Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 119
Sắc mặt người phụ nữ có chút khó coi, cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng không hiểu chuyện, đổi miếng thịt thì thế nào? Bọn họ lại nói thẳng là không đồng ý.
Suy cho cùng là tội nghiệp con trai, tầm mắt cô ta nhìn về phía cô bé xinh đẹp ăn không nhanh không chậm bên kia.
Bởi vì hộp cơm đó còn ba bốn miếng thịt đấy.
“…… Vị đồng chí này, con trai tôi ăn uống không tốt, cơ thể cũng không khỏe…… Có thể đổi miếng thịt được không?”
Còn chưa đợi Dung Yên trả lời, Tần Dư đã bắt đầu xù lông.
“Không thể, người có cơ thể không tốt càng không nên ăn thịt, lỡ như ăn không được, còn không phải lại tìm chúng tôi? Xe lửa này có bán cơm, chắc chắn cũng có thịt, cô đi hỏi mua của họ đi, chị dâu tôi gầy như vậy, nên ăn nhiều mới phải.”
Sắc mặt người phụ nữ khó coi vô cùng, thằng nhóc này sao lại có thể khiến người ta ghét như vậy?
Còn keo kiệt như vậy.
“Đồng chí……” Cô ấy chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Dung Yên.
Dung Yên dừng đũa, cô nhàn nhạt nhìn về phía người phụ nữ đó, “Vừa rồi cô không nghe thấy em trai tôi nói sao? Nếu muốn ăn thịt, trên xe lửa có, cô tự mình đi mua đi!”
Lòng đồng cảm của cô cũng không nhiều như vậy, huống chi, cái lỗ hổng này không thể mở.
Trong xe còn có vài đứa nhỏ đấy, nếu đưa cho đứa trước mặt này một miếng, vậy chẳng phải tất cả những người khác đều muốn sao?
Đây vẫn là ngày đầu tiên, còn lại hai ngày sao có thể trải qua được?
Khi người phụ nữ chạm tới ánh mắt của Dung Yên, không hiểu sao nhớ tới cảnh lúc trước cô mới vừa lên xe lửa đã đánh người đàn ông kia thì co quắp lại một chút.
Người này không dễ đụng, lại không có lòng tốt và sự đồng cảm, cô ta đành phải ngại ngùng kéo cậu nhóc đang khóc ầm ĩ không ngừng rời khỏi.
Tần Dư nhìn thấy họ đi rồi thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu, khích lệ, “Chị làm tốt lắm, không thể đổi cho họ.”
Dung Yên:……
Giọng điệu của thằng nhóc này là chuyện gì thế? Còn có ánh mắt này…… Dường như là vui mừng —— tín nhiệm.
Một bữa cơm chiều cứ thế trôi qua.
Tần Dư tự mình đến nhà vệ sinh.
Dung Yên lo lắng cho cậu ấy buổi tối ngồi ở vị trí cạnh bên lối đi nhỏ, vì thế đề nghị để cậu ấy ngồi bên trong.
Mới đầu, Tần Dư không đồng ý, nhưng mà Dung Yên cứ khăng khăng, cậu ấy cũng chỉ có thể nghe theo.
Buổi tối toa xe yên tĩnh, lại không yên tĩnh.
Rất nhiều người ngủ rồi, nhưng vẫn còn một hai đứa trẻ ồn ào.
Hơn nữa, thỉnh thoảng lại có người đi tới đi lui……
Cũng may đêm nay trôi qua yên ổn không có chuyện gì xảy ra.
***
“Tần Dã, chúng tôi đến làm việc.” Tần Lương Tài nhìn thấy Tần Dã trong sân, liền ngại ngùng chào hỏi anh.
Những người khác cũng vậy, một nhóm người sắc mặt ngại ngùng chào hỏi anh.
Không có cách nào, tám mao tiền một ngày quá ngon.
Họ căn bản không có cách nào khước từ.
Hơn nữa, mấy bà vợ trong nhà cũng không chịu để họ không đến làm việc.
Buổi chiều ngày hôm qua trở về…… Ở nhà đều bị chửi rủa một trận.
Tần Lương Tài còn bị hơn như vậy, anh ấy không chỉ bị một mình vợ mắng, xong rồi, còn bị mẹ anh ấy mắng, sau khi mắng xong, lại bị cha anh ấy mắng chửi một trận.
Không có cách gì, hôm nay anh ấy đành phải đến.
