Manh Thê Phúc Hắc - Trang 2
Chương 60: 60: Chính Thức Ra Mắt
Tới tối Lục Tử Dương đã về nhà được một khoảng thời gian dài rồi nhưng vẫn không thấy Diệp Cẩn Dao về, sắc mặt y đã sớm chuyển sang sa sầm.
Lần đầu tiên người làm trong nhà cảm thấy biệt thự rộng lớn, yên tĩnh đến vậy.
Thím Hứa với thím Trần sớm đã lo lắng đến tâm can đều nhảy loạn, thay phiên nhau đi qua đi lại đến váng óc.
Diệp Thiên đang nhàn nhã nằm trên ghế sofa bấm điện thoại, phía dưới có Lãnh Nam ấn huyệt, bóp chân cho, hệt như một cô tiểu thư cao lãnh x thiếu niên nô lệ đáng thương.
- Chỗ giữa lòng bàn chân đó, ấn mạnh chút! Đi giày cả ngày, chân sắp đau chết rồi!.
Lãnh Nam vừa nắn vừa xoa, đầu không ngẩng trả lời lại.
- Lực như vậy được chưa???
Nhìn Lãnh Nam bên ngoài thì có vẻ khó chịu, thực ra trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đây chính là đặc quyền chỉ dành riêng cho anh.
Chứng tỏ đối với Diệp Thiên anh hoàn toàn nắm giữ một sự tin tưởng không hề nhỏ.
Tiếng chuông nhức óc vang lên, mi tâm Diệp Thiên nhíu lại, nhanh chóng bày ra bộ mặt ghét bỏ, chầm chậm mò điện thoại trên bàn, mắt cũng không thèm mở ra nhìn liền ấn nghe, cô lạnh nhạt trả lời.
- Có chuyện gì???
Không cần mở mắt cô cũng biết Lục Tử Dương gọi, dù sao cô cũng đã ân xá đặt riêng cho tên mặt lạnh đó một nhạc chuông đặc biệt rồi.
- Cẩn Dao có ở chỗ cô không???
Lục Tử Dương sốt ruột hỏi.
Từ sớm giờ hắn gọi điện hỏi những nơi Diệp Cẩn Dao có thể tới rồi nhưng đều không có kết quả, đây là người cuối cùng Diệp Cẩn Dao có thể tới mà anh quen biết rồi.
- Không có, nghe Diệp Minh nói chị ấy về rồi.
Diệp Thiên dường như không mấy lo sợ, cô nhìn nhìn Lãnh Nam đang tò mò nhìn mình một hồi, lại rõng rạc trả lời mấy câu hỏi của Lục Tử Dương.
- Có hỏi nữa cũng vô dụng.
Chị ấy không tự nhiên biến mất đâu.
Nhưng tôi đoán đến 90% chuyện này có liên quan đến người nhà của anh đó.
Vậy nhá, chuyện còn lại thuộc về anh.
Diệp Thiên tắt máy, lười biếng quẳng điện thoại qua một bên, nhàn nhã nằm xuống.
Lãnh Nam vừa xoa bóp vừa hỏi chuyện.
Diệp Thiên nhắm mắt thư giãn, chỉ nói qua loa việc Diệp Cẩn Dao đột nhiên biến mất.
Không phải Diệp Thiên không lo, dù sao đó cũng là người thân máu mủ ruột thịt của cô, thật sự xảy ra chuyện sao có thể không lo chứ.
Chỉ là, cô tự có suy tính riêng của mình.
Lục Tử Dương bên kia chả hiểu câu nói cuối cùng của Diệp Thiên có ý gì.
Nhưng dường như đó là một gợi ý cho y.
Anh nhanh chóng liên hệ cho Phong Lẫm bắt đầu điều tra sự mất tích của Diệp Cẩn Dao từ người của Lục gia.
Ở một nơi nào đó, trong một căn phòng tăm tối chỉ có chút ánh sáng mờ ảo có một người đàn ông ngồi đan chéo chân, một tay đỡ lấy thái dương.
