Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 78
Ai ngờ từ đó không lâu, vợ anh ta bị cáo quấy rối, mỗi tối soi gương đều thấy mặt cáo nhưng rời khỏi gương lại là người bình thường.
Dân dần, cả người vợ anh ta gân như bị phân liệt.
Sau đó càng ngày càng quá đáng, thậm chí khi họ quan hệ thì mặt vợ anh ta lại hiện ra dáng vẻ của hồ ly, làm anh †a sợ hãi.
Chính là qua vài lần như vậy, anh ta thông qua người quen tìm đến Xuất Vân Quan.
Kết quả cuối cùng tất nhiên là đối phương rất hài lòng nên cũng thường xuyên mua thêm một số bùa giấy.
Lục Kiến Vi lấy lại tỉnh thần, hỏi: "Lần này lại có chuyện gì?"
Lục Trường Lan vừa dọn dẹp vừa nói: "Có người thân của anh ta bỗng nhiên bị hủy dung, anh ta nghỉ ngờ có vấn đề."
Lục Kiến Vi nhạy bén bắt lấy từ ngữ này: "Hủy dung?"
"Ừm”" Lục Trường Lan dừng tay, nhìn Lục Kiến Vi nói: "Đệ qua đó xem tình hình thế nào."
Lục Kiến Vi gật đầu: "Cẩn thận nhé.":
Cụm từ "hủy dung" cô nghe được hai lần trong ngày hôm nay! Mặc dù không có liên quan nhưng Lục Kiến Vi có cảm giác như dây thân kinh của cô đang căng ra.
Nửa giờ sau, Lục Trường Lan rời đi.
Lái Cùng buổi tối hôm đó, Lâm Vũ Tư đến Xuất Vân Quan... Khi mở cửa đạo quan ra liền nhìn thấy tượng Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn ở chính điện.
Cô ấy thuê một chiếc xe đến đây và chỉ mang theo một vali! Sau khi xuống khỏi xe có điều hòa, cái nóng bên ngoài khiến cô ấy phải ngay lập tức kéo vali vào đạo quan.
Khi thấy tượng này, Lâm Vũ Tư trước tiên cúi chào.
Mặc dù động tác không đúng nhưng quan trọng là cô ấy có lòng thành.
Lâm Vũ Tư đã từng đến đây một lần nhưng lúc đó cô ấy hoàn toàn không tin vào những chuyện về thần linh! Còn lần quay lại này, cô ấy mang theo một quan điểm khác hẳn.
Cô ấy đi quanh một vòng và phát hiện một người giấy nhỏ ôm hòn đá trên bồ đoàn.
Lâm Vũ Tư cúi xuống nhìn, ngạc nhiên nói: "Người giấy nhỏ này còn được vẽ cả quần áo nữa à?! Rảnh thật đấy."
Ngay khi cô ấy nói xong, người giấy nhỏ bỗng nhiên bò dậy, nhanh chóng trườn xuống bồ đoàn đi đến gân chân cô ấy và dùng sức giãm một cái.
Mặc dù lực đó đối với Lâm Vũ Tư không có cảm giác gì cả.
Ngược lại, việc người giấy nhỏ sống dậy khiến Lâm Vũ Tư giật mình lùi về phía sau, khua tay loạn xạ: "Đừng lại gân tôi!"
Một người lớn và một người giấy nhỏ đứng đối diện nhìn nhau như vậy trong vài phút.
Lục Kiến Vi đi từ phía sau ra: "Phòng của cậu đã được sắp xếp xong rồi." Lâm Vũ Tư mới đứng dậy: "Tớ đã nói với mẹ tớ là sẽ ở đây một tháng! Sau đó, tớ sẽ đi tìm việc."
Lục Kiến Vi gật đầu: "Được thôi." Có người giúp đỡ cũng tốt.
Trong những ngày này, Lục Trường Lan nhận một yêu câu nên đã đi ra ngoài! Cho nên trong đạo quan chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lâm Vũ Tư đến cũng mang theo rất nhiều đồ ăn vặt.
Đến ngày hôm sau, cô ấy mới thích ứng được với cuộc sống ở đạo quan.
Ở đây tuy không có điều hòa nhưng rất mát mẻ, không khí xung quanh cũng tốt, tốc độ mạng cũng không tệ, không có vấn đề gì.
Lâm Vũ Tư nuốt nước bọt: "Về bài viết ước nguyện mà chúng ta xem trước đó, cậu còn nhớ không? Hôm nay có tin tức, có người chết rồi."
Lục Kiến Vi thầm nghĩ: [Quả nhiên như vậy.]
Từ lần trở về trước, cô đã có cảm giác này, rằng những lời của chủ nhân bài viết không giống như nói dối.
Trang web này rất có thể có vấn đề.
Nhưng chủ nhân bài viết không nói địa chỉ truy cập trang web nên cô dù muốn xem cũng không có cách nào.
Lâm Vũ Tư tiếp tục nói: "Khá khó để nói hết trong một lần! Để tớ gửi link cho cậu xem... Cô gái này thật đáng sợ."
Nói xong, cô ấy gửi một link qua WeChat.
Lục Kiến Vi mở link đó ra.
Link là một bài viết công khai trên Weibo, nói rằng ở khu dân cư của họ có một cô gái đã tự tử bằng cách treo cổ ở nhà! Khi cảnh sát đến, nhà cô ta rất u ám, thậm chí còn có nhiều chữ "chết" màu đỏ máu.
Trên máy tính của cô ta chính là bài viết mà cô ta đã đăng.
Mặc dù quản trị viên đã xóa nhưng người dùng vẫn có thể thấy nó trên trang cá nhân của người dùng, vì vậy cô gái vẫn có thể mở nó.
