Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 96
Vì thế cô liền ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng.
Tần Dã nhìn cô, “Dung Yên, anh biết em gả cho anh…… Là thiệt thòi cho em, nếu em khăng khăng muốn rời đi, anh cũng không ngăn cản.”
Lời này lọt vào tai của Dung Yên, không biết vì sao, cô lại có một cảm giác không thể nói thành lời.
Cô còn chưa trả lời, Tần Dã lại nói tiếp:
“Nhưng anh muốn vì chúng ta mà cố gắng, nếu như em không thật sự chán ghét anh, vậy có thể cho anh một cơ hội không? Nếu ba tháng sau, em vẫn có ý định rời đi, vậy thì em cứ đi đi……”
Anh không tin bản thân anh không có bất cứ ưu điểm nào khiến cô thích.
“Chúng ta có thể thử một chút được không?”
Dung Yên nhìn anh, một lúc lâu không nói gì.
Dáng vẻ trầm mặc của cô khiến đáy lòng Tần Dã thấp thỏm không yên…… Không phải cơ hội này cô cũng không cho anh chứ?
Trong lúc trái tim anh chìm sâu tới đáy cốc.
Dung Yên chậm rãi nói, “Vậy anh cho rằng anh có phẩm chất đặc biệt gì có thể khiến em ở lại?”
Tần Dã:……
“…… Em không ác cảm với anh.”
Một câu dứt điểm.
Dung Yên:…… Anh đúng là rất tự tin!
Được rồi! Đúng là cô không có ác cảm với anh.
Nghiêm túc nghĩ lại, tuy là cô không yêu anh, nhưng mà…… Cô có chút tham lam cơ thể của anh.
Cuộc đời ngắn ngủi, giống như cô bây giờ —— rõ ràng ngay cả mùi đàn ông cũng chưa được nếm thử, bây giờ nghĩ lại cảm thấy cuộc sống có chút không trọn vẹn.
Nếu cứ như vậy rời đi, tuy là cô không sao, nhưng có thể…… Trong lòng sẽ vì vậy mà có hơi tiếc nuối.
Hay là, thử xem? Chỉ là lỡ như…… Có khi nào anh không buông không bỏ được không?
Cảm giác bản thân có mùi phụ nữ cặn bã.
Nhưng cô đây cũng xem như là sống hai kiếp, cô có hơi muốn thuận theo suy nghĩ trong lòng, không ngủ với anh một lần, có lẽ sau này sẽ thật sự nhớ thương.
Quyết định này vừa đưa ra, lúc này ánh mắt lập tức có chút thay đổi.
“Cũng đúng, nhưng mà, nếu đến lúc em thật sự muốn rời khỏi, như vậy……”
Tần Dã rất thức thời, anh lập tức nói: “Anh sẽ không ngăn cản em.”
Hiện giờ cô đang có suy nghĩ muốn thử sống với anh, sau này anh sẽ không để cô có cơ hội rời khỏi anh.
Đây là người duy nhất anh muốn giữ lại trong cuộc đời này, anh muốn ích kỷ một lần.
“Vậy được.” Dung Yên đồng ý thỏa thuận này.
Khóe miệng Tần Dã hơi nhếch lên, vẻ mặt này làm dịu đi những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, khiến cả khuôn mặt anh toát ra khí chất quyến rũ.
Ít nhất Dung Yên nhìn thấy khuôn mặt này của anh thì tim của cô đập hơi mất kiểm soát một chút.
Có một kiểu đàn ông, có kiểu vẻ đẹp hoang dã đến như vậy.
—--
“Những thứ này đều không cần dọn, bỏ đi.”
Lời nói của Dung Yên khiến trán Tần Dư giật giật vài cái, “…… Mấy thứ này còn dùng được……”
Cậu ấy có cảm giác sức của bản thân yếu thế, thấp cổ bé họng, vì thế liền tìm kiếm đồng minh.
Quay đầu nhìn về phía anh cả trên giường, “Anh cả, anh nói đúng không! Những thứ này có phải còn có thể sử dụng thêm mấy năm nữa đúng không?”
Cậu ấy đâu biết rằng hiện giờ anh cả của cậu ấy toàn bộ đều nghe theo lời vợ.
“Chị dâu em đã nói không cần thì không cần.”
Tần Dư khiếp sợ:……
Anh cả, làm người phải có nguyên tắc.
