren, phần đỉnh bị cọ đến hơi hơi đỏ lên, dựng thẳng giữa không trung. Vân Tước đang mở hai đùi ngồi quỳ trên tấm thảm trong phòng để quần áo, dương v*t cương cứng khiến quần lót tam giác căng phồng, lớp vải bị đội lên ướt một mảng, lệch sang một bên, để lộ cái *** bên dưới rõ ràng vừa bị chơi qua, hồng hào chín rục, còn đang ướt đẫm đến phản sáng.
Hình ảnh đỏ trắng đan xen thực sự tươi ngon hương diễm đến cực độ, khuôn mặt xinh đẹp cùng với lớp vải trắng trên người lại ngang ngược tạo ra vài phần ngây thơ vô tội.
"Có chuyện gì ạ?" Tai nghe truyền đến giọng nói càng thêm vô tội của người khởi xướng, nhưng mà âm cuối run rẩy và tiếng nước nhớp nháp loáng thoáng truyền đến khiến người ta không khó đoán ra ở đầu dây bên kia đang lên cảnh tượng thế nào.
Văn Cữu hít sâu một hơi: "Em đang làm gì vậy?"
Hắn muốn hỏi là ý đồ của Vân Tước khi làm như thế, Vân Tước lại như chẳng hiểu gì, tiếng cười rộ vừa ngọt ngào vừa nũng nịu.
"Em đang làm gì à? Em đang tự sướng thôi mà Văn tiên sinh." Vân Tước nói xong còn nhẹ nhàng mà thở dài, "Chồng yêu ơi, vẫn là anh ** em sướng hơn cơ."
________________
Nai có lời muốn nói
Mất kiên nhẫn đến phát rồ phát dại vì vẫn chưa đến đoạn nấu thịt. Đã hiểu được phần nào cảm giác nhìn được mà không ăn ngay được của Văn tiên sinh rồi T#T
Thế là ngày hôm sau Văn Cữu khi đang giằng co với người ngồi phía bên kia bàn dài trong phòng hội nghị nghiêm túc ở Yên Đảo, thiết bị đầu cuối đã được chỉnh thành chế độ cuộc họp trên cổ tay đột nhiên rung lên khác thường, một tin nhắn tư nhân sáng lên trên màn hình, cùng với đó là hóa đơn tính tiền của thương hiệu trang phục xuất hiện.
Vào khoảng thời gian này nhật ký mua sắm chỉ có thể là Vân Tước, Văn Cữu tò mò nhấn vào, xẹt qua một chuỗi dài thông tin từ phía nhãn hàng, phía dưới cùng là một bức ảnh chụp nội y ren trắng kiểu nữ dáng liền.
Mày Văn Cữu không kìm được nhíu lại, ngón tay lướt về phía một phần mềm không mấy gây chú ý giấu trong góc màn hình, trong danh sách sạch trơn chỉ có một tin nhắn mới được gửi một phút trước, là một bức hình chụp.
Những người đứng phía sau Văn Cữu trong phòng hội nghị đều cảm nhận được tâm trạng không được tốt lắm của Văn Cữu, một đám trầm mặc đứng thẳng người, lạnh mặt giằng co với bên đối diện. Sắc mặt của đối phương cũng không tốt lắm, hiển nhiên là cuộc nói chuyện lúc trước tiến triển thực sự không thoải mái, càng không nói đến Văn Cữu công khai ngó lơ gã ở một hội nghị quan trọng như vậy, trăm phần trăm không nể mặt.
"**."
Một tiếng chửi nhỏ đánh vỡ những tượng người yên tĩnh trong phòng hội nghị, người của hai bên đều sửng sốt trong một chớp mắt, sau đó đồng loạt nhìn về phía Văn Cữu đang ngồi trên ghế vừa tắt thiết bị đầu cuối đi.
"Văn tiên sinh, lần hợp tác này..." Người ngồi phía bên kia bàn dài không nhịn được phải mở miệng, nhưng mà Văn Cữu không gã có cơ hội được nói hết lời.
"Tôi nghĩ trước đó tôi đã nói rất rõ rồi." Văn Cữu cau mày, trông như đã cạn kiệt sự kiên nhẫn, "Tôi bảy, ông ba, ngoài ra không cần bàn nữa."