Nếu không, cái nhà đó chắc anh ấy không thể ở lại.
Sắc mặt Tần Dã không d.a.o động gật đầu.
Tần Lương Tài nhìn thấy anh cũng không tức giận vì chuyện hôm qua, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quay đầu hét lớn với mấy người làm việc, “Tất cả đừng đứng ngây người nữa, việc ở đây cũng chỉ mất ba bốn ngày là hoàn thành, làm xong càng sớm càng tốt.”
Những người đàn ông làm việc đó đúng là chỉ mong làm cho xong công việc ở đây…… Nếu không có việc làm, mấy bà vợ trong nhà cũng sẽ không ép buộc họ.
Vì thế họ càng thêm dốc sức hơn những ngày trước.
Tần Dã không có cảm giác gì đối với chuyện này.
Điều anh nghĩ tới chính là người trên xe lửa, cũng không biết cô ăn có no không? Ngủ có ngon không?
Có nguy hiểm không?
“Anh cả, chị dâu và anh hai còn chưa đến sao?” Giọng nói nho nhỏ của Tần Mai cắt ngang suy nghĩ của Tần Dã.
Tần Dã vừa nghĩ tới thằng nhóc thúi Tần Dư lại có thể đi theo, trong lòng lại bắt đầu khó chịu.
Nhưng mà, đi theo cũng khiến anh yên tâm hơn.
“Không có, phải ba ngày hai đêm mới có thể đến, chắc là tối mai mới có thể đến.” Nói tới đây, anh không khỏi cực kỳ lo lắng.
Buổi tối khuya như vậy mới đến, lại không có ai tới đón, có ổn không?
Cô có sợ hãi hay không?
Lúc này, dường như anh đã quên mất nửa tháng trước…… Cô như dũng sĩ đơn độc trong đêm tối một mình lên núi tìm cứu anh.
Tần Mai hỏi kinh ngạc một chút, “Phải lâu như vậy sao? Chị dâu nhất định không thích ngồi xe lửa.”
Bởi vì cô ấy biết chị dâu thích sạch sẽ, hình như tối nào cô cũng phải đi tắm, nhưng mà trên xe lửa, không thể tắm đúng không?
Lo lắng cho người.
Tần Dã:……
Đúng lúc này, có tiếng máy kéo vang lên, chỉ một lúc sau, máy kéo đã dừng ở trước sân.
Suy cho cùng là tội nghiệp con trai, tầm mắt cô ta nhìn về phía cô bé xinh đẹp ăn không nhanh không chậm bên kia.
Bởi vì hộp cơm đó còn ba bốn miếng thịt đấy.
“…… Vị đồng chí này, con trai tôi ăn uống không tốt, cơ thể cũng không khỏe…… Có thể đổi miếng thịt được không?”
Còn chưa đợi Dung Yên trả lời, Tần Dư đã bắt đầu xù lông.
“Không thể, người có cơ thể không tốt càng không nên ăn thịt, lỡ như ăn không được, còn không phải lại tìm chúng tôi? Xe lửa này có bán cơm, chắc chắn cũng có thịt, cô đi hỏi mua của họ đi, chị dâu tôi gầy như vậy, nên ăn nhiều mới phải.”
Sắc mặt người phụ nữ khó coi vô cùng, thằng nhóc này sao lại có thể khiến người ta ghét như vậy?
Còn keo kiệt như vậy.
“Đồng chí……” Cô ấy chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Dung Yên.
Dung Yên dừng đũa, cô nhàn nhạt nhìn về phía người phụ nữ đó, “Vừa rồi cô không nghe thấy em trai tôi nói sao? Nếu muốn ăn thịt, trên xe lửa có, cô tự mình đi mua đi!”
Lòng đồng cảm của cô cũng không nhiều như vậy, huống chi, cái lỗ hổng này không thể mở.
Trong xe còn có vài đứa nhỏ đấy, nếu đưa cho đứa trước mặt này một miếng, vậy chẳng phải tất cả những người khác đều muốn sao?
Đây vẫn là ngày đầu tiên, còn lại hai ngày sao có thể trải qua được?
Khi người phụ nữ chạm tới ánh mắt của Dung Yên, không hiểu sao nhớ tới cảnh lúc trước cô mới vừa lên xe lửa đã đánh người đàn ông kia thì co quắp lại một chút.
Người này không dễ đụng, lại không có lòng tốt và sự đồng cảm, cô ta đành phải ngại ngùng kéo cậu nhóc đang khóc ầm ĩ không ngừng rời khỏi.
