Mang Thai Với Cha Của Vai Ác - Trang 3
Chương 48
Năm trước, sau khi Đàm Việt đưa Đàm Hâm tới đây một lần thì không còn qua đây nữa. Về sau càng ngày thì Kiều Vãn Tình cũng càng nhắn tin với anh ít đi, chỉ thỉnh thoảng mới có liên hệ, nhưng cũng không thân thiết như trước nữa.
Đàm Việt biết cô mở quán đồ chay, còn hỏi qua cô có cần mình đầu tư hay không. Lúc ấy Kiều Vãn Tình không có tiền, còn hơi động tâm. Nhưng sau đó biết được đầu tư không giống như vay tiền, nếu để đối phương đầu tư sẽ phải chia tiền lãi cho anh nên Kiều Vãn Tình không đồng ý.
Khụ khụ, cô chính là người thực dụng như thế đấy.
Hẳn là Đàm tiểu thư không biết quán đồ chay này là quán của cô. Nhìn thấy Kiều Vãn Tình, sắc mặt của Đàm Hâm khẽ thay đổi, hiển nhiên không đoán được cô sẽ xuất hiện ở chỗ này.
“Kiều tiểu thư, đã lâu không gặp.” Đàm Việt nhìn thấy cô thì ôn hòa chào hỏi.
“Đã lâu không gặp. Hai người cũng tới miếu Nguyệt Lão cầu nhân duyên hả?”
“Đi xem náo nhiệt mà thôi, thuận tiện tới quán đồ chay của cô ngồi. Có thể nghĩ ra việc mở một quán đồ chay ở nơi này, Kiều tiểu thư đúng là sáng tạo.”
Nghe Đàm Việt nói vậy, trong lòng Kiều Vãn Tình không thể khống chế được mà cao hứng hơn một chút. Trên phương diện buôn bán, Đàm Việt lợi hại như vậy, nếu được anh nói như vậy thì khẳng định là thật sự không tồi.
Kiều Vãn Tình cười nhàn nhạt: “Đàm tổng quá khen rồi. Hai người ngồi đi, tôi vào phòng để chút đồ.”
Đàm Việt gật đầu, Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu đi vào. Đàm Việt ngồi xuống thì Đàm tiểu thư không cao hứng nói: “Sao không nói trước với em quán này là cô ấy mở?”
“Làm sao, vẫn còn chưa buông được Cố Yến Khanh hả?”
Đàm tiểu thư quay đầu đi, đáp án không cần nói cũng biết. Từ lần trước Cố Yến Khanh làm trò trước mặt cô nói Kiều Vãn Tình là bạn gái anh xong thì Đàm Hâm cũng không đi tìm anh nữa.
Tuy rằng Cố Yến Khanh rất ưu tú, nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô làm kẻ thứ ba.
Nhưng mình không chiếm được, lại thấy người khác chiếm được thì trong lòng cô cũng có chút khó chịu.
Đặc biệt người đó lại là Kiều Vãn Tình, cô càng khó chịu hơn.
Đàm Việt uống một ngụm nước, nói: “Người như Cố Yến Khanh không phải là người đàn ông mà em muốn giữ là có thể giữ được.”
Đàm tiểu thư kiêu ngạo nói: “Em mặc kệ.”
Đàm Việt bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Ngại còn có mấy người bạn ở đây nên anh không nói gì thêm.
Kiều Vãn Tình về phòng, buông Khẩu Khẩu xuống. Bế thằng nhóc này một buổi sáng, tay cô tê cứng hết cả rồi.
Thay quần áo xong, Kiều Vãn Tình lại đổi tã giấy cho Khẩu Khẩu. Qua hơn nửa buổi sáng thì tã giấy của nó đã nặng trịch. Kiều Vãn Tình luyến tiếc không muốn vứt đi, muốn đặt một bên để mang về.
Mỗi lần cô xách một đống tã giấy đã dùng qua mang về thì bản thân cô cũng cảm thấy mình giống như biến thái. Hơn nữa cô lại ngồi xe của Cố Yến Khanh, đương nhiên anh cũng không thể không thấy được.
Kỳ lạ là từ trước đến nay Cố Yến Khanh cũng chưa từng nói gì hay hỏi gì cô. Làm cô nghiêm túc nghi ngờ có phải anh đã biết gì rồi hay không.
Làm xong mấy việc lặt vặt thì Kiều Vãn Tình cùng Khẩu Khẩu đi vào phòng bếp. Vừa lúc đầu bếp Lưu đã xào xong đồ ăn, chị Tống định ra ngoài. Kiều Vãn Tình thấy vậy thì đi tới: “Để em đi, chị giúp em trông Khẩu Khẩu.”
“A, được,” Chị Tống lại hỏi, “Mấy người kia là bạn em hả?”
“Dạ…… Cứ coi như là vậy đi ạ.” Hẳn là Đàm tiểu thư cũng không coi cô là bạn. Kiều Vãn Tình nhìn chị Tống cứ muốn nói lại thôi, hỏi, “Sao vậy chị Tống?”
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Chị Tống nghe Kiều Vãn Tình bảo đó là bạn cô thì không nói gì thêm. Kiều Vãn Tình đang định nói bọn họ cũng không quá thân với mình thì đầu bếp Lưu đang đứng một bên xào rau nói: “Vừa rồi người bạn kia của em gọi một đĩa chả giò chiên, một hai nói hương vị không ngon, bắt chúng ta phải đổi thành dầu đậu phộng.”
Kiều Vãn Tình hơi nhíu mi. Hạt cải bọn họ dùng để làm dầu đều là hạt cải có chất lượng cao, lại đến nơi có uy tín để ép thành dầu, không thể nói là không ngon được.
Không biết là do đối phương chỉ đơn thuần không ăn quen dầu hạt cải thôi hay là cố ý soi mói.
“Dạ, em biết rồi. Thế mình dùng dầu đậu phộng xào cho bọn họ đi ạ.” Kiều Vãn Tình tốt tính nói.
“Lại cả món cà tím này nữa. Vị tiểu thư kia bảo là quá dầu mỡ, bảo chúng ta xào thanh đạm, bớt dầu thôi.”
Kiều Vãn Tình nhìn vài đĩa đồ ăn trên bàn, nói: “Tất cả chỗ này đều là bọn họ trả lại? Là vị tiểu thư kia trả?”
Chị Tống gật gật đầu.
Đầu bếp Lưu làm đầu bếp nhưng bị chê tới chê lui như vậy cũng không vui, nói: “Nếu không phải là quá dầu mỡ thì sẽ là quá thanh đạm. Đúng là kẻ có tiền. Chắc là ăn quen sơn hào hải vị ở các quán lớn rồi, về nông thôn không ăn quen mấy món đơn giản nơi này.”
Làm gì có chuyện ăn không quen? Người khác đến ăn đều bảo rất ngon mà.
Hơn nữa đầu bếp Lưu cũng đã hành nghề được nhiều năm, tay nghề cũng rất tốt. Bọn họ mở quán được mấy ngày, đón hơn trăm vị khách, cũng có hỏi qua xem họ ăn có ngon không để rút kinh nghiệm. Về cơ bản thì khách bảo đồ ăn ăn rất ngon, không có vấn đề gì hết.
Kiều Vãn Tình biết là đối phương đang khó chịu trong lòng rồi trút giận lên nơi này, cố ý soi mói.
Chị Tống lại nói: “Hơn nữa bọn họ còn bảo chỉ cần là các món ăn họ gọi thì họ sẽ đều trả tiền. Chị cũng không dám nói gì.”
“Em biết rồi chị Tống, chỗ đồ ăn này chị vẫn mang sang cho họ đi,” Kiều Vãn Tình đưa đồ ăn họ trả cho chị Tống, nói, “Chị nói với họ là bữa cơm này bà chủ mời, bảo bọn họ đừng khách sáo, cứ ăn tự nhiên.”
Nếu phải trả tiền thì bọn họ sẽ kén chọn, nhưng không phải trả thì khẳng định sẽ ngượng không dám chọn.
“Đầu bếp Lưu, đừng xào vội,” Kiều Vãn Tình nhìn đầu bếp Lưu đang định xào lại rau, nói, “Anh nấu một nồi lẩu, chờ chị Tống mang qua cho họ xong thì mang nồi lẩu qua đó, cũng nói là em mời bọn họ. Anh cứ bảo với bọn họ là đồ ăn không hợp khẩu vị của họ chúng ta rất xin lỗi, nồi lẩu này là bồi thường cho họ. Nước canh thì anh làm thật thanh đạm vào, đừng cho bất kỳ gia vị gì hết. Đưa gia vị cho họ để họ tự đổ vào. Chị Tống, chị nhớ rõ phải nói thật nhẹ nhàng nha.”
Trong tiệm bọn họ cũng có dịch vụ gọi ăn lẩu, tất cả đồ dùng đều đầy đủ hết. Chỉ là bây giờ là đầu hạ nên thời tiết có chút nóng, người gọi cũng không nhiều.
“Ai ai, được rồi.” Bình thường chị Tống cũng phục vụ khách nhiều, nghĩ một chút rồi hiểu ý của Kiều Vãn Tình, bưng đồ ăn đi ra ngoài.
Gặp phải tình huống này, tức giận cũng vô dụng, nhất định phải thật “phong độ”.