Với lại, anh đã quên cuộc sống gian nan khốn khổ trước kia rồi sao?
Anh cũng không thể bởi vì vài ngày nay được ăn được uống…… Đã lung lay.
“Nghe lời chị dâu.” Tần Mai cũng đứng vào hàng.
Trong chớp mắt, Tần Dư có cảm giác cậu ấy là một người cô đơn.
“…… Được rồi.”
Mọi người đều thay đổi trở thành phá của như vậy thì sửa kiểu gì được?
Nếu có thể, để cho cậu ấy dọn một mình thì cậu ấy có thể dọn mấy thứ này không bỏ một thứ nào.
Không có gì đặc biệt nặng, vì thế Dung Yên kêu Tần Dư thu dọn lại mọi thứ của anh cả cậu ấy.
Cậu ấy uể oải bắt đầu thu dọn đồ…… Cái này bỏ, cái kia không dọn.
Gào, cậu ấy đau lòng quá……
Dung Yên thật sự rất thích nhìn biểu cảm phân cực trên mặt của cậu nhóc này.
Đồ của bản thân cô càng không có nhiều, cũng chỉ có một cái rương, cộng thêm mấy quyển sách, những thứ đó đều là của nguyên chủ.
Khiêng ra phòng mới.
“Giường đất này thật tốt.”
Tần Dã đi từ từ đến, nghe thấy câu này thì cả người cứng lại.
Bởi vì anh cảm thấy không được ổn lắm.
Giường đất này hơi lớn, không nhỏ như chiếc giường kia, đến lúc trời lạnh làm sao cô có thể xoay người lăn qua bên cạnh anh được chứ?
“…… Cũng được, chúng ta trải ở đây đi!”
Dung Yên nhìn thoáng qua, lại không từ chối, “Được.”
Sau đó lưu loát trải đệm lên giường gọn gàng, chăn này là chăn mới mấy hôm trước cô mua.
Không chỉ có ở đây, cô cũng mua cái mới cho hai anh em kia, nhưng mà họ đều nói muốn dọn đến phòng mới sau đó mới đổi sang cái chăn mới đó.
Đối với chuyện này, Dung Yên cũng không nói thêm gì.
Rất nhanh đã trải xong.
Tần Dã nhìn cô, “Dung Yên, anh biết em gả cho anh…… Là thiệt thòi cho em, nếu em khăng khăng muốn rời đi, anh cũng không ngăn cản.”
Lời này lọt vào tai của Dung Yên, không biết vì sao, cô lại có một cảm giác không thể nói thành lời.
Cô còn chưa trả lời, Tần Dã lại nói tiếp:
“Nhưng anh muốn vì chúng ta mà cố gắng, nếu như em không thật sự chán ghét anh, vậy có thể cho anh một cơ hội không? Nếu ba tháng sau, em vẫn có ý định rời đi, vậy thì em cứ đi đi……”
Anh không tin bản thân anh không có bất cứ ưu điểm nào khiến cô thích.
“Chúng ta có thể thử một chút được không?”
Dung Yên nhìn anh, một lúc lâu không nói gì.
Dáng vẻ trầm mặc của cô khiến đáy lòng Tần Dã thấp thỏm không yên…… Không phải cơ hội này cô cũng không cho anh chứ?
Trong lúc trái tim anh chìm sâu tới đáy cốc.
Dung Yên chậm rãi nói, “Vậy anh cho rằng anh có phẩm chất đặc biệt gì có thể khiến em ở lại?”
Tần Dã:……
“…… Em không ác cảm với anh.”
Một câu dứt điểm.
Dung Yên:…… Anh đúng là rất tự tin!
Được rồi! Đúng là cô không có ác cảm với anh.
Nghiêm túc nghĩ lại, tuy là cô không yêu anh, nhưng mà…… Cô có chút tham lam cơ thể của anh.
Cuộc đời ngắn ngủi, giống như cô bây giờ —— rõ ràng ngay cả mùi đàn ông cũng chưa được nếm thử, bây giờ nghĩ lại cảm thấy cuộc sống có chút không trọn vẹn.
Nếu cứ như vậy rời đi, tuy là cô không sao, nhưng có thể…… Trong lòng sẽ vì vậy mà có hơi tiếc nuối.
Hay là, thử xem? Chỉ là lỡ như…… Có khi nào anh không buông không bỏ được không?
