Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 63
Quả nhiên, chưa đây một phút, âm khí đã ngập tràn trong xe! Cô vừa quay đầu đã thấy một khuôn mặt đầy máu me đập vào mặt mình.
Một người ngồi ghế đối diện, đâu quay 180 độ về phía cô, giống như con hươu cao cổ trong sở thú.
Khuôn mặt đó đầy máu, da tái xanh như những xác chết ở nhà tang lễ.
Lục Kiến Vi nhíu mày, thật là kinh †ởm.
Cô ngay lập tức rút ra một lá bùa... Nhưng trước khi Lục Kiến Vi kịp hành động, cái đầu kia đã nhanh chóng rút ngắn lại, cúi xuống với vẻ mặt tủi thân.
Lục Kiến Vi: "..." Cô chưa kịp làm gì mà nó đã tủi thân rồi.
Con ma đó chắc chắn là ma say rượu, trên xe chỉ biết dọa người, sức sát thương hoàn toàn không có.
Nó chết trên chiếc xe này và linh hồn không thể siêu thoát nên vẫn ở lại đây... Chỉ là lâu ngày buồn chán, âm khí tích tụ nhiều nên mới quậy phá như vậy.
Lục Kiến Vi cất lá bùa đi và không quan tâm tới nó nữa! Cô dự định sẽ giúp nó siêu độ sau khi giải quyết xong vấn đề của xe buýt.
Xe buýt bắt đầu chuyển bánh, loa phát thanh vang lên: "Chào mừng quý khách đi xe buýt tuyến 444, trạm tiếp theo là khu nhà ở Hoa Viên."
Đoạn phát thanh này mặc dù được đoàn phim thiết lập từ trước nhưng lúc này nghe lại có phần đáng sợ.
Xe buýt từ từ di chuyển từ địa điểm quay phim tiến về một hướng thuộc vùng ngoại ô Lâm Thành... Tô Khả Diện ngồi trên xe của đạo diễn Trương thấy cảnh này gần như hồn bay phách lạc! Đây rõ ràng không phải lộ trình trong kịch bản.
Cô ấy vội nhắn tin riêng cho Lục Kiến Vi: "Xe buýt này đang di chuyển trên con đường không có trong kịch bản của chúng tôi!"
Lục Kiến Vi đọc tin nhắn và nghĩ: [Quả nhiên như những gì cô tính toán ra]
Quả nhiên, tốc độ xe buýt càng lúc càng nhanh, như thể được gắn thêm động cơ, lao vun vút về phía trước.
Không biết đã đi bao lâu, tốc độ của xe buýt cuối cùng cũng chậm lại.
Con đường này Lục Kiến Vi chưa từng đi qua, nhưng cô nhận ra ở không xa là mấy khu chung cư sắp bị phá dỡ, nơi cho thuê rất rẻ, nhiều người làm việc tại Lâm Thành thường thuê ở đây.
Gần 10 giờ đêm, đường phố vắng vẻ, đèn đường lúc sáng lúc tắt.
Phía trước, một trạm dừng xe buýt xuất hiện, có một cô gái đơn độc đứng bên đường, đèn đường bên cạnh đã hỏng.
Trông có vẻ như mọi thứ bình thường.
Nhưng Lục Kiến Vi biết đoạn cao trào sắp đến, việc thay đổi hướng lái xe của phó đạo diễn đến đây, rất có thể là nó đã chết ở địa điểm này.
Không lẽ bị tông chết?
Lục Kiến Vi cảm thấy không giống, nếu bị tông chết, ma phải chặn đường xe mới đúng chứ, không phải như bây giờ.
Ngay lúc đó, cửa xe bỗng nhiên bị gõ một cái... Tiếp theo, giống như có người đang gõ cửa xe, có nhịp điệu, liên tục một lần nữa, tân suất ngày càng nhanh.
Phó đạo diễn vẫn còn tỉnh táo, run rẩy không dám quay đầu lại.
Khoảng cách đến trạm dừng còn vài mét, xe vẫn chưa tới trạm, cũng chưa dừng lại, qua gương chiếu hậu Lục Kiến Vi vẫn ngồi ở chỗ cũ...
Người bình thường có gõ cửa xe buýt đang chạy không? Hơn nữa, lúc này đường vắng không có bóng người sao đột nhiên xuất hiện ai gõ cửa?
Việc ma gõ cửa thường xuyên xảy ra.
Tối đến, nhiều người ở nhà, hoặc đang chơi điện thoại, hoặc xem phim truyền hình, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đa phần mọi người khi mở cửa ra thì hành lang vắng tanh.
Nhưng khi đóng cửa lại để tiếp tục công việc, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên... Khi mở ra vẫn không thấy gì.
Từ đây cụm từ "ma gõ cửa" ra đời.
Lục Kiến Vi không hề sợ hãi, thực ra phân biệt rất đơn giản.
Nếu là người sẽ gõ cửa 3 tiếng.
Nếu là ma sẽ gõ cửa 4 tiếng.
Tiếng gõ cửa dù ngày càng nhanh hơn nhưng vẫn giữ nhịp điệu 4 tiếng một nhịp, rõ ràng con ma này nhất định phải được lên xe nếu không sẽ không dừng lại.