Chút ánh sáng kia không đủ soi rõ bộ dạng vị tiên sinh đó nhưng lại có thể cảm nhận rõ sự uy nghiêm toát ra trên người tiên sinh bí ẩn kia.
- Chủ nhân, cô gái này có chút kì lạ.
Cô ta có thể phát giác ra sự hiện diện của chúng tôi, hơn thế nữa cô ta chỉ nhìn một cái liền đồng ý làm theo chỉ bảo của bọn tôi.
Một người đàn ông khác mặc âu phục đen cúi người, khom lưng báo cáo.
Người đó vừa báo cáo vừa hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra.
Khi Cẩn Dao đột ngột rẽ vào hẻm nhỏ, họ vội vàng đuổi theo.
Khi nhìn thấy cô chỉ thấy dáng người nhỏ nhắn của Diệp Cẩn Dao đứng ngay ngắn, đầu cũng không quay lại mà lạnh giọng cất tiếng.
- Khỏi trốn, tôi sớm biết có người theo tôi từ bước chân ra khỏi cửa nhà rồi.
Nói đi các người có mục đích gì???
Đám người thần bí chần chừ một hồi lâu vẫn không có chút động tĩnh gì.
Hệt như Diệp Cẩn Dao tự nói chuyện một mình.
Sự nhẫn nại của Diệp Cẩn Dao đạt đến giới hạn, cô cáu gắt lên tiếng, thanh âm thập phần lạnh lẽo.
- 1-2-3!
Những người thần bí kia còn chưa biết Diệp Cẩn Dao đếm số là có ý gì thì một bóng đen đã lao vút qua.
Một trong số họ bị một lực đạp mạnh truyền từ xa đến bụng.
Cường độ mạnh đến mức người bị tấn công kia văng ra xa, mất vài phút mới đứng lên được.
Chờ đến lúc tất cả họ kịp phản ứng, Diệp Cẩn Dao đã đứng uy phong sừng sững trước mặt những người đó.
Gương mặt kiều diễm kia không chút biểu cảm, hệt như một tảng bang nghìn năm lạnh lẽo đến thấu xương, cho dù có nhìn cỡ nào cũng không thể nhìn thấu.
Khi họ đối diện với đôi mắt sắc lẹm của Diệp Cẩn Dao tựa như có thể cảm nhận được sát khí một cách rõ ràng.
- Mấy người....
Người bị ăn trọn một cú đá của Diệp Cẩn Dao ôm bụng đứng dậy, anh ta ít nhiều cảm nhận được cơ quan nội tạng trong cơ thể bị nội thương nhẹ.
Cơn đau đó không khỏi khiến hắn hoài nghi nhân sinh.
Cú đạp đó thực là do cô gái mảnh mai trước mắt gây ra???
Diệp Cẩn Dao lấp lửng nửa câu mãi không nói hết.
Trong lúc họ còn chưa biết kế hoạch tiếp theo phải làm gì trước sự thay đổi này Cẩn Dao đã lên tiếng trước.
- Các người muốn đưa tôi đi??? Ok, tôi phối hợp, khỏi động thủ.
Đám người thần bí ngơ ngác nhìn nhau.
Chắc không phải cô gái này bị ngu đó chứ???
Hay biết thức thời để tránh làm mình bị thương???
Không cần biết, cô ta phối hợp lại càng đỡ phiền phức.
Một trong số người đó đưa cho Diệp Cẩn Dao một tấm vải đen, chưa đợi hắn nói từ nào Diệp Cẩn Dao đã ngoan ngoãn buộc nên mắt.
Lại lần nữa, đám người họ rơi vào trạng thái ngu ngơ.
Cô gái này thực phối hợp như vậy??? Thì ra sống lâu trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Người đàn ông ngồi trên ghế phẩy phẩy tay, người mặc âu phục liền lui xuống.
Diệp Cẩn Dao tỉnh lại đã là rạng sáng ngày hôm sau, cô tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ.