Tuy rằng bàn ăn này của bọn họ cũng phải đến mấy trăm đồng, nhưng Kiều Vãn Tình tình nguyện lãng phí mấy trăm đồng này để làm vị tiểu thư khuê các có EQ kia đau mặt một chút.
Kiều Vãn Tình tự mình động thủ, lấy đồ ăn ăn với lẩu ra, chờ đầu bếp Lưu làm xong nước lẩu thì cùng chị Tống mang đồ qua.
Đầu bếp Lưu làm cho họ chính là lẩu uyên ương. Một nửa là nước lẩu nhạt, nửa còn lại là cay nóng. Chị Tống mang nồi lẩu đó sang.
Bên ngoài.
Đàm Việt biết em gái mình cố ý làm khó bọn họ. Rau dưa nhà Kiều Vãn Tình bọn họ ăn cũng không phải là ít, hơn nữa ăn lại còn rất ngon. Chỉ cần tùy tiện thả vào trong nước, rắc thêm chút muối là ăn cũng rất ngon rồi.
Nhưng anh cũng không quản con bé. Đàm Hâm là một cô gái độc lập có chủ kiến của mình. Mấy năm nay ngây người ở nước ngoài thì cũng chỉ có quan hệ anh em với anh thôi. Lời nói của Đàm Việt con bé cũng không nghe lọt vào tai, nên anh cũng chỉ để mặc con bé thích làm gì thì làm, sau đó đành xin lỗi Kiều Vãn Tình sau vậy.
Đồng thời anh cũng âm thầm chờ mong xem Kiều Vãn Tình sẽ giải quyết tình huống này như nào.
Trong mắt anh thì Kiều Vãn Tình là một cô gái thông minh lanh lợi.
Kết quả đúng là biện pháp giải quyết của Kiều Vãn Tình ngoài dự đoán của anh thật. Nhìn một bàn đồ ăn do Kiều Vãn Tình “mời”, còn mấy lọ gia vị, bột ngọt, muối được chị Tống cố ý đặt trước mặt Đàm Hâm để con bé tự cho vào theo khẩu vị của mình làm Đàm Việt rất muốn cười.
“Thôi, cứ ăn tạm đi,” Đàm Việt nhìn sắc mặt Đàm Hâm khó coi, nói, “Tùy tiện ăn lót dạ, khi nào trở về thành phố thì đi ăn sau.”
Đàm tiểu thư không nói lời nào.
Một đám người trẻ tuổi đi cùng bọn họ nhao nhao nói nhỏ: “Đàm tiểu thư, có thể ăn được chưa?”
—— Vì Đàm tiểu thư “kén ăn” nên tất cả mọi người đều không dám động đũa. Chỉ sợ mình ăn nhanh quá cô không thể trả món lại nên chỉ dám gẩy gẩy ăn cơm tẻ trong bát.
Bọn họ đều leo núi suốt một đường lên đến đây. Lúc này đã sớm đói bụng rồi. Bao nhiêu món thơm ngào ngạt như vậy đặt trước mặt, nồi lẩu nóng bỏng còn kêu “ục ục ục”, hương thơm tràn vào trong mũi làm người ta chỉ muốn giơ ngón cái lên khen ngợi.
Mọi người đã sớm không nhịn được chảy hết cả nước miếng. Nhưng lại ngại mặt mũi của Đàm tiểu thư nên không ai dám ăn.
“Mấy người cứ ăn phần của mình đi, nhìn tôi làm gì?” Đàm tiểu thư vốn dĩ định làm khó Kiều Vãn Tình, kết quả lại bị Kiều Vãn Tình phản kích như vậy, cứ làm như cô là người có bụng dạ hẹp hòi không bằng.
Đàm Hâm dùng ngữ khí khó chịu như vậy nói chuyện thì làm gì còn ai dám ăn. Tất cả đều không hẹn mà cùng buông đũa xuống.
Đàm Việt xem không nhịn được nữa: “Ăn đi, tất cả đều đói rồi.”
Đàm Việt lên tiếng thì mọi người mới dám cầm đũa lên lần nữa. Thấy Đàm Việt mặc kệ Đàm Hâm cứ tập trung ăn phần mình thì tất cả mới dần dần thả lỏng người ra.
Có thể đi cùng Đàm Việt thì tất nhiên gia cảnh của mấy người này đều phải tốt. Đúng như đầu bếp Lưu nói, mấy người này bình thường hay tới các nhà hàng lớn ăn sơn hào hải vị quen rồi nên khó có thể ăn được đồ của một quán cơm nhỏ trong núi.
Thêm vào đó sau khi Đàm tiểu thư ăn đồ ăn còn tỏ vẻ ghét bỏ nên bọn họ lại càng cảm thấy đồ ăn nơi đây không ngon.
Nhưng phải tự mình ăn thì mới biết được đồ ăn ở nơi này ăn ngon như thế nào.
Ăn không cảm thấy quá nhiều dầu mỡ như Đàm tiểu thư nói, mỗi món đều mặn ngọt vừa phải. Rõ ràng chỉ là các món chay bình thường nhưng lại ăn ngon hơn cả cơm thịt.
Nhưng tất cả mọi người chỉ dám yên lặng ăn nhiều hơn một chút, không dám bảo là ăn ngon. Rốt cuộc thì Đàm tiểu thư còn đang làm mặt lạnh.
Kiều Vãn Tình chờ khi thức ăn cùng nồi lẩu được bưng lên rồi thì mới đi ra ngoài. Cô nhìn thấy trên bàn bọn họ đã chất đầy đĩa trống.
Cô liếc mắt nhìn Đàm tiểu thư, thấy sắc mặt cô ấy không tốt, không động đũa. Trong lòng Kiều Vãn Tình cười một chút rồi đi qua.
“Nghe nói đồ ăn ở quán tôi không phù hợp với khẩu vị của Đàm tiểu thư,” Kiều Vãn Tình nói, “Lần trước lúc tôi làm miến vịt tôi thấy Đàm tiểu thư ăn rất ngon. Vừa vặn giữa trưa chúng tôi cũng có nguyên liệu để làm món này. Cô có muốn ăn không?”
Hôm nay Đàm tiểu thư bị Kiều Vãn Tình chơi một vố nên sắc mặt không tốt. Hơn nữa nhìn đến Khẩu Khẩu giống Cố Yến Khanh thì cô càng thêm khó chịu.
“Không cần, cảm ơn.”
“Hôm nay trời nóng, không ăn thì sẽ không tốt đâu,” Đàm Việt khuyên nhủ rồi nhìn Kiều Vãn Tình, “Cô có muốn ngồi xuống cùng ăn không?”
“Lát nữa tôi sẽ ăn. Nếu Đàm tiểu thư không có khẩu vị hay tôi làm cho cô một ly nước ép rau củ? Nước ép rau củ của quán tôi là món rất đắt hàng đó.”
Nghe nói có nước ép rau củ, Đàm Hâm cuối cùng cũng gật đầu gọi một ly.
Kiều Vãn Tình quay về phòng bếp ép một ly cho cô. Cô nhớ rõ lần trước khi mình làm miến vịt có cho thêm vài ngọn rau cần vào, Đàm tiểu thư đều nhặt ra nên cô cố ý cho thêm rau cần vào. Thêm vào đó Kiều Vãn Tình cũng bỏ thêm dưa chuột, cà rốt, táo cùng dứa, sau đó rót thêm một chút mật ong, trộn chúng rồi ép lại với nhau. Lại thả thêm vài viên đá xay nhỏ rồi cắm thêm ống hút vào. Xong xuôi, Kiều Vãn Tình cầm lấy mang cho Đàm tiểu thư.
Đàm tiểu thư hút một ngụm lập tức thay đổi sắc mặt muốn nhỏ ra. Nhưng làm như vậy thì quá vô duyên, cô đành ngậm đắng nuốt cay cố gắng uống một ngụm.
“Sao lại có rau cần?” Đàm tiểu thư cau mày hỏi.
“Đàm tiểu thư không thích ăn rau cần hả? Xin lỗi cô, tôi quên chưa hỏi cô kiêng cái gì. Chủ yếu là món nước ép này có thể giảm nguy cơ xuất hiện tàn nhan, làm làn da thêm mịn màng trắng hồng. Mỗi ngày tôi đều uống một ly này, cho nên xuống đất làm ruộng làn da vẫn đẹp như vậy. Tôi còn cho rằng Đàm tiểu thư cũng sẽ thích món này cơ.”
Kiều Vãn Tình chính là một người có được túi da trời ban. Là một cô gái 26 tuổi nhưng trên mặt không thấy một chút lỗ chân lông nào, lại thêm ngày thường cô cũng chăm chỉ dưỡng da nên làn da trơn mềm mịn màng, tràn đầy collagen. Là phụ nữ thì đều sẽ vô cùng hâm mộ làn da của cô.
“Nếu Đàm tiểu thư không thích cái này thì tôi đổi cho cô cái khác nhé!”
Đàm Việt bất đắc dĩ nhìn Kiều Vãn Tình nghiêm trang lừa dối em gái mình. Kiều Vãn Tình chỉ dùng chiêu này lừa được em gái anh thôi, chứ người cáo già như Đàm Việt chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu trò lừa đảo của cô rồi.
