Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 345
Lục Kiến Vi đã xem qua video, chuẩn bị sẵn sàng cho những thứ sẽ xuất hiện! Dù là phi thi hay hắc mao cương, đều nhanh chóng gặp họa dưới tay các đạo sĩ.
Bên ngoài vẫn là ban ngày nhưng bên trong trận pháp thời tiết thay đổi khôn lường! Thậm chí trong nháy mắt đã trở thành đêm tối.
Trong đêm tối, bóng ma dập dờn, Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan mỗi người cầm kiếm, trời cao ánh sáng rực rỡ, bóng ma rên rỉ.
Trước đây mọi người đều biết Thất Tinh Kiếm đã rơi vào tay Lục Kiến Vi, bây giờ nhìn thấy ai nấy đều hơi ghen tị.
Mặc dù vậy, vẫn có đệ tử trẻ bị thương và đã được đưa ra ngoài.
Người bị thương chính là đồ đệ của Vân Khâu đạo trưởng, người này càng thêm nóng nảy, liền la lớn: "Ma đầu, còn không mau ra đây!"
Một cơn gió lạnh thổi qua, mọi người có mặt đều cảm thấy lạnh thấu xương.
Vô Minh đã làm quá nhiều chuyện, có thể nói là sát ý quá nặng, không biết bao nhiêu oan hồn chết dưới tay hắn ta.
Minh Nhai đạo trưởng nói: "Hắn ta đã quyết tâm không ra ngoài."
Lục Kiến Vi thu kiếm, nói: "Không ra thì chúng ta vào, ở ngoài nói quá nhiều không tốt, dễ thành pháo hôi."
Kẻ phản diện thường chết vì nói nhiều.
Vân Khâu đạo trưởng lặng người, tức giận đến chết đi được, lại không thể mở miệng chỉ trích một đệ tử, chỉ có thể hừ một tiếng, đứng hai tay sau lưng.
Bên cạnh ông ta, Nam Huệ đạo trưởng thực tế hơn, trực tiếp phóng ra một con hạc giấy đã được khai quang, bay thẳng vào bên trong tòa nhà bệnh viện.
Tòa nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu, thậm chí còn không còn cửa sổ nhưng con hạc giấy lại bị chặn lại bên ngoài, cuối cùng rơi xuống đất.
Nam Huệ đạo trưởng sắc mặt lạnh lùng: "Người vân còn bên trong."
Lục Kiến Vi đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhắc nhở: "Hôm nay không vào được, chờ hắn ta đổi mệnh thì muộn."
"Đổi mệnh?"
"Cái gì là đổi mệnh?"
Một vài Đạo trưởng bao gôm Minh Nhai đạo trưởng lập tức quay lại hỏi, rõ ràng là không biết chuyện.
Lục Kiến Vi kể lại chuyện của Liễu Tuyết Thanh: "Quỷ thai là hắn ta làm, chắc chắn là để đổi mệnh."
Nam Huệ đạo trưởng vuốt tay tính toán một chút, sắc mặt không mấy tốt: "Đứa trẻ sinh vào giờ đó quả thật số mệnh quá tốt."
Có vẻ như hắn ta đã chuẩn bị từ rất lâu trước đây.
Lần này Vân Khâu đạo trưởng cũng tức giận nói: "Không ngờ hắn ta còn chuẩn bị đổi mệnh, hại chết một cô gái Vô tội."
Họ ghét cay ghét đắng hành vi này.
Số mệnh của một người đã được định sẵn, có thể coi là do Thiên Đạo quyết định, việc đổi mệnh một cách tùy tiện là tuyệt đối không được phép, thật ra hành động giết người rồi đổi mệnh còn tàn nhân hơn nữa.
Lục Kiến Vi nói: "Nhanh vào thôi."
Đạo trưởng Vân Câu và Nam Huệ đạo trưởng lập tức dẫn đầu vào bên trong.
Từ đây đến tâng một của tòa nhà bệnh viện có rất nhiều cơ quan, chỉ cần một chút sơ suất là có thể bị quỷ tay bất ngờ chộp lấy và làm bị thương, cần phải dùng đến linh đan diệu dược mới có thể chữa khỏi.
