Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 271
Tuy nhiên, Lục Kiến Vi cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy.
Tiểu Châu, một nhân viên nhà tang lễ với mức lương không hề thấp, chắc chắn phải biết rằng tự ý động vào xác chết là hành vi vi phạm pháp luật.
Quan trọng hơn, đây đã là nhiệm vụ thứ mấy rồi?! Group Âm Dương chắc chắn không phải là nơi đưa ra những nhiệm vụ đơn giản.
Bất chợt, Lục Kiến Vi lại nghĩ về Vô Minh.
Như câu chuyện về chiếc gương lần trước, làm sao một cô gái trung học bình thường có thể sở hữu một vật tà linh như thế.
Có vẻ như mỗi nhiệm vụ đều mang một sợi dây liên kết vô hình với nhau, dẫn đến một điều gì đó lớn hơn.
Tô Khúc Trần nói: "Con người ngày nay thật là mạnh mẽ, ngay cả thi thể cũng dám động vào! Dù sao, tôi cũng không dám làm việc ở nhà tang lẽ."
Lục Kiến Vi chỉ liếc hẳn một cái.
Tô Khúc Trần bày tỏ: "Tôi vẫn cảm thấy Xuất Vân Quan tốt hơn."
Dù có ma xuất hiện, Lục Kiến Vi cũng sẽ xử lý được.
Đúng lúc ấy, điện thoại bất ngờ rung lên... một thông báo email mới! Lục Kiến Vi mở ra, nhìn qua và nói: "Là thư mời từ Hiệp Hội Đạo Giáo."
Cuối cùng thì nó cũng đến, cô đã nghĩ rằng Hiệp Hội Đạo Giáo quên mất chuyện này rồi.
Tô Khúc Trần nói: "Nhanh xem xem bên trong nói gì." Thư mời không nêu nhiều chỉ tiết, chủ yếu mô tả hình thức tham gia và đính kèm một địa chỉ ở phía sau.
Lần này, Hiệp Hội Đạo Giáo đã mời tất cả các đạo sĩ tham gia nhiệm vụ đều ở tại một khách sạn đã được sắp xếp trước! Khách sạn này không chỉ nổi tiếng mà còn rất xa hoa.
Thông báo gồm hai phần: một là số lượng người tham gia, khoảng vài chục người; hai là thông tin cụ thể sẽ được bật mí vào buổi tối sau khi mọi người đến khách sạn.
Dự kiến phải ở lại khách sạn một đêm, sau đó sẽ chuyển đến một địa điểm khác vào ngày hôm sau, chỉ tiết về nhiệm vụ chưa được tiết lộ, nhiệm vụ sẽ kết thúc sau khi đến điểm thứ mười sáu.
Lục Kiến Vi đọc lên địa chỉ.
Tô Khúc Trân tỏ vẻ kỳ quái: "Khách sạn này... tôi nhớ đó là một trong những địa điểm linh dị nổi tiếng của Lâm Thành, trên mạng có đủ thứ lời đồn..."
Lục Kiến Vi đáp: "Anh nhớ chính xác lắm đấy!"
Ngay khi Lục Kiến Vi thừa nhận, Tô Khúc Trân càng thấy sợ hãi.
Đây là địa điểm linh dị mà ngay cả Lục Bán Tiên cũng đã thừa nhận, chắc chắn bên trong có thứ gì đó không bình thường.
Hơn nữa, có quá nhiều tin đồn trên mạng, thật giả lẫn lộn nhưng sẽ luôn có một phần sự thật.
Khách sạn Quân Thanh được xây dựng cách đây 50 năm nằm ở vị trí đắc đạo, kết hợp một số phong cách kiến trúc nước ngoài của thời đó, cho đến nay vẫn rất đẹp.
Trước đây, Tô Khúc Trân đã đi qua đó không ít lần.
Thậm chí một số người bạn của hắn trước đây cũng muốn đến đó thám hiểm nhưng sau khi đọc các thông tin trên mạng thì đã từ bỏ ý định đó.
Tô Khúc Trân nói: "Vậy chúng ta đến đó... Không phải tối nay, chúng ta sẽ bị ma bắt sao?"
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Tại sao lại không phải là chúng ta bắt ma?"
Tô Khúc Trân sững sờ, đáp: "Phải đấy"
Có hai đại lão là Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan ở đây thì làm gì có ma quỷ nào dám đuổi theo!
Lục Kiến Vi chuyển đề tài: "Anh về chuẩn bị đi! Tôi sẽ báo tên của anh và Trần Viên Phương."
Như vậy, việc phân phòng sẽ gân nhau, thuận tiện cho việc hỗ trợ.
Tô Khúc Trần lập tức gật đầu: "Được."
Hắn đang nghĩ về một số vật dụng mang theo! Dù sao là thiếu gia nhà giàu, hắn có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn... Như mua một thanh kiếm gỗ đào chẳng hạn.
Bản thân Tô Khúc Trân cũng cần một vũ khí để tự vệ.
Cùng lúc, Lục Kiến Vi đã trả lời email.
Khách sạn Quân Thanh rất lớn, chỉ cần biết chính xác có bao nhiêu người tham gia là sẽ có đủ phòng cho mọi người.
Có lẽ hai đệ tử của Đạo trưởng Nam Huệ của Bảo Sơn Quan gặp lần trước là Trương Hữu Thủy và Trương Hữu Sơn cũng sẽ tham gia.
***
Hàng chục đạo sĩ được tập trung vào cùng một khách sạn Quân Thanh, thêm vào đó là một số hồn ma đã ở sẵn trong đó.
Lục Kiến Vi cảm thấy lần này có lẽ sẽ rất náo nhiệt.