Nhưng anh cũng không định vạch trần Kiều Vãn Tình, thậm chí còn nói: “Nếu tác dụng tốt như vậy thì Tiểu Hâm uống nhiều chút nhé!”
“Không cần đổi đâu,” Đàm tiểu thư yên lặng uống thêm một ngụm, khó khăn nuốt xuống, nói, “Tôi thấy uống cũng được, cảm ơn Kiều tiểu thư.”
Kiều Vãn Tình nhìn Đàm Hâm chậm rãi uống hết ly nước rau củ cô ấy không thích, cười ha hả thật to trong lòng.
Đúng lúc này, không biết từ khi nào Khẩu Khẩu đang chạy lon ton trên mặt đất vọt tới cửa, cao hứng kêu lên: “Ba ba, ba ba.”
Kiều Vãn Tình nhướng mày, đến đúng lúc nhỉ?
Còn Đàm Hâm lại cứng người.
Vốn dĩ lúc cô tới đây không thấy Cố Yến Khanh còn ôm hy vọng. Có lẽ bọn họ căn bản không ở bên nhau. Rốt cuộc thì nhìn bộ dáng này của Kiều Vãn Tình là biết cô ấy sẽ ở chỗ này lâu dài. Cố Yến Khanh lại còn sự nghiệp của riêng mình. Nếu hai người mà ở bên nhau thì chỉ có thể yêu xa.
Hơn nữa, Kiều Vãn Tình mở quán ăn của mình, trở thành bà chủ thì cũng không thể thay đổi sự thật mình là một người phụ nữ ở nông thôn. Cố Yến Khanh lại là người con trai duy nhất của thế gia hào môn.
Nếu xét về vấn đề môn đăng hộ đối thì Kiều Vãn Tình còn chưa chạm tới được cửa nhà Cố Yến Khanh.
Cho nên Đàm Hâm lại càng tin tưởng bọn họ không ở bên nhau hơn, chẳng qua Cố Yến Khanh nói bọn họ đang yêu nhau chỉ là lấy lý do từ chối cô mà thôi.
Kiều Vãn Tình thấy Khẩu Khẩu vội vàng chạy ra ngoài sợ nó ngã nên vội vàng chạy qua. Mà Đàm Hâm nhìn bộ dáng “gấp không chờ nổi” của cô thì sắc mặt càng khó nhìn hơn.
Khẩu Khẩu nhìn thấy ba ba của mình lâu lắm mới xuất hiện thì vô cùng kích động, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vài bước. Quả nhiên nó vấp ngã một cái. Kiều Vãn Tình không kịp giữ nó lại, chỉ có thể vội bế nó lên.
Cố Yến Khanh cũng trơ mắt nhìn thằng con chạy nhanh tới chỗ mình rồi bị vấp ngã. Anh đau lòng bước nhanh tới, ôm thằng nhóc từ trong lòng ngực Kiều Vãn Tình: “Bảo bảo ngã có đau không?”
Lúc được Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu không khóc, nhưng được Cố Yến Khanh ôm vào trong ngực thì nó tủi thân khóc “Ô oa” một tiếng. Lúc chui vào trong ngực ba nó khóc nó còn không quên kêu “ba ba” làm Cố Yến Khanh đau lòng đến hỏng rồi. Anh hôn hôn khuôn mặt nhỏ an ủi thằng nhóc.
“Sao không bảo tôi một tiếng?” Kiều Vãn Tình hoàn toàn không biết hôm nay anh sẽ đến đây.
“Như thế thì không bất ngờ rồi,” một tay Cố Yến Khanh ôm Khẩu Khẩu, một tay định ôm cô, thấp giọng hỏi, “Có nhớ tôi không?”
Nếu là bình thường thì Kiều Vãn Tình sẽ ỡm ờ bảo có. Nhưng hôm nay Kiều Vãn Tình lại tránh khỏi tay anh, nói: “Có người còn nhớ anh hơn tôi đó.”
“Khẩu Khẩu hả?”
Kiều Vãn Tình cười thần bí: “Vào thì anh sẽ biết.”
Quán đồ chay của cô được thiết kế có cửa kính ở bốn phía. Nhưng mấy người Đàm tiểu thư lại không ngồi gần cửa sổ nên Cố Yến Khanh chưa nhìn ra là ai. Nhưng từ chỗ mấy người Đàm tiểu thư có thể nhìn thấy khung cảnh một nhà ba người thân mật.
Đàm Việt nhàn nhạt nhìn thoáng qua, nói: “Xem ra câu chuyện tình cảm giữa cô bé lọ lem và hoàng tử là có thật.”
Sắc mặt Đàm Hâm không tốt. Tuy rằng cô cũng từ bỏ Cố Yến Khanh rồi nhưng cô vẫn thấy không cam lòng.
Nếu là một người cũng có tài năng, gia thế như cô thì cô còn có thể chấp nhận. Nhưng người như Kiều Vãn Tình không có một điểm nào bằng cô mà ở bên Cố Yến Khanh thì cô rất không phục.
Cố Yến Khanh ôm Khẩu Khẩu đang làm nũng trong lòng mình đi vào trong quán cùng Kiều Vãn Tình. Đến lúc nhìn thấy ai đang ngồi trong quán thì sắc mặt đang nhẹ nhàng của anh bỗng trở nên âm trầm.
Lại là bọn họ.
“Có muốn đi qua chào một tiếng?” Kiều Vãn Tình thấy anh chỉ hơi đổi sắc mặt một chút sau đó lại coi như không có việc gì ôm Khẩu Khẩu vào trong thì hỏi anh.
“Không thân.” Cố Yến Khanh nhàn nhạt nói.
Đúng là anh không thân với cả Đàm Việt lẫn Đàm tiểu thư. Ít nhất với anh thì bọn họ chưa thân đến nỗi cần phải chào hỏi nhau.
Huống hồ Kiều Vãn Tình cũng biết tâm tư của Đàm tiểu thư với anh. Nếu bây giờ anh đi qua thì khẳng định Kiều Vãn Tình sẽ không thoải mái.
“Nhưng Đàm tiểu thư vì anh mà đã bắt nạt tôi rồi đó?”
Cố Yến Khanh thản nhiên dừng chân lại: “Cô ta bắt nạt em như nào?”
“Lừa anh đó.” Kiều Vãn Tình thấy Cố Yến Khanh lo lắng cho mình thì bỗng nhiên không muốn anh qua chỗ Đàm tiểu thư nữa.
Huống hồ Đàm tiểu thư chỉ đứng ở góc độ khách hàng đánh giá đồ ăn nhà bọn họ không dễ ăn mà thôi. Quán nhà cô cũng phục vụ khách hàng vì tiền. Cho rằng người ta cố ý thì cũng phải chịu. Hơn nữa đó còn là một cô gái. Một người đàn ông như Cố Yến Khanh mà đi qua nói chuyện cũng không được hợp lý lắm.
Dù sao cô cũng tự mình giải quyết xong rồi. Cố Yến Khanh chỉ cần phụ trách đẹp như hoa là được rồi. Kiều Vãn Tình nói: “Chỉ thử xem hai người có gian tình hay không thôi!”
Cố Yến Khanh nghe vậy thì bất đắc dĩ cười cười, nói: “Cẩn thận tính ra thì tôi còn chưa nói được hai câu với cô ấy, làm gì có gian tình gì. Ừm, có tính thì cũng chỉ là cô ấy yêu đơn phương người bạn trai này của em không?”
“Tôi nói tính thì làm sao bây giờ?”
“Cái này hả……” Cố Yến Khanh hơi khó xử nói, “Tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể quỳ bàn phím thôi.”
Kiều Vãn Tình bị anh chọc cười.
Cố Yến Khanh cúi đầu hôn một cái lên má cô, thấp giọng hỏi: “Có thể không?”
Bọn họ còn đang nói chuyện trong tầm nhìn của Đàm tiểu thư, khẳng định Đàm tiểu thư có thể nhìn thấy động tác này của Cố Yến Khanh. Tuy rằng như thế là không tốt nhưng Kiều Vãn Tình vẫn không nhịn được vô cùng vui vẻ, cảm giác còn vui hơn khi hố Đàm tiểu thư nữa.
Cảm giác này, đúng là thật sướng nha a ha ha ha ha.
Hai người vào phòng nghỉ trong quán ăn. Cố Yến Khanh nhấc Khẩu Khẩu từ trong ngực mình ra nhìn. Thằng nhóc này vừa bị ngã một cái, trên tay bị xước da, Cố Yến Khanh đau lòng nhìn vết thương trên cái tay mập mạp của nó, nói: “Làm sao bây giờ? Có cần phải khử trùng không?”
“Chắc là không sao đâu. Mấy đứa nhỏ ngã cũng là chuyện bình thường. Năng lực tự lành của chúng nó cũng rất tốt, khử trùng còn làm nó đau hơn.”
“Thổi, thổi.” Khẩu Khẩu vươn tay nhỏ muốn Cố Yến Khanh thổi cho nó.
Mỗi lần mà Khẩu Khẩu ngã đau thì Kiều Vãn Tình đều an ủi nó bằng cách thổi thổi. Cái này có tác dụng về tâm lý, còn có hết đau thật hay không thì cô không biết. Nhưng mỗi lần Khẩu Khẩu ngã đau thì nó đều sẽ muốn được mẹ thổi thổi.