Cảnh sát nghi ngờ cô ta tự tử do bị kích động tỉnh thần.
Dân dần, cả người vợ anh ta gân như bị phân liệt.
Sau đó càng ngày càng quá đáng, thậm chí khi họ quan hệ thì mặt vợ anh ta lại hiện ra dáng vẻ của hồ ly, làm anh †a sợ hãi.
Chính là qua vài lần như vậy, anh ta thông qua người quen tìm đến Xuất Vân Quan.
Kết quả cuối cùng tất nhiên là đối phương rất hài lòng nên cũng thường xuyên mua thêm một số bùa giấy.
Lục Kiến Vi lấy lại tỉnh thần, hỏi: "Lần này lại có chuyện gì?"
Lục Trường Lan vừa dọn dẹp vừa nói: "Có người thân của anh ta bỗng nhiên bị hủy dung, anh ta nghỉ ngờ có vấn đề."
Lục Kiến Vi nhạy bén bắt lấy từ ngữ này: "Hủy dung?"
"Ừm”" Lục Trường Lan dừng tay, nhìn Lục Kiến Vi nói: "Đệ qua đó xem tình hình thế nào."
Lục Kiến Vi gật đầu: "Cẩn thận nhé.":
Cụm từ "hủy dung" cô nghe được hai lần trong ngày hôm nay! Mặc dù không có liên quan nhưng Lục Kiến Vi có cảm giác như dây thân kinh của cô đang căng ra.
Nửa giờ sau, Lục Trường Lan rời đi.
Lái Cùng buổi tối hôm đó, Lâm Vũ Tư đến Xuất Vân Quan... Khi mở cửa đạo quan ra liền nhìn thấy tượng Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn ở chính điện.
Cô ấy thuê một chiếc xe đến đây và chỉ mang theo một vali! Sau khi xuống khỏi xe có điều hòa, cái nóng bên ngoài khiến cô ấy phải ngay lập tức kéo vali vào đạo quan.
Khi thấy tượng này, Lâm Vũ Tư trước tiên cúi chào.
Mặc dù động tác không đúng nhưng quan trọng là cô ấy có lòng thành.
Lâm Vũ Tư đã từng đến đây một lần nhưng lúc đó cô ấy hoàn toàn không tin vào những chuyện về thần linh! Còn lần quay lại này, cô ấy mang theo một quan điểm khác hẳn.
Cô ấy đi quanh một vòng và phát hiện một người giấy nhỏ ôm hòn đá trên bồ đoàn.
Lâm Vũ Tư cúi xuống nhìn, ngạc nhiên nói: "Người giấy nhỏ này còn được vẽ cả quần áo nữa à?! Rảnh thật đấy."
Ngay khi cô ấy nói xong, người giấy nhỏ bỗng nhiên bò dậy, nhanh chóng trườn xuống bồ đoàn đi đến gân chân cô ấy và dùng sức giãm một cái.
Mặc dù lực đó đối với Lâm Vũ Tư không có cảm giác gì cả.
Ngược lại, việc người giấy nhỏ sống dậy khiến Lâm Vũ Tư giật mình lùi về phía sau, khua tay loạn xạ: "Đừng lại gân tôi!"
Một người lớn và một người giấy nhỏ đứng đối diện nhìn nhau như vậy trong vài phút.
Lục Kiến Vi đi từ phía sau ra: "Phòng của cậu đã được sắp xếp xong rồi." Lâm Vũ Tư mới đứng dậy: "Tớ đã nói với mẹ tớ là sẽ ở đây một tháng! Sau đó, tớ sẽ đi tìm việc."
Lục Kiến Vi gật đầu: "Được thôi." Có người giúp đỡ cũng tốt.
Trong những ngày này, Lục Trường Lan nhận một yêu câu nên đã đi ra ngoài! Cho nên trong đạo quan chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lâm Vũ Tư đến cũng mang theo rất nhiều đồ ăn vặt.
Đến ngày hôm sau, cô ấy mới thích ứng được với cuộc sống ở đạo quan.
Ở đây tuy không có điều hòa nhưng rất mát mẻ, không khí xung quanh cũng tốt, tốc độ mạng cũng không tệ, không có vấn đề gì.
Lâm Vũ Tư nuốt nước bọt: "Về bài viết ước nguyện mà chúng ta xem trước đó, cậu còn nhớ không? Hôm nay có tin tức, có người chết rồi."
Lục Kiến Vi thầm nghĩ: [Quả nhiên như vậy.]
Từ lần trở về trước, cô đã có cảm giác này, rằng những lời của chủ nhân bài viết không giống như nói dối.
Trang web này rất có thể có vấn đề.
Nhưng chủ nhân bài viết không nói địa chỉ truy cập trang web nên cô dù muốn xem cũng không có cách nào.
Lâm Vũ Tư tiếp tục nói: "Khá khó để nói hết trong một lần! Để tớ gửi link cho cậu xem... Cô gái này thật đáng sợ."
Nói xong, cô ấy gửi một link qua WeChat.
Lục Kiến Vi mở link đó ra.
Link là một bài viết công khai trên Weibo, nói rằng ở khu dân cư của họ có một cô gái đã tự tử bằng cách treo cổ ở nhà! Khi cảnh sát đến, nhà cô ta rất u ám, thậm chí còn có nhiều chữ "chết" màu đỏ máu.
Trên máy tính của cô ta chính là bài viết mà cô ta đã đăng.
Mặc dù quản trị viên đã xóa nhưng người dùng vẫn có thể thấy nó trên trang cá nhân của người dùng, vì vậy cô gái vẫn có thể mở nó.
Cảnh sát nghi ngờ cô ta tự tử do bị kích động tỉnh thần.