Lục Kiến Vi rất ghét những bàn tay quỷ này, cô chờ đợi đến khi chúng xuất hiện nhiều nhất và lập tức dùng Dẫn Lôi Phù để đánh tan chúng.
Vân Câu đạo trưởng không nhịn được nói: "Phải tiết kiệm Dẫn Lôi Phù chứ!"
Lục Trường Lan nói: "Không sao, sư tỷ dùng hết thì tôi còn đây." Vân Câu đạo trưởng: [... ]
Thật sự rất giàu.
Càng nghĩ càng thấy ghen tị, ông ta vung tay áo và bỏ đi.
Lục Kiến Vi không nhịn được cười: "Trường Lan! Sư đệ vô tình làm ông ấy tức giận rồi."
Lục Trường Lan vô tội nói: "Đệ chỉ nói sự thật thôi."
Ai ngờ rằng Vân Câu đạo trưởng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Nhóm người tiếp tục đi vê phía trước, qua hành lang tái nhợt với bóng ma dày đặc trong các phòng khám, lượn lờ từ cửa sổ và vây quanh họ.
Đây là cơ hội rèn luyện tuyệt vời cho thế hệ đạo sĩ trẻ tuổi.
Những bóng ma này không quá nguy hiểm, chỉ là số lượng nhiều và chỉ mất vài phút để xử lý hoàn toàn.
Một lúc, toàn bộ tâng một chuyển thành ban ngày,
Lục Kiến Vi chú ý đến dấu vết trên tường, nói: "Có dấu tay trên tường này, chắc hắn ta cũng không vui lắm."
Vân Câu đạo trưởng nói: "Chắc chắn là biết mình sắp chết rồi."
Lục Kiến Vi nói: "Chắc hắn ta đã già nên dễ nổi nóng."
Vân Câu đạo trưởng: [... ]
Hành lang đầy bóng ma dẫn đến cuối là cầu thang, do thang máy đã không thể sử dụng nữa nên họ buộc phải đi qua đây.
Bệnh viện ngập tràn âm khí và mọi thứ đều đang dồn lên tầng trên.
Nam Huệ đạo trưởng nhăn mày nói: "Có vẻ như họ đã bắt đầu làm rồi."
Bên ngoài vẫn là ban ngày nhưng bên trong trận pháp thời tiết thay đổi khôn lường! Thậm chí trong nháy mắt đã trở thành đêm tối.
Trong đêm tối, bóng ma dập dờn, Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan mỗi người cầm kiếm, trời cao ánh sáng rực rỡ, bóng ma rên rỉ.
Trước đây mọi người đều biết Thất Tinh Kiếm đã rơi vào tay Lục Kiến Vi, bây giờ nhìn thấy ai nấy đều hơi ghen tị.
Mặc dù vậy, vẫn có đệ tử trẻ bị thương và đã được đưa ra ngoài.
Người bị thương chính là đồ đệ của Vân Khâu đạo trưởng, người này càng thêm nóng nảy, liền la lớn: "Ma đầu, còn không mau ra đây!"
Một cơn gió lạnh thổi qua, mọi người có mặt đều cảm thấy lạnh thấu xương.
Vô Minh đã làm quá nhiều chuyện, có thể nói là sát ý quá nặng, không biết bao nhiêu oan hồn chết dưới tay hắn ta.
Minh Nhai đạo trưởng nói: "Hắn ta đã quyết tâm không ra ngoài."
Lục Kiến Vi thu kiếm, nói: "Không ra thì chúng ta vào, ở ngoài nói quá nhiều không tốt, dễ thành pháo hôi."
Kẻ phản diện thường chết vì nói nhiều.
Vân Khâu đạo trưởng lặng người, tức giận đến chết đi được, lại không thể mở miệng chỉ trích một đệ tử, chỉ có thể hừ một tiếng, đứng hai tay sau lưng.
Bên cạnh ông ta, Nam Huệ đạo trưởng thực tế hơn, trực tiếp phóng ra một con hạc giấy đã được khai quang, bay thẳng vào bên trong tòa nhà bệnh viện.
Tòa nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu, thậm chí còn không còn cửa sổ nhưng con hạc giấy lại bị chặn lại bên ngoài, cuối cùng rơi xuống đất.