Cố Yến Khanh thổi cho Khẩu Khẩu hai cái, Khẩu Khẩu vui vẻ cười.
Kiều Vãn Tình hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn. Định tới đây ăn cùng hai người đây.”
“Thế để lát nữa tôi ra ngoài làm. Anh không định ra chào Đàm tiểu thư một cái hả?”
Đụng đến vấn đề đòi mạng này, đương nhiên Cố tổng sẽ không ngu ngốc tự động đến họng súng. Anh nói: “Em hỏi tôi bao nhiêu lần thì đáp án vẫn sẽ là vậy.”
“Được rồi. Thế tôi đi nấu cơm đây. Anh trông Khẩu…… A, anh làm gì đấy!”
Thế nhưng thừa lúc cô không chú ý, Cố Yến Khanh lại kéo cô vào trong lòng.
Anh đã ôm Khẩu Khẩu rồi, lại ôm thêm cô nên cảm giác hơi chật một chút. Hơn nữa cùng được ôm với con mình, Kiều Vãn Tình thấy có chút thẹn thùng. Lúc cô muốn thoát ra thì lực tay anh giữ ở eo cô càng chặt hơn.
“Đừng động, để tôi ôm em một cái,” Tay Cố Yến Khanh ôm vòng eo mềm mại của cô, vừa hôn tóc cô, nói: “Mấy ngày không gặp, nhớ em.”
Tuy rằng hai tháng này mối quan hệ của hai người cũng tiến triển không ít, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở việc hôn trán nắm tay nhau một chút, hiếm khi tiếp xúc thân mật với nhau. Hành động hôn má Kiều Vãn Tình vừa rồi của Cố Yến Khanh cũng được xem như là một bước ngoặt vô cùng lớn.
Chủ yếu là do Cố Yến Khanh sợ cô không thích ứng kịp nên mới áp dụng chiến lược lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chậm rãi làm cô quen với sự tồn tại của mình.
Đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực, Kiều Vãn Tình lập tức đỏ mặt. Cô do dự một chút rồi đặt đầu mình dựa vào vai Cố Yến Khanh.
Xa nhau lâu như vậy cô cũng rất nhớ anh.
Đáng tiếc cảnh tượng yên tĩnh tốt đẹp này không kéo dài nổi hai giây đã bị phá hủy. Hai người không hẹn mà cùng ngửi thấy mùi thối —— Thế nhưng vào lúc này Khẩu Khẩu lại đi nặng.
Lần đầu tiên Cố Yến Khanh cảm thấy con mình không phải là quá đáng yêu.
Kiều Vãn Tình cũng dở khóc dở cười nói: “Tôi đi nấu cơm đây. Thằng nhóc để lại cho anh xử lý nhé!”
Khẩu Khẩu đi nặng rất thối. Không những phải đổi tã giấy cho nó mà còn phải rửa sạch mông nhỏ cho nó.
Trong phòng không có nước ấm nên Cố Yến Khanh cầm ấm nước ra ngoài đun nước nóng để rửa cho Khẩu Khẩu.
Anh cầm ấm nước vừa đi đến cửa phòng thì nghe được thanh âm của Đàm Hâm từ phía sau truyền tới: “Cố tiên sinh.”
Cố Yến Khanh dừng chân lại: “Nói.”
Đàm Hâm trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Rốt cuộc em không bằng cô ấy ở điểm nào?”
“Không có chỗ nào cô không bằng cô ấy, chỉ là trong lòng tôi, cô ấy là tốt nhất.”
Đàm tiểu thư ngẩn ra, ngay lập tức hốc mắt cô phiếm hồng.
Cố Yến Khanh thấy thế, thanh âm bằng phẳng, nói: “Đàm tiểu thư, còn rất nhiều người ưu tú hơn tôi.”
Cho nên không cần phải cố chấp với tôi như vậy.
“Em biết rồi,” Đàm tiểu thư chỉ thất thố một giây, sau đó sắc mặt như thường, “Em chỉ có chút không cam lòng vì bại bởi cô ấy.”
Cố Yến Khanh nhíu mày. Thật ra Đàm Hâm cũng không thích anh đến như vậy, nói đúng ra thì cô có chấp niệm do không chiếm được anh mà thôi. Trong mắt Đàm Hâm thì cô cảm thấy mình không có chỗ nào không bằng Kiều Vãn Tình, nhưng lại không chiếm được anh nên mới sinh ra oán niệm.
Hiểu được điều này, Cố Yến Khanh hơi trầm giọng nói: “Đàm tiểu thư, cô ấy là người của tôi. Nên một số lời nói, một số việc mong Đàm tiểu thư tự trọng.”
Nói rồi Cố Yến Khanh mặc kệ không nghe Đàm Hâm tự biện giải cho mình hay bày ra biểu tình khổ sở, trực tiếp xoay người đi về phòng.
Vốn dĩ anh định gọi điện thoại cho Đàm Hâm rồi nói những lời này với cô. Anh biết vừa rồi Kiều Vãn Tình bảo Đàm Hâm làm khó cô ấy tuyệt đối không phải là nói dối. Nếu mà không làm dứt khoát thì nói không chừng đối phương sẽ còn tìm cơ hội để làm khó Kiều Vãn Tình.
Nhưng anh vừa đi vào phòng thì lại thấy được Kiều Vãn Tình vốn đang nên ở trong phòng bếp nấu cơm trưa.
Bọn họ nói chuyện ngoài cửa nên khẳng định Kiều Vãn Tình có thể nghe thấy toàn bộ.
Cố Yến Khanh tùy tay đặt ấm nước lên bàn, đóng cửa lại rồi ép Kiều Vãn Tình lên ván cửa, nhìn cô hỏi: “Kiều tiểu thư, em có hài lòng với câu trả lời vừa rồi của tôi không?”
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình định mang một ly nước ép rau củ lại đây, không nghĩ tới lại nghe được cuộc nói chuyện này. Cô nghĩ nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Tôi…… A.”
Cô vừa mới nói được một chữ thì bỗng nhiên Cố Yến Khanh cúi đầu, hôn lấy đôi môi mình hằng thương nhớ.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi nhau. Cả hai đều có chút bỡ ngỡ, va va đập đập vào nhau. Nhưng Cố tổng rất nhanh nắm được bí quyết, một tay ôm eo cô, một tay giữ gáy cô lại để cô triền miên cùng mình.
Không khí trong phòng ngay lập tức loãng ra, ái muội hẳn lên.
Cũng không biết hôn bao lâu. Với Kiều Vãn Tình mà nói thì khoảnh khắc này dường như dài tới một thế kỷ. Hô hấp của cô dần dần bị đối phương xâm chiếm, dưỡng khí trong lồ ng ngực ngày càng ít, chỉ thấy cả người lâng lâng cứ như đang ở trên mây, rồi lại giống như chìm xuống nước. Cô không cảm thấy thoải mái mà ngược lại còn cảm thấy khó chịu.
Nhưng lúc cô định đẩy Cố Yến Khanh ra thì lại phát hiện tay mình chẳng có chút lực nào. Ngược lại lại giống dục cự còn nghênh*. Cô chỉ có thể cắn chặt răng lại, không cho kẻ địch tiếp tục xâm nhập.
*dục cự còn nghênh: làm bộ (kiểu từ chối mang tư thế mời gọi á các nàng)
Khẩu Khẩu vốn dĩ đang chơi một bên chờ ba ba tới rửa cho đi tới, tò mò nhìn ba ba gặm mẹ mình. Cậu nhìn thấy mẹ mình nhỏ yếu bất lực bị ba ba đè trên cửa hôn môi.
Trong mắt cậu nhóc thì đây đúng là một màn “bạo lực”. Ngay lập tức cậu cảm thấy cuộc sống thật u ám, khóc “Ô oa” một tiếng lớn.
Lúc này hai người mới phục hồi tinh thần từ trong triền miên lại. Cố Yến Khanh vội vàng buông Kiều Vãn Tình ra, lại có chút lưu luyến hôn hôn khóe miệng cô. Sau đó anh mới cúi người bế Khẩu Khẩu lên: “Sao vậy bảo bảo?”
Khẩu Khẩu vươn tay nhỏ ra đánh anh, sau đó nức nở khóc thút tha thút thít: “Ba ba, hư, ô ô oa oa.”
Cố Yến Khanh vô cớ bị thằng con đánh: “……”
Anh hư chỗ nào?
Khẩu Khẩu cũng không cần anh ôm, trực tiếp coi ba ba là người xấu, xoay người tìm mẹ mình.
Hô hấp Kiều Vãn Tình còn chưa bình phục xong đã nhìn thấy Khẩu Khẩu khóc đến tan nát cõi lòng. Cô ôm rồi an ủi nó vài cái, nói: “Đúng rồi đó, ba ba là người xấu!”
Cố Yến Khanh không còn cách nào khách, chỉ đành cõng cái tiếng xấu to đùng này trên lưng, ngoan ngoãn đi đun nước để rửa mông cho con mình.
Anh nhìn một cái ly màu cam hồng trên bàn, thoạt nhìn giống cốc nước tranh, hỏi Kiều Vãn Tình: “Đây là gì thế?”
Kiều Vãn Tình nhìn ly nước ép rau củ mới nhớ tới mục đích mình tới đây, nói: “À, sợ anh khát nên mới làm nước ép rau củ cho anh. Thừa dịp mới ra lò anh mau uống đi.”
