Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư

Chương 72



Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ giúp anh siêu thoát! Kiếp sau hãy chọn một thân phận tốt hơn để tiếp tục làm việc... Đừng khiến người khác sợ hãi nữa."
Để con ma không thể từ chối, Lục Kiến Vi lại đặt thêm một miếng vỏ hành lên người nó.
Con ma hoảng hốt nhưng không dám phản kháng, động tác vận hành máy càng trở nên nhanh hơn... như thể sắp không kiểm soát được nữa.
Lục Kiến Vi bắt đầu niệm kinh cầu siêu.
Hồn ma này qua đời vì tai nạn lao động, chưa từng làm hại ai nên việc siêu thoát diễn ra rất thuận lợi.
Khi thấy nửa dưới cơ thể mình biến mất, ban đầu anh ta chỉ biết đứng hình, rồi bất chợt reo lên: "Tôi hạnh phúc quá!"
Khóe miệng của Lục Kiến Vi giật giật... Cô suýt chút nữa quên tụng kinh.
Hình như não của hồn ma này không được bình thường.
Không gian nhà xưởng đột nhiên trở nên thông thoáng, cái lạnh thấu xương đã tan biến, chỉ còn lại tiếng ồn của máy móc đang vận hành.
Mọi người đứng sau Lục Kiến Vị đầu có vẻ mông lung.
Cô nhét phần còn lại của củ hành vào ba lô, phủi tay và quay người, nói: "Tắt máy thôi."
Vương Vân là người phản ứng nhanh nhất! Anh ấy vội vàng ngắt nguồn điện của gian nhà xưởng này.
Lục Kiến Vi nói: "Các người khóa cửa suốt 50 năm mà không ngắt điện à! Nếu sớm làm vậy thì nó đã không thể khởi động máy được."
Vương Vân lúng túng giải thích: "Chúng tôi đã ngắt điện từ hàng trăm lần... Nhưng nó có thể... Tự kết nối lại..."
Giọng anh ấy càng lúc càng nhỏ, chính mình cũng thấy điều đó khó tin.
Vương Vân quyết tâm sau này sẽ thay mới toàn bộ hệ thống dây điện của nhà máy nước và chuyển nơi này thành kho hàng, không sử dụng thì sẽ ngắt điện hoàn toàn.
Mọi người xung quanh đều ngượng ngùng cúi đầu.
Hồn ma tự kết nối điện... Họ biết làm sao bây giờ, cắt điện rồi mà nó vẫn tự nối và vui vẻ vận hành máy móc.
Một lát sau, không gian trở nên yên tĩnh đến lạ.
Lục Kiến Vi phá tan bầu không khí, nói: "Nhanh lên... Tìm xem người đang ở đâu?! Có thể cậu ấy vẫn đang ở trong này."
Vương Vân đột nhiên nhớ ra tiểu Hà đã chạy vào trước đó.
Không ai dám cãi lại, tất cả bắt đầu lục tìm khắp nhà máy và cuối cùng tìm thấy tiểu Hà bất tỉnh bên cạnh một chiếc máy lớn... Nếu không phải thấy ngực phập phồng thì với việc đứng nhìn thôi sẽ nghĩ cậu ấy chết rồi.
Khi tỉnh lại, tiểu Hà vẫn còn hoảng sợ và hét lên: "Có ma! Có mai"
Vương Vân bực bội nói: "Ma đã đi rồi!"
Tiểu Hà hoảng loạn nắm chặt tay anh ấy, nức nở: "Con ma quá đáng sợ! Nó bắt tôi cùng nó điều khiển máy... uầy... uầy..." Vì cái máy đó phải hai người mới vận hành được.
Vương Vân chỉ biết thở dài.
Anh ấy phỉ nhổ trong lòng nhưng vẫn kéo Tiểu Hà đứng dậy: "Đã bảo cậu đừng vào mà không nghe, nếu không có Lục quan chủ giúp đỡ thì cậu đã gặp họa rồi!"
Tiểu Hà dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Lục Kiến Vi.
Cậu mới chỉ làm việc ở đây được một tuần! Do tò mò về khu xưởng luôn đóng cửa nên đã hỏi những nhân viên lâu năm.
Dù đã được người cũ cảnh báo nhưng Tiểu Hà trẻ trâu vẫn bất chấp! Thậm chí, cậu ấy còn phát trực tiếp bằng điện thoại.
Kết cục không ngoài dự đoán, vừa bước vào đã gặp họa... Bị con ma bám theo, bắt cậu ấy phải làm việc! Tiểu Hà hoảng sợ đến nỗi ngất xỉu tại chỗ.
Hiện giờ, cậu vẫn còn rất hoảng sợ... Chỉ khi sờ lên ngực và cảm nhận trái tim đập đều, tiểu Hà mới thấy nhẹ nhõm.
Mà lúc này Lục Kiến Vi còn đang nghĩ: [Khi trở về sẽ dùng phần củ hành còn lại để xông đạo quan cho thơm! Nhất định đêm nay sẽ có giấc ngủ ngon.
]
Những người chứng kiến năng lực của cô bắt đầu thay đổi thái độ, từ khinh thường sang kính trọng.
Vương Vân hỏi: "Hôn ma kia đã siêu thoát rồi?"
Lục Kiến Vi đáp: "Đúng vậy! Sau này anh cần gì thì cứ đến Xuất Vân Quan tìm tôi... Nhưng lần sau sẽ không miễn phí đâu."
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Là người quản lý nhà máy nước, Vương Vân tiễn Lục Kiến Vi ra cửa nhưng do gấp gáp nên không kịp chuẩn bị phong bì.
Anh ấy ngượng nghịu nói: "Ngày mai tôi sẽ tự mình đến Xuất Vân Quan gửi tiền nhang đèn."
Lục Kiến Vi mỉm cười: "Rất hoan nghênh anh đến!" Đến lúc đó, chắc Vương Vân sẽ rất bất ngờ khi thấy đạo quan nghèo nàn như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...