Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 259
Chẳng bao lâu sau, giọng của Trần Thu Thu bất ngờ vang lên: "Chị ơi, sao trong này có tóc vậy?"
Trần San San nói: "Cái gì? Để chị xem”
Cô ấy để điện thoại xuống, thấy trên đũa của Trần Thu Thu thật sự có một sợi tóc, ngượng ngùng nói: "Chắc do chị sơ ý để rơi vào."
Trần Thu Thu đặt nó xuống bàn, lật qua lật lại tô mì: "Chị... Chị tự xem đi..."
Nghe giọng điệu kỳ quái của cô nàng, Trần San San cũng buông đũa, đi qua xem.
Mì trong bát được lật ngược, nhiều sợi tóc lân trong đó... Nhìn vào làm người †a muốn nôn.
Trân San San thấy vậy không nhịn được, nói: "Chuyện gì thế này? Làm sao chị có thể sơ ý để rơi tóc vào nhiều như vậy."
Trần Thu Thu, nói: "Chị! Em gọi đồ ăn ngoài nhé?!"
Trân San San không biết nói gì, cúi đầu xem xét bát của mình, phát hiện cũng có tóc lẫn lộn bên trong, trông rất ghê tởm.
Cô ấy cũng mất hứng ăn, nói: "Gọi thêm một phần cho chị nữa."
Cảnh tượng kinh khủng này là lần đầu tiên cô ấy gặp phải, trước kia cũng có lần sơ suất, chỉ có một sợi tóc trong món ăn mà thôi, chứ không như lần này.
Trần San San kéo kéo tóc mình, nói: "Chị bị rụng tóc nghiêm trọng như vậy sao?"
Trân Thu Thu một bên đặt đồ ăn trên app, một bên nói: "Chị! Chị có phải sắp hói đầu không đấy? Không bằng em đi xin cho chị một lá bùa chống rụng tóc về dán lên nhé?"
Trần San San lườm cô nàng một cái.
Cô ấy thu dọn hai bát mì, nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn đem vào bếp, đổ hết vào thùng rác, không muốn nhìn lần thứ hai.
Cảnh tượng này thật sự quá kinh †ởm.
Trân San San không nhịn được nhìn vào nồi nấu mì, dùng thìa gạt gạt, bên trong vẫn sạch sẽ, không có tóc.
Cô ấy thở dài, chờ đồ ăn ngoài giao đến.
Trần Thu Thu gọi là món lẩu mala, bên trong có đủ loại rau củ và thịt, lát củ sen giòn tan, vừa cay vừa nồng, ăn với cơm rất thơm.
Lần này không xuất hiện sợi tóc ghê †ởm nào nữa.
Sau khi ăn xong, hai người không nhắc lại chuyện này nữa, tắm rửa xong thì mỗi người về phòng mình.
Trân Thu Thu suy nghĩ mãi, cảm thấy chuyện này không ổn, làm sao chị gái cô nàng có thể làm rơi nhiều tóc như vậy vào mì, điều này quá kinh khủng.
Đó không phải là gàu, không thể nào nói rơi là rơi được! Dù có thì lúc cô ấy múc ra chắc chắn phải thấy, chắc chắn có vấn đề.
Trần Thu Thu đã nhắn tin cho bạn thân Hồ Liễu kể về chuyện này.
Hồ Liễu: [Trời ơi! Quá kinh tởm luôn... Lúc nấu không thấy tóc à? Chị San San không thể nào cận thị nặng đến mức đó được.] Trần Thu Thu cũng nghĩ như vậy.
Hồ Liễu: [Có khi nào là rong biển không?! Cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ?]
Trần Thu Thu đáp lại: [Rong biển hay tóc tớ vân phân biệt được! Tớ không phải đồ ngốc]
Hồ Liễu: [Nói cũng phải, thương cho cảnh ngộ thảm thương của cậu! Ngày mai mời cậu ăn bữa lớn, bồi bổ cho tâm hồn bị tổn thương của cậu.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với bạn thân, Trân Thu Thu lấy lá bùa từ trong túi của cô nàng mới nhận được ra cho vào túi áo ngủ.
Cô nàng lại đăng nhập vào Weibo, vội vàng gửi một tin nhắn riêng cho Lục Bán Tiên chia sẻ về chuyện tối nay, hỏi: [Lục Bán Tiên! Chị nghĩ chuyện này có vẻ không ổn lắm phải không ạ? Em cứ thấy có vấn đề.]
Sau khi gửi tin đi, Trần Thu Thu chờ đợi khoảng mười phút, không thấy đối phương trả lời, cô nàng biết có lẽ người kia không online trên Weibo nên quyết định đi ngủ.
Lái
Vào lúc nửa đêm.
Lục Kiến Vi đang chơi với người giấy, nó đang ôm cái bút to gấp nhiều lần so với bản thể, điện thoại bỗng nhiên phát ra tiếng báo... Là thông báo từ "Weibo.
Cô vừa mở Weibo, đã nhận được một loạt tin nhắn mới từ đối phương.
Lục Kiến Vi tùy ý mở ra xem.
Mô tả của đối phương thực ra cũng khá bình thường, chỉ là không hiểu sao chị gái lại bị rụng nhiều tóc như vậy mà thôi.
Không loại trừ khả năng có ma quỷ đang gây rối.
Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút, đã gửi cho đối phương một ít lời khuyên.
Vừa trả lời xong, WeChat lại nhảy ra tin nhắn... Là từ Lâm Vũ Tư: [Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày khai giảng, tớ đã nhờ chú lấy giấy chứng nhận thực tập rồi haha.]