Cố Yến Khanh bưng lên ngửi một chút thì phát hiện đó là nước cà rốt mà anh cùng Khẩu Khẩu ghét nhất……
Đàm Việt biết cô mở quán đồ chay, còn hỏi qua cô có cần mình đầu tư hay không. Lúc ấy Kiều Vãn Tình không có tiền, còn hơi động tâm. Nhưng sau đó biết được đầu tư không giống như vay tiền, nếu để đối phương đầu tư sẽ phải chia tiền lãi cho anh nên Kiều Vãn Tình không đồng ý.
Khụ khụ, cô chính là người thực dụng như thế đấy.
Hẳn là Đàm tiểu thư không biết quán đồ chay này là quán của cô. Nhìn thấy Kiều Vãn Tình, sắc mặt của Đàm Hâm khẽ thay đổi, hiển nhiên không đoán được cô sẽ xuất hiện ở chỗ này.
“Kiều tiểu thư, đã lâu không gặp.” Đàm Việt nhìn thấy cô thì ôn hòa chào hỏi.
“Đã lâu không gặp. Hai người cũng tới miếu Nguyệt Lão cầu nhân duyên hả?”
“Đi xem náo nhiệt mà thôi, thuận tiện tới quán đồ chay của cô ngồi. Có thể nghĩ ra việc mở một quán đồ chay ở nơi này, Kiều tiểu thư đúng là sáng tạo.”
Nghe Đàm Việt nói vậy, trong lòng Kiều Vãn Tình không thể khống chế được mà cao hứng hơn một chút. Trên phương diện buôn bán, Đàm Việt lợi hại như vậy, nếu được anh nói như vậy thì khẳng định là thật sự không tồi.
Kiều Vãn Tình cười nhàn nhạt: “Đàm tổng quá khen rồi. Hai người ngồi đi, tôi vào phòng để chút đồ.”
Đàm Việt gật đầu, Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu đi vào. Đàm Việt ngồi xuống thì Đàm tiểu thư không cao hứng nói: “Sao không nói trước với em quán này là cô ấy mở?”
“Làm sao, vẫn còn chưa buông được Cố Yến Khanh hả?”
Đàm tiểu thư quay đầu đi, đáp án không cần nói cũng biết. Từ lần trước Cố Yến Khanh làm trò trước mặt cô nói Kiều Vãn Tình là bạn gái anh xong thì Đàm Hâm cũng không đi tìm anh nữa.
Tuy rằng Cố Yến Khanh rất ưu tú, nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô làm kẻ thứ ba.
Nhưng mình không chiếm được, lại thấy người khác chiếm được thì trong lòng cô cũng có chút khó chịu.
Đặc biệt người đó lại là Kiều Vãn Tình, cô càng khó chịu hơn.
Đàm Việt uống một ngụm nước, nói: “Người như Cố Yến Khanh không phải là người đàn ông mà em muốn giữ là có thể giữ được.”
Đàm tiểu thư kiêu ngạo nói: “Em mặc kệ.”
Đàm Việt bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Ngại còn có mấy người bạn ở đây nên anh không nói gì thêm.
Kiều Vãn Tình về phòng, buông Khẩu Khẩu xuống. Bế thằng nhóc này một buổi sáng, tay cô tê cứng hết cả rồi.
Thay quần áo xong, Kiều Vãn Tình lại đổi tã giấy cho Khẩu Khẩu. Qua hơn nửa buổi sáng thì tã giấy của nó đã nặng trịch. Kiều Vãn Tình luyến tiếc không muốn vứt đi, muốn đặt một bên để mang về.
Mỗi lần cô xách một đống tã giấy đã dùng qua mang về thì bản thân cô cũng cảm thấy mình giống như biến thái. Hơn nữa cô lại ngồi xe của Cố Yến Khanh, đương nhiên anh cũng không thể không thấy được.
Kỳ lạ là từ trước đến nay Cố Yến Khanh cũng chưa từng nói gì hay hỏi gì cô. Làm cô nghiêm túc nghi ngờ có phải anh đã biết gì rồi hay không.
Làm xong mấy việc lặt vặt thì Kiều Vãn Tình cùng Khẩu Khẩu đi vào phòng bếp. Vừa lúc đầu bếp Lưu đã xào xong đồ ăn, chị Tống định ra ngoài. Kiều Vãn Tình thấy vậy thì đi tới: “Để em đi, chị giúp em trông Khẩu Khẩu.”
“A, được,” Chị Tống lại hỏi, “Mấy người kia là bạn em hả?”
“Dạ…… Cứ coi như là vậy đi ạ.” Hẳn là Đàm tiểu thư cũng không coi cô là bạn. Kiều Vãn Tình nhìn chị Tống cứ muốn nói lại thôi, hỏi, “Sao vậy chị Tống?”
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Chị Tống nghe Kiều Vãn Tình bảo đó là bạn cô thì không nói gì thêm. Kiều Vãn Tình đang định nói bọn họ cũng không quá thân với mình thì đầu bếp Lưu đang đứng một bên xào rau nói: “Vừa rồi người bạn kia của em gọi một đĩa chả giò chiên, một hai nói hương vị không ngon, bắt chúng ta phải đổi thành dầu đậu phộng.”
Kiều Vãn Tình hơi nhíu mi. Hạt cải bọn họ dùng để làm dầu đều là hạt cải có chất lượng cao, lại đến nơi có uy tín để ép thành dầu, không thể nói là không ngon được.
Không biết là do đối phương chỉ đơn thuần không ăn quen dầu hạt cải thôi hay là cố ý soi mói.
“Dạ, em biết rồi. Thế mình dùng dầu đậu phộng xào cho bọn họ đi ạ.” Kiều Vãn Tình tốt tính nói.
“Lại cả món cà tím này nữa. Vị tiểu thư kia bảo là quá dầu mỡ, bảo chúng ta xào thanh đạm, bớt dầu thôi.”
Kiều Vãn Tình nhìn vài đĩa đồ ăn trên bàn, nói: “Tất cả chỗ này đều là bọn họ trả lại? Là vị tiểu thư kia trả?”
Chị Tống gật gật đầu.
Đầu bếp Lưu làm đầu bếp nhưng bị chê tới chê lui như vậy cũng không vui, nói: “Nếu không phải là quá dầu mỡ thì sẽ là quá thanh đạm. Đúng là kẻ có tiền. Chắc là ăn quen sơn hào hải vị ở các quán lớn rồi, về nông thôn không ăn quen mấy món đơn giản nơi này.”
Làm gì có chuyện ăn không quen? Người khác đến ăn đều bảo rất ngon mà.
Hơn nữa đầu bếp Lưu cũng đã hành nghề được nhiều năm, tay nghề cũng rất tốt. Bọn họ mở quán được mấy ngày, đón hơn trăm vị khách, cũng có hỏi qua xem họ ăn có ngon không để rút kinh nghiệm. Về cơ bản thì khách bảo đồ ăn ăn rất ngon, không có vấn đề gì hết.
Kiều Vãn Tình biết là đối phương đang khó chịu trong lòng rồi trút giận lên nơi này, cố ý soi mói.
Chị Tống lại nói: “Hơn nữa bọn họ còn bảo chỉ cần là các món ăn họ gọi thì họ sẽ đều trả tiền. Chị cũng không dám nói gì.”
“Em biết rồi chị Tống, chỗ đồ ăn này chị vẫn mang sang cho họ đi,” Kiều Vãn Tình đưa đồ ăn họ trả cho chị Tống, nói, “Chị nói với họ là bữa cơm này bà chủ mời, bảo bọn họ đừng khách sáo, cứ ăn tự nhiên.”
Nếu phải trả tiền thì bọn họ sẽ kén chọn, nhưng không phải trả thì khẳng định sẽ ngượng không dám chọn.
“Đầu bếp Lưu, đừng xào vội,” Kiều Vãn Tình nhìn đầu bếp Lưu đang định xào lại rau, nói, “Anh nấu một nồi lẩu, chờ chị Tống mang qua cho họ xong thì mang nồi lẩu qua đó, cũng nói là em mời bọn họ. Anh cứ bảo với bọn họ là đồ ăn không hợp khẩu vị của họ chúng ta rất xin lỗi, nồi lẩu này là bồi thường cho họ. Nước canh thì anh làm thật thanh đạm vào, đừng cho bất kỳ gia vị gì hết. Đưa gia vị cho họ để họ tự đổ vào. Chị Tống, chị nhớ rõ phải nói thật nhẹ nhàng nha.”
Trong tiệm bọn họ cũng có dịch vụ gọi ăn lẩu, tất cả đồ dùng đều đầy đủ hết. Chỉ là bây giờ là đầu hạ nên thời tiết có chút nóng, người gọi cũng không nhiều.
“Ai ai, được rồi.” Bình thường chị Tống cũng phục vụ khách nhiều, nghĩ một chút rồi hiểu ý của Kiều Vãn Tình, bưng đồ ăn đi ra ngoài.
Gặp phải tình huống này, tức giận cũng vô dụng, nhất định phải thật “phong độ”.
Tuy rằng bàn ăn này của bọn họ cũng phải đến mấy trăm đồng, nhưng Kiều Vãn Tình tình nguyện lãng phí mấy trăm đồng này để làm vị tiểu thư khuê các có EQ kia đau mặt một chút.
