Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 334
Tô Khúc Trần và Trần Viễn Phương muốn hóng dưa nhưng lại không dám, chỉ có thể thở dài trở về phòng mình, sớm lên giường chơi điện thoại.
Lục Kiến Vi tiến lại gân, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lục Trường Lan lắc đầu: "Không có gì, sư tỷ tối nay đã làm pháp chưa?"
Lục Kiến Vi gật đầu: "Đừng giấu diếm! Tỷ còn không biết tính cách của sư đệ sao?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Trường Lan và cô nhìn nhau.
Lục Kiến Vi không hề cảm thấy tội lỗi, ngược lại khiến anh ta đỏ mặt! Cô không nhịn được cười: "Cuối cùng là chuyện gì vậy?"
Lục Trường Lan nói: "Hôm nay trước khi đi có một ủy thác mới, đệ tưởng bình thường nhưng không ngờ là do đối phương tự bỏ rơi đứa bé gây ra."
Anh chính là người bị bỏ rơi, ký ức của thời điểm đó vẫn rất rõ ràng! Anh nhớ rõ mình bị bỏ rơi, từ một đứa trẻ có gia đình trở thành trẻ vô gia cư.
Nếu không gặp được sư phụ, có lẽ anh đã không còn sống.
Lục Kiến Vi cũng không ngờ là vì điều này, hai người ngồi trên ghế đá trong sân, cô hỏi: "Sư đệ đã nghĩ về chuyện xưa rồi?"
Lục Trường Lan gật đầu đáp một tiếng
Anh lại kéo góc áo làm Lục Kiến Vi nhìn thấy ở anh hình ảnh đứa trẻ lẽo đếo theo sau cô nhưng giờ đã trưởng thành, chỉ nhỏ hơn cô một tuổi mà thôi.
Lục Kiến Vi khế cười: "Bây giờ có sư tỷ và sư phụ ở đây còn chưa đủ sao? Suy nghĩ nhiều làm gì? Muốn rời xa chúng ta à?”
Lục Trường Lan đáp: "Dĩ nhiên không phải."
Lục Kiến Vi vỗ vỗ đầu sư đệ: "Thế thì được rồi."
Lục Trường Lan nhớ tới điều gì đó, mắt híp lại: "Có sư tỷ và sư phụ tất nhiên là đã rất mãn nguyện rồi."
Anh cao lớn, cúi đầu nhìn sư tỷ, dáng vẻ chăm chú, ánh mắt lấp lánh, xương hàm căng ra rất vững chắc.
Lục Kiến Vi không khỏi cảm thán anh thật sự rất đẹp trai, miệng nói: "Thế thì tốt rồi, sư tỷ về phòng đây, sư đệ sớm nghỉ ngơi nhé."
Lục Trường Lan gật đầu: "Được."
Lục Kiến Vi chớp mắt, vươn tay véo má sư đệ, bắt đầu trêu đùa: "Sư đệ nói chuyện với sư tỷ mà tai cũng đỏ ửng à?"
Lục Trường Lan giơ tay chắn lại: "Không có."
Lục Kiến Vi biết rõ trong bụng, từ lâu đã nhận ra một ý tưởng nảy sinh, cô nói: "Phủ nhận nhanh thế làm gì."
Lục Trường Lan mím môi, không biết nói gì.
Lục Kiến Vi bỗng nhiên nhớ ra một điều, nói: "Sư đệ xem, sư phụ không họ Lục, sư tỷ họ Lục, sư đệ là theo họ sư tỷ."
"Có gì đâu mà..." Lục Trường Lan vô thức đáp lại.
Sư phụ thực ra không có họ, vậy nên anh tất nhiên là cùng họ với sư tỷ.
Lục Kiến Vi nói: "Sư đệ xem, là sư tỷ theo họ sư đệ hay sư đệ theo họ sư tỷ... thôi, vê ngủ đi." Lục Trường Lan ban đầu chưa phản ứng kịp, cho đến khi quay người chuẩn bị rời đi mới đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngẩn người.
Cả người anh ta đều ngẩn người.
Lục Kiến Vi không nhịn được cười, lên tiếng nhắc nhở: "Sư đệ đi nhầm đường rồi, đó không phải hướng về phòng sư đệ đâu."
Ngày hôm sau, Xuất Vân Quan vẫn như mọi ngày.