Tiểu Châu, một nhân viên nhà tang lễ với mức lương không hề thấp, chắc chắn phải biết rằng tự ý động vào xác chết là hành vi vi phạm pháp luật.
Quan trọng hơn, đây đã là nhiệm vụ thứ mấy rồi?! Group Âm Dương chắc chắn không phải là nơi đưa ra những nhiệm vụ đơn giản.
Bất chợt, Lục Kiến Vi lại nghĩ về Vô Minh.
Như câu chuyện về chiếc gương lần trước, làm sao một cô gái trung học bình thường có thể sở hữu một vật tà linh như thế.
Có vẻ như mỗi nhiệm vụ đều mang một sợi dây liên kết vô hình với nhau, dẫn đến một điều gì đó lớn hơn.
Tô Khúc Trần nói: "Con người ngày nay thật là mạnh mẽ, ngay cả thi thể cũng dám động vào! Dù sao, tôi cũng không dám làm việc ở nhà tang lẽ."
Lục Kiến Vi chỉ liếc hẳn một cái.
Tô Khúc Trần bày tỏ: "Tôi vẫn cảm thấy Xuất Vân Quan tốt hơn."
Dù có ma xuất hiện, Lục Kiến Vi cũng sẽ xử lý được.
Đúng lúc ấy, điện thoại bất ngờ rung lên... một thông báo email mới! Lục Kiến Vi mở ra, nhìn qua và nói: "Là thư mời từ Hiệp Hội Đạo Giáo."
Cuối cùng thì nó cũng đến, cô đã nghĩ rằng Hiệp Hội Đạo Giáo quên mất chuyện này rồi.
Tô Khúc Trần nói: "Nhanh xem xem bên trong nói gì." Thư mời không nêu nhiều chỉ tiết, chủ yếu mô tả hình thức tham gia và đính kèm một địa chỉ ở phía sau.
Lần này, Hiệp Hội Đạo Giáo đã mời tất cả các đạo sĩ tham gia nhiệm vụ đều ở tại một khách sạn đã được sắp xếp trước! Khách sạn này không chỉ nổi tiếng mà còn rất xa hoa.
Thông báo gồm hai phần: một là số lượng người tham gia, khoảng vài chục người; hai là thông tin cụ thể sẽ được bật mí vào buổi tối sau khi mọi người đến khách sạn.
Dự kiến phải ở lại khách sạn một đêm, sau đó sẽ chuyển đến một địa điểm khác vào ngày hôm sau, chỉ tiết về nhiệm vụ chưa được tiết lộ, nhiệm vụ sẽ kết thúc sau khi đến điểm thứ mười sáu.
Lục Kiến Vi đọc lên địa chỉ.
Tô Khúc Trân tỏ vẻ kỳ quái: "Khách sạn này... tôi nhớ đó là một trong những địa điểm linh dị nổi tiếng của Lâm Thành, trên mạng có đủ thứ lời đồn..."
Lục Kiến Vi đáp: "Anh nhớ chính xác lắm đấy!"
Ngay khi Lục Kiến Vi thừa nhận, Tô Khúc Trân càng thấy sợ hãi.
Đây là địa điểm linh dị mà ngay cả Lục Bán Tiên cũng đã thừa nhận, chắc chắn bên trong có thứ gì đó không bình thường.
Hơn nữa, có quá nhiều tin đồn trên mạng, thật giả lẫn lộn nhưng sẽ luôn có một phần sự thật.
Khách sạn Quân Thanh được xây dựng cách đây 50 năm nằm ở vị trí đắc đạo, kết hợp một số phong cách kiến trúc nước ngoài của thời đó, cho đến nay vẫn rất đẹp.
Trước đây, Tô Khúc Trân đã đi qua đó không ít lần.
Thậm chí một số người bạn của hắn trước đây cũng muốn đến đó thám hiểm nhưng sau khi đọc các thông tin trên mạng thì đã từ bỏ ý định đó.
Tô Khúc Trân nói: "Vậy chúng ta đến đó... Không phải tối nay, chúng ta sẽ bị ma bắt sao?"
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Tại sao lại không phải là chúng ta bắt ma?"
Tô Khúc Trân sững sờ, đáp: "Phải đấy"
Có hai đại lão là Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan ở đây thì làm gì có ma quỷ nào dám đuổi theo!
Lục Kiến Vi chuyển đề tài: "Anh về chuẩn bị đi! Tôi sẽ báo tên của anh và Trần Viên Phương."
Như vậy, việc phân phòng sẽ gân nhau, thuận tiện cho việc hỗ trợ.
Tô Khúc Trần lập tức gật đầu: "Được."
Hắn đang nghĩ về một số vật dụng mang theo! Dù sao là thiếu gia nhà giàu, hắn có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn... Như mua một thanh kiếm gỗ đào chẳng hạn.
Bản thân Tô Khúc Trân cũng cần một vũ khí để tự vệ.
Cùng lúc, Lục Kiến Vi đã trả lời email.
Khách sạn Quân Thanh rất lớn, chỉ cần biết chính xác có bao nhiêu người tham gia là sẽ có đủ phòng cho mọi người.
Có lẽ hai đệ tử của Đạo trưởng Nam Huệ của Bảo Sơn Quan gặp lần trước là Trương Hữu Thủy và Trương Hữu Sơn cũng sẽ tham gia.
***
Hàng chục đạo sĩ được tập trung vào cùng một khách sạn Quân Thanh, thêm vào đó là một số hồn ma đã ở sẵn trong đó.
Lục Kiến Vi cảm thấy lần này có lẽ sẽ rất náo nhiệt.