Kiều Vãn Tình tự mình động thủ, lấy đồ ăn ăn với lẩu ra, chờ đầu bếp Lưu làm xong nước lẩu thì cùng chị Tống mang đồ qua.
Đầu bếp Lưu làm cho họ chính là lẩu uyên ương. Một nửa là nước lẩu nhạt, nửa còn lại là cay nóng. Chị Tống mang nồi lẩu đó sang.
Bên ngoài.
Đàm Việt biết em gái mình cố ý làm khó bọn họ. Rau dưa nhà Kiều Vãn Tình bọn họ ăn cũng không phải là ít, hơn nữa ăn lại còn rất ngon. Chỉ cần tùy tiện thả vào trong nước, rắc thêm chút muối là ăn cũng rất ngon rồi.
Nhưng anh cũng không quản con bé. Đàm Hâm là một cô gái độc lập có chủ kiến của mình. Mấy năm nay ngây người ở nước ngoài thì cũng chỉ có quan hệ anh em với anh thôi. Lời nói của Đàm Việt con bé cũng không nghe lọt vào tai, nên anh cũng chỉ để mặc con bé thích làm gì thì làm, sau đó đành xin lỗi Kiều Vãn Tình sau vậy.
Đồng thời anh cũng âm thầm chờ mong xem Kiều Vãn Tình sẽ giải quyết tình huống này như nào.
Trong mắt anh thì Kiều Vãn Tình là một cô gái thông minh lanh lợi.
Kết quả đúng là biện pháp giải quyết của Kiều Vãn Tình ngoài dự đoán của anh thật. Nhìn một bàn đồ ăn do Kiều Vãn Tình “mời”, còn mấy lọ gia vị, bột ngọt, muối được chị Tống cố ý đặt trước mặt Đàm Hâm để con bé tự cho vào theo khẩu vị của mình làm Đàm Việt rất muốn cười.
“Thôi, cứ ăn tạm đi,” Đàm Việt nhìn sắc mặt Đàm Hâm khó coi, nói, “Tùy tiện ăn lót dạ, khi nào trở về thành phố thì đi ăn sau.”
Đàm tiểu thư không nói lời nào.
Một đám người trẻ tuổi đi cùng bọn họ nhao nhao nói nhỏ: “Đàm tiểu thư, có thể ăn được chưa?”
—— Vì Đàm tiểu thư “kén ăn” nên tất cả mọi người đều không dám động đũa. Chỉ sợ mình ăn nhanh quá cô không thể trả món lại nên chỉ dám gẩy gẩy ăn cơm tẻ trong bát.
Bọn họ đều leo núi suốt một đường lên đến đây. Lúc này đã sớm đói bụng rồi. Bao nhiêu món thơm ngào ngạt như vậy đặt trước mặt, nồi lẩu nóng bỏng còn kêu “ục ục ục”, hương thơm tràn vào trong mũi làm người ta chỉ muốn giơ ngón cái lên khen ngợi.
Mọi người đã sớm không nhịn được chảy hết cả nước miếng. Nhưng lại ngại mặt mũi của Đàm tiểu thư nên không ai dám ăn.
“Mấy người cứ ăn phần của mình đi, nhìn tôi làm gì?” Đàm tiểu thư vốn dĩ định làm khó Kiều Vãn Tình, kết quả lại bị Kiều Vãn Tình phản kích như vậy, cứ làm như cô là người có bụng dạ hẹp hòi không bằng.
Đàm Hâm dùng ngữ khí khó chịu như vậy nói chuyện thì làm gì còn ai dám ăn. Tất cả đều không hẹn mà cùng buông đũa xuống.
Đàm Việt xem không nhịn được nữa: “Ăn đi, tất cả đều đói rồi.”
Đàm Việt lên tiếng thì mọi người mới dám cầm đũa lên lần nữa. Thấy Đàm Việt mặc kệ Đàm Hâm cứ tập trung ăn phần mình thì tất cả mới dần dần thả lỏng người ra.
Có thể đi cùng Đàm Việt thì tất nhiên gia cảnh của mấy người này đều phải tốt. Đúng như đầu bếp Lưu nói, mấy người này bình thường hay tới các nhà hàng lớn ăn sơn hào hải vị quen rồi nên khó có thể ăn được đồ của một quán cơm nhỏ trong núi.
Thêm vào đó sau khi Đàm tiểu thư ăn đồ ăn còn tỏ vẻ ghét bỏ nên bọn họ lại càng cảm thấy đồ ăn nơi đây không ngon.
Nhưng phải tự mình ăn thì mới biết được đồ ăn ở nơi này ăn ngon như thế nào.
Ăn không cảm thấy quá nhiều dầu mỡ như Đàm tiểu thư nói, mỗi món đều mặn ngọt vừa phải. Rõ ràng chỉ là các món chay bình thường nhưng lại ăn ngon hơn cả cơm thịt.
Nhưng tất cả mọi người chỉ dám yên lặng ăn nhiều hơn một chút, không dám bảo là ăn ngon. Rốt cuộc thì Đàm tiểu thư còn đang làm mặt lạnh.
Kiều Vãn Tình chờ khi thức ăn cùng nồi lẩu được bưng lên rồi thì mới đi ra ngoài. Cô nhìn thấy trên bàn bọn họ đã chất đầy đĩa trống.
Cô liếc mắt nhìn Đàm tiểu thư, thấy sắc mặt cô ấy không tốt, không động đũa. Trong lòng Kiều Vãn Tình cười một chút rồi đi qua.
“Nghe nói đồ ăn ở quán tôi không phù hợp với khẩu vị của Đàm tiểu thư,” Kiều Vãn Tình nói, “Lần trước lúc tôi làm miến vịt tôi thấy Đàm tiểu thư ăn rất ngon. Vừa vặn giữa trưa chúng tôi cũng có nguyên liệu để làm món này. Cô có muốn ăn không?”
Hôm nay Đàm tiểu thư bị Kiều Vãn Tình chơi một vố nên sắc mặt không tốt. Hơn nữa nhìn đến Khẩu Khẩu giống Cố Yến Khanh thì cô càng thêm khó chịu.
“Không cần, cảm ơn.”
“Hôm nay trời nóng, không ăn thì sẽ không tốt đâu,” Đàm Việt khuyên nhủ rồi nhìn Kiều Vãn Tình, “Cô có muốn ngồi xuống cùng ăn không?”
“Lát nữa tôi sẽ ăn. Nếu Đàm tiểu thư không có khẩu vị hay tôi làm cho cô một ly nước ép rau củ? Nước ép rau củ của quán tôi là món rất đắt hàng đó.”
Nghe nói có nước ép rau củ, Đàm Hâm cuối cùng cũng gật đầu gọi một ly.
Kiều Vãn Tình quay về phòng bếp ép một ly cho cô. Cô nhớ rõ lần trước khi mình làm miến vịt có cho thêm vài ngọn rau cần vào, Đàm tiểu thư đều nhặt ra nên cô cố ý cho thêm rau cần vào. Thêm vào đó Kiều Vãn Tình cũng bỏ thêm dưa chuột, cà rốt, táo cùng dứa, sau đó rót thêm một chút mật ong, trộn chúng rồi ép lại với nhau. Lại thả thêm vài viên đá xay nhỏ rồi cắm thêm ống hút vào. Xong xuôi, Kiều Vãn Tình cầm lấy mang cho Đàm tiểu thư.
Đàm tiểu thư hút một ngụm lập tức thay đổi sắc mặt muốn nhỏ ra. Nhưng làm như vậy thì quá vô duyên, cô đành ngậm đắng nuốt cay cố gắng uống một ngụm.
“Sao lại có rau cần?” Đàm tiểu thư cau mày hỏi.
“Đàm tiểu thư không thích ăn rau cần hả? Xin lỗi cô, tôi quên chưa hỏi cô kiêng cái gì. Chủ yếu là món nước ép này có thể giảm nguy cơ xuất hiện tàn nhan, làm làn da thêm mịn màng trắng hồng. Mỗi ngày tôi đều uống một ly này, cho nên xuống đất làm ruộng làn da vẫn đẹp như vậy. Tôi còn cho rằng Đàm tiểu thư cũng sẽ thích món này cơ.”
Kiều Vãn Tình chính là một người có được túi da trời ban. Là một cô gái 26 tuổi nhưng trên mặt không thấy một chút lỗ chân lông nào, lại thêm ngày thường cô cũng chăm chỉ dưỡng da nên làn da trơn mềm mịn màng, tràn đầy collagen. Là phụ nữ thì đều sẽ vô cùng hâm mộ làn da của cô.
“Nếu Đàm tiểu thư không thích cái này thì tôi đổi cho cô cái khác nhé!”
Đàm Việt bất đắc dĩ nhìn Kiều Vãn Tình nghiêm trang lừa dối em gái mình. Kiều Vãn Tình chỉ dùng chiêu này lừa được em gái anh thôi, chứ người cáo già như Đàm Việt chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu trò lừa đảo của cô rồi.
Nhưng anh cũng không định vạch trần Kiều Vãn Tình, thậm chí còn nói: “Nếu tác dụng tốt như vậy thì Tiểu Hâm uống nhiều chút nhé!”