Đó không phải một căn nhà bỏ hoang cũ kĩ, cũng không phải công xưởng bỏ hoang tồi tàn ngược lại là một căn phòng xa hoa.
Có giường có ghế, có bàn trang điểm đến 98% là phòng ngủ.
Diệp Cẩn Dao không chút hoảng loạn hay ngạc nhiên, cô bình thản sờ gáy xoa xoa, miệng không quên lẩm bẩm.
- Mẹ kiếp, giàu như vậy không dùng thuốc mê được à, dùng phương pháp thủ công như vậy đau chết bà rồi.
Lúc bị bịt mắt, không biết đã đến đau Diệp Cẩn Dao bị ai đó chặt mạnh một phát vào sau gáy làm cô ngất đi.
Diệp Cẩn Dao tò mò đi xung quanh nhìn ngắm mấy đồ vật trong phòng.
Cô đang động tay động chân tới chiếc bình hoa sứ trong phòng thì một tiếng cạnh, cửa phòng được mở ra.
Cô nhanh chóng thu tay lại, quay về phía cánh cửa nghiêng đầu tươi cười hệt như một đứa trẻ ngây thơ.
- Ngài đến rồi, Lục gia chủ.
Người đến là một vị tiên sinh trung niên, mái tóc đen tuyền tựa hồ trước trong đâm, đôi mắt thâm sâu khó lường, dáng vẻ uy nghiêm toát ra sự cao lãnh từng trải.
- Nếu cô đã đoán ra được vậy cũng không vòng vo nữa.
Cô muốn bao nhiêu thì tự chủ động rời khỏi con trai tôi???
Người đàn ông nhíu chặt mi tâm, ánh mắt quan sát từ đầu tới chân Diệp Cẩn Dao.
Diệp Cẩn Dao vẫn cười cười.
Người đàn ông trước mắt là Lục Đình- chiến thần thương nhân của thế hệ cũ, người đã đưa Lục gia từ gia tộc hạng 3 lên gia tộc quyền quý nhất thế giới.
Quan trọng đó là cha ruột Lục Tử Dương.
- Lục gia chủ có thể cho con bao nhiêu??? Lại nói ngài cần bao nhiêu thì có thể đồng ý gả Lục Tử Dương cho con???
Lời nói của Diệp Cẩn Dao nghe thì tùy ý, ngạo mạn thực chất lại đáp lại một cách tinh tường.
- Cho dù cô là thần tượng hàng đầu thì trong giới quý tộc cũng chỉ coi như là có chút ảnh hưởng, lấy đâu ra tự tin mà đòi mua lại con trai tôi???
Lục Đình đè mi tâm hừ lạnh.
Đúng là không biết thân biết phận.
" Wow, thì ra mấy năm nay mình làm việc chăm chỉ cũng không uổng công nhỉ?"
Diệp Cẩn Dao trong lòng tự cảm thán bản thân rồi tự cảm thấy vui vẻ.
Cô ho khụ khụ mấy tiếng, bỗng trở lên nghiêm túc ngay ngắn đứng đối diện, ngẩng cao đầu mắt đối mắt với Lục tiên sinh.
- 20% cổ phần Starlight, ngài thấy thế nào?
Diệp Cẩn Dao giơ hai ngón tay biểu thị, trên gương mặt đã không còn nụ cười thương mại kia nữa thay vào đó là ánh mắt quyết đoán như lang sói.
Ở đây, sớm đã không phải là trận chiến hào môn x thiếu nữ xuất thân tầm thường.
Từ giây phút Diệp Cẩn Dao nhắc đến cổ phần nơi này đã biến thành màn giao dịch.
Mà món hàng giao dịch này chính là Lục Tử Dương- người thừa kế Lục gia.
Lục Đình thoáng chốc kinh ngạc, đồng tử cũng theo đó dãn ra.
Nhưng lại nhanh chóng trở về vẻ bình tĩnh như cũ.
- Nhóc con, có biết bản thân nói gì không vậy???
