Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 93
Lục Kiến Vi bình tĩnh trả lời: "Tôi mới tốt nghiệp không lâu và chỉ là giáo viên dạy thế chứ không phải là giáo viên chủ nhiệm."
Mẹ Chu không hiểu rõ về những vấn đề này, bà quay sang Chu Hiểu Hiểu quát: "Cô giáo đã đến rồi! Sao mày không ra đây chuyện?!" Đúng là một đứa con gái vô dụng.
Lục Kiến Vi lắc đầu: "Không... Không cần! Tôi sẽ vào phòng nói chuyện riêng với em ấy một lát."
Trong lúc nói chuyện, Lục Kiến Vi quan sát thấy mẹ Chu có khí vận không tốt! Số đã định sẽ góa chồng từ sớm, cả đời sống trong nghèo khổ.
Cô nghĩ rằng điều này cũng có liên quan đến tính cách của mẹ Chu.
Đứa trẻ đang ngồi trên ghế sofa ăn kẹo lại càng hiển thị ra vẻ mặt sớm chết yểu, bị ác linh quấy phá.
Thấy Lục Kiến Vi nhìn mình, đứa bé ngốc nghếch cười với cô.
Trẻ con thường nhìn thấy nhiều hơn người lớn.
Nó cảm nhận được khí chất trên người Lục Kiến Vi thoải mái hơn cả chị gái mình.
Mặc dù ở gần chị gái làm nó sợ hãi, nhưng nó vần thích chị gái hơn.
Lục Kiến Vi đoán rằng điều ước của Chu Hiểu Hiểu có thể liên quan đến em trai cô ấy... Còn về nội dung cụ thể thì hiện tại vẫn chưa rõ.
Đã hối hận! Điều này cho thấy còn lương tâm.
Khác hẳn với người chết được nhắc đến trên diễn đàn, người đã hoàn toàn mất đi lương tâm! Dù có cơ hội cũng không muốn cứu.
Cô ấy cảm nhận được không khí đè nén khi vừa bước vào căn phòng.
Lớn lên trong một gia đình như vậy, và ở độ tuổi dậy thì, không lạ khi Chu Hiểu Hiểu mắc kẹt trong tâm lý tiêu cực.
Nếu mẹ Chu phát hiện sớm và không bỏ qua, mà hướng dẫn tốt, gia đình họ có thể đã hạnh phúc hơn.
Chu Hiểu Hiểu đứng ở cửa, nói: "Vào đi."
Cô ấy nhìn qua em trai mình đang ngồi trên sofa, cảm thấy không thoải mái.
Có lẽ chỉ khi lời nguyền sắp trở thành sự thật, cảm giác hối hận mới thực sự vượt qua sự oán hận.
Lục Kiến Vi đóng cửa, thẳng thắn hỏi: "Nội dung ước nguyện của cô có liên quan đến cậu nhóc đúng không?"
Chu Hiểu Hiểu tái mặt vì bị nói trúng tim đen.
Cô ấy cúi đầu, không khí u ám bao quanh: "Sau khi bố tôi qua đời vì tai nạn hai năm trước, mẹ tôi đã điên rồi."
Thu nhập của gia đình họ trước đây phụ thuộc vào bố Chu! Hơn nữa, tai nạn của ông không được xem là tai nạn lao động.
Thậm chí tiền bồi thường cũng rất ít, chỉ đủ cho một gia đình nhỏ sống qua ngày.
Gia đình Chu Hiểu Hiểu gồm một cậu nhóc bệnh tật cần chăm sóc và bản thân cô ấy là một học sinh cần chỉ phí học hành.
Mẹ Chu trọng nam khinh nữ, khi mất đi trụ cột chính của gia đình đã trở nên điên loạn Điện thoại và máy tính của Chu Hiểu Hiểu đều do bố cô tặng trước khi ông qua đời.
Thành tích học tập của Chu Hiểu Hiểu rất xuất sắc, và bố Chu không phải là người trọng nam khinh nữ như mẹ Chu.
Mỗi khi cô ấy đạt hạng nhất, ông ấy đều thưởng cho cô ấy.
Đó cũng là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Chu Hiểu Hiểu.
Sau khi bố Chu qua đời, không chỉ cô ấy bị mẹ mắng mỏ mà còn phải chăm sóc em trai.
Một chút bất cẩn cũng đủ để cô ấy bị đánh măng thậm tệ.
Các bạn học cùng lớp với Chu Hiểu Hiểu, những người hàng ngày cười đùa vui vẻ trong gia đình hạnh phúc, không thể hiểu được hoàn cảnh của cô ấy.
Dần dần, Chu Hiểu Hiểu trở nên tự ti và oán hận.
Lục Kiến Vi không đánh giá về gia đình Chu Hiểu Hiểu.
Dù sao đó cũng là chuyện riêng của họ, và cô không nên xen vào: "Em trai cô đang gặp nguy hiểm."
Chu Hiểu Hiểu đột ngột ngẩng đầu, nói: "Tôi chỉ ước em trai mình trở thành... người thực vật..."
Rốt cuộc cô ấy không ước em trai mình chết.
Có lẽ sự phụ thuộc của em trai đã khiến Chu Hiểu Hiểu cảm thấy tội lỗi và hối hận.
Lục Kiến Vi nói một cách nghiêm túc: "Đó là suy nghĩ của cô, nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy."
Chu Hiểu Hiểu băn khoăn hỏi: "Thứ gì vậy?"
Thay vì trả lời, Lục Kiến Vi đưa cho cô ấy một lá bùa: "Hãy đốt lá bùa này và pha nước cho em trai cô uống." Chu Hiểu Hiểu nhận lấy lá bùa, cảm thấy lòng bàn tay nóng rát.