Lục Kiến Vi ngước mắt lên nhìn... Một khuôn mặt bị tóc đen che khuất, đôi tay bấy nhầy liên tục gõ lên cửa xe buýt.
Một người ngồi ghế đối diện, đâu quay 180 độ về phía cô, giống như con hươu cao cổ trong sở thú.
Khuôn mặt đó đầy máu, da tái xanh như những xác chết ở nhà tang lễ.
Lục Kiến Vi nhíu mày, thật là kinh †ởm.
Cô ngay lập tức rút ra một lá bùa... Nhưng trước khi Lục Kiến Vi kịp hành động, cái đầu kia đã nhanh chóng rút ngắn lại, cúi xuống với vẻ mặt tủi thân.
Lục Kiến Vi: "..." Cô chưa kịp làm gì mà nó đã tủi thân rồi.
Con ma đó chắc chắn là ma say rượu, trên xe chỉ biết dọa người, sức sát thương hoàn toàn không có.
Nó chết trên chiếc xe này và linh hồn không thể siêu thoát nên vẫn ở lại đây... Chỉ là lâu ngày buồn chán, âm khí tích tụ nhiều nên mới quậy phá như vậy.
Lục Kiến Vi cất lá bùa đi và không quan tâm tới nó nữa! Cô dự định sẽ giúp nó siêu độ sau khi giải quyết xong vấn đề của xe buýt.
Xe buýt bắt đầu chuyển bánh, loa phát thanh vang lên: "Chào mừng quý khách đi xe buýt tuyến 444, trạm tiếp theo là khu nhà ở Hoa Viên."
Đoạn phát thanh này mặc dù được đoàn phim thiết lập từ trước nhưng lúc này nghe lại có phần đáng sợ.
Xe buýt từ từ di chuyển từ địa điểm quay phim tiến về một hướng thuộc vùng ngoại ô Lâm Thành... Tô Khả Diện ngồi trên xe của đạo diễn Trương thấy cảnh này gần như hồn bay phách lạc! Đây rõ ràng không phải lộ trình trong kịch bản.
Cô ấy vội nhắn tin riêng cho Lục Kiến Vi: "Xe buýt này đang di chuyển trên con đường không có trong kịch bản của chúng tôi!"
Lục Kiến Vi đọc tin nhắn và nghĩ: [Quả nhiên như những gì cô tính toán ra]
Quả nhiên, tốc độ xe buýt càng lúc càng nhanh, như thể được gắn thêm động cơ, lao vun vút về phía trước.
Không biết đã đi bao lâu, tốc độ của xe buýt cuối cùng cũng chậm lại.
Con đường này Lục Kiến Vi chưa từng đi qua, nhưng cô nhận ra ở không xa là mấy khu chung cư sắp bị phá dỡ, nơi cho thuê rất rẻ, nhiều người làm việc tại Lâm Thành thường thuê ở đây.
Gần 10 giờ đêm, đường phố vắng vẻ, đèn đường lúc sáng lúc tắt.
Phía trước, một trạm dừng xe buýt xuất hiện, có một cô gái đơn độc đứng bên đường, đèn đường bên cạnh đã hỏng.
Trông có vẻ như mọi thứ bình thường.
Nhưng Lục Kiến Vi biết đoạn cao trào sắp đến, việc thay đổi hướng lái xe của phó đạo diễn đến đây, rất có thể là nó đã chết ở địa điểm này.
Không lẽ bị tông chết?
Lục Kiến Vi cảm thấy không giống, nếu bị tông chết, ma phải chặn đường xe mới đúng chứ, không phải như bây giờ.
Ngay lúc đó, cửa xe bỗng nhiên bị gõ một cái... Tiếp theo, giống như có người đang gõ cửa xe, có nhịp điệu, liên tục một lần nữa, tân suất ngày càng nhanh.
Phó đạo diễn vẫn còn tỉnh táo, run rẩy không dám quay đầu lại.
Khoảng cách đến trạm dừng còn vài mét, xe vẫn chưa tới trạm, cũng chưa dừng lại, qua gương chiếu hậu Lục Kiến Vi vẫn ngồi ở chỗ cũ...
Người bình thường có gõ cửa xe buýt đang chạy không? Hơn nữa, lúc này đường vắng không có bóng người sao đột nhiên xuất hiện ai gõ cửa?
Việc ma gõ cửa thường xuyên xảy ra.
Tối đến, nhiều người ở nhà, hoặc đang chơi điện thoại, hoặc xem phim truyền hình, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đa phần mọi người khi mở cửa ra thì hành lang vắng tanh.
Nhưng khi đóng cửa lại để tiếp tục công việc, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên... Khi mở ra vẫn không thấy gì.
Từ đây cụm từ "ma gõ cửa" ra đời.
Lục Kiến Vi không hề sợ hãi, thực ra phân biệt rất đơn giản.
Nếu là người sẽ gõ cửa 3 tiếng.
Nếu là ma sẽ gõ cửa 4 tiếng.
Tiếng gõ cửa dù ngày càng nhanh hơn nhưng vẫn giữ nhịp điệu 4 tiếng một nhịp, rõ ràng con ma này nhất định phải được lên xe nếu không sẽ không dừng lại.
Lục Kiến Vi ngước mắt lên nhìn... Một khuôn mặt bị tóc đen che khuất, đôi tay bấy nhầy liên tục gõ lên cửa xe buýt.