Starlight thuộc quyền quản lí của hoàng gia Anh quốc, là tài sản riêng thuộc về hai vị công chúa từ trên trời rơi xuống của nước Anh.
Ban đầu Starlight được thành lập bởi một gia tộc bình thường sau đó được vị hoàng thái tử Anh mua lại tặng cho hai người em gái kia.
Từ đó Starlight dưới sự dẫn dắt của hai vị công chúa trở thành công ty điện ảnh hàng đầu.
Một năm kiếm tới mấy nghìn tỷ USD.
Lục gia tuy là gia tộc đứng đầu nhưng về mảng giải trí chỉ có thể coi là người mới.
Lục gia chỉ mới nhúng tay đến mảng giải trí 5 năm trước, khi Lục Tử Dương vừa mới nhậm chức.
20% cổ phần Starlight trong mắt Lục gia không tính là nhiều nhưng cũng k hẳn là ít.
Có cổ phần Starlight trong tay thì con đường phát triển của Lục gia trong giới giải trí vô cùng tươi sáng.
Phải biết cổ phần của Starlight chỉ thuộc quyền sở hữu của hai vị công chúa, chưa từng bán cho bất cứ ai.
- Cháu đương nhiên biết bản thân mình nói gì.
Ngài chắc muốn biết tại sao cháu lại có cổ phần nhỉ???
Diệp Cẩn Dao bỏ dáng vẻ nghiêm túc, trở lại vẻ tinh nghịch.
Cô cười tủm tỉm, nheo mắt.
- Ngài yên tâm cổ phần này đảm bảo sạch sẽ.
Cháu có được là do đó là điều kiện để cháu về làm cố vấn cho họ thôi.
Cô tiếp tục nói.
- Dùng 20% cổ phần này đổi lấy chức vị trí bạn đời của Lục Tử Dương cũng coi như cháu không lỗ.
Đối với ngài tuy không nói là lời nhưng chứng tỏ được cháu vẫn có hữu ích đối với Lục gia, đúng không???
Chưa đợi Lục Đình trả lời, cửa phòng lần nữa mở toang ra Thẩm Thanh tức giận giảo bước nhanh vào trong.
- Lục Đình ông giỏi lắm, dám lừa tôi ra ngoài để ra tay bắt nạt con dâu tôi.
Gan ông cũng lớn quá rồi đấy.
Thẩm Thanh không lưu tình nhấc tai Lục tiên sinh, hoàn toàn không chừa lại chút mặt mũi nào cho Lục Đình trước mặt người ngoài.
Lục Đình nắm tay Thẩm Thanh, giọng nói yếu ớt như một chú cún nhỏ.
- Vợ à, ở đây còn có người ngoài đấy em chi anh chút mặt mũi đi.
Vả, anh cũng đâu có bắt nạt con nhóc đó, chỉ mời nói chuyện chút thôi.
Diệp Cẩn Dao cười gượng.
Vị tiên sinh kia ơi, có ai mời khách đến như ngài không???
- Mẹ Thẩm à, ông ấy không bắt nạt con.
Đúng là chỉ nói chút chuyện.
Thẩm Thanh cuối cùng cũng bớt giận buông tay ra, bà không thèm quan tâm Lục Đình nữa mà tiến tới nắm tay Cẩn Dao, nhiệt tình hỏi thăm.
Bà không quên quay lại hừ lạnh với Lục Đình một tiếng, trừng mắt cảnh cáo ông.
Sau khi Phong Lẫm điều tra theo hướng Lục Tử Dương gợi ý, liền nhanh chóng điều tra ra được mọi thứ.
Lục Tử Dương nhanh chóng lên trực thăng bay đến nhà chính Lục gia ngay trong đêm.
Anh hiểu tính cách ông già nhà anh hơn ai hết, rất sợ ông ấy sẽ làm gì Diệp Cẩn Dao.
Lão già đó nhà anh thủ đoạn tàn nhẫn, dứt khoát, hay mưu tính, đặt lợi ích lên trên.