“Không cần đổi đâu,” Đàm tiểu thư yên lặng uống thêm một ngụm, khó khăn nuốt xuống, nói, “Tôi thấy uống cũng được, cảm ơn Kiều tiểu thư.”
Kiều Vãn Tình nhìn Đàm Hâm chậm rãi uống hết ly nước rau củ cô ấy không thích, cười ha hả thật to trong lòng.
Đúng lúc này, không biết từ khi nào Khẩu Khẩu đang chạy lon ton trên mặt đất vọt tới cửa, cao hứng kêu lên: “Ba ba, ba ba.”
Kiều Vãn Tình nhướng mày, đến đúng lúc nhỉ?
Còn Đàm Hâm lại cứng người.
Vốn dĩ lúc cô tới đây không thấy Cố Yến Khanh còn ôm hy vọng. Có lẽ bọn họ căn bản không ở bên nhau. Rốt cuộc thì nhìn bộ dáng này của Kiều Vãn Tình là biết cô ấy sẽ ở chỗ này lâu dài. Cố Yến Khanh lại còn sự nghiệp của riêng mình. Nếu hai người mà ở bên nhau thì chỉ có thể yêu xa.
Hơn nữa, Kiều Vãn Tình mở quán ăn của mình, trở thành bà chủ thì cũng không thể thay đổi sự thật mình là một người phụ nữ ở nông thôn. Cố Yến Khanh lại là người con trai duy nhất của thế gia hào môn.
Nếu xét về vấn đề môn đăng hộ đối thì Kiều Vãn Tình còn chưa chạm tới được cửa nhà Cố Yến Khanh.
Cho nên Đàm Hâm lại càng tin tưởng bọn họ không ở bên nhau hơn, chẳng qua Cố Yến Khanh nói bọn họ đang yêu nhau chỉ là lấy lý do từ chối cô mà thôi.
Kiều Vãn Tình thấy Khẩu Khẩu vội vàng chạy ra ngoài sợ nó ngã nên vội vàng chạy qua. Mà Đàm Hâm nhìn bộ dáng “gấp không chờ nổi” của cô thì sắc mặt càng khó nhìn hơn.
Khẩu Khẩu nhìn thấy ba ba của mình lâu lắm mới xuất hiện thì vô cùng kích động, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vài bước. Quả nhiên nó vấp ngã một cái. Kiều Vãn Tình không kịp giữ nó lại, chỉ có thể vội bế nó lên.
Cố Yến Khanh cũng trơ mắt nhìn thằng con chạy nhanh tới chỗ mình rồi bị vấp ngã. Anh đau lòng bước nhanh tới, ôm thằng nhóc từ trong lòng ngực Kiều Vãn Tình: “Bảo bảo ngã có đau không?”
Lúc được Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu không khóc, nhưng được Cố Yến Khanh ôm vào trong ngực thì nó tủi thân khóc “Ô oa” một tiếng. Lúc chui vào trong ngực ba nó khóc nó còn không quên kêu “ba ba” làm Cố Yến Khanh đau lòng đến hỏng rồi. Anh hôn hôn khuôn mặt nhỏ an ủi thằng nhóc.
“Sao không bảo tôi một tiếng?” Kiều Vãn Tình hoàn toàn không biết hôm nay anh sẽ đến đây.
“Như thế thì không bất ngờ rồi,” một tay Cố Yến Khanh ôm Khẩu Khẩu, một tay định ôm cô, thấp giọng hỏi, “Có nhớ tôi không?”
Nếu là bình thường thì Kiều Vãn Tình sẽ ỡm ờ bảo có. Nhưng hôm nay Kiều Vãn Tình lại tránh khỏi tay anh, nói: “Có người còn nhớ anh hơn tôi đó.”
“Khẩu Khẩu hả?”
Kiều Vãn Tình cười thần bí: “Vào thì anh sẽ biết.”
Quán đồ chay của cô được thiết kế có cửa kính ở bốn phía. Nhưng mấy người Đàm tiểu thư lại không ngồi gần cửa sổ nên Cố Yến Khanh chưa nhìn ra là ai. Nhưng từ chỗ mấy người Đàm tiểu thư có thể nhìn thấy khung cảnh một nhà ba người thân mật.
Đàm Việt nhàn nhạt nhìn thoáng qua, nói: “Xem ra câu chuyện tình cảm giữa cô bé lọ lem và hoàng tử là có thật.”
Sắc mặt Đàm Hâm không tốt. Tuy rằng cô cũng từ bỏ Cố Yến Khanh rồi nhưng cô vẫn thấy không cam lòng.
Nếu là một người cũng có tài năng, gia thế như cô thì cô còn có thể chấp nhận. Nhưng người như Kiều Vãn Tình không có một điểm nào bằng cô mà ở bên Cố Yến Khanh thì cô rất không phục.
Cố Yến Khanh ôm Khẩu Khẩu đang làm nũng trong lòng mình đi vào trong quán cùng Kiều Vãn Tình. Đến lúc nhìn thấy ai đang ngồi trong quán thì sắc mặt đang nhẹ nhàng của anh bỗng trở nên âm trầm.
Lại là bọn họ.
“Có muốn đi qua chào một tiếng?” Kiều Vãn Tình thấy anh chỉ hơi đổi sắc mặt một chút sau đó lại coi như không có việc gì ôm Khẩu Khẩu vào trong thì hỏi anh.
“Không thân.” Cố Yến Khanh nhàn nhạt nói.
Đúng là anh không thân với cả Đàm Việt lẫn Đàm tiểu thư. Ít nhất với anh thì bọn họ chưa thân đến nỗi cần phải chào hỏi nhau.
Huống hồ Kiều Vãn Tình cũng biết tâm tư của Đàm tiểu thư với anh. Nếu bây giờ anh đi qua thì khẳng định Kiều Vãn Tình sẽ không thoải mái.
“Nhưng Đàm tiểu thư vì anh mà đã bắt nạt tôi rồi đó?”
Cố Yến Khanh thản nhiên dừng chân lại: “Cô ta bắt nạt em như nào?”
“Lừa anh đó.” Kiều Vãn Tình thấy Cố Yến Khanh lo lắng cho mình thì bỗng nhiên không muốn anh qua chỗ Đàm tiểu thư nữa.
Huống hồ Đàm tiểu thư chỉ đứng ở góc độ khách hàng đánh giá đồ ăn nhà bọn họ không dễ ăn mà thôi. Quán nhà cô cũng phục vụ khách hàng vì tiền. Cho rằng người ta cố ý thì cũng phải chịu. Hơn nữa đó còn là một cô gái. Một người đàn ông như Cố Yến Khanh mà đi qua nói chuyện cũng không được hợp lý lắm.
Dù sao cô cũng tự mình giải quyết xong rồi. Cố Yến Khanh chỉ cần phụ trách đẹp như hoa là được rồi. Kiều Vãn Tình nói: “Chỉ thử xem hai người có gian tình hay không thôi!”
Cố Yến Khanh nghe vậy thì bất đắc dĩ cười cười, nói: “Cẩn thận tính ra thì tôi còn chưa nói được hai câu với cô ấy, làm gì có gian tình gì. Ừm, có tính thì cũng chỉ là cô ấy yêu đơn phương người bạn trai này của em không?”
“Tôi nói tính thì làm sao bây giờ?”
“Cái này hả……” Cố Yến Khanh hơi khó xử nói, “Tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể quỳ bàn phím thôi.”
Kiều Vãn Tình bị anh chọc cười.
Cố Yến Khanh cúi đầu hôn một cái lên má cô, thấp giọng hỏi: “Có thể không?”
Bọn họ còn đang nói chuyện trong tầm nhìn của Đàm tiểu thư, khẳng định Đàm tiểu thư có thể nhìn thấy động tác này của Cố Yến Khanh. Tuy rằng như thế là không tốt nhưng Kiều Vãn Tình vẫn không nhịn được vô cùng vui vẻ, cảm giác còn vui hơn khi hố Đàm tiểu thư nữa.
Cảm giác này, đúng là thật sướng nha a ha ha ha ha.
Hai người vào phòng nghỉ trong quán ăn. Cố Yến Khanh nhấc Khẩu Khẩu từ trong ngực mình ra nhìn. Thằng nhóc này vừa bị ngã một cái, trên tay bị xước da, Cố Yến Khanh đau lòng nhìn vết thương trên cái tay mập mạp của nó, nói: “Làm sao bây giờ? Có cần phải khử trùng không?”
“Chắc là không sao đâu. Mấy đứa nhỏ ngã cũng là chuyện bình thường. Năng lực tự lành của chúng nó cũng rất tốt, khử trùng còn làm nó đau hơn.”
“Thổi, thổi.” Khẩu Khẩu vươn tay nhỏ muốn Cố Yến Khanh thổi cho nó.
Mỗi lần mà Khẩu Khẩu ngã đau thì Kiều Vãn Tình đều an ủi nó bằng cách thổi thổi. Cái này có tác dụng về tâm lý, còn có hết đau thật hay không thì cô không biết. Nhưng mỗi lần Khẩu Khẩu ngã đau thì nó đều sẽ muốn được mẹ thổi thổi.
Cố Yến Khanh thổi cho Khẩu Khẩu hai cái, Khẩu Khẩu vui vẻ cười.
Kiều Vãn Tình hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn. Định tới đây ăn cùng hai người đây.”