Lần này Tạ Nhất Tổ trả thù lao không ít, Lục Kiến Vi mua một số vật dụng trên mạng, chuẩn bị trang hoàng Xuất Vân Quan thật đẹp.
Dù sao cũng cần tạo ấn tượng tốt với mọi người, hơn nữa đạo diễn Trương đã định sẽ phát sóng trực tiếp sau ba ngày nữa, tức là ba ngày sau sẽ có khá nhiều người đến tham quan.
Về khả năng thu hút khán giả của đạo diễn Trương, Lục Kiến Vi hoàn toàn tin tưởng, trước đây khai máy đã lên hot search, lần này nói về chuyện xe buýt đêm khuya, chắc chắn sẽ thu hút một số khán giả.
Lục Kiến Vi còn dự định mời người dọn dẹp đến lau dọn kỹ lưỡng phía trước điện.
Tuy nhiên, phía trước điện có tượng †ổ sư, cần phải dọn dẹp rất cẩn thận, vì vậy cô sẽ dành thời gian để giám sát.
Lục Kiến Vi cẩn thận thắp nhang.
Trần Viễn Phương bước ra từ phía sau, ngạc nhiên nói: "Sáng nay sư thúc không mua điểm tâm cho cô à?"
Lục Kiến Vi liếc nhìn anh ấy: "Có chuyện gì?"
Trần Viên Phương cười: "Tôi chỉ thấy lạ thôi" Kể từ khi anh ấy đến Xuất Vân Quan, khi Lục Trường Lan có mặt thì bữa sáng của Lục Kiến Vi hầu như luôn do anh chuẩn bị, thỉnh thoảng còn đa dạng hơn.
Như họ thì không có phần.
Lục Kiến Vi đang định nói gì đó thì tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, là Lục Trường Lan trở về, trên tay còn cầm túi hàng.
Trần Viên Phương nhìn thấy liền nói: "Tôi nhìn nhầm rồi."
Anh ấy không nên nói như vậy, tự mình tát vào mặt, người ta đã ra ngoài mua từ sớm.
Trần Viễn Phương đặt tay sau lưng, thở dài rời đi, đã ở đạo quan mà cũng phải ăn cơm chó! Đúng là độc thân thì số khổ.
Lục Trường Lan gọi lên: "Sư tỷ..."
Lục Kiến Vi tiến lại gân, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lục Trường Lan lắc đầu: "Không có gì, sư tỷ tối nay đã làm pháp chưa?"
Lục Kiến Vi gật đầu: "Đừng giấu diếm! Tỷ còn không biết tính cách của sư đệ sao?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Trường Lan và cô nhìn nhau.
Lục Kiến Vi không hề cảm thấy tội lỗi, ngược lại khiến anh ta đỏ mặt! Cô không nhịn được cười: "Cuối cùng là chuyện gì vậy?"
Lục Trường Lan nói: "Hôm nay trước khi đi có một ủy thác mới, đệ tưởng bình thường nhưng không ngờ là do đối phương tự bỏ rơi đứa bé gây ra."
Anh chính là người bị bỏ rơi, ký ức của thời điểm đó vẫn rất rõ ràng! Anh nhớ rõ mình bị bỏ rơi, từ một đứa trẻ có gia đình trở thành trẻ vô gia cư.
Nếu không gặp được sư phụ, có lẽ anh đã không còn sống.
Lục Kiến Vi cũng không ngờ là vì điều này, hai người ngồi trên ghế đá trong sân, cô hỏi: "Sư đệ đã nghĩ về chuyện xưa rồi?"
Lục Trường Lan gật đầu đáp một tiếng
Anh lại kéo góc áo làm Lục Kiến Vi nhìn thấy ở anh hình ảnh đứa trẻ lẽo đếo theo sau cô nhưng giờ đã trưởng thành, chỉ nhỏ hơn cô một tuổi mà thôi.
Lục Kiến Vi khế cười: "Bây giờ có sư tỷ và sư phụ ở đây còn chưa đủ sao? Suy nghĩ nhiều làm gì? Muốn rời xa chúng ta à?”
Lục Trường Lan đáp: "Dĩ nhiên không phải."
Lục Kiến Vi vỗ vỗ đầu sư đệ: "Thế thì được rồi."
Lục Trường Lan nhớ tới điều gì đó, mắt híp lại: "Có sư tỷ và sư phụ tất nhiên là đã rất mãn nguyện rồi."