Từ nhỏ đã đá anh đến doanh trại của bác để hưởng thụ cuộc sống hai người, đưa ra một loạt các yêu cầu về người thừa kế một cách nghiêm khắc bắt anh phải hoàn thành trong thời gian sớm nhất có thể.
Đối với con trai đã nghiêm khắc như vậy, tự hỏi đối với tiêu chuẩn bạn đời bên cạnh người thừa kế sẽ thế nào???
Lúc Lục Tử Dương bay đến nhà chính Lục gia đã là rạng sáng.
Anh vừa hạ cánh đã có người hầu xuất hiện ngăn cản.
Lục Tử Dương mặc kệ người hầu cứ thế tìm từng ngóc ngách trong nhà.
Giây phút này anh thật muốn chửi một câu "con mẹ nó, xây biệt thự to thế để làm gì??".
Khi đi qua một căn phòng, Lục Tử Dương nghe tiếng của ba ở trong đó anh vội vã mở cửa, hét lớn.
- Nếu người dám đụng vào một sợi tốc của Cẩn Dao con không ngại đối đầu với người....đâu.
Khác với tưởng tượng của Lục Tử Dương không khí trong phòng vô cùng chan hòa.
Chính là cảnh một nhà ba người cùng nhau cười nói vui vẻ bình dị mà hạnh phúc.
Tựa hồ như ba người họ mới là một gia đình.
Cảnh tượng này không khỏi khiến Lục Tử Dương thập phần thất kinh.
- Sao vậy???
Diệp Cẩn Dao ngồi trong thấy trên gương mặt y kinh hãi liền tò mò hỏi.
Ánh mắt của hai người kia cũng không rảnh rỗi mà quay lại nhìn Tử Dương như sinh vật lạ.
Lục Tử Dương lấy lại bình tĩnh, giảo bước đến chỗ Diệp Cẩn Dao anh nắm lấy bả vai cô quan sát một lượt mới ngồi xuống.
Lục Đình nhíu mày, nghiêm giọng.
- Không có chút phép tắc nào cả.
Về nhà chưa chào hỏi trưởng bối mà giám lướt qua? Đây là phong thái của người thừa kế nên có???
Lục Tử Dương lạnh lùng nhìn Lục Đình, nhàn nhạt nói.
- Con còn chưa hỏi người tại sao Cẩn Dao lại ở đây đâu đấy? Chưa kể đến người đã làm gì cô ấy rồi???
Lục Tử Dương mặt không biến sắc chất vấn ba mình.
Diệp Cẩn Dao ngồi cạnh sợ đến tái mét mặt.
Đây thực sự là thái độ cha con ruột lên có với nhau sao???
Giống kẻ thù hơn đó.
Diệp Cẩn Dao vội vàng lên tiếng hóa giải hiện trường đấu súng không khói lửa này.
Cô quay qua nắm tay Lục Tử Dương, cười nói.
- Yên tâm đi, bác trai không làm gì em đâu.
Anh đừng làm quá lên như vậy.
Lục Tử Dương nghi hoặc nhìn cô, ôn nhu.
- Sao có thể chứ??? Ông ấy là người như nào anh hiểu rõ hơn em nhiều.
Lục Đình nhíu mi tâm, không chút biểu cảm hỏi lại.
- Ta là loại người như thế nào, con nói rõ xem.
Lục Tử Dương chê bản thân sống quá lâu không sợ chết, anh trước mặt ông già kể hết tội trạng, thái độ bất mãn từ trước đến nay ra.
Diệp Cẩn Dao một bên ăn dưa lớn đến no lê.
Cô không phải chưa từng nghĩ đến áp lực của những người thừa kế gia tộc lớn phải chịu đựng, chỉ là cô nhận ra trong câu chuyện này Lục Đình có chút chiếm lợi riêng khá nhiều.
Cô bật cười khanh khách đến khi nhận ra mọi người đều nhìn mình thì cô mới thu lại nụ cười, nghiêm túc lại.