Tần Dư nhìn thấy họ đi rồi thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu, khích lệ, “Chị làm tốt lắm, không thể đổi cho họ.”
Dung Yên:……
Giọng điệu của thằng nhóc này là chuyện gì thế? Còn có ánh mắt này…… Dường như là vui mừng —— tín nhiệm.
Một bữa cơm chiều cứ thế trôi qua.
Tần Dư tự mình đến nhà vệ sinh.
Dung Yên lo lắng cho cậu ấy buổi tối ngồi ở vị trí cạnh bên lối đi nhỏ, vì thế đề nghị để cậu ấy ngồi bên trong.
Mới đầu, Tần Dư không đồng ý, nhưng mà Dung Yên cứ khăng khăng, cậu ấy cũng chỉ có thể nghe theo.
Buổi tối toa xe yên tĩnh, lại không yên tĩnh.
Rất nhiều người ngủ rồi, nhưng vẫn còn một hai đứa trẻ ồn ào.
Hơn nữa, thỉnh thoảng lại có người đi tới đi lui……
Cũng may đêm nay trôi qua yên ổn không có chuyện gì xảy ra.
***
“Tần Dã, chúng tôi đến làm việc.” Tần Lương Tài nhìn thấy Tần Dã trong sân, liền ngại ngùng chào hỏi anh.
Những người khác cũng vậy, một nhóm người sắc mặt ngại ngùng chào hỏi anh.
Không có cách nào, tám mao tiền một ngày quá ngon.
Họ căn bản không có cách nào khước từ.
Hơn nữa, mấy bà vợ trong nhà cũng không chịu để họ không đến làm việc.
Buổi chiều ngày hôm qua trở về…… Ở nhà đều bị chửi rủa một trận.
Tần Lương Tài còn bị hơn như vậy, anh ấy không chỉ bị một mình vợ mắng, xong rồi, còn bị mẹ anh ấy mắng, sau khi mắng xong, lại bị cha anh ấy mắng chửi một trận.
Không có cách gì, hôm nay anh ấy đành phải đến.
Nếu không, cái nhà đó chắc anh ấy không thể ở lại.
Sắc mặt Tần Dã không d.a.o động gật đầu.
Tần Lương Tài nhìn thấy anh cũng không tức giận vì chuyện hôm qua, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quay đầu hét lớn với mấy người làm việc, “Tất cả đừng đứng ngây người nữa, việc ở đây cũng chỉ mất ba bốn ngày là hoàn thành, làm xong càng sớm càng tốt.”
Những người đàn ông làm việc đó đúng là chỉ mong làm cho xong công việc ở đây…… Nếu không có việc làm, mấy bà vợ trong nhà cũng sẽ không ép buộc họ.
Vì thế họ càng thêm dốc sức hơn những ngày trước.
Tần Dã không có cảm giác gì đối với chuyện này.
Điều anh nghĩ tới chính là người trên xe lửa, cũng không biết cô ăn có no không? Ngủ có ngon không?
Có nguy hiểm không?
“Anh cả, chị dâu và anh hai còn chưa đến sao?” Giọng nói nho nhỏ của Tần Mai cắt ngang suy nghĩ của Tần Dã.
Tần Dã vừa nghĩ tới thằng nhóc thúi Tần Dư lại có thể đi theo, trong lòng lại bắt đầu khó chịu.
Nhưng mà, đi theo cũng khiến anh yên tâm hơn.
“Không có, phải ba ngày hai đêm mới có thể đến, chắc là tối mai mới có thể đến.” Nói tới đây, anh không khỏi cực kỳ lo lắng.
Buổi tối khuya như vậy mới đến, lại không có ai tới đón, có ổn không?
Cô có sợ hãi hay không?
Lúc này, dường như anh đã quên mất nửa tháng trước…… Cô như dũng sĩ đơn độc trong đêm tối một mình lên núi tìm cứu anh.
Tần Mai hỏi kinh ngạc một chút, “Phải lâu như vậy sao? Chị dâu nhất định không thích ngồi xe lửa.”
Bởi vì cô ấy biết chị dâu thích sạch sẽ, hình như tối nào cô cũng phải đi tắm, nhưng mà trên xe lửa, không thể tắm đúng không?
Lo lắng cho người.
Tần Dã:……
Đúng lúc này, có tiếng máy kéo vang lên, chỉ một lúc sau, máy kéo đã dừng ở trước sân.