“Thế để lát nữa tôi ra ngoài làm. Anh không định ra chào Đàm tiểu thư một cái hả?”
Đụng đến vấn đề đòi mạng này, đương nhiên Cố tổng sẽ không ngu ngốc tự động đến họng súng. Anh nói: “Em hỏi tôi bao nhiêu lần thì đáp án vẫn sẽ là vậy.”
“Được rồi. Thế tôi đi nấu cơm đây. Anh trông Khẩu…… A, anh làm gì đấy!”
Thế nhưng thừa lúc cô không chú ý, Cố Yến Khanh lại kéo cô vào trong lòng.
Anh đã ôm Khẩu Khẩu rồi, lại ôm thêm cô nên cảm giác hơi chật một chút. Hơn nữa cùng được ôm với con mình, Kiều Vãn Tình thấy có chút thẹn thùng. Lúc cô muốn thoát ra thì lực tay anh giữ ở eo cô càng chặt hơn.
“Đừng động, để tôi ôm em một cái,” Tay Cố Yến Khanh ôm vòng eo mềm mại của cô, vừa hôn tóc cô, nói: “Mấy ngày không gặp, nhớ em.”
Tuy rằng hai tháng này mối quan hệ của hai người cũng tiến triển không ít, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở việc hôn trán nắm tay nhau một chút, hiếm khi tiếp xúc thân mật với nhau. Hành động hôn má Kiều Vãn Tình vừa rồi của Cố Yến Khanh cũng được xem như là một bước ngoặt vô cùng lớn.
Chủ yếu là do Cố Yến Khanh sợ cô không thích ứng kịp nên mới áp dụng chiến lược lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chậm rãi làm cô quen với sự tồn tại của mình.
Đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực, Kiều Vãn Tình lập tức đỏ mặt. Cô do dự một chút rồi đặt đầu mình dựa vào vai Cố Yến Khanh.
Xa nhau lâu như vậy cô cũng rất nhớ anh.
Đáng tiếc cảnh tượng yên tĩnh tốt đẹp này không kéo dài nổi hai giây đã bị phá hủy. Hai người không hẹn mà cùng ngửi thấy mùi thối —— Thế nhưng vào lúc này Khẩu Khẩu lại đi nặng.
Lần đầu tiên Cố Yến Khanh cảm thấy con mình không phải là quá đáng yêu.
Kiều Vãn Tình cũng dở khóc dở cười nói: “Tôi đi nấu cơm đây. Thằng nhóc để lại cho anh xử lý nhé!”
Khẩu Khẩu đi nặng rất thối. Không những phải đổi tã giấy cho nó mà còn phải rửa sạch mông nhỏ cho nó.
Trong phòng không có nước ấm nên Cố Yến Khanh cầm ấm nước ra ngoài đun nước nóng để rửa cho Khẩu Khẩu.
Anh cầm ấm nước vừa đi đến cửa phòng thì nghe được thanh âm của Đàm Hâm từ phía sau truyền tới: “Cố tiên sinh.”
Cố Yến Khanh dừng chân lại: “Nói.”
Đàm Hâm trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Rốt cuộc em không bằng cô ấy ở điểm nào?”
“Không có chỗ nào cô không bằng cô ấy, chỉ là trong lòng tôi, cô ấy là tốt nhất.”
Đàm tiểu thư ngẩn ra, ngay lập tức hốc mắt cô phiếm hồng.
Cố Yến Khanh thấy thế, thanh âm bằng phẳng, nói: “Đàm tiểu thư, còn rất nhiều người ưu tú hơn tôi.”
Cho nên không cần phải cố chấp với tôi như vậy.
“Em biết rồi,” Đàm tiểu thư chỉ thất thố một giây, sau đó sắc mặt như thường, “Em chỉ có chút không cam lòng vì bại bởi cô ấy.”
Cố Yến Khanh nhíu mày. Thật ra Đàm Hâm cũng không thích anh đến như vậy, nói đúng ra thì cô có chấp niệm do không chiếm được anh mà thôi. Trong mắt Đàm Hâm thì cô cảm thấy mình không có chỗ nào không bằng Kiều Vãn Tình, nhưng lại không chiếm được anh nên mới sinh ra oán niệm.
Hiểu được điều này, Cố Yến Khanh hơi trầm giọng nói: “Đàm tiểu thư, cô ấy là người của tôi. Nên một số lời nói, một số việc mong Đàm tiểu thư tự trọng.”
Nói rồi Cố Yến Khanh mặc kệ không nghe Đàm Hâm tự biện giải cho mình hay bày ra biểu tình khổ sở, trực tiếp xoay người đi về phòng.
Vốn dĩ anh định gọi điện thoại cho Đàm Hâm rồi nói những lời này với cô. Anh biết vừa rồi Kiều Vãn Tình bảo Đàm Hâm làm khó cô ấy tuyệt đối không phải là nói dối. Nếu mà không làm dứt khoát thì nói không chừng đối phương sẽ còn tìm cơ hội để làm khó Kiều Vãn Tình.
Nhưng anh vừa đi vào phòng thì lại thấy được Kiều Vãn Tình vốn đang nên ở trong phòng bếp nấu cơm trưa.
Bọn họ nói chuyện ngoài cửa nên khẳng định Kiều Vãn Tình có thể nghe thấy toàn bộ.
Cố Yến Khanh tùy tay đặt ấm nước lên bàn, đóng cửa lại rồi ép Kiều Vãn Tình lên ván cửa, nhìn cô hỏi: “Kiều tiểu thư, em có hài lòng với câu trả lời vừa rồi của tôi không?”
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình định mang một ly nước ép rau củ lại đây, không nghĩ tới lại nghe được cuộc nói chuyện này. Cô nghĩ nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Tôi…… A.”
Cô vừa mới nói được một chữ thì bỗng nhiên Cố Yến Khanh cúi đầu, hôn lấy đôi môi mình hằng thương nhớ.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi nhau. Cả hai đều có chút bỡ ngỡ, va va đập đập vào nhau. Nhưng Cố tổng rất nhanh nắm được bí quyết, một tay ôm eo cô, một tay giữ gáy cô lại để cô triền miên cùng mình.
Không khí trong phòng ngay lập tức loãng ra, ái muội hẳn lên.
Cũng không biết hôn bao lâu. Với Kiều Vãn Tình mà nói thì khoảnh khắc này dường như dài tới một thế kỷ. Hô hấp của cô dần dần bị đối phương xâm chiếm, dưỡng khí trong lồ ng ngực ngày càng ít, chỉ thấy cả người lâng lâng cứ như đang ở trên mây, rồi lại giống như chìm xuống nước. Cô không cảm thấy thoải mái mà ngược lại còn cảm thấy khó chịu.
Nhưng lúc cô định đẩy Cố Yến Khanh ra thì lại phát hiện tay mình chẳng có chút lực nào. Ngược lại lại giống dục cự còn nghênh*. Cô chỉ có thể cắn chặt răng lại, không cho kẻ địch tiếp tục xâm nhập.
*dục cự còn nghênh: làm bộ (kiểu từ chối mang tư thế mời gọi á các nàng)
Khẩu Khẩu vốn dĩ đang chơi một bên chờ ba ba tới rửa cho đi tới, tò mò nhìn ba ba gặm mẹ mình. Cậu nhìn thấy mẹ mình nhỏ yếu bất lực bị ba ba đè trên cửa hôn môi.
Trong mắt cậu nhóc thì đây đúng là một màn “bạo lực”. Ngay lập tức cậu cảm thấy cuộc sống thật u ám, khóc “Ô oa” một tiếng lớn.
Lúc này hai người mới phục hồi tinh thần từ trong triền miên lại. Cố Yến Khanh vội vàng buông Kiều Vãn Tình ra, lại có chút lưu luyến hôn hôn khóe miệng cô. Sau đó anh mới cúi người bế Khẩu Khẩu lên: “Sao vậy bảo bảo?”
Khẩu Khẩu vươn tay nhỏ ra đánh anh, sau đó nức nở khóc thút tha thút thít: “Ba ba, hư, ô ô oa oa.”
Cố Yến Khanh vô cớ bị thằng con đánh: “……”
Anh hư chỗ nào?
Khẩu Khẩu cũng không cần anh ôm, trực tiếp coi ba ba là người xấu, xoay người tìm mẹ mình.
Hô hấp Kiều Vãn Tình còn chưa bình phục xong đã nhìn thấy Khẩu Khẩu khóc đến tan nát cõi lòng. Cô ôm rồi an ủi nó vài cái, nói: “Đúng rồi đó, ba ba là người xấu!”
Cố Yến Khanh không còn cách nào khách, chỉ đành cõng cái tiếng xấu to đùng này trên lưng, ngoan ngoãn đi đun nước để rửa mông cho con mình.
Anh nhìn một cái ly màu cam hồng trên bàn, thoạt nhìn giống cốc nước tranh, hỏi Kiều Vãn Tình: “Đây là gì thế?”
Kiều Vãn Tình nhìn ly nước ép rau củ mới nhớ tới mục đích mình tới đây, nói: “À, sợ anh khát nên mới làm nước ép rau củ cho anh. Thừa dịp mới ra lò anh mau uống đi.”
Cố Yến Khanh bưng lên ngửi một chút thì phát hiện đó là nước cà rốt mà anh cùng Khẩu Khẩu ghét nhất……