Trần San San nói: "Cái gì? Để chị xem”
Cô ấy để điện thoại xuống, thấy trên đũa của Trần Thu Thu thật sự có một sợi tóc, ngượng ngùng nói: "Chắc do chị sơ ý để rơi vào."
Trần Thu Thu đặt nó xuống bàn, lật qua lật lại tô mì: "Chị... Chị tự xem đi..."
Nghe giọng điệu kỳ quái của cô nàng, Trần San San cũng buông đũa, đi qua xem.
Mì trong bát được lật ngược, nhiều sợi tóc lân trong đó... Nhìn vào làm người †a muốn nôn.
Trân San San thấy vậy không nhịn được, nói: "Chuyện gì thế này? Làm sao chị có thể sơ ý để rơi tóc vào nhiều như vậy."
Trần Thu Thu, nói: "Chị! Em gọi đồ ăn ngoài nhé?!"
Trân San San không biết nói gì, cúi đầu xem xét bát của mình, phát hiện cũng có tóc lẫn lộn bên trong, trông rất ghê tởm.
Cô ấy cũng mất hứng ăn, nói: "Gọi thêm một phần cho chị nữa."
Cảnh tượng kinh khủng này là lần đầu tiên cô ấy gặp phải, trước kia cũng có lần sơ suất, chỉ có một sợi tóc trong món ăn mà thôi, chứ không như lần này.
Trần San San kéo kéo tóc mình, nói: "Chị bị rụng tóc nghiêm trọng như vậy sao?"
Trân Thu Thu một bên đặt đồ ăn trên app, một bên nói: "Chị! Chị có phải sắp hói đầu không đấy? Không bằng em đi xin cho chị một lá bùa chống rụng tóc về dán lên nhé?"
Trần San San lườm cô nàng một cái.
Cô ấy thu dọn hai bát mì, nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn đem vào bếp, đổ hết vào thùng rác, không muốn nhìn lần thứ hai.
Cảnh tượng này thật sự quá kinh †ởm.
Trân San San không nhịn được nhìn vào nồi nấu mì, dùng thìa gạt gạt, bên trong vẫn sạch sẽ, không có tóc.
Cô ấy thở dài, chờ đồ ăn ngoài giao đến.
Trần Thu Thu gọi là món lẩu mala, bên trong có đủ loại rau củ và thịt, lát củ sen giòn tan, vừa cay vừa nồng, ăn với cơm rất thơm.
Lần này không xuất hiện sợi tóc ghê †ởm nào nữa.
Sau khi ăn xong, hai người không nhắc lại chuyện này nữa, tắm rửa xong thì mỗi người về phòng mình.
Trân Thu Thu suy nghĩ mãi, cảm thấy chuyện này không ổn, làm sao chị gái cô nàng có thể làm rơi nhiều tóc như vậy vào mì, điều này quá kinh khủng.
Đó không phải là gàu, không thể nào nói rơi là rơi được! Dù có thì lúc cô ấy múc ra chắc chắn phải thấy, chắc chắn có vấn đề.
Trần Thu Thu đã nhắn tin cho bạn thân Hồ Liễu kể về chuyện này.
Hồ Liễu: [Trời ơi! Quá kinh tởm luôn... Lúc nấu không thấy tóc à? Chị San San không thể nào cận thị nặng đến mức đó được.] Trần Thu Thu cũng nghĩ như vậy.
Hồ Liễu: [Có khi nào là rong biển không?! Cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ?]
Trần Thu Thu đáp lại: [Rong biển hay tóc tớ vân phân biệt được! Tớ không phải đồ ngốc]
Hồ Liễu: [Nói cũng phải, thương cho cảnh ngộ thảm thương của cậu! Ngày mai mời cậu ăn bữa lớn, bồi bổ cho tâm hồn bị tổn thương của cậu.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với bạn thân, Trân Thu Thu lấy lá bùa từ trong túi của cô nàng mới nhận được ra cho vào túi áo ngủ.
Cô nàng lại đăng nhập vào Weibo, vội vàng gửi một tin nhắn riêng cho Lục Bán Tiên chia sẻ về chuyện tối nay, hỏi: [Lục Bán Tiên! Chị nghĩ chuyện này có vẻ không ổn lắm phải không ạ? Em cứ thấy có vấn đề.]
Sau khi gửi tin đi, Trần Thu Thu chờ đợi khoảng mười phút, không thấy đối phương trả lời, cô nàng biết có lẽ người kia không online trên Weibo nên quyết định đi ngủ.
Lái
Vào lúc nửa đêm.
Lục Kiến Vi đang chơi với người giấy, nó đang ôm cái bút to gấp nhiều lần so với bản thể, điện thoại bỗng nhiên phát ra tiếng báo... Là thông báo từ "Weibo.
Cô vừa mở Weibo, đã nhận được một loạt tin nhắn mới từ đối phương.
Lục Kiến Vi tùy ý mở ra xem.
Mô tả của đối phương thực ra cũng khá bình thường, chỉ là không hiểu sao chị gái lại bị rụng nhiều tóc như vậy mà thôi.
Không loại trừ khả năng có ma quỷ đang gây rối.
Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút, đã gửi cho đối phương một ít lời khuyên.
Vừa trả lời xong, WeChat lại nhảy ra tin nhắn... Là từ Lâm Vũ Tư: [Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày khai giảng, tớ đã nhờ chú lấy giấy chứng nhận thực tập rồi haha.]