Anh cao lớn, cúi đầu nhìn sư tỷ, dáng vẻ chăm chú, ánh mắt lấp lánh, xương hàm căng ra rất vững chắc.
Lục Kiến Vi không khỏi cảm thán anh thật sự rất đẹp trai, miệng nói: "Thế thì tốt rồi, sư tỷ về phòng đây, sư đệ sớm nghỉ ngơi nhé."
Lục Trường Lan gật đầu: "Được."
Lục Kiến Vi chớp mắt, vươn tay véo má sư đệ, bắt đầu trêu đùa: "Sư đệ nói chuyện với sư tỷ mà tai cũng đỏ ửng à?"
Lục Trường Lan giơ tay chắn lại: "Không có."
Lục Kiến Vi biết rõ trong bụng, từ lâu đã nhận ra một ý tưởng nảy sinh, cô nói: "Phủ nhận nhanh thế làm gì."
Lục Trường Lan mím môi, không biết nói gì.
Lục Kiến Vi bỗng nhiên nhớ ra một điều, nói: "Sư đệ xem, sư phụ không họ Lục, sư tỷ họ Lục, sư đệ là theo họ sư tỷ."
"Có gì đâu mà..." Lục Trường Lan vô thức đáp lại.
Sư phụ thực ra không có họ, vậy nên anh tất nhiên là cùng họ với sư tỷ.
Lục Kiến Vi nói: "Sư đệ xem, là sư tỷ theo họ sư đệ hay sư đệ theo họ sư tỷ... thôi, vê ngủ đi." Lục Trường Lan ban đầu chưa phản ứng kịp, cho đến khi quay người chuẩn bị rời đi mới đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngẩn người.
Cả người anh ta đều ngẩn người.
Lục Kiến Vi không nhịn được cười, lên tiếng nhắc nhở: "Sư đệ đi nhầm đường rồi, đó không phải hướng về phòng sư đệ đâu."
Ngày hôm sau, Xuất Vân Quan vẫn như mọi ngày.
Lần này Tạ Nhất Tổ trả thù lao không ít, Lục Kiến Vi mua một số vật dụng trên mạng, chuẩn bị trang hoàng Xuất Vân Quan thật đẹp.
Dù sao cũng cần tạo ấn tượng tốt với mọi người, hơn nữa đạo diễn Trương đã định sẽ phát sóng trực tiếp sau ba ngày nữa, tức là ba ngày sau sẽ có khá nhiều người đến tham quan.
Về khả năng thu hút khán giả của đạo diễn Trương, Lục Kiến Vi hoàn toàn tin tưởng, trước đây khai máy đã lên hot search, lần này nói về chuyện xe buýt đêm khuya, chắc chắn sẽ thu hút một số khán giả.
Lục Kiến Vi còn dự định mời người dọn dẹp đến lau dọn kỹ lưỡng phía trước điện.
Tuy nhiên, phía trước điện có tượng †ổ sư, cần phải dọn dẹp rất cẩn thận, vì vậy cô sẽ dành thời gian để giám sát.
Lục Kiến Vi cẩn thận thắp nhang.
Trần Viễn Phương bước ra từ phía sau, ngạc nhiên nói: "Sáng nay sư thúc không mua điểm tâm cho cô à?"
Lục Kiến Vi liếc nhìn anh ấy: "Có chuyện gì?"
Trần Viên Phương cười: "Tôi chỉ thấy lạ thôi" Kể từ khi anh ấy đến Xuất Vân Quan, khi Lục Trường Lan có mặt thì bữa sáng của Lục Kiến Vi hầu như luôn do anh chuẩn bị, thỉnh thoảng còn đa dạng hơn.
Như họ thì không có phần.
Lục Kiến Vi đang định nói gì đó thì tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, là Lục Trường Lan trở về, trên tay còn cầm túi hàng.
Trần Viên Phương nhìn thấy liền nói: "Tôi nhìn nhầm rồi."
Anh ấy không nên nói như vậy, tự mình tát vào mặt, người ta đã ra ngoài mua từ sớm.
Trần Viễn Phương đặt tay sau lưng, thở dài rời đi, đã ở đạo quan mà cũng phải ăn cơm chó! Đúng là độc thân thì số khổ.
Lục Trường Lan gọi lên: "Sư tỷ..."