Mẹ Chu không hiểu rõ về những vấn đề này, bà quay sang Chu Hiểu Hiểu quát: "Cô giáo đã đến rồi! Sao mày không ra đây chuyện?!" Đúng là một đứa con gái vô dụng.
Lục Kiến Vi lắc đầu: "Không... Không cần! Tôi sẽ vào phòng nói chuyện riêng với em ấy một lát."
Trong lúc nói chuyện, Lục Kiến Vi quan sát thấy mẹ Chu có khí vận không tốt! Số đã định sẽ góa chồng từ sớm, cả đời sống trong nghèo khổ.
Cô nghĩ rằng điều này cũng có liên quan đến tính cách của mẹ Chu.
Đứa trẻ đang ngồi trên ghế sofa ăn kẹo lại càng hiển thị ra vẻ mặt sớm chết yểu, bị ác linh quấy phá.
Thấy Lục Kiến Vi nhìn mình, đứa bé ngốc nghếch cười với cô.
Trẻ con thường nhìn thấy nhiều hơn người lớn.
Nó cảm nhận được khí chất trên người Lục Kiến Vi thoải mái hơn cả chị gái mình.
Mặc dù ở gần chị gái làm nó sợ hãi, nhưng nó vần thích chị gái hơn.
Lục Kiến Vi đoán rằng điều ước của Chu Hiểu Hiểu có thể liên quan đến em trai cô ấy... Còn về nội dung cụ thể thì hiện tại vẫn chưa rõ.
Đã hối hận! Điều này cho thấy còn lương tâm.
Khác hẳn với người chết được nhắc đến trên diễn đàn, người đã hoàn toàn mất đi lương tâm! Dù có cơ hội cũng không muốn cứu.
Cô ấy cảm nhận được không khí đè nén khi vừa bước vào căn phòng.
Lớn lên trong một gia đình như vậy, và ở độ tuổi dậy thì, không lạ khi Chu Hiểu Hiểu mắc kẹt trong tâm lý tiêu cực.
Nếu mẹ Chu phát hiện sớm và không bỏ qua, mà hướng dẫn tốt, gia đình họ có thể đã hạnh phúc hơn.
Chu Hiểu Hiểu đứng ở cửa, nói: "Vào đi."
Cô ấy nhìn qua em trai mình đang ngồi trên sofa, cảm thấy không thoải mái.
Có lẽ chỉ khi lời nguyền sắp trở thành sự thật, cảm giác hối hận mới thực sự vượt qua sự oán hận.
Lục Kiến Vi đóng cửa, thẳng thắn hỏi: "Nội dung ước nguyện của cô có liên quan đến cậu nhóc đúng không?"
Chu Hiểu Hiểu tái mặt vì bị nói trúng tim đen.
Cô ấy cúi đầu, không khí u ám bao quanh: "Sau khi bố tôi qua đời vì tai nạn hai năm trước, mẹ tôi đã điên rồi."
Thu nhập của gia đình họ trước đây phụ thuộc vào bố Chu! Hơn nữa, tai nạn của ông không được xem là tai nạn lao động.
Thậm chí tiền bồi thường cũng rất ít, chỉ đủ cho một gia đình nhỏ sống qua ngày.
Gia đình Chu Hiểu Hiểu gồm một cậu nhóc bệnh tật cần chăm sóc và bản thân cô ấy là một học sinh cần chỉ phí học hành.
Mẹ Chu trọng nam khinh nữ, khi mất đi trụ cột chính của gia đình đã trở nên điên loạn Điện thoại và máy tính của Chu Hiểu Hiểu đều do bố cô tặng trước khi ông qua đời.
Thành tích học tập của Chu Hiểu Hiểu rất xuất sắc, và bố Chu không phải là người trọng nam khinh nữ như mẹ Chu.
Mỗi khi cô ấy đạt hạng nhất, ông ấy đều thưởng cho cô ấy.
Đó cũng là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Chu Hiểu Hiểu.
Sau khi bố Chu qua đời, không chỉ cô ấy bị mẹ mắng mỏ mà còn phải chăm sóc em trai.
Một chút bất cẩn cũng đủ để cô ấy bị đánh măng thậm tệ.
Các bạn học cùng lớp với Chu Hiểu Hiểu, những người hàng ngày cười đùa vui vẻ trong gia đình hạnh phúc, không thể hiểu được hoàn cảnh của cô ấy.
Dần dần, Chu Hiểu Hiểu trở nên tự ti và oán hận.
Lục Kiến Vi không đánh giá về gia đình Chu Hiểu Hiểu.
Dù sao đó cũng là chuyện riêng của họ, và cô không nên xen vào: "Em trai cô đang gặp nguy hiểm."
Chu Hiểu Hiểu đột ngột ngẩng đầu, nói: "Tôi chỉ ước em trai mình trở thành... người thực vật..."
Rốt cuộc cô ấy không ước em trai mình chết.
Có lẽ sự phụ thuộc của em trai đã khiến Chu Hiểu Hiểu cảm thấy tội lỗi và hối hận.
Lục Kiến Vi nói một cách nghiêm túc: "Đó là suy nghĩ của cô, nhưng không phải ai cũng nghĩ như vậy."
Chu Hiểu Hiểu băn khoăn hỏi: "Thứ gì vậy?"
Thay vì trả lời, Lục Kiến Vi đưa cho cô ấy một lá bùa: "Hãy đốt lá bùa này và pha nước cho em trai cô uống." Chu Hiểu Hiểu nhận lấy lá bùa, cảm thấy lòng bàn tay nóng rát.