Nam Huệ đạo trưởng sắc mặt lạnh lùng: "Người vân còn bên trong."
Lục Kiến Vi đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhắc nhở: "Hôm nay không vào được, chờ hắn ta đổi mệnh thì muộn."
"Đổi mệnh?"
"Cái gì là đổi mệnh?"
Một vài Đạo trưởng bao gôm Minh Nhai đạo trưởng lập tức quay lại hỏi, rõ ràng là không biết chuyện.
Lục Kiến Vi kể lại chuyện của Liễu Tuyết Thanh: "Quỷ thai là hắn ta làm, chắc chắn là để đổi mệnh."
Nam Huệ đạo trưởng vuốt tay tính toán một chút, sắc mặt không mấy tốt: "Đứa trẻ sinh vào giờ đó quả thật số mệnh quá tốt."
Có vẻ như hắn ta đã chuẩn bị từ rất lâu trước đây.
Lần này Vân Khâu đạo trưởng cũng tức giận nói: "Không ngờ hắn ta còn chuẩn bị đổi mệnh, hại chết một cô gái Vô tội."
Họ ghét cay ghét đắng hành vi này.
Số mệnh của một người đã được định sẵn, có thể coi là do Thiên Đạo quyết định, việc đổi mệnh một cách tùy tiện là tuyệt đối không được phép, thật ra hành động giết người rồi đổi mệnh còn tàn nhân hơn nữa.
Lục Kiến Vi nói: "Nhanh vào thôi."
Đạo trưởng Vân Câu và Nam Huệ đạo trưởng lập tức dẫn đầu vào bên trong.
Từ đây đến tâng một của tòa nhà bệnh viện có rất nhiều cơ quan, chỉ cần một chút sơ suất là có thể bị quỷ tay bất ngờ chộp lấy và làm bị thương, cần phải dùng đến linh đan diệu dược mới có thể chữa khỏi.
Lục Kiến Vi rất ghét những bàn tay quỷ này, cô chờ đợi đến khi chúng xuất hiện nhiều nhất và lập tức dùng Dẫn Lôi Phù để đánh tan chúng.
Vân Câu đạo trưởng không nhịn được nói: "Phải tiết kiệm Dẫn Lôi Phù chứ!"
Lục Trường Lan nói: "Không sao, sư tỷ dùng hết thì tôi còn đây." Vân Câu đạo trưởng: [... ]
Thật sự rất giàu.
Càng nghĩ càng thấy ghen tị, ông ta vung tay áo và bỏ đi.
Lục Kiến Vi không nhịn được cười: "Trường Lan! Sư đệ vô tình làm ông ấy tức giận rồi."
Lục Trường Lan vô tội nói: "Đệ chỉ nói sự thật thôi."
Ai ngờ rằng Vân Câu đạo trưởng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Nhóm người tiếp tục đi vê phía trước, qua hành lang tái nhợt với bóng ma dày đặc trong các phòng khám, lượn lờ từ cửa sổ và vây quanh họ.
Đây là cơ hội rèn luyện tuyệt vời cho thế hệ đạo sĩ trẻ tuổi.
Những bóng ma này không quá nguy hiểm, chỉ là số lượng nhiều và chỉ mất vài phút để xử lý hoàn toàn.
Một lúc, toàn bộ tâng một chuyển thành ban ngày,
Lục Kiến Vi chú ý đến dấu vết trên tường, nói: "Có dấu tay trên tường này, chắc hắn ta cũng không vui lắm."
Vân Câu đạo trưởng nói: "Chắc chắn là biết mình sắp chết rồi."
Lục Kiến Vi nói: "Chắc hắn ta đã già nên dễ nổi nóng."
Vân Câu đạo trưởng: [... ]
Hành lang đầy bóng ma dẫn đến cuối là cầu thang, do thang máy đã không thể sử dụng nữa nên họ buộc phải đi qua đây.
Bệnh viện ngập tràn âm khí và mọi thứ đều đang dồn lên tầng trên.
Nam Huệ đạo trưởng nhăn mày nói: "Có vẻ như họ đã bắt đầu làm rồi."