Cảm giác bản thân có mùi phụ nữ cặn bã.
Nhưng cô đây cũng xem như là sống hai kiếp, cô có hơi muốn thuận theo suy nghĩ trong lòng, không ngủ với anh một lần, có lẽ sau này sẽ thật sự nhớ thương.
Quyết định này vừa đưa ra, lúc này ánh mắt lập tức có chút thay đổi.
“Cũng đúng, nhưng mà, nếu đến lúc em thật sự muốn rời khỏi, như vậy……”
Tần Dã rất thức thời, anh lập tức nói: “Anh sẽ không ngăn cản em.”
Hiện giờ cô đang có suy nghĩ muốn thử sống với anh, sau này anh sẽ không để cô có cơ hội rời khỏi anh.
Đây là người duy nhất anh muốn giữ lại trong cuộc đời này, anh muốn ích kỷ một lần.
“Vậy được.” Dung Yên đồng ý thỏa thuận này.
Khóe miệng Tần Dã hơi nhếch lên, vẻ mặt này làm dịu đi những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, khiến cả khuôn mặt anh toát ra khí chất quyến rũ.
Ít nhất Dung Yên nhìn thấy khuôn mặt này của anh thì tim của cô đập hơi mất kiểm soát một chút.
Có một kiểu đàn ông, có kiểu vẻ đẹp hoang dã đến như vậy.
—--
“Những thứ này đều không cần dọn, bỏ đi.”
Lời nói của Dung Yên khiến trán Tần Dư giật giật vài cái, “…… Mấy thứ này còn dùng được……”
Cậu ấy có cảm giác sức của bản thân yếu thế, thấp cổ bé họng, vì thế liền tìm kiếm đồng minh.
Quay đầu nhìn về phía anh cả trên giường, “Anh cả, anh nói đúng không! Những thứ này có phải còn có thể sử dụng thêm mấy năm nữa đúng không?”
Cậu ấy đâu biết rằng hiện giờ anh cả của cậu ấy toàn bộ đều nghe theo lời vợ.
“Chị dâu em đã nói không cần thì không cần.”
Tần Dư khiếp sợ:……
Anh cả, làm người phải có nguyên tắc.
Với lại, anh đã quên cuộc sống gian nan khốn khổ trước kia rồi sao?
Anh cũng không thể bởi vì vài ngày nay được ăn được uống…… Đã lung lay.
“Nghe lời chị dâu.” Tần Mai cũng đứng vào hàng.
Trong chớp mắt, Tần Dư có cảm giác cậu ấy là một người cô đơn.
“…… Được rồi.”
Mọi người đều thay đổi trở thành phá của như vậy thì sửa kiểu gì được?
Nếu có thể, để cho cậu ấy dọn một mình thì cậu ấy có thể dọn mấy thứ này không bỏ một thứ nào.
Không có gì đặc biệt nặng, vì thế Dung Yên kêu Tần Dư thu dọn lại mọi thứ của anh cả cậu ấy.
Cậu ấy uể oải bắt đầu thu dọn đồ…… Cái này bỏ, cái kia không dọn.
Gào, cậu ấy đau lòng quá……
Dung Yên thật sự rất thích nhìn biểu cảm phân cực trên mặt của cậu nhóc này.
Đồ của bản thân cô càng không có nhiều, cũng chỉ có một cái rương, cộng thêm mấy quyển sách, những thứ đó đều là của nguyên chủ.
Khiêng ra phòng mới.
“Giường đất này thật tốt.”
Tần Dã đi từ từ đến, nghe thấy câu này thì cả người cứng lại.
Bởi vì anh cảm thấy không được ổn lắm.
Giường đất này hơi lớn, không nhỏ như chiếc giường kia, đến lúc trời lạnh làm sao cô có thể xoay người lăn qua bên cạnh anh được chứ?
“…… Cũng được, chúng ta trải ở đây đi!”
Dung Yên nhìn thoáng qua, lại không từ chối, “Được.”
Sau đó lưu loát trải đệm lên giường gọn gàng, chăn này là chăn mới mấy hôm trước cô mua.
Không chỉ có ở đây, cô cũng mua cái mới cho hai anh em kia, nhưng mà họ đều nói muốn dọn đến phòng mới sau đó mới đổi sang cái chăn mới đó.
Đối với chuyện này, Dung Yên cũng không nói thêm gì.
Rất nhanh đã trải xong.