Người đối diện chưa từ bỏ ý định, muốn thử cố gắng một lần nữa: "Văn tiên sinh, có lẽ ông không rõ mắt xích trong đó phức tạp tới mức độ nào, sau khi hiệp ước được thực hiện chúng tôi phải chịu trách nhiệm hầu hết..."
"Tiễn khách."
"Chờ một chút... Văn tiên sinh..." Người đối diện nhắm mắt, cuối cùng vẫn phải chọn thỏa hiệp, "Tôi ký."
Văn Cữu cười lạnh một tiếng: "Về nói với Quan Bình Độ, phái một kẻ nhỏ bé không đầu không mặt mũi đến cò kè mặc cả với tôi, không phải thái độ cầu xin người ta đâu."
Sắc mặt Đinh Hệ thay đổi, người phía sau gã cũng giận mà không dám nói, nói thế nào đi nữa Đinh Hệ cũng là người phó lãnh đạo của họ, giờ lại bị Văn Cữu gọi là "kẻ nhỏ bé không đầu không mặt mũi".
Văn Cữu không để ý đám người suy nghĩ khác nhau, để người lại xử lý công việc kế tiếp rồi rời đi trước, hắn vừa đi vừa nhét tai nghe vào tai, làm một động tác với phía sau, người đi theo sau lập tức dãn khoảng cách ra, chỉ đi theo rất xa phía sau.
Tiếng chờ cuộc gọi được nhận trong điện thoại buồn tẻ vô vị, kiên nhẫn không còn thừa lại bao nhiêu của Văn Cữu làm hắn bực bội không thôi.
"Alo?" Tầm một phút sau cuộc gọi mới được nhận, giọng nói biếng nhác của Vân Tước truyền vào lỗ tai hắn, tiếng vật liệu may mặc cọ xát sột soạt làm nền cho tiếng thở dốc như có như không, gần như ngay lập tức khiến Văn Cữu nhớ tới bức ảnh nhìn thấy trong phòng hội nghị ban nãy.
Đó là một bức Vân Tước chụp trước tấm gương lớn trong phòng để quần áo, nội y màu trắng kiểu nữ khóa lại thân hình trần trụi trắng nõn của người trong gương, vì kích cỡ của nó quá nhỏ nên để lại những đường bó chặt lấy phần thịt ở đùi và mông, những dấu vết ái muội rải rác khắp cơ thể đã gần như không thể nhìn thấy, khu vực từ ngực đến cổ bị vải che kín mít, đầu v* hồng nhạt lại phơi bày dưới lớp hoa văn bằng ren, phần đỉnh bị cọ đến hơi hơi đỏ lên, dựng thẳng giữa không trung. Vân Tước đang mở hai đùi ngồi quỳ trên tấm thảm trong phòng để quần áo, dương v*t cương cứng khiến quần lót tam giác căng phồng, lớp vải bị đội lên ướt một mảng, lệch sang một bên, để lộ cái *** bên dưới rõ ràng vừa bị chơi qua, hồng hào chín rục, còn đang ướt đẫm đến phản sáng.
Hình ảnh đỏ trắng đan xen thực sự tươi ngon hương diễm đến cực độ, khuôn mặt xinh đẹp cùng với lớp vải trắng trên người lại ngang ngược tạo ra vài phần ngây thơ vô tội.
"Có chuyện gì ạ?" Tai nghe truyền đến giọng nói càng thêm vô tội của người khởi xướng, nhưng mà âm cuối run rẩy và tiếng nước nhớp nháp loáng thoáng truyền đến khiến người ta không khó đoán ra ở đầu dây bên kia đang lên cảnh tượng thế nào.
Văn Cữu hít sâu một hơi: "Em đang làm gì vậy?"
Hắn muốn hỏi là ý đồ của Vân Tước khi làm như thế, Vân Tước lại như chẳng hiểu gì, tiếng cười rộ vừa ngọt ngào vừa nũng nịu.
"Em đang làm gì à? Em đang tự sướng thôi mà Văn tiên sinh." Vân Tước nói xong còn nhẹ nhàng mà thở dài, "Chồng yêu ơi, vẫn là anh ** em sướng hơn cơ."
________________
Nai có lời muốn nói
Mất kiên nhẫn đến phát rồ phát dại vì vẫn chưa đến đoạn nấu thịt. Đã hiểu được phần nào cảm giác nhìn được mà không ăn ngay được của Văn tiên sinh rồi T#T