Lục Đình hắng giọng.
- Đó là đối với con, khi đó gia tộc nhiều kẻ thù nhòm ngó như vậy nếu không nghiêm khắc với con thì con nghĩ con sống được đến bây giờ chắc? Nhưng đối với nhóc con thì khác, chỉ cần nó không có tâm tư xấu xa thì bất kể nó có địa vị thế nào mà chả được.
Nếu ngay cả người phụ nữ của mình con cũng không bảo về được thì con có tư cách gì làm người thừa kế.
Diệp Cẩn Dao và Lục Tử Dương ngồi cạnh nhau đều á khẩu.
Có gì đó cứ sai sai nhưng lại không biết sai ở đâu mới là vấn đề.
- Con thấy...hình như nó chỉ là lí do phụ thôi hay sao á.
Theo như Tử Dương kể, con thấy chủ yếu là người muốn độc chiếm mẹ Thẩm nên mới nhanh chóng bồi ra người thừa kế để bản thân có thời gian rảnh thì đúng hơn.
Diệp Cẩn Dao ngại ngùng gãi mặt bóc mẽ sự thật ra ánh sáng.
Bị nói trúng tim đen, Lục Đình chột dạ tai đỏ bừng, ông hắng giọng che dấu đi sự sượng chân.
- Thì ra là anh cố tình, bảo sao mỗi lần em định đi tìm con trai chơi thì anh đều bảo nó muốn đọc sách lên đến thư viện rồi.
Lục Đình gan ông lớn quá nhỉ.
Bảo sao nó hình thành lên cái tính cách chẳng đáng yêu tí nào.
Thẩm Thanh tức giận chỉ tay giáo huấn Lục Đình một trận ra trò.
Diệp Cẩn Dao lén liếc nhìn Lục Tử Dương, cô tinh nghịch lè lưỡi.
Lục Tử Dương ôn nhu cười cười xoa đầu Diệp Cẩn Dao.
Trong lòng nảy sinh cảm giác thập phần vui vẻ.
Cảm giác có người báo thù cho, cũng không tệ.
Diệp Cẩn Dao đắc ý trong lòng, lúc Lục Đình đối diện cô không có nói như vậy, hại cô xém mất 20% cổ phần Starlight.
Đó là tiền đó, mỗi năm không biết thu nhập bao nhiêu cho vừa.
Vừa không mất gì vừa trả đũa lại Lục Đình, còn bonus (thưởng) thêm báo thù nỗi ấm ức mà Lục Tử Dương phải chịu suốt thời thơ ấu.
Từ lúc bắt đầu biết nhận thức đã bắt đầu bài học của người thừa kế, quá độc ác.
Lục Đình bị Thẩm Thanh giáo huấn đã thu được nụ cười thầm của Diệp Cẩn Dao vào tầm mắt, ông không ngờ mình sẽ có ngày bị một đứa oát con tuổi đời còn trẻ chơi một vố như vậy.
Thật hận lúc nãy không nên nhẹ tay với nó mà.
Đoàng một tiếng, cánh cửa phòng bật tung ra thu hút sự chú ý của tất cả mọi người bên trong.
Một người đàn ông khoác áo da cao cấp uy phong đứng đó, khuôn mặt thanh tú nhưng đã có những dấu vết của năm tháng.
- Bác cả???
Người kia chạy vèo vào trong, miệng nói không ngừng, giọng nói có chút khàn khàn của phong gió bụi trần bên ngoài, phong cách nói chuyện phóng khoáng.
- Nghe quản gia nói anh bắt cóc cháu dâu về nhà chính rồi...!
Người kia nhìn thấy Diệp Cẩn Dao thoáng chốc chấn kinh.
- Thật sự là...
Diệp Cẩn Dao vèo phát liền ở trước mặt người kia, nhiệt tình.
- Con chào bác, con là Diệp Cẩn Dao.
Lần đầu gặp mặt chưa chuẩn bị quà mong bác thứ lỗi.